Chương 60: Chỉ có thể nằm đó mà không làm được gì
" Chủ tịch, không hay rồi! Phác thư đã bị tai nạn! "
Phác Chí Mẫn ngồi trong phòng họp, chỉ thấy nam thư kí của anh đi vào gặp anh hối hả sau đó nói gì đó vài tai anh. Tiếp theo đó chính là gương mặt biến sắc của chủ tịch
Mọi người trong căn phòng không một ai đang biết chuyện gì đang xảy ra với chủ tịch. Một người điềm đạm như chủ tịch, đột nhiên nghe sau chuyện của nam thư kí kia lập tức đổi sắc mặt...hình như là chuyện rất quan trọng
Im lặng một giây, tiếp theo đó là giọng nói của Phác Chí Mẫn cất lên:
" Tan họp! "
Vẫn là không để bọn họ hỏi thêm. Câu nói vừa dứt thì anh đã ngay lập tức rời khỏi căn phòng
" Xin lỗi mọi người, tiểu thư xảy ra một chút chuyện nên ngài ấy phải đi xem cô ấy! "
Nam thư kí vội giải thích cho mọi người hiểu. Bọn họ nghe xong cũng gật đầu hiểu ý...thì ra là tiểu thư ư, ngày ấy đúng thật là một người anh tốt!
Trên chiếc xe BMW, Phác Chí Mẫn ngồi trong xe không ngừng lo lắng cho cô
" Đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao con bé lại xảy ra tai nạn! "
Người lái xe chính là A Tư, cũng có thể gọi anh ta là người luôn đi bên cạnh anh, anh ta cũng là người đã ép cô kí tên vào đơn li hôn vừa rồi. Anh ta chính là người được người của Điền gia thông báo sớm nhất nên hối hả gọi cho anh nhưng lại không được, vì thế anh ta đành phải gọi báo qua cho nam thư kí kia
" Dạ tôi cũng không biết, vừa nãy khi Điền gia gọi điện đến bảo rằng tiểu thư đã bị tai nạn và hiện đang được Điền Chính Quốc đưa vào bệnh viện "
" Điền Chính Quốc? Con bé đã đi gặp hắn ư? Vì sao con bé lại ra khỏi căn phòng ấy được, là các người mở cửa ư! "
" Không có không có, chúng tôi không có mở cửa cho tiểu thư. Sau khi người của Điền gia thông báo lại, chúng tôi đã vào phòng kiểm tra "
" Con bé thoát ra bằng cách nào? "
" Là...ban công ngoài ạ! "
" Ban công? Con bé đã nhảy xuống đó? "
" Dạ! Tiểu thư đã cột tất cả quần áo lại với nhau rồi buộc chúng vào chiếc chăn trên giường sau đó buộc tất cả vào nơi chắn chắn nhất và leo xuống "
Nghe A Tư nói thế, Phác Chí Mẫn cũng không thể che giấu nỗi sự ngạc nhiên trong ánh mắt
Thật không ngờ con bé lại liều mình như thế. Vì Điền Chính Quốc mà bất chấp tất cả...nói leo ban công xuống thì nghe có vẻ dễ dàng đấy, nhưng không đâu, nếu như chặt buộc không chặt và không cẩn thận bị té thì con bé sẽ như thế nào đây? Con bé nhất định sẽ bị thương như chơi!
Lẽ nào con bé ấy lại không sợ ư? Đây chính là tầng hai! Tầng hai đấy...có lẽ anh đã sai khi nhốt cô như thế, lại sai lầm khi gả cô cho Điền Chính Quố
Tin tức chuyện cô xảy ra tai nạn, rất nhanh chóng đã đến tai Kim Hữu Khiêm
Anh ngay lập tức đã dẹp bỏ công việc sang một bên và đến thăm cô
" Chủ tịch! "
" Công việc trì hoãn lại sau, tôi tới thăm Thái Anh trước! "
" Nhưng hiện tại Kim thị đang tuột dốc, cổ phiêu đang giảm. Nếu ngài đi như thế... Kim thị sẽ làm sao? "
Kim Hữu Khiêm có chút khó xử. Phải! Là Kim thị đang trong thời kỳ khó khăn, cổ phiếu bỗng dưng tuột dốc nặng nề khiến anh rất đang đau đầu
Không biết rằng ai đã tung tin đồn bảo rằng chính anh đã làm sứt mẻ tình cảm của Điền Chính Quốc, khiến cho nhiều người lời ra tiếng vào, các cổ đông cũng đang phân vân
" Chủ tịch...xin ngài hãy suy nghĩ lại! "
" Phải đó! Đừng vì một người phụ nữ đã có chồng, lại không yêu ngài như thế mà đánh mất cả Kim thị! "
" Xin ngài hãy suy nghĩ lại! "
Tất cả mọi người trong phòng họp ai nấy đều đồng thanh nói với Kim Hữu Khiên
Anh đau đầu, suy nghĩ một chút sau đó ngồi lại chiếc ghế... Thái Anh, thật xin lỗi. Anh nhất định sẽ đến thăm em sau
Tại bệnh viện tư nhân lớn nhất ở thành phố S, cô đã qua cơn nguy hiểm
Vừa nãy thật nguy hiểm. Suýt một tí nữa thôi, cái mạng nhỏ kia đã không còn, vừa nãy bác sĩ đột nhiên thông báo rằng kho máu đã hết loại máu giống cô
Trong lúc Điền Chính Quốc đang muốn cho người đi tìm kiếm người có nhóm máu giống cô, may thay Phác Chí Mẫn đến kịp lúc, anh đã hiến máu cho cô nên cô đã qua cơn nguy kịch
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, trên chiếc giường bệnh trắng xóa đang có một thân ảnh nhỏ bé yếu ớt nằm trên đó. Chiếc ống tiêm không ngừng truyền nước biển vào tay cô
Càng nhìn càng thêm đau lòng, gương mặt vốn đã không tốt bây giờ nhìn còn tệ hơn. Đôi môi không còn hồng hào như ngày nào đã trở nên khô khốc, đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền lại
Điền Chính Quốc ngồi cạnh cô, anh hiện là đang chờ cô tỉnh dậy
" Thái Anh, em nhanh chóng tỉnh lại thì chúng ta sẽ không ly hôn nữa! "
Nhưng đáp lại anh, vẫn là một không gian tĩnh mịch đến khó chịu
Chiếc áo sơ mi trắng tinh của anh nay đã bị nhuộm màu bởi dòng máu đỏ ban nãy. Anh nắm chặt lòng bàn tay mình lại
Anh hận bản thân, hận bản thân vì sao lại làm như thế để rồi cô thành ra như thế này
Anh đã hỏi qua bác sĩ về tình trạng của cô, anh muốn biết khi nào cô tỉnh lại. Bác sĩ bảo rằng, với tình trạng của cô như thế, cơ thể vốn đã ốm yếu, bây giờ lại gặp phải tai nạn, mất máu khá nhiều như thế. Theo ông chẩn đoán, lâu nhất có thể gần một tháng, nhanh nhất chỉ có thể là hai tuần
Anh gật gù hiểu ý, nói vài câu cảm ơn rồi trở về phòng với cô
Điền Chính Quốc nắm lấy bàn tay cô. Bàn tay cô thật nhỏ bé, nhỏ bé đến nỗi bàn tay anh đã có thể nắm trọn lấy nó
Làn da cô mềm mại lại trắng nõn, những ngón tay thon dài đang được anh dịu dàng xoa nhẹ
Cạch...cánh cửa bên ngoài bỗng mở toan ra ra, thân người đàn ông dần xuất hiện
Phác Chí Mẫn khẽ nhíu mày tỏ ra vẻ khó chịu khi nhìn thấy Điền Chính Quốc đang ở bên em gái anh
Hừ! Còn mặt mũi đến đây nữa kia à? Nếu như không phải Điền Chính Quốc thì liệu em gái anh sẽ nằm trên giường bệnh và băng bó nhiều như thế ư?
Điền Chính Quốc không quay đầu lại nhìn, bởi anh biết người vào đây sẽ là ai
Phác Chí Mẫn không thích anh, anh biết. Bây giờ anh nghĩ bản thân nên quay về nghỉ ngơi một chút...dù sao thì anh không đi thì Phác Chí Mẫn cũng sẽ đuổi anh đi cho bằng được
Điền Chính Quốc đặt bàn tay nhỏ bé của cô về vị trí cũ, anh cúi đầu hôn lên trán cô một nụ hôn và nói: " Anh sẽ quay lại thăm em sau! "
Trong cơn hôn mê...vô thức, cô nghe thấy giọng nói từ anh, nhưng cô hoàn toàn không thể động đậy hoặc nói một câu nào với anh được!
Chỉ có thể nằm đó, vô lực mà kêu gào tên anh trong tầm thức của chính mình...: Chính Quốc? Khoan đã...anh đừng đi!
Phác Chí Mẫn nhếch môi cười lạnh:
" Thăm? Cậu còn mặt mũi để đến đây thăm em gái tôi sau bao nhiêu chuyện cậu đã làm con bé ra nông nỗi này ư? "
Điền Chính Quốc không nói gì cả và cũng xem như Phác Chí Mẫn chưa nói gì, từ tốn đứng dậy
" Rất may vừa nãy anh đã đến kịp lúc! ". Ngừng một chút, Điền Chính Quốc nói tiếp: " Đơn ly hôn tôi sẽ thu hồi lại! "
Thu hồi lại?
Thu hồi lại ư?...vậy tức là mình và anh ấy vẫn còn có thể tiếp tục làm vợ chồng...tiếp tục cuộc hôn nhân này!
" Điền Chính Quốc, ban đầu chính cậu là người đề xuất ly hôn...bây giờ lại đòi thu hồi lại nó ư? Lẽ nào còn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này với con bé sau bao nhiêu chuyện! "
Điền Chính Quốc im lặng một giây, lại nói:
" Anh đã biết câu trả lời...không cần phải hỏi những câu thừa thải đó với tôi! "
" Cậu!...khốn kiếp, Điền Chính Quốc tôi đã nhịn cậu lâu lắm rồi! "
Phác Chí Mẫn vừa dứt câu, anh đã nhanh chóng lao đến phía Điền Chính Quốc mà đấm vài cú
Điền Chính Quốc không né, sở dĩ anh có thể nhanh nhẹn né tránh những cú đánh này từ Điền Chính Quốc, nhưng...anh đã không làm!
Cô nghe thấy tiếng mắng mỏ của anh trai với Chính Quốc, sau đó tiếp theo là tiếng động ồn ào. Là...họ đánh nhau ư?
Ca...làm ơn, làm ơn đừng đánh Chính Quốc!
Điền Chính Quốc hơi chật vật đứng dậy, anh đưa tay chùi đi vết máu từ khóe môi. Nói: " Đánh đủ chưa? Nếu đủ rồi thì tôi phải đi đây! "
" Cút! " Tốt nhất là nên nhanh chóng biến khỏi tầm mắt của tôi trước khi tôi chưa đi đến giới hạn của mình!
Điền Chính Quốc chỉnh chu lại quần áo của bản thân sau đó mới rời khỏi đây
Cô đã không còn nghe thấy tiếng động gây ồn ào ban nãy hoặc giọng nói ấm áp từ anh nữa: Chính Quốc...
Phác Chí Mẫn nhìn cô gái đang nằm trên chiếc giường bệnh trắng xóa, sắc mặt trông rất tệ...cô đã không còn là cô bé ngày ngày hoạt bát của anh nữa, thay vào đó, cứ như một cái xác rỗng, chỉ nằm yên bất động trên chiếc giường bệnh
Càng nhìn càng khiến anh thêm đau lòng, có phải...trong tất cả chuyện này anh cũng có phần lỗi sai hay không?
Rốt cuộc anh nên làm gì mới đúng đây?...cha mẹ, xin hai người hãy phù hộ cho Thái Anh nhanh chóng tỉnh lại
" Thái Anh...anh xin lỗi, là ca ca không tốt! "
Ca...không phải lỗi của anh!
Ngay lúc này, cô thật sự rất muốn tỉnh lại...rất muốn ôm ca ca an ủi, rất muốn được nhìn thấy gương mặt của Chính Quốc
Bên ngoài, bỗng dưng cánh cửa phòng đột ngột được mở ra...
_______________________
Happy brithday J-hope🎉🎉🎉🎉🎉🎉
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top