6
Lúc tôi rời khỏi tòa soạn đã là 7h tối, theo như kinh nghiệm hơn 3 năm chung sống thì có lẽ đêm nay anh sẽ không trở về nhà vì số lần anh về nhà cùng tôi ăn cơm rất ít thế nên tôi không bắt taxi về nhà ngay như mọi lần mà chậm chạp từng bước về nhà tôi muốn chân chính ngắm nhìn lại đường phố này, ánh đèn đường cùng với không khí ồn ào này sau mấy năm vội vã, tôi rong rủi trong các hàng quán trên vỉa hè, tôi dần quên đi thì giờ cho đến khi màn hình led của trung tâm chiếu bộ phim "Ứớc mơ ngôi sao" thì tôi mới chợt nhận ra lúc này đã là 10h30 mất rồi, tôi đi bộ rảo bước về nhà.
Khi vào đến nhà thì cảnh tượng cả căn phòng tối đen chỉ có một mình anh ngồi ở ghế sofa sử dụng laptop xử lí văn kiện làm cho tôi thót tim cứ tưởng ma. Tôi cởi giày đặt lên giá rồi nhẹ nhàng bước đi vào trong phòng ngủ rất mong không thu hút sự chú ý của anh.
"Em đi đâu mới về?" Anh bất ngờ lên tiếng làm cái áo khoác của tôi đang vắt trên tay rơi xuống.
"Anh hôm này sao lại về nhà?" Tôi cúi người xuống nhặt áo khoác vừa rơi mà tay khẽ rung.
"Anh không được về đây sao?" Anh vẫn không thèm nhìn đến tôi vẫn chăm chăm vào laptop không rời.
"Anh ăn cơm tối chưa?" Tôi vội chuyển sang chủ đề khác, đi đến bên góc cửa tôi bật tất cả các đèn trong phòng khách lên.
"Em giải thích cho anh việc buổi trưa?" Anh đóng laptop lại xoay người nhìn tôi.
"À..." Tôi mở túi xách, lấy ra một tờ đơn ly hôn.
"Em kí rồi, giờ chỉ cần chữ ký của anh thôi!" Tôi đặt đơn ly hôn xuống cùng một chiếc bút.
"Em đùa với anh sao?" Anh nhíu mày, đôi con ngươi đen có phần sắc lạnh.
"Em không đùa, nếu anh không ký em cũng có thể đơn phương ly hôn" Tôi cố giữ cho đôi chân không run rẩy ngay ngay cả trái tim tôi cũng đang run rẩy vì sợ.
"Anh trai em trở thành phạm nhân do dính líu tham ô, em biết chưa?" Anh nhìn vào đơn ly hôn khẽ mỉm cười quái dị.
"Anh...anh...nói bậy, Jinyoung anh ấy làm sao có thể dính líu tới tham ô được chứ!" Ầm một tiếng, cả thế giới của tôi liền sụp đổ không chút kì vọng, anh trai tôi Jinyoung là giám đốc của một công ty chế biến thực phẩm, anh ấy cực kì yêu thương tôi ngay từ khi tôi còn nhỏ, anh cực kì xuất sắc trong học tập. Jinyoung anh là ánh dương rực rỡ của mẹ là anh trai tốt nhất trong lòng tôi sao có thể như vậy được, không, KHÔNG THỂ NÀO!!!!!
"Em không biết sao? Jinyoung bị bắt hơn 3 ngày rồi" Anh dùng tay miết nhẹ vào tờ đơn ly hôn.
"Sao anh không nói cho em biết?" Tôi run rẩy kịch liệt.
"Em đâu có hỏi." Anh làm ra vẻ mặt thản nhiên không biết gì.
"Anh..." Tôi cảm thấy mắt mình có chút ướt đẫm, nước mắt nóng hổi từ khóe mắt trào ra.
"Anh nói rồi anh không muốn ly hôn"
"Nhưng em muốn ly hôn!" Tôi cắn răng nói.
***
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top