2

Dạo này mọi thứ xảy ra với Park Jimin đều rất lạ, như kiểu nó được sắp xếp từ trước vậy. Cậu luôn có cảm giác có ai đó đang theo dõi mình, trên đường đi học, về nhà hay kể cả đi đá bóng. Nó khiến cậu có chút sợ hãi.

Mà kể ra từ lúc mang chiếc radio kia về nhà thì những thứ xui xẻo luôn bám riết lấy cậu. Nhiều lần cậu suýt thì về chầu ông bà luôn. Ví dụ như cậu đi đá bóng, vào thay giày để ra sân thì đôi giày tự nhiên có rất nhiều chiếc đinh nhỏ. May là hôm đó cậu nổi hứng lau giày, không thì cậu đã phải đi xe lăn rồi.

Hoặc một hôm khác, chiếc xe đạp dùng để tập thể dục của cậu đang đi đột nhiên tuột xích, dừng lại để sửa thì một chiếc xe tải mất lái đâm thẳng về phía cậu. Không phải nhanh nhẹn thì toi đời Park Jimin cậu rồi. Ông bà gánh còng lưng.

Đang ngồi suy ngẫm về những chuyện vừa qua thì thằng Eun Jeun chạy đến đánh vào vai cậu.

"Đm đau."

"Xin lỗi, mà biết tin gì chưa bạn ?" Eun Jeun tự nhiên ngồi lên bàn Park Jimin.

"Không nói sao biết cha?"

Thằng khùng này, tự nhiên vào hỏi biết gì chưa trong khi chưa nói cái mẹ gì. Hỏi sao hay bị thằng Yoon Woo nó đấm cho là phải.

"Lớp có bạn mới chuyển về vào ngày mai đấy. Nghe nói từ tỉnh khác chuyển về."

"Gái hả?"

"Mày chỉ thế là nhanh, con trai."

Buồn, lớp gần như toàn con trai, coi bộ khoa Kiến Trúc này con gái hiếm ghê.

Park Jimin chán nản gục mặt xuống bàn. Eun Jeun nhìn vậy thì tưởng bạn ngủ, cũng lượn đi chỗ khác chơi.

Haiz, hôm nay Kwon Chae Hyun nghỉ, chán chết.

"Jimin, có người bảo tớ đưa cái này cho cậu nè."

Một bạn nữ đột nhiên chạy vào đưa cho Park Jimin một cái hộp nhỏ. Cậu nghi hoặc nhận lấy, ai lại đi tỏ tình bằng cái hộp cũ rích này vậy hả trời.

"Ai đưa cho mình vậy ạ?"

"Mình không biết nữa, có bạn nào đó nhờ mình chuyển cho cậu đó."

"Mình cảm ơn."

Park Jimin nhận lấy hộp quà và cất vào cặp rồi suy nghĩ xem ai là người tặng quà cho mình.

Thích thì thích nhưng tặng kiểu này lộ liễu quá rồi!

"Mà thôi kệ mẹ đi, ai tặng về nhà coi rồi biết."

***

Về đến kí túc xá, Park Jimin không tắm rửa ngay mà lấy cái hộp ra coi. Trời ơi hồi hộp ghê.

"Cái gì mà gói kĩ quá vậy."

Người này gói quả cẩn thận quá mức rồi!

Sau gần 20 phút mở hết đống giấy bọc xung quanh thì Park Jimin cũng có thể mở chiếc hộp.

"Đm, cái quái gì vậy?"

Vừa thấy được thứ bên trong Park Jimin liền hất chiếc hộp xuống giường. Mắt mở to nhìn thứ vừa bị hất xuống đang yên vị dưới sàn nhà.

Bên trong là xác của một con chuột lang. Nó đã bị rạch bụng và móc hết nội tạng. Bộ lông nâu nhuộm màu máu đỏ sẫm.

Park Jimin sợ chứ, nhưng cậu vẫn nén nỗi sợ hãi đó xuống và đến gần xác con chuột kia.

"Aiss, chết tiệt. Ai lại chơi ác vậy chứ?"

Cậu nhìn một lúc rồi quyết định vứt nó đi. Cứ tưởng đây là trò đùa của một ai đó thì đột nhiên có cái gì đó lòi ra từ bụng con chuột.

Là một tờ giấy sao?

Park Jimin nghi hoặc lấy nó ra, mùi hôi tanh sộc lên tận mũi khiến cậu nhăn mặt.

"Kí hiệu này..."

***

Cả đêm hôm qua Park Jimin không chợp mắt nổi, trời ạ. Cơn buồn ngủ cùng sự mệt mỏi cứ thôi thúc cậu ở nhà, nhưng chợt nhớ đến lời nói của Eun Jeun hôm qua. Hôm nay có bạn mới, tò mò mặt cậu ta thế nào quá! Thế là cậu lại quyết định sách cặp đi học.

Không hiểu sao hôm nay một lý do gì đó khiến cậu đi bộ đến trường, bình thường sẽ nhờ Kwon Chae Hyun đón hoặc đi xe bus. Dù kí túc xá khá gần trường nhưng đi bộ thì vẫn mệt, nhất là khi đang thiếu ngủ.

"Ủa Jimin, nhìn mệt mỏi vậy mày?"

Kwon Chae Hyun đang ngồi đọc sách thấy Park Jimin liền lớn giọng gọi.

Cậu không thèm kể việc hôm qua cho thằng bạn mình nghe luôn. Vì nếu kể thì kiểu gì nó cũng kêu là hồn ma cậu con trai rồi vân vân và mây mây. Mà Park Jimin cậu thì làm đếch gì tin mấy chuyện đó...mặc dù mọi thứ khá trùng hợp.

"À..hôm qua học bài khuya quá lên hôm nay buồn ngủ thôi."

"Sao không nghỉ mẹ ở nhà mà ngủ, bày đặt chăm chỉ."

Kwon Chae Hyun nó nói với giọng đầy châm chọc, chẳng lẽ đang mệt lại đá cho nó vài phát giác ngộ luôn.

"Tao đá mày liền đó Chae Hyun. Tao đến để học vì tao là học sinh chăm ngoan."

Kwon Chae Hyun làm bộ mặt ghét bỏ rồi lại tiếp tục việc đọc sách của mình, còn Park Jimin thì đi về chỗ cất cặp rồi xuống căng tin mua chút gì uống cho tỉnh ngủ. Dù gì cũng sắp vào tiết rồi, chợp mắt cũng chả được bao nhiêu chi bằng mua gì nót dạ trước đã.

Cậu đi xuống căn tin mua một cốc soda thì nghe thấy mấy đứa con gái bàn bên cạnh đang bàn tán rôm rả về ai đó.

"Muốn nhanh vào tiết để thấy học sinh mới quá, nghe nói đẹp trai lắm í." Một đứa phấn khích nói.

"Aaa, nghe nói là chuyển từ tỉnh khác về."

Và vân vân lời ca tụng khác nữa, thì ra là về bạn mới. Chưa nhìn mà đã tâng bốc lên tận trời rồi cơ, đúng là lũ mê trai.

Park Jimin ăn uống xong rồi cũng chuồn lẹ, nhức đầu quá đi.

Tiết học hôm nay cũng như thường ngày, buồn chán và tẻ nhạt. Park Jimin đang lim dim ngủ thì tiếng thầy giáo thốt lên khiến cậu bừng tỉnh. Bạn mới!

"Em tự giới thiệu về mình đi."

"Chào các cậu, mình tên Jungkook, Jeon Jungkook, mong các cậu sẽ giúp đỡ mình trong học kì tới."

Nó giới thiệu xong thì cũng là lúc bọn con gái lên cơn, chúng nó la hét toáng lên rồi kêu đẹp trai. Ôi mẹ ơi, còn coi đây là lớp học không vậy?

Trên giảng đường là một thằng con trai tóc đen để đầu 3/7, hm, đúng không nhỉ. Nó mặc bộ đồng phục của trường gồm chiếc áo sơ mi xanh trắng và quần âu đóng thùng. Cậu là con trai nhưng cậu cũng phải công nhận nó ưa nhìn thật. Nếu không phải nói thẳng là đẹp trai. Hỏi sao làm bọn con gái trong lớp muốn đi đẻ luôn rồi kia kìa.

Nhận thấy thằng bạn mình đang đơ ra nhìn người trên bục giảng, Kwon Chae Hyun vung vung tay trước mặt khiến Park Jimin choàng tỉnh.

"H-hả hả?"

"Làm gì mà đơ ra thế ? Đẹp quá không lỡ rời mắt à hahha."

"Không, điên à? Thằng này nhìn cũng bình thường thôi. Không bằng Park Jimin."

Nói thì nói vậy chứ chính cậu cũng biết mình thua người kia hẳn một bậc. Ít nhất là trong mắt bọn con gái.

Kiểu gì thì kiểu cái tên Jungkook này cũng thành tâm điểm trên cfs cho mà xem.

"Các em im lặng, Jungkook, em xuống chỗ có ghế trống ngồi đi. Chúng ta tiếp tục bài học."

Thầy nói xong rồi tiếp tục giảng bài, Jeon Jungkook đánh mắt quanh lớp rồi quyết định đi thẳng về chỗ của Park Jimin. Đằng sau còn một bàn trống.

Park Jimin nhìn theo từng bước chân của cậu ta đến khi ngồi xuống ghế. Quái lạ, từ lúc cậu bạn tên Jeon Jungkook này bước vào lớp Park Jimin đã thấy người này rất quen mắt, không nhớ gặp ở đâu rồi nữa. Chỉ biết là chắc chắn đã gặp người này rồi.
Dẹp qua suy nghĩ đó, thấy Kwon Chae Hyun quay xuống chào hỏi nên Park Jimin cũng bất đắc dĩ quay xuống.

"Chào, mình là Jimin, P...."

"Park Jimin?"

***

Việc học sinh mới biết được tên cậu cũng là chuyện của hai hôm trước rồi. Từ hôm đó đến giờ Park Jimin vẫn không thể nào quên được hắn. Sự nghi ngờ cùng tính cảnh giác cao độ mỗi khi đến gần hắn.

Nhìn hắn quen, rất quen. Nhưng để nói chính xác hắn là ai và gặp ở đâu rồi thì Park Jimin chịu. Mỗi ngày cậu gặp hàng chục loại người khác nhau với những khuôn mặt khác nhau thì sao mà nhớ được.

Vì từ nhỏ vốn đã nhạy cảm với người lạ, Park Jimin luôn cảm giác tên Jeon Jungkook này có gì đó rất lạ. Lạ thật đó không phải ghen tỵ với nhan sắc hắn đâu!

"Ê, nghĩ gì đấy. Có đi ăn trưa không?"

Kwon Chae Hyun chạy đến cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

"Ăn, ăn suốt ngày, rồi mày thành lợn tao nghỉ chơi nhé?"

"Thế có đi không?"

"Có."

Nói thì nói vậy chứ nhắc đến đồ ăn là Park Jimin lại không thể chối từ. Cậu cùng thằng bạn mình hí hửng chạy xuống căn tin. Dự định sẽ đánh chén một bữa ngon lành, vì tiết sau là tiết cô Chu. Nghĩ thôi đã muốn đăng xuất khỏi trái đất rồi.

"Aaaaaa!!!!"

Một tiếng hét nữ vọng ra từ phía nhà vệ sinh cách đó không xa khiến mọi người phải chú ý. Một số bạn nam đã chạy vào để kiểm tra tình hình, trong đó có Park Jimin và Kwon Chae Hyun.

"Wtf, c-cái đéo gì đây..."

Thứ diễn ra trước mắt khiến Park Jimin không nhịn được mà thốt lên. Ngăn cho những cơn buồn nôn không trào ra khỏi khuôn miệng.

Trước mắt cậu, hình ảnh một nam sinh bị nhét đầy móc câu vào miệng, mắt trợn ngược không thấy lòng trắng. Mắt cậu ta chảy ra một chất dịch màu đỏ hồng vừa giống máu lại vừa giống siro dâu, đặc sệt kinh tởm.

Mọi người đều vô cùng sợ hãi, kể cả các giáo viên. Họ vội cho di tản học sinh tránh xa hiện trường đợi cảnh sát đến.

Chỉ 15 phút sau, cảnh sát đã đến và phong toả toàn bộ. Họ đi lấy lời khai của những người có mặt ở đó, enơi cái xác được tìm thấy.

Park Jimin vì tò mò lên nhân lúc mọi người không chú ý mà lẻn vào bên trong.

"Này cậu bé, đừng đi lung tung."

Một người đang đứng canh ngoài cửa lên tiếng. Chỉ thấy Park Jimin dơ tấm ảnh gì đó lên rồi thuận lợi tiến vào trong.

Thì ra nhân lúc lấy lời khai xong, cậu đã thuận tiện lấy luôn một tấm thẻ lưu thông của cảnh sát và một đôi găng tay khám nghiệm.

"Kịch tính vl."

Park Jimin lẩm bẩm, cậu mở cửa đi đến gần thi thể cậu học sinh đang nằm dưới sàn, lòng không khỏi thương tiếc.

Sau một hồi quan sát, Park Jimin bị chú ý bởi một mẩu giấy màu đỏ được đặt trong túi áo nạn nhân, không kịp suy nghĩ  nhiều, cậu liền lấy tờ giấy rồi nhét vào túi quần.

"Ọe...mùi ghê vãi."

Nhận ra mình không lên ở lại quá lâu, cậu nhanh chóng nhét đống móc đó vào miệng cậu học sinh kia cùng một câu xin lỗi rồi chạy ra ngoài. Không quên vứt đôi găng tay và rửa sạch tay. Dấu giày cũng bị cậu xoá sạch sẽ.

"Ủa Jimin, mày đi đâu vậy?"

Kwon Chae Hyun sau khi bị lấy lời khai xong thì đi tìm thằng bạn, thế mà nó biệt tăm biệt tích mẹ luôn. Tức thật chứ!

"À, tao đi vệ sinh. Mày đợi tao ở đây nhé, tao ra ngoài có việc chút."

Nói xong cậu liền chạy đi bỏ mặc Kwon Chae Hyun đứng ngơ ngác. Cảnh sát đã cho về đâu mà về hả thằng kia!

Park Jimin nhanh trí liền chạy ra sân sau của trường, chắc chắn không có ai cậu với yên tâm thở phào một hơi. Cậu lấy từ giấy vừa cất trong túi quần ra định đọc. Biết điều này là sai trái nhưng cậu thật sự rất tò mò. Thật đấy!

Mở tờ giấy kia ra, Park Jimin bị doạ trợn tròn mắt, trong lòng gợn lên sự bất an vô cùng.

"Thông minh đó, nhanh vậy mà đã tìm ra tờ giấy rồi."

"Tìm tao nhanh một chút nếu không muốn ngôi trường này trở thành nơi chôn xác bạn mày."

"Cuộc trốn tìm bắt đầu!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top