Chương 26: Con trai ông là của tôi
"Lấy vị trí Bí thư thành ủy." Điền Chính Quốc không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói:"Làm điều kiện trao đổi."
Phác Chí Khanh vẻ khó tin nhìn anh: "Cậu có ý gì?"
"Một tháng sau, chức bí thư thành ủy của thành phố A thuộc về ông." Điền Chính Quốc quay lại, khóe môi cong lên: "Con trai của ông thuộc về tôi."
Ngoài ý muốn, Phác Chí Khanh không hề tức giận, mà nghi ngờ quan sát anh.
Điền Chính Quốc , rốt cuộc anh đang che giấu điều gì?
Mặc kệ là cái gì, ông ta lại biết mục đích của Điền Chính Quốc rất rõ ràng, giọng điệu nhất định phải có được kia tuyệt đối không phải ngông cuồng.
Phác Chí Khanh xoay người, chắp tay sau lưng thong thả bước đi trong phòng khách, đi về phía góc, cầm kéo lên, tự tay cắt tỉa chậu hoa. Điền Chính Quốc vẫn ngồi yên tĩnh ở đó, cũng không vội có được đáp án của ông ta.
Sau khi cắt tỉa xong,Phác Chí Khanh mới để kéo xuống, vừa thưởng thức vừa nói: "Con trai của tôi sẽ không gả cho một kẻ vô dụng."
Điền Chính Quốc cười gian xảo, đứng lên, không thèm chào hỏi, trực tiếp mở cửa rời đi.
Phác Chí Khanh chậm rãi xoay người, nhìn cửa lớn đóng chặt, cúi đầu như có điều suy nghĩ. Lúc này, Chí Mẫn từ trong phòng đi ra: "Ba, Điền Chính Quốc đâu rồi?"
"Đi rồi."
"Bên ngoài vẫn còn mưa, sao ba lại để anh ấy đi chứ!" Chí Mẫn lo lắng, cầm dù chạy ra ngoài.
Thấy con trai lo lắng cho Điền Chính Quốc như vậy, Phác Chí Khanh cảm thấy đau đầu, cũng không biết quyết định vừa rồi của mình là đúng hay sai.
"Ba."
Phác Chí Hải không biết từ khi nào đứng sau lưng ông ta.
Phác Chí Khanh quay đầu lại, Phác Chí Hải do dự một chút, vẫn kiên định hỏi: "Ba, ba thật sự đồng ý trao đổi anh trai với tên kia sao?"
Hiển nhiên là cậu đã nghe được hai người nói chuyện.
Phác Chí Khanh im lặng nửa ngày mới mở miệng: "Nếu như ngay cả chuyện này mà Điền Chính Quốc có thể làm được, vậy thì người này tuyệt đối không đơn giản."
Ông ta ngồi xuống, nhìn con trai chăm chú: "Bí thư thành ủy không phải là mục tiêu cuối cùng của ba. Nhưng ba tuyệt sẽ không dùng con trai mình để Hạo được tiền đồ!"
Vẻ mặt căng cứng của Phác Chí Hải cũng trầm tĩnh lại, vẫn tốt, ba không khiến cậu quá thất vọng. Không được, cậu phải ở bên cạnh anh giám sát!
Lúc Phác Chí Mẫn chạy ra, thấy Điền Chính Quốc ngồi vào xe nhà họ Điền tới đón anh, xe chậm rãi lái đi, rất nhanh biến mất trong màn mưa.
Nhìn qua kính xe thấy Chí Mẫn đứng ở phía sau, Điền Chính Quốc ung dung nở nụ cười yếu ớt, kết hợp với sự dịu dàng hóa thành mưa phùn rơi vào trái tim.
Kim Tại Hưởng xé nát tờ báo ném trên mặt đất, bỗng mở cửa sổ, để không khí lạnh sau cơn mưa thổi vào. Hai tay anh ta để trong túi quần, vẻ mặt cứng rắn, gột rửa trong sương mù.
Lúc Đỗ Hân Dĩnh đi vào, lướt qua tờ báo dưới đất, sau khi nhìn thấy tấm hình trên đó, ánh mắt trở nên u ám.
Phác Chí Mẫn!
Cô hít sâu mấy cái, nhẹ nhàng đi tới ôm anh từ phía sau: "Anh Hưởng, em đã nói với anh rồi, Phác Chí Mẫn là người ham hư vinh. Anh cần gì phải tức giận vì cậu ta chứ?"
Kim Tại Hưởng không nói gì, mím chặt môi, lộ ra sự tức giận và cố chấp.
"Anh Hưởng ." Đỗ Hân Dĩnh vòng qua trước người anh, mặc kệ gió thổi khiến tóc cô rối bời, sợi tóc khẽ chạm lên khuôn mặt anh: "Chuyện đến nước này, hay là chúng ta thay đổi kế hoạch?"
Ánh mắt của Kim Tại Hưởng chuyển qua cô.
Đỗ Hân Dĩnh cười một tiếng nói: "Không phải Phác Chí Mẫn cảm thấy hứng thú với tên điên kia sao? Không bằng chúng ta tương kế tựu kế, tác hợp cho hai người bọn họ."
Kim Tại Hưởng trầm xuống, đưa cậu trai kia cho Điền Chính Quốc?
Anh còn chưa chắc chắn mình muốn làm như vậy!
Xoay người đến trước tủ rượu, rót rượu, cầm trong tay lắc lắc, sau đó uống hết.
Thái độ của anh khiến Đỗ Hân Dĩnh oán hận cắn răng, sau đó lại đi qua, tiếp tục nói: "Anh Hưởng , anh muốn có được chính là tập đoàn nhà họ Điền , muốn trừng phạt một số người. Phác Chí Mẫn chỉ là một quân cờ, mặc kệ để ở đâu, chỉ cần có ích là được."
Nhìn anh, cô khẽ nói: "Hay là anh vẫn không buông được cậu ta..."
Bắc Minh Hạo nhíu mày lại, con ngươi đen nhánh nhìn cô: "Câu hỏi giống như lúc trước, anh không muốn giải thích lần thứ hai."
"Vậy kế hoạch thay đổi, tác hợp cậu ấy với Điền Chính Quốc!"
Ánh mắt Đỗ Hân Dĩnh kiên định, trước mặt Kim Tại Hưởng rất ít khi tỏ thái độ kiên quyết: "Anh Hưởng , anh thử tưởng tượng xem Phác Chí Mẫn sẽ thích người điên kia sao? Cậu ta vốn xuất thân là thiên kim , em hiểu rõ, đơn giản là vì tiền của nhà họ Điền mà thôi, cho nên chúng ta cho cậu ấy một cơ hội."
Nhận lấy ánh mắt của Kim Tại Hưởng, Đỗ Hân Dĩnh cúi đầu cười nhẹ một tiếng:" Chỉ có tin đồn về phương diện tinh thần, có lẽ chưa đủ để tạo thành lực sát thương."
Kim Tại Hưởng nhíu mày:" Cho nên ?"
"Ra tay từ Phác Chí Mẫn thì dễ hơn nhiều.Sai lầm của cậu ấy có thể tính lên đầu Điền Chính Quốc. Những lỗi này cũng có thể lớn, có thể nhỏ, có thể nặng, có thể nhẹ.Đương nhiên, điều đầu tiên cậu ta phải là con dâu tương lai của nhà họ Điền."
Đỗ Hân Dĩnh nghĩ rất đơn giản, để Phác Chí Mẫn đi, cách xa Hưởng, không xuất hiện trước mặt Hưởng nữa!
Lông mày Kim Tại Hưởng càng nhíu lại, anh lại rót rượu, chậm rãi uống.Bỗng bật cười ra tiếng, giống như đang suy nghĩ, lẩm bẩm lên tiếng :" Người con trai của Điền Chính Quốc, người con trai của Điền Chính Quốc..."
Cái danh hiệu này có sức hấp dẫn hơn là con trai của chủ tịch thành phố! Nếu Phác Chí Mẫn phạm phải lỗi không thể tha thứ, vậy thì, người bị phá hủy chính là.... Điền Chính Quốc, còn cả Phác Chí Khanh!
Đỗ Hân Dĩnh nhìn anh: " Hưởng, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, bên công ty sợ là không chống đỡ được bao lâu."
Trong mắt Kim Tại Hưởng lộ ra vẻ lạnh lẽo u ám: " Anh biết."
Đỗ Hân Dĩnh thông minh, chỉ nói đến đó. Cô biết, Kim Tại Hưởng không thích người khác ảnh hưởng đến quyết định của mình.
Kim Tại Hưởng để ly rượu xuống, quay đầu lại: "Hai ngày nay không trở về, không sợ bọn họ hỏi sao ?"
"Em nói với mẹ là đi chăm sóc cho đàn em khóa dưới, cậu ta sẽ không hỏi." Đỗ Hân Dĩnh nói xong thì tiến sát vào lồng ngực anh, dịu dàng nói: " Hưởng, em chỉ muốn ở bên anh, mỗi phút mỗi giây đều không muốn rời xa."
Kim Tại Hưởng cúi đầu xuống, vẻ mặt thả lỏng, một tay ôm cô ta, cằm tì lên đầu cô ta: "Chờ đây sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ kết hôn."
Ở bên Đỗ Hân Dĩnh, cảm xúc của anh đa số đều ổn định, ít có thăng trầm, loại cảm giác yên tâm này, có lẽ là nguyên nhân khiến anh lưu luyến cô ta.
Trong lòng Đỗ Hân Dĩnh mừng rỡ, kiềm chế cảm xúc kích động, ngoan ngoãn gật đầu : " Em nghe theo anh."
Biết con trai hôm qua lại chạy đi tìm con trai nhà họ Phác, Điền Chính Thịnh vừa kinh ngạc vừa tức giận, lập tức gọi điện thoại cho Phác Chí Khanh, xin lỗi ông ta.
Coi như ông ta cố ý mượn Chí Mẫn để chuyển sự chú ý của Điền Chính Quốc, cũng không nghĩ tới anh lại thật sự để tâm đến! Nếu là chàng trai bình thường thì thôi đi, nhưng cha của đối phương lại là chủ tịch thành phố, xảy ra chuyện gì thì hai nhà đều bị liên luỵ!
Điền Chính Thịnh cúp điện thoại, sau đó để Hà Hạnh đến Tây Sơn để ý Điền Chính Quốc, bây giờ đang trong giai đoạn mấu chốt, không thể có sơ suất.
Hà Hạnh lập tức đến nhà họ Điền ở Tây Sơn, phát hiện ở cửa có hai vệ sĩ.
Vừa đi vào đã nghe được tiếng của thím Trương ở sân sau: "Cậu chủ, cẩn thận một chút, cẩn thận... Đừng để ngã xuống..."
Hà Hạnh khẽ giật mình, nhanh chóng đi qua phòng khách, liếc mắt thấy Điền Chính Quốc đứng trên cái thang, ung dung cắt cành hoa, hoa đào đang nở rất đẹp, cắt xuống từng nhánh một. Thím Trương đứng phía dưới, vẻ mặt hoảng sợ, lại không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ muốn khóc: "Cậu chủ, tương đối là được rồi, mau xuống đây đi."
Hà Hạnh hoảng sợ, tổng giám đốc Điền yêu hoa như mạng, ông thường nói hoa nở trái mùa, chim hạc bay lên cao, danh tiếng do trời. Cho dù nhà họ Tiêu giấu giếm thế nào thì mọi người cũng sẽ biết! Toàn bộ nhà họ Điền không dám động vào hoa đào bảo bối này, hôm nay Điền Chính Quốc bị sao vậy?
Cô ta đi đến trước mặt thím Trương: "Thím Trương, cậu Điền cắt hoa đào làm gì vậy?"
Thím Trương nhìn thấy Hà Hạnh, vội nói: "Ôi, tôi cũng không biết, chỉ nghe cậu chủ nhắc tới, những thứ này rất hợp với cậu ấy, sau đó bảo tôi đi tìm cái thang, rồi tự leo lên. Haiz, nếu ông chủ biết được thì nhất định sẽ không tha cho cậu chủ."
"Những thứ này rất hợp với cậu ấy?" Mắt Hà Hạnh đảo mấy vòng, bỗng nhớ tới.
Vào lễ kỷ niệm của tập đoàn nhà họ Điền, Phác Chí Mẫn xuất hiện rất xinh đẹp, trên đầu cái một bông hoa đào, xinh đẹp động lòng người.
Điền Chính Quốc nói "cậu ấy" không phải là chỉ Phác Chí Mẫn chứ? Nói ra thì ngay cả cô cũng cảm thấy, cậu trai kia rất hợp với hoa đào, người giống như hoa, càng cao quý hơn ba phần.
Nghĩ như vậy, cô bật cười một tiếng, kéo thím Trương lại: "Thím đừng lo lắng, cậu Điền hái mất mấy cành hoa để lấy lòng cậu con trai kia, cũng không có chuyện gì đâu. Lát nữa, tôi sẽ nói với bên tổng giám đốc Điền một tiếng là được."
Thím Trương kinh ngạc không thôi: "Hả... Cậu chủ có người trong lòng rồi sao?" Bà đột nhiên la lên: "Có phải là con trai của chủ tịch thành phố như trên báo nói không?"
Hà Hạnh cười không nói.
Thím Trương mới lên tiếng: "Lúc trước cậu con trai đó có tới tìm cậu chủ. Tôi còn nghĩ cậu ấy là phóng viên nên mới đưa cậu chủ về đây."
Lông mày Hà Hạnh nhếch lên: "Ồ? Còn có chuyện này sao?"
"Đúng vậy, sau đó tôi thấy cậu Kim Tại Hưởng lại dẫn cậu ấy và một phóng viên khác tới, cho là mọi người quen biết nhau, nên cũng không nói gì."
Kim Tại Hưởng...
Hà Hạnh nhíu mày, cô ta luôn cảm thấy lòng dạ của người đàn ông Kim Tại Hưởng này quá sâu, dã tâm bừng bừng với nhà họ Điền.
Lúc này Điền Chính Quốc cầm một nhánh hoa đào đến, thím Trương đau lòng nhìn sang.
Hà Hạnh cười nói : " Cậu Điền, cậu muốn tặng hoa này cho ai?"
Điền Chính Quốc coi như không thấy cô, chỉ nhìn hoa trong tay, môi khẽ cong, quay người lên lầu.
Thím Trương thấy thế, trả lời thay cậu chủ: "Cô Hà, cô đừng để ý, tính cậu chủ là như vậy."
Hà Hạnh không để ý cười cười, thái độ của Điền Chính Quốc không phải ngày một ngày hai,đối với tổng giám đốc Điền còn như vậy, huống hồ chi là cô. Bên trong thế giới của Điền Chính Quốc, những người sống sờ sờ này chỉ như là vật trang trí thôi.
Lúc lâu sau, Điền Chính Quốc lạch bạch lạch bạch chạy xuống, đi đến trước mặt Hà Hạnh, do dự một lát, mới mở miệng nói : " Hoa... muốn gói lại phải làm sao ?"
Hà Hạnh sững sờ, lập tức có loại cảm giác được sủng mà lo sợ.
Trời ạ, cậu Điền nhà bọn họ lại chủ động nói chuyện với cô? Chuyện này so với chuyện tổng giám đốc Điền phát thưởng nửa năm tiền lương còn vui hơn.
Hà Hạnh lập tức cười híp mắt nói : "Thím Trương, phiền thím tìm giấy gói hoa văn nhã nhặn một chút."
"Được, để tôi tìm ngay." Thím Trương cũng rất vui vẻ, cậu chủ lại tự mình thông suốt, đây là chuyện tốt.
Điền Chính Quốc đặt hoa lên bàn, ngồi xuống đối diện, cẩn thận nhìn chằm chằm, giống như sợ cô làm hư cánh hoa. Hà Hạnh buồn cười, không biết bảo bối của cậu Điền là hoa này, hay là cậu trai mà anh muốn tặng kia?'
Tay Hà Hạnh rất khéo, rất nhanh đã gói xong: "Xong, như vậy là được."
Điền Chính Quốc nhìn bó hoa, rốt cuộc cũng hài lòng cười: " Ừm."
Chớp mắt, Hà Hạnh cảm động đến muốn khóc.
Cô được cậu chủ thừa nhận rồi!
Thử hỏi xem có ai có được vinh hạnh đặc biệt này chứ ?
"Vệ sĩ bên ngoài có chuyện gì vậy ?"
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Hà Hạnh thu lại mấy phần, càng thêm khéo léo chào hỏi người mới đến: "Chào cậu Hưởng."
Kim Tại Hưởng hơi gật đầu: " Sao hôm nay quản lý Hà lại rảnh rỗi qua thăm Điền Chính Quốc vậy?"
"À đúng lúc có công chuyện đi ngang qua nên tiện vào xem."
Nhìn thấy hoa đào trên bàn, lông mày Kim Tại Hưởng khẽ động, ánh mắt lại liếc về phía sân sau : "Hoa này là..."
Hà Hạnh bình tĩnh nói: "Không có gì, thím Trương nhặt được cành hoa."
Thím Trương gật đầu: "Không sai không sai, tôi thấy ném đi thì thật đáng tiếc nên nhờ cô Hà gói lại, lấy ra tặng người khác cũng không tồi!"
Sao Kim Tại Hưởng lại không nhìn ra hai người đang cố gắng bảo vệ người nào đó? Anh cười một tiếng, cũng không tiếp tục hỏi vấn đề này, đi đến bên cạnh Điền Chính Quốc: " Điền Chính Quốc, tôi vừa chuyển nhà, muốn mời mấy người bạn qua đó, có rảnh không? Cùng đi đi."
Điền Chính Quốc lười đáp lại anh ta, làm cho lông mày Kim Tại Hưởng hơi nhíu lại. Hà Hạnh cũng không giải vây thay anh ta.
Kim Tại Hưởng trên danh nghĩa cũng là cậu chủ nhà họ Điền, chuyện này không có nhiều người biết, mẹ anh ta chính là người vợ mới Kiều Nhã của Điền Chính Thịnh, đang nghỉ dưỡng ở Sapa. Điền Chính Thịnh đã đồng ý, chờ bà ta trở về sẽ chính thức tuyên bố quan hệ mẹ con. Đến lúc đó, Kim Tại Hưởng càng không kiêng dè nhúng tay vào tập đoàn nhà họ Điền, thậm chí là chuyện nhà họ Điền.
Hà Hạnh không rõ, vì sao tổng giám đốc Điền lại yêu thích anh ta như vậy? Đương nhiên đây là chuyện nhà của ông chủ, cô sẽ không hỏi đến.
Kim Tại Hưởng dựa vào lưng ghế, liếc nhìn Điền Chính Quốc, khẽ cười nói: "Thật ra cũng không có nhiều người, tôi không thích ồn ào. À đúng rồi, Phác Chí Mẫn cũng sẽ đến."
Thấy vẻ mặt của Điền Chính Quốc thay đổi, đáy mắt Kim Tại Hưởng lóe lên một tia âm u, quả nhiên, cậu ta đã động tâm với cậu con trai kia!
Phát hiện này có lợi cho kế hoạch, nhưng lại ảnh hưởng xấu tới tâm trạng của anh lúc này.
Không hiểu sao anh lại nổi giận.
Nhà họ Phác.Đỗ Hân Dĩnh đẩy cửa phòng Chí Mẫn, phát hiện cậu đang nhìn tình hình giao dịch thị trường chứng khoán trên máy tính. Cô ta khẽ giật mình: " Chí Mẫn, cậu học đầu tư cổ phiếu khi nào vậy?"
Chí Mẫn không nhanh không chậm đóng máy tính lại: "Rảnh rỗi nên học giết thời gian."
Sống lại hai năm, không lợi dụng thì thật đáng tiếc? Đúng lúc đi theo Kim Tại Hưởng nên cũng có chút hiểu rõ về cổ phiếu, cậu biết loại nào sẽ kiếm được lời cao!
"Ha ha, học một ít cũng tốt." Đỗ Hân Dĩnh không quá để ý, đi qua nói: " Chí Mẫn, hôm nay anh Hưởng chuyển nhà mới, muốn mời chúng ta qua đó."
Chí Mẫn cầm một quyển tạp chí lên xem: "Không rảnh."
Thái độ của cậu ngược lại khiến Đỗ Hân Dĩnh có chút mừng rỡ, có phải chứng tỏ cậu không có tình cảm với Hưởng đúng không?
"Vậy à." Đỗ Hân Dĩnh quan sát đến nét mặt cậu, nhẹ giọng nói: " Hưởng nói, có thể Điền Chính Quốc cũng sẽ đi."
Chí Mẫn nghe xong, ánh mắt khẽ thay đổi, động tác xem tạp chí dừng lại. Rốt cuộc Kim Tại Hưởng có âm mưu gì chứ?
"Bộp" Đóng tạp chí lại, cậu đứng dậy: "Tôi đi thay quần áo."
"Không thành vấn đề." Đỗ Hân Dĩnh cười, cô biết tâm tư của Phác Chí Mẫn bây giờ đều ở trên người Điền Chính Quốc!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top