10
Khi đảo mắt tìm kiếm Jeongguk lần nữa, Jimin bắt gặp hắn đang nói cười vui vẻ cùng nhóm bạn—và cả Mingyu cũng đứng bên cạnh. Cảnh tượng ấy chẳng khác gì lúc nãy, khi Jeongguk để một cô gái ngồi trên đùi mình. Cảm xúc ghen tị bất chợt trỗi dậy trong lồng ngực Jimin. Anh ước gì mình có thể là người làm Jeongguk cười như thế, là người được hắn nhìn bằng ánh mắt ấm áp đó.
Nhưng trước khi những suy nghĩ ấy kịp chiếm lấy tâm trí, có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh. Jimin giật mình quay lại và thấy Taehyung đứng ngay phía sau, ánh mắt ánh lên nét nghịch ngợm. "Muốn nhảy một điệu không?" Taehyung hỏi, miệng vẫn cười tươi rói. Chẳng đợi Jimin trả lời, gã đã nắm lấy tay Jimin và kéo anh ra sàn nhảy.
Jimin loạng choạng theo bước chân của Taehyung, cảm thấy hơi lúng túng. Anh chưa bao giờ là một người giỏi nhảy múa, và suy nghĩ về việc nhảy trước đám đông khiến anh cảm thấy lo lắng, hơi men chẳng đủ mạnh để đánh thức sự táo bạo trong anh.
Nhưng khi Taehyung bắt đầu di chuyển cơ thể theo nhịp điệu, Jimin không thể cưỡng lại mà bị cuốn theo. Anh ngập ngừng bắt chước theo những động tác của Taehyung, cố gắng uốn éo hông, theo sát từng bước đi của gã. Hông anh có lẽ trông vẫn cứng ngắc như cảm giác của nó, nhưng Jimin vẫn cố gắng bỏ qua sự rụt rè và tận hưởng khoảnh khắc này, cố gắng dẹp bỏ mọi nghi ngờ để trở nên tự tin hơn.
Bất ngờ, Taehyung xoay người Jimin lại, để lưng anh tựa sát vào lồng ngực gã. Đôi tay của Taehyung đặt lên hông Jimin, dẫn dắt anh theo từng nhịp điệu khi cả hai nhảy cùng nhau. Trái tim Jimin đập rộn ràng, và gương mặt anh bỗng nhiên nóng ran khi nhận ra khoảng cách gần gũi giữa họ, và cả vị trí hiện tại của hai người.
Tiếng nhạc vang dội khắp căn phòng, âm điệu trầm thấp như len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể Jimin. Nhịp tim anh đập nhanh hơn, và anh bắt đầu thấy choáng váng. Jimin không chắc liệu đó là do men rượu hay do khoảng cách quá đỗi thân mật với Taehyung, nhưng cơ thể anh nóng rực, gương mặt đỏ ửng mà anh biết chắc hẳn đang hiện rõ trên bầu má.
Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt Jimin bất chợt chạm phải Jeongguk. Đôi mắt hắn dán chặt vào bàn tay Taehyung đang đặt trên eo Jimin, đôi mắt sắc lẹm bỗng tối lại và rực lên một ngọn lửa. Jimin cảm nhận được sự biến đổi trong ánh nhìn đó, nhưng anh không có thời gian để suy ngẫm ý nghĩa của nó, bởi Taehyung đã xoay anh lại một lần nữa.
Jimin giờ đây đối mặt trực tiếp với Taehyung. Hơi thở nóng ấm của người kia phả nhẹ trên làn da anh, và khi Taehyung cúi xuống gần hơn, khoảng cách giữa họ bị thu hẹp đến ngột ngạt. "Cậu thực sự rất giỏi, Jimin. Cậu nên thả lỏng thế này thường xuyên hơn," Taehyung thì thầm, bàn tay gã siết chặt hơn nơi thắt eo Jimin.
Jimin thấy hơi khó thở, bối rối không biết phải phản ứng thế nào. Anh chưa bao giờ giỏi tán tỉnh, mà anh cũng không chắc đây có phải là điều Taehyung đang làm hay không. Hy vọng là không, Jumin vội quay mặt sang bên và từ từ tách ra, không muốn Taehyung hiểu nhầm hay có bất kỳ ý tưởng gì. "Cảm ơn vì điệu nhảy nhé!" Jimin nở một nụ cười nhạt. "Tôi phải đi tìm Hoseok rồi."
Taehyung gật đầu, trông có vẻ hơi thất vọng. "Được thôi, nhưng hứa với tôi là sẽ có thêm một điệu nhảy nữa vào lần sau nhé!" Gã nhướn mày, tay chỉ về phía Jimin với vẻ tự mãn.
Jimin đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo và gật đầu, trước khi quay người rời đi, cố hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Anh nhanh chóng rời khỏi sàn nhảy, lững thững đi qua biển người, tuyệt vọng tìm kiếm gương mặt quen thuộc của Hoseok. Nhưng bạn thân của anh vẫn không thấy đâu cả.
Dạ dày anh bắt đầu quặn thắt vì lo lắng. Hoseok đâu rồi chứ? Jimin vội vàng lôi điện thoại từ túi sau ra, ngón tay run run bấm gọi cho cậu bạn thân. Đầu dây bên kia đổ chuông vài hồi nhưng không có ai nhấc máy. Anh thử gọi lại lần nữa, nhưng vẫn không có hồi đáp. Tim Jimin như muốn nhảy khỏi lồng ngực, anh nắm chặt lấy điện thoại trong tay, lòng thầm hét lên: Cậu đang ở đâu thế, Hobi!?
Jimin thận trọng thò đầu nhìn vào trong bếp. Thấy không có ai, anh lập tức bước nhanh vào, coi nơi này như một chỗ trốn tạm khỏi đám đông ồn ào ngoài kia. Cảm giác bơ vơ và lạc lõng khiến Jimin không thể chịu đựng thêm được nữa. Anh tiến tới góc cuối của căn bếp, tựa người vào quầy và nhấp một ngụm từ ly rượu đỏ trên tay.
Với một tay còn lại, Jimin nhanh chóng gõ tin nhắn gửi cho Hoseok trên điện thoại.
"Hey, Công chúa."
Jimin giật mình sặc đồ uống, suýt chút nữa đánh rơi chiếc điện thoại. Anh quay ngoắt người lại, tim đập thình thịch. Jeongguk? Hắn đã theo anh vào đây sao?
"Tôi không nghĩ anh là kiểu người thích tiệc tùng đâu," Jeongguk nói, khuôn mặt thoáng vẻ nghiêm nghị, ánh mắt như đang dò xét.
Trái tim Jimin loạn nhịp trước biệt danh đáng yêu đó, nhưng anh cố giữ vẻ bình tĩnh. "Yeah, ừ-ừm tôi... tôi chỉ muốn thử làm gì đó mới mẻ thôi," Anh lắp bắp, nhún vai giả vờ như không để tâm. Nhưng không thể che giấu đôi má đang đỏ ửng lên từng chút, nhất là khi anh ngước mắt nhìn Jeongguk.
Jeongguk tối nay trông thật khiến người khác khó lòng rời mắt. Mái tóc đen buông lơi phủ nhẹ trên trán, vừa bất cần vừa cuốn hút. Những đường nét sắc sảo trên gương mặt hòa quyện hoàn hảo với ánh mắt sâu thẳm. Bờ vai thái dương và cánh tay xăm trổ của hắn được lớp áo đen bó sát tôn lên. Tất cả tạo nên một tổng thể khiến Jimin không thể không cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp.
Khi Jeongguk bước đến gần hơn, bóng dáng cao lớn của hắn phủ xuống, khiến anh cảm thấy bản thân nhỏ bé hơn bao giờ hết. Jimin nín thở, mắt dõi theo từng cử động của hắn, trái tim như sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Jeongguk nghiêng người lại gần hơn, giống như cách hắn đã làm với cô gái kia, "Anh nhảy đẹp lắm," Jeongguk cất tiếng, giọng nói trầm khàn tựa dòng mật ngọt chảy vào từng góc nhỏ trong tâm trí Jimin.
Jimin cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi nghe những lời của Jeongguk. "C-cảm ơn," Anh khẽ nói, giọng nhỏ đi vì ngại ngùng. Jeongguk đứng gần quá, gần đến mức Jimin phải bám vào mặt bàn phía sau để không bị mất thăng bằng và lảo đảo về phía hắn.
"Tôi rất vui vì anh đến đây. Từ lúc anh đến, tôi mới không còn thấy chán nữa," Jeongguk cười khúc khích, tiếng cười ấy như một làn sóng làm rộn ràng cả cơ thể Jimin. "Buổi tiệc này trở nên thú vị hơn nhiều khi tôi thấy anh."
"Trông cậu đâu có vẻ gì là buồn chán đâu," Jimin đáp lại, cố gắng tỏ ra thờ ơ khi ánh mắt anh khẽ liếc sang một bên, nhưng trong giọng nói của anh không thể giấu nổi sự chua chát và ghen tị. Jimin không thể kiềm chế được cảm xúc ấy, dù có một chút xót xa trong lòng.
Jimin biết rõ có bao nhiêu ánh mắt luôn hướng về Jeongguk, cả ở trường lẫn ở đây. Mỗi người đều muốn thu hút sự chú ý từ hắn. Cảm giác đó, mặc dù không phải lúc nào cũng dễ chịu, có lẽ cũng khiến Jeongguk cảm thấy một chút nhàm chán. Và giờ đây, Jimin lại đang hành động giống hệt như những người đó.
"Được rồi, có thể lúc nãy tôi không hề cảm thấy buồn chán," Giọng Jeongguk trầm ấm và đầy quyến rũ. "Nhưng tôi đã nghĩ về anh suốt thời gian đó."
Jimin cảm thấy trái tim mình lỡ nhịp khi Jeongguk áp sát lại gần, hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào vành tai. Anh có thể cảm thấy má mình đỏ bừng khi bàn tay ấm áp của Jeongguk trượt xuống cánh tay anh, khiến cả người anh run lên. "C-cậu đang n-nói dối." Jimin lí nhí, hơi thở bắt đầu gấp gáp.
Jeongguk lắc đầu, tặc lưỡi, "Tôi không thể ngừng nghĩ về những điều tôi muốn làm với anh," Jeongguk thì thầm, giọng hắn trầm thấp và đầy ma mị. "Tôi muốn đưa anh đi ngay lúc đó, trước mặt tất cả mọi người. Cho họ thấy anh là của t—," Hắn đột ngột dừng lại.
Trong đầu Jimin, mọi thứ như xoay vòng khi anh cố gắng tiêu hóa những lời của Jeongguk, "Cho họ thấy tôi là gì?" Anh muốn hỏi, nhưng lại không thể, cơ thể anh lúc này quá bận rộn đáp lại sự đụng chạm của Jeongguk và những lời thì thầm mê hoặc phát ra khỏi môi hắn. Cơ thể anh phản ứng theo cách mà Jimin chưa từng cảm nhận được trước đây, khi đôi môi của Jeongguk dừng lại ở hõm cổ anh, để lại hàng dài những vết đỏ đầy ám muội.
Không hề báo trước, Jeongguk lùi lại, nở một nụ cười đầy ẩn ý. "Nhưng có lẽ chúng ta sẽ phải chờ đến khi chỉ có hai chúng ta thôi, nhỉ?" Jungkook nói, giọng hắn ngập tràn sự mong đợi, "Tôi rất mong chờ buổi dạy kèm tiếp theo của chúng ta."
Jimin gật đầu, ánh mắt mơ màng, mi mắt khẽ run run khi anh ngước nhìn Jeongguk. Hơi thở của anh nặng nhọc hơn khi cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập loạn nhịp, không dám tin tưởng vào giọng nói của mình ngay lúc này. Jimin không muốn phải chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top