1
"Anh đang hao phí 12.000 won đó." Jimin nói, khi anh tiến lại gần quầy và dựa vào đó bên cạnh bếp, mùi khét từ món ăn xộc vào mũi anh.
Mất khoảng 10 giây để Namjoon phản ứng. "Fuck, fuck, fuck." Gã thốt lên khi cuối cùng lời nói của Jimin cũng ngấm vào tai gã. Gã bật dậy, vội vàng nhấc chảo ra khỏi bếp, nhưng món ăn đã bị cháy khét. "Seokjin nhắn tin cho anh và anh hoàn toàn quên bẵng mất là mình đang nấu ăn luôn." Gã than thở.
"Em thề với Chúa, anh đúng là mối nguy hiểm cho sự an toàn. Nếu không có em, có lẽ anh đã thiêu cháy cả khu chung cư rồi." Jimin bất lực lắc đầu, mỉm cười nhìn anh trai mình, người đang cố gắng cạo bỏ lớp thức ăn cháy dưới đáy chảo. "Và đừng có chửi thề nữa!"
"Yeah, có lẽ giờ anh đã ở căn hộ thứ năm rồi, sau khi thiêu rụi hết tất cả các căn hộ trước đó." Gã nhăn mặt.
Jimin cười lớn trước câu trả lời hóm hỉnh từ anh trai, rồi chỉ tay về phía ngăn kéo trong bếp, nơi cất giữ thực đơn giao hàng. "Chúng ta gọi món giao tận nơi nhé?"
"Có lẽ vậy thì tốt hơn. Em chọn tiệm nào đó đi."
Dù Jimin đã lớn lên cùng Namjoon và mẹ của họ, mẹ của hai người đã vắng mặt từ khi Jimin còn rất nhỏ; không bao giờ nhớ đến sinh nhật của hai anh em hay bất kỳ kỳ nghỉ nào. Cha họ cũng không bao giờ hiện diện, và theo thời gian, cả hai đã quen thuộc với sự trống vắng của ngôi nhà. Khi còn bé, Jimin phải dựa vào anh trai mình gần như mọi thứ, và mặc dù thiếu thốn tiền bạc, Jimin luôn tin tưởng rằng anh trai sẽ chăm sóc cho mình. Một nỗi oán hận cay đắng đối với mẹ dần dần hình thành trong Jimin qua những năm tháng chứng kiến anh trai nỗ lực hết mình để lo liệu cho cả hai anh em, trong khi bà chỉ im lặng không biểu lộ sự cảm kích nào.
"Em hơi muốn ăn pizza." Jimin nói với một chút do dự, vừa lật qua các thực đơn trong ngăn kéo. "Hoặc chúng ta có thể ăn món khác, anh muốn ăn gì?"
"Đừng hỏi anh muốn gì, em lúc nào cũng làm thế. Anh đã bảo em chọn mà."
"Nhưng nếu anh không muốn ăn pizza thì sao?"
Namjoon thở dài và quay lại nhìn em trai. "Jimin, anh không kén chọn món gì cả, nếu không anh đã không bảo em chọn."
"Nhưng em không muốn anh ăn pizza chỉ vì em muốn ăn pizza, có thể anh muốn ăn món Trung Quốc? Chúng ta có thể gọi món Trung Quốc, em cũng đang thèm món đó."
"Không, anh thực sự muốn ăn pizza, Jimin! Anh đã thèm món đó cả ngày rồi!" Namjoon nói, giọng điệu có vẻ hơi quá phấn khích.
"Ừ, nếu anh nói vậy thì được thôi." Jimin đáp, cảm thấy hơi áy náy vì đã chọn món ăn tối cho cả hai. Anh biết Namjoon ghét sự do dự của mình và cách mà Jimin thường lo lắng thái quá, phụ thuộc vào ý kiến của người khác, mãi không tin tưởng vào sự phán đoán của chính mình. Nhưng Jimin không thể làm khác, anh luôn như vậy, cảm thấy người khác hiểu rõ hơn về quyết định đúng đắn. "Anh có thể gọi điện đặt hàng được không? Làm ơn nhé?" Jimin năn nỉ, bĩu môi nhõng nhẽo nhìn anh trai.
"Em biết một ngày nào đó em sẽ phải vượt qua nỗi sợ để gọi điện cho người lạ chứ?" Namjoon mỉm cười, xoa đầu Jimin. "Và học cách tự đưa ra quyết định của mình." Gã lấy thực đơn từ tay Jimin trong khi rút điện thoại từ túi quần sau. "Em muốn gọi món như mọi khi chứ?"
"Vâng, món như mọi khi nhé!" Jimin cười tươi. "Và không, em sẽ tìm ai đó để làm việc đó cho em suốt đời!"
"Hoặc em có thể trưởng thành hơn." Người anh trai nháy mắt đáp lại trước khi rời khỏi bếp để gọi điện.
Jimin với lấy điện thoại của mình trong khi chờ Namjoon trở lại, nhận thấy có hai tin nhắn từ giáo sư của mình. Thật kỳ lạ. Anh nhíu mày và cảm giác lo lắng dâng lên khi nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ tối. Giáo sư của anh chưa bao giờ nhắn tin cho anh muộn như vậy.
[Giáo sư Lee.] 19:05:
"Chào Jimin. Xin lỗi vì đã làm phiền em vào giờ muộn thế này. Thầy vừa nhận được email từ trưởng khoa thông báo rằng em sẽ phải bắt đầu dạy kèm sinh viên Jeon Jeongguk môn đại số, bắt đầu từ thứ Hai tới. Một lần nữa Thầy xin lỗi vì sự bất tiện và lần thông báo muộn này. Chúc em tận hưởng cuối tuần vui vẻ!"
[Giáo sư Lee.] 19:07:
"Số điện thoại của sinh viên Jeon là +010 5873 5277."
Cái gì cơ!?
Không thể nào! Không, điều này không thể xảy ra! Không thể nào mà ông ấy lại giao cho anh việc dạy kèm Jeon Jeongguk. Và còn bắt đầu từ thứ Hai nữa!? Họ có bị điên không!? Anh đã mắc lỗi gì trong những kiếp trước để nhận phải hình phạt này? Tim anh đập loạn nhịp khi cố gắng tìm đủ dũng khí để thông báo với Giáo sư rằng anh không muốn dạy kèm tên đó.
Anh hít một hơi thật sâu và quyết tâm không dao động trong khoảnh khắc này—với tất cả sức lực còn lại trong người cùng với đôi tay hơi run rẩy, anh bắt đầu gõ chữ phản hồi.
[Tôi] 19:23:
"Chào Thầy Lee. Xin lỗi, nhưng em không thể dạy kèm Jeongguk được, em đã có quá nhiều việc phải giải quyết trong năm cuối này, và em không thể thu xếp thêm thời gian để nhận thêm việc khác. Em rất tiếc và cảm ơn Thầy đã thông cảm!"
Jimin đọc lại tin nhắn của mình—rồi đọc lại thêm lần nữa, để chắc chắn rằng mình không bỏ sót điều gì. Anh cảm thấy thật bất công khi Thầy Lee lại giao thêm việc cho mình, khi ông biết rõ rằng Jimin đã kín lịch trình bởi tất cả các hoạt động ngoại khóa, mà vẫn yêu cầu anh nhận thêm nhiệm vụ này. Hừ! Lẽ ra Thầy ấy nên giới thiệu ai đó khác cho trưởng khoa chứ! Anh tức giận nghĩ thầm, sau khi hít một hơi thật sâu, anh nhấn gửi và bấm vào nút tin nhắn màu xanh, với nụ cười nở rộng trên môi. Anh đã làm được! Jimin đã dám từ chối và giờ anh có thể quên hết tất cả và giả vờ như chuyện này chưa từng xảy ra.
Nhà bếp bỗng tối om khi anh tắt đèn để đi tìm Namjoon, định nói với anh trai về những gì vừa xảy ra thì cảm thấy điện thoại rung lên, báo hiệu có tin nhắn mới. Chỉ với câu đầu tiên, máu trong người Jimin đã sôi lên.
[Giáo sư Lee] 19:25:
"Xin lỗi, em Park, nhưng không có cách nào để thoát khỏi việc này. Chúng ta phải tuân theo chỉ đạo của trưởng khoa và chính trưởng khoa đã yêu cầu em, vì ông ấy biết em là một sinh viên xuất sắc. Thêm vào đó, Jeongguk là con trai của ông ấy, nên Thầy không nghĩ việc này còn có thể bàn cãi. Chúc em may mắn."
Một tiếng rên rỉ lớn bật ra khỏi cổ họng Jimin ngay khi Namjoon trở lại vào bếp. "Đệch, chuyện gì xảy ra với em vậy?"
"Giáo sư Lee vừa nhắn tin cho em bảo em phải dạy kèm Jeongguk môn đại số bắt đầu từ thứ Hai tới!" Đôi mắt anh gần như ngấn lệ khi kể lể với anh trai, cầm điện thoại giơ ra trước mặt Namjoon với vẻ mặt đầy tuyệt vọng trước khi đưa cho gã để đọc kỹ các tin nhắn. "Em không muốn đâu!" Jimin nhăn mặt kêu ca.
"Ah, fuck, tệ thật. Oh anh xin lỗi." Namjoon nói, ôm lấy em trai mình an ủi bằng một tay, trong khi tay còn lại cầm lấy điện thoại và xem qua tin nhắn. "Và việc người đó lại là Jeongguk khiến mọi chuyện trở nên thật tồi tệ. Hi vọng cậu ta sẽ đối xử tử tế với em và không hành xử như một thằng hách dịch."
"Ugh," Jimin rên rỉ khi đẩy mình ra khỏi cạnh Namjoon và lảo đảo đi vào phòng khách, úp mặt vào gối trên sofa. "Em không muốn dạy kèm cho tên đó, hắn là kẻ khó ưa nhất trường luôn ấy!"
Namjoon bước tới, đứng cạnh sofa và lườm Jimin. "Sẽ ổn thôi Jimin, có lẽ cậu ta cũng ghét chuyện này không kém gì em và có khi Jeongguk cũng không còn lựa chọn nào khác." Gã cố gắng lý giải.
"Cậu ta đáng sợ lắm!" Jimin xoay người lại và nằm ngửa trên ghế. "Và thật lòng em nghĩ rằng Jeongguk không có một tế bào não nào, tất cả những gì cậu ta nghĩ đến là tiệc tùng và... quan hệ xác thịt!" Anh bức xúc hét lên.
"Quan hệ xác thịt?" Namjoon khịt mũi. "Ai mà lại dùng từ đó cơ chứ? Có lẽ việc ở gần Jeongguk sẽ giúp em tốt hơn chút ít thì sao."
Điều đó khiến Jimin ngồi bật dậy, miệng há hốc và mắt mở to. "Ý anh là sao hả!?"
Namjoon nhún vai. "Biết đâu cậu ta sẽ giúp em mở rộng vốn từ vựng của mình."
"Em có thể đảm bảo rằng vốn từ của em phong phú hơn nhiều so với của Jeongguk đấy."
"Thôi nào," Người lớn tuổi hơn cười vang, kéo dài âm tiết của từ. "Anh cá là Jeongguk sẽ cố gắng hết sức để cải thiện điểm số nhanh chóng, để không phải dành nhiều thời gian hơn với em đâu."
"Có gì sai khi dành thời gian với em chứ?" Jimin tỏ ra bị tổn thương.
"Okay, hiện giờ em đang cố tình gây khó chịu hay em luôn khó chịu như vậy?"
"Em nghĩ em đã luôn như vậy." Jimin mỉm cười rồi lại bĩu môi nhăn nhó. "Em sẽ nhắn tin cho Jeongguk sau... hoặc là ngày mai."
"Không, nhắn càng sớm càng tốt. Cứ làm luôn cho xong đi." Namjoon nói, lời lẽ sắc bén đúng lúc chuông cửa reo, báo hiệu đồ ăn đã được giao đến. Namjoon tiến đến mở cửa, trong khi Jimin cũng định đi theo, nhưng bị anh trai ngăn lại. "Không, em ngồi lại và suy nghĩ xem nên nhắn tin gì cho Jeongguk đi." Namjoon ra lệnh trước khi biến mất sau hành lang.
Jimin đảo mắt, ngã người xuống ghế sofa. "Em sẽ làm sau khi ăn xong." Anh lẩm bẩm, nhưng những lời đó hoàn toàn không lọt vào tai Namjoon khi gã đang trò chuyện với người giao hàng.
Tivi đã bật sẵn, nên Jimin nhanh chóng tìm đến chương trình yêu thích của mình và ấn nút play, rồi tựa người vào ghế một cách thoải mái. Hương pizza thơm lừng len lỏi từ hành lang vào, khiến bụng anh réo lên đầy thèm thuồng. Không lâu sau, anh trai anh quay trở lại, bước vào phòng khách với hai hộp pizza trên tay. "Hộp trên cùng là của anh," Namjoon thông báo khi đặt chúng lên bàn trước ghế sofa. "Em muốn nước ngọt hay nước lọc?" Gã hỏi khi đang đi về phía nhà bếp.
"Chỉ nước lọc thôi, cảm ơn." Jimin trả lời, mắt vẫn dán chặt vào màn hình
Anh trai anh luôn như vậy, luôn chăm sóc và bảo vệ Jimin quá mức. Đôi khi sự bao bọc ấy đó có phần thái quá, nhưng Jimin không thể trách gã. Đó là vết thương hằn sâu trong cả hai anh em, bởi họ đã phải trưởng thành quá sớm do, đặc biệt là Namjoon. Nhu cầu chăm sóc Jimin đã ăn sâu bên trong gã, trở thành một bản năng không thể cưỡng lại - bảo vệ đứa em của mình khỏi mọi điều khó khăn mà họ đã trải qua.
"Anh đói quá! Thật vui khi thức ăn trước đó đã được tiêu hóa sớm, mùi của mấy cái này thật hấp dẫn mà." Namjoon ngồi phịch xuống bên cạnh Jimin, đặt hai ly nước và một cái kéo lên bàn. "Chúng ta xem gì đây?"
"Border Security: Australia." Jimin mỉm cười, hoàn toàn phớt lờ cái nhìn chết chóc của Namjoon. "Chương trình yêu thích của em!" Anh thêm vào với vẻ hào hứng, vừa cầm kéo để cắt pizza của mình.
"Bord—?" Namjoon bắt đầu. "Thỉnh thoảng anh thật không thể tin nổi chúng ta là anh em." Gã lắc đầu ngao ngán.
"Ăn hật à ấu ính." (Anh thật là xấu tính.) Jimin nhai ngồm ngoàm, trong miệng nhét đầy thức ăn.
"Kinh quá, đừng có vừa ăn vừa nói." Namjoon cười khẩy. "Vậy em định nhắn tin cho Jeongguk thế nào?"
"Không phải bây giờ, Joon!" Jimin lảng tránh câu hỏi anh trai, "Nhìn kìa, cô ấy đang cố mang 10 kg thịt qua hải quan," Anh chỉ vào màn hình TV. "Làm sao mà người ta không biết là không được mang những thứ như thế vào nước khác cơ chứ?"
"Anh thực sự không thể chịu nổi em mà."
"Cô ấy còn mang sữa và trứng nữa, cô ấy điên rồi!" Jimin tiếp tục.
"Em biết mà, việc trì hoãn nhắn tin cho Jeongguk cũng không giúp em thoát khỏi việc dạy kèm cậu ta vào thứ Hai đâu."
"Ugh," Jimin rên rỉ. "Em biết rồi, Joon, em sẽ nhắn tin cho Jeongguk! Nhưng có thể để em thưởng thức pizza và chương trình của mình trong yên bình trước khi nhắn tin và cuộc sống của em thay đổi hoàn toàn theo chiều hướng tồi tệ hơn không?"
"Xin lỗi," Namjoon xin lỗi, mặt gã dịu lại. "Anh biết em thế nào với những chuyện như thế này, và cuộc sống của em sẽ không tồi tệ hơn đâu, em chỉ cần—"
"Dừng nói về chuyện đó đi!" Jimin cắt ngang.
"Xin lỗi, xin lỗi, em nói đúng!" Namjoon cắn một miếng pizza trước khi tập trung vào chương trình yêu thích của Jimin. "Vậy tại sao thịt và sản phẩm từ sữa lại bị cấm mang vào?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top