25. Chỉ thấy những cơn mưa

Dĩ nhiên là Jungkook biết Jimin đã gọi cho mình, dĩ nhiên là anh biết cậu đã đứng trước cổng nhà anh và nhìn đau đáu vào trong căn phòng khách không một ánh đèn. Dĩ nhiên là anh đã chần chừ muốn mở tung cánh cửa để chạy nhào ra ôm lấy thân hình nhỏ bé run rẩy giữa trời đông lạnh buốt đó vào trong lòng, muốn ôm, muốn hôn và muốn nghe cậu giải thích tất cả, rằng anh chỉ đang hiểu lầm mà thôi.

Nhưng tất cả những dự định, những mong chờ, những hy vọng của Jungkook đều vụt tắt, lòng anh lạnh hẳn đi khi nhận ra sự hiện diện của gã trai đó đang dần tiến đến cạnh Jimin. Anh không hiểu nổi bản thân mình, dù cụp mắt quay đi vì không muốn nhìn thấy, vậy mà vẫn cứ thẫn thờ trông theo bóng dáng nhỏ bé kia được gã ôm chầm vào lòng, vỗ về, âu yếm. Jungkook cười giễu cợt chính mình, chuyện đã đến nước này rồi mà anh còn ảo tưởng rằng cậu thật lòng yêu anh.

Em nhất thiết phải đối xử với anh theo cách này sao?

Đây là cái giá phải trả cho những gì anh đã làm, đúng không? Chứng kiến người mình yêu dan díu với một chàng trai khác, đó là cái giá phải trả của anh đúng không?

Jungkook chẳng biết mình đã ngồi đây bao nhiêu năm cuộc đời và cứ ngẩn ngơ nhìn điện thoại sáng lên cuộc gọi từ Jimin. Không lâu sau, anh ngó ra ngoài, biết gã và cậu đã rời đi khi cái tên khắc cốt ghi tâm đó không hiện lại trên màn hình, thêm bất cứ lần nào nữa.

Bóng lưng trầm buồn chìm hẳn vào nệm ghế, để cõi lòng mình cứ thế mà lao xuống vực sâu tuyệt vọng. Cảm tưởng trái tim anh đã bị khoét rỗng một lỗ toang hoác, gió lùa qua khiến vết thương ran rát và đau thấu tận tâm can.

Jungkook chẳng trách Jimin, cũng chẳng trách gã bạn trai cậu làm gì, anh chỉ trách mình. Anh trách mình ích kỉ, trách mình tệ bạc, trách mình hối lỗi quá muộn màng. Rồi anh trách quá khứ đau thương, khi anh ngước mắt nhìn lên và thấy người mẹ đã khuất đang đứng lặng trong góc tường, ánh mắt hiền từ vẫn tràn đầy yêu thương như thuở ban sơ vụng dại. "Cho dù đời có đảo điên, con cũng không được đánh mất bản chất lương thiện của mình.". Nhưng anh đã lạc mất nó từ bao giờ không hay, anh đã thất hứa với mẹ, thất hứa với chính bản thân này. Jungkook chỉ biết im lặng chịu đựng, chỉ biết ôm hết nỗi đau về gặm nhấm, và anh thấy buồn nôn làm sao, vì anh chán ghét sự tồn tại của chính mình.

Nhìn lại cuộc đời anh, Jungkook thấy hai mươi lăm năm anh tồn tại cũng chẳng khác căn nhà này là bao. Nó ảm đạm, tối tăm và u uất, nó luôn chất chứa những bóng ma tinh thần mà anh không thể nào nhớ mặt đặt tên. Đời anh như vùng biển đêm cô quạnh, lạnh lẽo và tịch mịch, tâm trí đã bị nhấn chìm xuống dưới đáy, khi mà dường như anh đã buông xuôi tất cả, chấp nhận để bản thân trôi nổi lênh đênh hết một kiếp người, thì chàng trai ấy xuất hiện.

Cậu là vầng dương chiếu xuyên qua mặt biển, chiếu thẳng xuống đáy đại dương những vạt nắng vàng rực rỡ, để rồi soi đường chỉ lối anh thoát khỏi kiếp đoạ đày. Cậu là mỏ neo giữ thuyền anh đứng vững, không miên man phiêu dạt từ nơi này sang chốn khác, mà nơi nào chốn nào cũng nhuốm màu đau thương.

Thế mà cậu đi mất.

Trước khi rời đi còn nhẫn tâm đẩy anh xuống đáy biển, thêm một lần nữa.

Dù không phải lần đầu tiên ngã xuống vực sâu, nhưng cú ngã này vẫn khiến anh đau đớn không gượng dậy được.

Jungkook nhíu hàng mi, anh mệt mỏi quá, thì ra suy nghĩ quá nhiều cũng trở thành một dạng mệt mỏi.

Anh thấy tay mình rệu rã hẳn đi khi nhấc máy lên và xoay số điện thoại của Namjoon. Khoảnh khắc những con số hiển thị trên màn hình, anh biết, biết rất rõ mình chẳng còn gì để vương vấn thêm.

"Namjoon hyung?"

"Ừ, có chuyện gì thế em?"

Jungkook rơi vào khoảng im lặng. Anh nuốt xuống cục tức nghẹn ở cổ, đảo mắt nhìn quanh căn nhà một lần cuối, để tâm trí lưu luyến bóng hình kia một lần cuối. Cái lần cuối của anh kéo dài suốt một phút, và Namjoon cũng ngờ ngợ hiểu ra, khi tông giọng đầu dây bên kia cất lên bằng tất cả sự vụn vỡ trên cuộc đời:

"Em nhờ anh chút việc được không? Tìm hộ em một căn chung cư ở Seoul, giá cả sao cũng được, có tầm nhìn không hướng về phía mặt trời mọc càng tốt."

"Em chuyển đi à? Tại sao thế?" Thoáng nghe giọng Namjoon có chút sửng sốt, Jungkook thậm chí còn tưởng tượng được gương mặt điển trai đó xoắn lại và hàng mày bay ngược lên trời, nom rất tức cười nhưng ở hoàn cảnh hiện tại anh lại không cười nổi.

"Em được chuyển công tác lên Seoul dạy học."

"Vậy còn Jimin thì sao?"

Namjoon giáng một đòn chí mạng vào cõi lòng Jungkook. Nhưng đánh một người đã chết thì cũng vầy vậy thôi, khi chính Jimin đã giết chết anh dưới khoảng trời vây kín mây đen rồi.

"Từ nay về sau, em ấy và em không còn liên quan đến nhau nữa."

Đầu dây bên kia trùng xuống một lúc lâu, rồi Namjoon thở dài. Anh ậm ừ đồng ý giúp Jungkook, song, trước khi cúp máy, anh đột ngột gọi giật lại nhắc nhở:

"Nghĩ cho kĩ vào, Jungkook.

Nếu như đã chấp nhận bỏ qua nhau, vậy thì đừng bao giờ ngoảnh đầu nhìn lại nữa."

***

Namjoon tuy hơi vụng về một chút nhưng anh lại rất thông minh, tài năng giao tiếp cũng vô cùng khéo léo và được lòng mọi người. Có lẽ vì thế mà chỉ ba tiếng sau khi Jungkook nhờ vả, anh đã tìm được cho em trai mình một căn chung cư giá phải chăng với tầm nhìn không hướng về phía mặt trời mọc.

Điện thoại sáng màn hình hiển thị tin nhắn đến, Namjoon có phần sửng sốt vì đến giờ này mà Jungkook vẫn còn thức, trong khi thường ngày mười một giờ đã xuống đèn cả rồi.

Namjoon

Vẫn còn thức đấy à?

Jungkook

Ừm, nay em bận chút việc.

Namjoon

Chú mày nghĩ anh là trẻ con hả?

Jungkook

Không qua nổi mắt bác sĩ tâm lí, nhưng em không muốn nói ra lúc này.

Namjoon

Ừ, anh hiểu.

Làm gì thì làm, chú ý sức khoẻ tinh thần.

Jungkook

Em không sao, hyung.


Namjoon

Em chưa bao giờ ổn cả.

Nói thật cho anh biết.

Jungkook

Ừ thì

Em thường xuyên thấy mẹ, đứng ở góc tường và cười với em, thấy cả bản thân hồi nhỏ ôm con gấu bông rồi nhìn em chòng chọc. Em cũng thấy mệt mỏi nữa, bất lực, tuyệt vọng, có lỗi, chắc vậy, cảm giác chẳng muốn làm gì cả dù em không hề đau ốm bệnh tật. Dạo này em hơi lạm dụng chất kích thích, uống rượu và hút thuốc khá nhiều.

Namjoon

Ok, thỉnh thoảng anh sẽ hỏi lại đấy.

Chú ý sức khoẻ.

Namjoon tắt điện thoại, anh lấy ra một cuốn sổ ghi chú, viết thật to tên Jeon Jungkook rồi khoanh dấu đỏ, điền bên cạnh ba chữ "cần lưu tâm".

Trở mình trên chiếc ghế đẩu êm ái, anh đau đáu nhìn vào những nét chữ phóng đại giữa nền giấy trắng phau, môi anh mím lại, mi mắt nhíu chặt. Đoạn, anh cúi xuống viết gì đó, tiếng thở dài trượt khỏi đầu môi cứ trôi lơ lửng khắp không gian.

Jeon Jungkook.

Trầm cảm nặng (có triệu chứng loạn thần).

***

Đội vận chuyển đồ đạc đến vào sáng hôm sau. Nhanh thật đấy, Jungkook thầm cảm thán về sự nhiệt tình của Namjoon, chỉ trong một đêm mà đâu đã vào đấy hết cả.

Busan, một ngày mưa rả rích.

Ngày cuối cùng tại Busan rồi, vậy mà Jungkook vẫn chỉ thấy những cơn mưa. Mưa trên trời, mưa trong lòng, mưa đáy mắt. Anh ngoảnh đầu nhìn lại căn nhà đã treo biển cho thuê lần cuối, bỗng ngờ ngợ trông thấy một thân hình nhỏ nhắn đang đứng trước cửa nhà chờ anh về. Jimin đứng đó, xinh đẹp và bình yên, cùng nụ cười nở rộ trên đôi môi và vòng tay sải rộng. Jungkook run rẩy chớp hàng mi, một nỗi xúc động nghẹn ngào cùng niềm thổn thức dấy lên khiến đôi chân anh lảo đảo chạy về phía cánh cửa, tay đã dang rộng chực chờ cho một cái ôm hàn gắn.

Nhưng Jimin đột ngột biến mất, thứ Jungkook tóm được chỉ còn là khoảng không lạnh lẽo ngai ngái mùi ẩm mốc của cơn mưa sớm mai.

Có gì đó không ổn đang xảy ra với Jungkook, một thứ bóng ma khác đã xuất hiện mà anh không thể đặt tên. Anh nghĩ, nó xuất phát từ niềm hy vọng vẫn còn le lói.

Hy vọng không màu, phủ lên vai áo anh từng hồi chết lặng.

Khi mà đến cuối cùng, em vẫn không ở đây.

Chuyến đi này, Jungkook không mua vé khứ hồi cho ngày hội ngộ.

Nhưng liệu anh có biết rằng, theo tình, tình chạy, trốn tình, tình theo?

03.04.2024

T trầm cảm nên fic nào của t cũng trầm cảm t xin lỗi...Nhưng mà tin t đi, nắng sắp về rồi đấy.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top