Chương 17




Trong không gian xe im lìm, Jungkook ngồi ở ghế phó lái đưa mắt sang nhìn anh. Jimin đang tập trung lái xe nên hầu như không để ý đến ánh mắt này của cậu. Nhưng lâu lâu anh cũng nhìn qua gương để xem xét một chút.

Jungkook từ lúc lên xe đã cảm thấy trong lòng nặng nề, không phải là bởi vì chuyện đứng đợi anh lâu như vậy dưới trời tuyết mà chính là vì sự xuất hiện của tập giấy tờ đặt gọn ở cạnh cần số.

Ngay từ những lại gặp anh, cậu cũng đã cảm nhận được rằng chính bản thân mình đã gặp anh quá sớm, sớm đến mức cậu không hề có bất cứ một chuẩn bị nào. Và cũng gặp lại anh quá muộn, muộn đến mức cậu không thể nào nắm bắt được những mối quan hệ của anh trong khoảng thời dài đằng đẵng đó.

Cảm giác bản thân lúc nào cũng đứng ngoài những câu chuyện của anh khi mọi người nhắc về một kỉ niệm gì đó khiến cậu khó chịu đến mức không thốt nên được nửa lời.

Suốt 16 năm qua, mọi đau buồn, hạnh phúc hay uất ức nghẹn khuất của anh đều không có chút gì liên quan đến cậu.

Kể cả người mà anh đang tìm kiếm này. Những tin nhắn đều đặn như chuông báo thức ngày nào cũng được gửi đến để thông báo về tin tức của người mà anh đang tìm khiến tim cậu như nứt ra thành hai mảnh.

Jungkook lẳng lặng nhìn tập giấy tờ kia, đôi tay vô thức nắm chặt lại. Cậu không biết từ đâu mà bản thân vẫn luôn dự cảm rằng người này không chỉ đơn giản là người thân của anh, mà chính là người đã xuất hiện trong cuộc đời anh đúng ngay những ngày không có cậu.

Không phải Jungkook không muốn giấu nhẹm đi cảm xúc của mình lúc này mà là không gian này quá hẹp, hẹp đến mức chỉ cần cậu thở dài một tiếng là anh lại có thể cảm nhận được rõ ràng.

Jimin vừa lại xe vừa cất tiếng nói:

"Hồi nãy anh có việc đột xuất cần giải quyết nên..."

Jungkook cũng không muốn anh khó xử, nói:

"Không sao đâu, lúc đó em cũng mới đến có một lúc"

Jimin gật gật đầu, trong lòng biết rõ chắc chắn là cậu đã đợi rất lâu nên hai tay lạnh đến phát cóng như vậy. Anh đưa mắt nhìn cậu như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

Chiếc xe dừng lại trước nhà trọ của cậu. Đây là một khu nhà trọ theo thiết kế đơn giản, những người sống ở đây chủ yếu là sinh viên.

Jungkook mở cửa bước ra, đang chuẩn bị nói cảm ơn anh một tiếng thì Jimin cũng không còn ngồi lại trong xe nửa. Jungkook vẫn chưa hiểu rốt cuộc là Jimin đang định làm gì thì anh đã bắt đầu hướng vế phía cửa ra vào của dãy nhà.

"Đi thôi, phòng của em ở tầng mấy vậy"

Jungkook đứng như trời trồng ấp a ấp úng trả lời:

"Tầng 4"

Jimin thấy cậu vẫn còn đứng ngây ra đó liền giục:

"Em vẫn thấy đứng ngoài tuyết vẫn chưa đủ lạnh hay sao mà còn đứng ngây ra đó nữa hả?"

Jungkook nghe anh nói liền bước nhanh đến phía anh sau đó cả hai sóng vai từ từ đi lên phòng của cậu.

Căn phòng của Jungkook là một căn studio department* thiết kế theo phong cách tối giản, hầu hết toàn bộ không gian chủ yếu là kệ sách và một số đồ dùng cá nhân, không hề có bất cứ một chi tiết nào thừa thải nên nhìn vào sẽ có cảm giác căn phòng vừa rộng rãi lại vừa ấm cúng.

(*Studio Department: tức là dạng căn hộ mà phòng ngủ, phòng bếp, phòng khách thông với nhau hoặc nằm trong cùng một không gian, không có tường hay cửa tách biệt)

Jungkook vừa lên đến phòng là Jimin đã đẩy cậu vào tắm rửa thay đồ sau đó xuống bếp lấy nước nóng pha với mật ong để sẵn.

Trong lúc chờ cậu, anh bắt đầu nhìn quanh căn phòng cậu một vòng.

Anh đi đến cạnh chiếc bàn làm việc đặt cạnh giường, bên trên có một chậu cây nhỏ và một số cuốn sách mà cậu đang đọc nữa chừng. Jimin vừa chăm chú quan sát những đầu sách trên kệ vừa tấm tắc khen:

"Em ấy đọc nhiều sách thật đấy!"

Trên kệ sách của cậu có đủ các loại sách từ tiểu thuyết đến sách chuyên môn. Ngăn trên cùng là bộ Harry Potter đặt cạnh cuốn Peter Pan, ngăn tiếp theo là tài liệu y khoa, ngăn dưới nữa là sách về khoa học. Jimin đang chăm chú đọc từng tên của các cuốn sách thì ánh mắt lại va vào một bức tranh được cậu đóng vào khung một cách cẩn thận. Chỉ cần nhìn sơ qua là có thể biết được nét vẽ này chắc là của một em bé tầm 6-7 tuổi gì đấy vẽ.

Jimin đang định đưa tay đến cầm lên để có thể quan sát rõ hơn một chút thì cánh tay thon dài của cậu từ phía sau đã với tới giật lại.

"Cái này... thực ra là cũng không có gì đâu, tại em thấy cũng đẹp nên đặt trên bàn để trang trí ấy mà"

Jungkook một tay giấu bức tranh đằng sau lưng một tay kéo ngăn tủ ra, sau đó dứt khoát bỏ vào rồi đóng lại.

Jimin cũng không nói gì, mắt dán vào khuôn ngực rắn chắc đằng sau cổ áo choàng hơi rơi xuống của cậu. Từng giọt nước trên mái tóc đen nhánh của cậu rơi xuống dọc theo sườn mặt sau đó trượt dài xuống cổ khiến cậu trở nên mười anh tuấn.

Jimin dời mắt nhìn ra ngoài sau đó ậm ợ nói:

"Em uống nước gừng đi, đứng ở ngoài lâu sẽ dễ bị cảm đó"

Jungkook nhận lấy ly nước từ anh sau đó không chần chờ mà uống một hơi. Từng ngụm nước ấm áp theo mạch máu mà lan ra khắp cơ thể khiến cậu cảm thấy đáy lòng mình mềm nhũn.

Jimin thì đang đứng nhìn cậu, liền bị cảm giác mềm mại dưới chân làm cho giật mình. Anh nhìn xuống, thì ra là một chú mèo.

Jungkook uống ước xong liền cúi người xuống vuốt ve chú mèo đang làm nũng dưới chân anh, nói:

"Pan~~ đừng có mà làm phiền bác sĩ Park nào"

Jimin nghe đến chữ "Bác sĩ Park" này của cậu, biết rõ mình đang bị cậu chọc nhưng vẫn không kiềm chế được mà híp mắt cười.

"Nó tên Pan sao??"

Jungkook vừa vuốt vuốt lông nó vừa nói:

"Đúng rồi là Pan trong từ Pancake"

Jimin "Ồ" một tiếng sau đó lại nói tiếp:

"Anh cũng rất thích Pancake lắm đó"

Jungkook bế Pan lên tay dặn dò nó điều gì đó, chắc là đang giới thiệu anh cho nó.

"Em biết mà!!"

Jimin bĩu môi:

"Làm sao mà em biết được"

Jungkook đưa chú mèo lên trước mặt anh như muốn hỏi anh có muốn bế thử hay không. Jimin thấy vậy liền mở to đôi mắt long lanh ra rồi đón Pan vào lòng.

Jungkook đưa nó cho anh sau đó nhích người tới gần chạm nhẹ lên mũi chú mèo đang lười biếng tận hưởng vòng tay ấm áp của anh.

"Sao lại không biết! Chính em đặt tên cho nó mà!!"

"Đặt tên cho nó thì liên quan gì đến việc anh thích Pancake chứ! Jungkook, em càng nói lại càng thấy vô lý đấy!!"

Jungkook cắn lấy môi dưới sau hạ tầm mắt xuống bàn tay nhỏ nhắn đang vuốt ve chú mèo kia.

Vì anh thích Pancake nên mới đặt tên cho nó như vậy, anh còn đòi gì nữa mà nói là không liên quan!

Jimin ơi là Jimin!

Jungkook ngây người nhìn anh, rốt cuộc thì cậu nên nói bản thân mình thật ngốc hay là trách anh ngốc đây!

____//____


Mọi người có đoán ra điểm đặc biệt trong căn phòng của JK khum?!?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top