XXXIII.
- Jimin à, nhớ rằng dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, ta vĩnh viễn chỉ yêu một mình em...
Câu nói như nghẹn chặt trong cổ họng họ Jeon thoát ra một cách đầy run rẩy và tan nát trước cảnh cửa phòng chung được coi là địa ngục Isphera, gã đứng ở đó với hai chân như đã nhũn thành nước không thể bước thêm bước nào.
Jungkook nuốt nước mắt vào trong mà chậm chạp chạm vào má em, đau lòng miết nhẹ xung quanh phần thịt tróc mà xót xa đến bộn phần, giá như em không phải là hoàng tử Rispon, giá như em không tới mảnh đất chết của đại bá tước Jeon Jungkook, giá như hôm đó gã đã chẳng gặp em, giá như thần tình yêu đã không tuyệt tình mà se cho cả hai một sợi tơ hồng, giá như, thế giới này sụp đổ cũng chỉ vì giá như.
Em đứng đó, mắt trừng nhìn gã, từ thái độ của Jungkook đến Yoongi đều có thể dễ dàng báo hiệu cho em một điềm báo chẳng lành, em hiểu một điều gì đó kinh khủng sắp tới gần, em cũng hiểu có lẽ sau khi bước vào, sẽ chẳng thể nào bước ra được nữa.
- Jungkook... ơi...
Em gọi tên gã, đầy run sợ, em đã khóc, khóc rất nhiều khi gọi cái tên em nguyện ý sẽ lập một lời thề ước, cái tên em chỉ dám gọi gã khi cả hai đã chìm trong hoan dục, nhưng khi hoàn toàn tỉnh táo, như một lời tiễn biệt, em gọi gã bằng tên. Jungkook, Jungkook ơi? Jungkook của em ơi?
Gã gằm mặt, trả em một cái mỉm cười, nụ cười tươi tắn như xoa dịu một phần nào đó sợ sệt trong em, gã với tay, chạm vào những lọn tóc lơ phơ vương chút bụi đất, Jungkook thì thầm.
- Còn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra mà, có thể là thông báo ngày tổ chức hôn lễ của chúng mình thì sao?
Chúng mình, hai từ làm nước mắt em vừa ngừng lại tiếp tục chảy theo một mạch dài đến tận yết hầu, không phải em cũng chẳng phải tôi, là hai ta, là chúng mình, hôn lễ của chúng mình. Em rề rà như cố gắng kéo dài thời gian sáp đến ôm gã, một cái ôm như sự dịu dàng của em dành cho một đứa trẻ với vỏ bọc gai góc và đồ sộ, Jungkook cũng ôm em, cái ôm tình yêu ngọt ngào trong phút bối rối đầy lo âu và ngờ hoặc, từ bên trong, Yoongi nói lớn.
- Vào đi, đừng đứng ở đó làm trò mèo mả nữa.
Một câu nói thực khác với Yoongi thường ngày, hắn chưa từng nói những lời như thế với Jungkook. Giọng nói trào phúng khinh bỉ dành cho chính tình yêu của em trai mình, có lẽ là lần đầu tiên hắn buông một lời phỉ nhổ đầy thong thả theo cách ấy, Jimin hơi hoảng vội vã buông tay lùi lại một bước, em thấy mình như chẳng xứng với gã phút này, Jungkook phẫn uất nhìn như xuyên qua cánh cửa, gã kéo tay em như một câu trả lời, rằng với gã, em là tất cả, em không cần phải rụt rè với tình yêu của hai ta.
- Vào thôi, nắm chắc tay tôi, Jimin nhé?
Cánh cửa điềm nhiên hé rộng, trong căn phòng lớn đầy đủ từ Kim Seokjin, Min Yoongi, Jung Hoseok đến Kim Taehyung, không một khuôn mặt nào ngoại trừ Hoseok nhìn em với phong thái như mọi ngày, đến ngay cả Seokjin cũng nhìn em bằng một đôi mắt loé sáng, cái nhíu mày của Namjoon khiến bước chân em ngừng lại, chắc là không có hôn lễ nào được bàn bạc ở đây rồi.
- Jungkook, về chỗ. Còn cậu, đứng yên ở đó.
Taehyung hắng giọng hạ lệnh chỉ tay yêu cầu họ Jeon trở về ghế ngồi, bàn tay Jimin đột nhiên lạnh toát, nhận thấy sự sợ hãi toả ra từ em, Jungkook kiên quyết giữ tay em lại, gã lắc đầu.
- Em sẽ không buông tay Jimin đâu.
Seokjin đập bàn.
- Jungkook.
Ngỡ rằng như mọi khi, gã vì kẹt trong sự quân phiệt tàn độc của quá khứ mà run sợ, nhưng hôm nay, Jungkook với một người nép sau lưng mình, ngẩng cao đầu đáp lại con mắt đang trừng khẽ của anh trưởng, gã nghiến răng.
- Anh, em không thể, hãy hiểu cho em.
Seokjin rời khỏi ghế ngồi, tiến tới không cần quá nhiều lời vung tay đấm thẳng vào má gã một cái như chết lặng, Hoseok giật mình vì thái độ gay gắt của hắn, Jungkook chỉ đứng đó, đối mắt với Seokjin, gã hít sâu, thở ra một hơi thật mạnh, rít.
- Ngày hôm nay, em sẽ không kiêng nể anh nữa đâu. Một là em ở đây, cạnh Jimin, hai là bọn em sẽ về phòng ngay lập tức, dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, em vẫn là đại đế, nếu em không chấp thuận cuộc họp này, các anh cũng không thể ép buộc.
- Em... - Seokjin nghiến răng.
Yoongi thở dài.
- Về chỗ đi anh, không cần quá nhiều lời, cứ để vậy, cũng chẳng sao.
Ngậm một cục tức chèn ngang họng, hắn cục mịch quay lưng với nắm tay vẫn còn đang siết chặt, Yoongi chậm chạp gác tay chống cằm, bĩu môi chăm chăm nhìn vào con mắt sợ hãi rung rinh, cười như nắc nẻ rồi híp mắt.
- Cậu biết cha cậu đã gây ra chuyện gì chứ?
Jimin lẩy bẩy, lưỡi như bị nuốt vào ú ớ trong cổ họng, phút ấy em chỉ còn biết lắc đầu. Taehyung gầm gừ.
- Lão già chết tiệt đó đã giết anh trai tôi, quân phản phúc khốn nạn, những tên rác rưởi ôi thiu và đáng chết các người, Park Jimin cậu nên chuẩn bị đi, tôi sẽ không tha cho cậu đâu, không bao giờ!
Jimin rụt đầu, em nhắm tịt mắt hứng chịu sự đay nghiến chan chát vang bên tai mình, Jungkook nắm chặt tay em hơn và Jimin có thể cảm nhận rõ ràng sự khẽ run của bàn tay gã, Jungkook lắc đầu.
- Các anh, Jimin và Seoju, không giống nhau?
Taehyung khạc lên một tiếng.
- Đều là rác rưởi.
- Anh, điều khiển miệng lưỡi của mình đi?
Câu nói của Jungkook khiến Taehyung phải trừng mắt, một cái lườm không hề khiến gã phải run sợ, Taehyung quát tháo.
- Thằng nhãi ranh, mày nên nhớ, mày cũng là rác rưởi. Ô nhục của Isphera, là mày và mẹ của mày, mày nên hiểu mày đang đứng ở đâu? Mày đang nói chuyện với ai, hiểu chứ? Thằng nhãi họ Jeon đáng chết!
Từng con chữ xuyên xỏ qua những lỗ hổng đã hoen máu trong trái tim gã, bàn tay Jungkook đã run đến cực điểm, Jimin chỉ còn biết chạm nhẹ vào lưng họ Jeon như một lời dỗ dành thật thầm kín từ phía sau, Jungkook bật cười.
- Anh, mới chính là rác rưởi đấy? Kim Taehyung.
Cảm thấy không khí đã dần trở nên căng thẳng, căn phòng này có lẽ sẽ nổ tung nếu như Taehyung và Jungkook cứ nói nhau qua lại như thế, đứng ở giữa, Hoseok chỉ biết gạt Taehyung ngồi yên, sự tôn trọng dành cho anh lớn chính là điểm tốt cuối cùng của tên lưu manh này, Hoseok nhìn họ Jeon, lắc đầu.
- Jungkook, bình tĩnh một chút, không phải chỉ mình em, anh cũng không mang họ Kim, bình tĩnh, được chứ?
- Em luôn bình tĩnh, cảm ơn anh.
Gã quay đầu nhìn Yoongi, nhíu mày.
- Vậy anh muốn gọi em tới đây để làm gì? Để em nghe những lời bẩn thỉu này hay sao?
Hắn bộc trực.
- Isphera và Park Jimin, một trong hai, anh sẽ không nhiều lời với em, cũng không thể nhân nhượng thêm được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top