~3~

"Happy birthday to you... happy birthday to you... happy birthday Jungkookie... happy birthday my maknae" ☆*:.。. o(≧▽≦)o .。.:*☆

Bánh kem, lời chúc mừng, bài hát quen thuộc rồi cả các món quà lớn nhỏ của các hyung và ARMY gửi tặng xếp đầy một góc phòng. Jeon Jungkook nhận lấy chiếc bánh kem, khẽ mỉm cười cảm ơn mọi người.

"Yahhh~~~ nhóc lại lớn hơn 1 tuổi rồi đó." Hoseok vui vẻ tiến tới ôm lấy đôi vai rắn chắc của cậu mà ngưỡng mộ.

"Sinh nhật vui vẻ" Vâng, đó chính là lời chúc 'thân thương' của thiên tài Min Suga.

"Anh mày mất công chuẩn bị mấy thứ này rồi nên mày cứ xem nó là quà đi nhé."

"Èo Jin hyung thế là không công bằng" Taehyung chống nạnh, bĩu môi hướng anh già mà nói.

"Happy birthday jungkook,it's your special day so just relax and enjoy everything. we all got you bro...." Namjoon hứng khởi tiến tới muốn bắt tay với cậu nhưng... vâng, lại là sự ngó lơ.

"Hyung làm ơn đi. Em là người Hàn, thứ ngôn ngữ của anh, em không hiểu." Jungkook đen mặt nhìn cái kẻ IQ 148 đang xổ 1 tràng ngôn ngữ mà cậu ghét để chúc mừng cậu.

Mọi người đều ở đây, đều vui mừng, hân hoan thay cho cậu, thậm chí còn vui như đó chính là sinh nhật của họ. Cậu đứng đấy mỉm cười nhưng trái tim cậu hình như vẫn thiếu cái gì đó.

À.... là thiếu anh.

Nếu chuyện đó không xảy ra, có phải năm nay anh vẫn sẽ là người cẩn thận cắm những ngọn nến xinh đẹp kia lên bánh kem và mang vào cho cậu? Anh sẽ vẫn là người hát to nhất bài hát mừng sinh nhật, mỉm cười rạng rỡ khi thấy cậu thổi tắt ngọn nến cuối cùng, chuẩn bị cho cậu món quà tốt nhất... nhưng đổi lại cho anh là gì? Năm trước chính bản thân cậu đã độc miệng tới mức nói chiếc khăn anh tự đan là thứ bỏ đi, thậm chí là thẳng tay vứt nó cho Taehyung.

Jeon Jungkook là kẻ tồi tệ...

"Này Jeon Jungkook! Còn một người đang ở đây muốn chúc mừng nhóc đấy." Taehyung nở nụ cười hình chữ nhật đầy kì quái.

Chúc mừng cậu ư? Còn ai nữa nhỉ? Jin hyung, Suga hyung, Namjoon hyung, Hobi hyung, Tae Tae, thầy Son, PD ni...

Cặp đồng tử của cậu trở nên dao động mạnh mẽ. Cậu nhanh chóng hướng mắt ra xung quanh để tìm kiếm bóng hình mà cậu mong mỏi. Rồi ánh mắt cậu dừng lại ở trên lưng người nọ.

Chạy nhanh về phía góc phòng. Khoé mắt từ khi nào đã trở nên ẩm ướt. Những bước chân trở nên chậm dần khi cậu đến gần người kia.

Cậu lo lắng...

Cậu sợ hãi...

Sợ rằng người kia không phải là anh. Sợ rằng cậu bước anh sẽ lại đi mất như lúc ở biển. Cậu sợ hãi tất cả. Anh đang ngồi ở đó, anh có phải là đang chờ cậu không? Cậu muốn ôm lấy anh ngay lúc này liệu có thể được hay không?

"Park Jimin?" Cậu khẽ giọng ngờ vực hỏi.

Cả căn phòng trở nên tĩnh lặng, cậu có cảm giác như nơi đây chỉ còn tiếng đập của hai trái tim. Đôi mắt cậu đã hiện lên một tầng sương dày đặc chỉ chờ một tác động nhỏ là nó sẽ hoá thành những giọt nước mặn chát thấm đẫm gương mặt cậu.  Khẽ chớp một cái, Jungkook tự hỏi từ bao giờ nước mắt đã rơi rồi. Bản thân cậu từ trước tới giờ vẫn luôn luôn mạnh mẽ, tại sao tại thời khắc nhìn thấy con người này lại yếu đuối đến vậy?

"Chào anh. Em là Park Jihyun em trai anh Park Jimin."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top