Serendipity
🍃🍃🍃
Bàn ghế thiết kế tối giản, gỗ sậm màu mát và mịn, mỗi bộ đủ chỗ cho ba người, với ba hộc bàn rộng có cách ngăn tách biệt. Sĩ số lớp chia ba dư hai. Dãy bên phải, hàng cuối cùng, thành ra chỉ có Park Jimin và Jeon Jungkook. Họ ngồi thu gọn về phía hai đầu bàn, cách xa nhau. Chỗ ở giữa để trống. Song ngăn bàn ở giữa thường không rỗng bao giờ.
Chuyện bắt đầu vào tuần đầu tiên của lớp 10. Từ đó, hai người bạn từ tốn chạm cuộc sống của nhau bằng cách lặng lẽ cho tay vào ngăn bàn và lấy về những chia sẻ qua lại nằm hiền lành bên trong.
Một lốc sữa và bài vở chép đủ cho một người vừa nghỉ phép mấy ngày ốm. Quyển sách để mở không ngẫu nhiên, có phần bút chì kẻ dưới chân đôi dòng thật hay hoặc buồn cười. Nửa cuộn kimbap buổi sáng và một hộp sữa tươi. Vài chiếc bánh pancake làm vội. Giấy nháp với bài Toán hóc búa đang dừng ở một bước giải khó. Đĩa nhạc mới mua của 방탄소년단. Mấy cuốn truyện Harry Potter cũ kĩ, sờn mép, gãy bìa. Mẩu giấy tập xé vội ghi nhanh, kiểu như "Ê, thầy mang vớ mỗi chiếc một màu kìa =)))". Hay là mẻ bánh thành công đầu tiên. Trà Kombucha, sữa chuối yêu thích. Khăn giấy...
Điện thoại chả thèm lưu số, nhà ở đâu chẳng cần biết. Ít khi trò chuyện, không tỏ ra thân thiết. Jimin và Jungkook lại ngồi cách xa ở hai đầu bàn, cứ như chẳng ưa nhau. Chỉ một kẻ thứ ba duy nhất biết bí mật ấm áp của họ, là ngăn bàn ở giữa. Mọi thứ muốn gửi đến người kia, họ luôn luôn âm thầm nhờ vả kẻ thứ ba kín tiếng và an toàn ấy.
Bởi vì khi có quá nhiều ánh mắt và ồn ào, người ta chỉ muốn được yên ả.
🍃🍃🍃
Đẹp trai, mũi cao cười như nắng, thân thiện cực kỳ, buổi gặp mặt đầu tiên, Kim SeokJin khiến bọn con gái xôn xao. Chàng trai nổi bật ở một trường trung học tận phía đầu kia thành phố, con nhà giàu, có số lượng người theo dõi trên Twitter 'khủng', chẳng hiểu vì lí do gì bất ngờ chuyển đến lớp từ năm 11.
"Em sẽ ngồi bàn duy nhất thiếu người đó nhé!".
"Dạ em sẽ ngồi cạnh Jimin, thưa cô!".
Xôn xao gấp đôi. SeokJin và Jimin? Họ biết nhau từ trước? Như thế nào? Trong một vài giây, Jungkook nhìn sang Jimin, nhiều người nhìn Jimin. Cậu bạn khụt khịt mũi, thản nhiên, rút tập sách trong cặp xếp lên bàn chuẩn bị cho tiết học đầu tiên. SeokJin vỗ vai Jungkook, cười thân thiện trước khi lách vào giữa, ngồi xuống. Một buổi học dài như hai buổi học. Có vẻ Jimin bị cảm, cậu bạn dùng hết gói khăn giấy nhỏ. Đột nhiên Jungkook không biết nên đưa thêm cho Jimin thế nào. Jungkook đang loay hoay thì SeokJin đã làm xong rồi, dễ dàng và công khai.
Những ngày sau đó, Jimin bắt đầu đi học về cùng SeokJin. SeokJin nổi bật, lại loi choi và cởi mở. Hẳn SeokJin sẽ nhanh chóng có vô số bạn mới, nếu không tập trung quá nhiều vào Jimin. Jimin không tỏ thái độ rõ ràng đối với sự quan tâm đó, vui vẻ hay khó chịu chẳng biết.
Đôi lần chạm mắt, Jungkook nghĩ Jimin mỉm cười thoáng qua với cậu như trước đây, nụ cười gần gũi, song cậu bạn vẫn im lặng không giải thích. Jungkook không hiểu gì cả. Jungkook cũng chưa là gì của Jimin, đủ rành mạch và chắc chắn, để đòi hỏi được biết.
Đôi khi Jungkook thắc mắc, có thêm một người thứ hai cảm thấy thiếu vắng như cậu, dù bàn cuối giờ đã kín chỗ? Cũng tự thắc mắc trong lòng vậy thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top