Chap 36

Cả đêm hôm đó Jimin không ngủ được. Hình ảnh hắn không ngần ngại đánh cậu cứ lặp đi lặp lại. Cho đến bây giờ phần kí ức mà Taehyung và Zen đã cảnh cáo cậu mới được tái hiện lại. Họ nói hắn là súc vật đội lốt người, việc hắn làm không bằng cầm thú.

Jimin ngồi dậy cuộn tròn cơ thể, chiếc cằm tròn nhẹ nhàng tựa lên đầu gối, cậu lén thở một tiếng dài.

Thời gian trôi qua, mặt trăng đã qua đi nhường chỗ cho mặt trời. Bình minh đến rồi nhưng Jimin vẫn chưa chớp mắt được chút nào. Cậu vẫn vô thức nhìn về phía trước.

- Mấy giờ rồi? - Jimin nặng nhọc nhìn vào chiếc đồng hồ phía tủ giường rồi lại âm thầm bước xuống giường lê từng bước về phía trước. - Phải chuẩn bị bữa sáng - trong đầu Jimin bây giờ chỉ có thế.

Cả đêm cậu đã suy nghĩ rất nhiều....cậu chấp nhận cho dù tương lai phía trước tối đen như mực, đầy chông gai và những sự đau đớn cả tinh thần lẫn thể xác. Cậu chấp nhận được hết! Chỉ cần cậu dũng cảm đối mặt với nó thôi.

Jimin xuống bếp hâm lại canh nóng rồi đi làm một số món phụ khác cho hắn.

Tiếng bước chân xuống cầu thang khiến cậu chú ý quay đầu lại.

Hắn đứng đó, trên tay vắt một chiếc áo vest. Hôm nay hắn vận trên thân chiếc sơ mi trắng và quần âu, thắt cà vạt màu đỏ sẫm, tóc tai vuốt keo nhìn thật bảnh.

- Hôm nay anh đi đâu sao? - Jimin buông chiếc muỗng xuống quay cả người lại nhìn hắn nở nụ cười. Một nụ cười hồn nhiên như thể mọi chuyện của ngày hôm qua vốn chưa từng xảy ra cho dù vết tích của nó vẫn còn trên gương mặt cậu. Một vết tím bầm in năm ngón tay.

- Đi tốt nghiệp.

- Tốt nghiệp sao? Thời gian trôi qua thật nhanh ha... - cậu vẫn cười với hắn, tay bưng bắt canh sườn nghi ngút khói đến nơi hắn đang ngồi sau đó lại im lặng ngoan ngoãn đứng phía sau ngắm hắn nhìn.

Muỗng canh đầu tiên được đưa lên miệng liền bị hắn nhổ một cách kinh tởm nhất.

- Cái quái gì thế này? - hắn cầm bát canh bưng trước mặt cậu hỏi lớn.

- Sao vậy? Có vấn đề sao? - Jimin thấy gương mặt dữ tợn của Jungkook trong tâm không ngừng run rẩy.

- Cái này mà gọi là đồ ăn à? Cậu tính giết tôi bằng thứ tởm lợm không bằng thức ăn cho chó à? - Jungkook hung hãn túm cổ áo Jimin quát lớn.

- Không....không có.... - cổ áo siết chặt vào yết hầu khiến hô hấp của Jimin gặp khó khăn.

- Còn xảo biện! Thứ khốn nạn. - Jungkook dứt lời tiện thể đẩy cậu về phía sau khiến toàn bộ cơ thể Jimin sõng soài trên sàn gạch men lạnh đến buốt xương. Hắn lại vô tình đổ bát canh nóng lên người cậu khiến Jimin một phen đau đớn, hai mắt bị nước canh nhỏ vào cay xè nhắm chặt lại. Tuy rất đau, nước canh nóng đổ lên người khiến tay và chân cậu bị bỏng nhưng miệng lại không kêu một tiếng nào thay vào đó lại luôn miệng xin lỗi hắn như thể đó là toàn bộ là lỗi của cậu mặc dù thức ăn rất ngon nhưng chỉ là hắn muốn bắt bẻ hành hạ cậu thôi.

Jungkook ánh mắt đầy trào phúng ngồi xổm xuống, hai ngón tay thon dài hung bạo tách miệng cậu ra còn tay còn lại thì mạnh mẽ nhét đồ ăn trên bàn vào miệng cậu cho đến khi khoang miệng đày áp thức ăn mới đáp bỏ đi.

- Loại đồ ăn này tự mình thưởng thức đi. Tôi là người không bao giờ ăn đồ ăn của chó! - Jungkook lạnh nhạt liếc qua Jimin sau đó lấy áo khoác vắt trên ghế bước ra ngoài. Trước khi đi hắn không quên nói cậu dọn dẹp cho cẩn thận. Đến lúc hắn về mà thấy nhà cửa bẩn sẽ y rằng cho cậu biết thế nào là đau khổ.

Jimin khó khăn lắm mới đứng dậy được, nước canh vẫn còn trên mắt nên cậu không thể mở mắt mà đi như bình thường. Jimin sờ soạng mọi nơi, dựa vào tường từng bước nặng nhọc tiến tới nhà tắm.

Thật may cậu nhắm mắt kịp nên chưa đến tình huống tệ nhất. Tuy mở mắt hay nhắm mắt đều rất khó khăn nhưng vết thương theo thời gian sẽ khỏi nên cậu vẫn tự an ủi rằng số bản thân vẫn có cái may mắn.

Chân và tay bị bỏng may mà nhẹ nên thoa thuốc lên sẽ liền đỡ ngay.

Thân bị thương nhưng cậu vẫn gặng ép bắt bản thân đi dọn dẹp. Lau chùi và làm sạch đống thức ăn mà hắn ban cho cậu.

Nhìn đồ mình làm vương vãi khắp nơi đáy lòng Jimin nổi lên một cơn buồn nhưng không quá lâu.

Lại dọn dẹp giúp hắn, lau nhà, giặt giũ, nấu ăn, cắt tỉa cây lá, dọn lá rơi trong khuôn viên. Cậu làm không ngừng nghỉ.

Sau khi có thể nói là làm xong thì đồng hồ chỉ điểm 11:30.

Nói đến đây Jungkook nói hôm nay đi đến lễ tốt nghiệp. Jungkook và Taehyung học cùng một khóa mà vậy chắc hôm nay Taehyung cũng đã tốt nghiệp.

Nghĩ tới Taehyung là Jimin vừa cảm thấy vui vẻ đến miệng bất giác cười nhẹ nhưng trong tâm cũng cảm thấy có lỗi với hắn đến nỗi không đủ can đảm để nhìn mặt.

Suy đi nghĩ lại thì bản thân cậu đã dựa dẫm vào Taehyung quá nhiều rồi. Vậy nên hôm nay là lễ tốt nghiệp Jimin cậu phải làm thứ gì đó tặng hắn. Nhắc tới quà hôm qua đi mua chiếc bắt giấc mơ bé con vì muốn cám ơn cậu mà tặng thêm một chiếc. Jimin chạy vào trong phòng lấy chiếc Dreamcatcher ra sau đó cẩn thận gói vào một chiếc hộp nhỏ có thắt chiếc nơ màu hồng trên nắp rồi viết lời nhắn. Tiếp đó cậu vào bếp lấy nguyên liệu làm vài món hắn thích rồi bỏ vào trong hộp cơm trang trí thật cẩn thận rồi mới gói lại đem đi.

Cửa nhà đã đóng chặt lúc này Jimin mới yên tâm bước ra khỏi nhà.

Về phía hắn.

Jungkook bước xuống xe với vẻ bề ngoài lịch lãm và nụ cười xán lạn. Hắn như một bạch mã hoàng tử trong cổ tích khiến biết bao công chúa đài cát muốn hiến dâng bản thân của mình cho hắn.

- Xin chào.

Suốt quãng đường đi hắn được sự chào đón của các cô gái vây quanh như nghệ sĩ nổi tiếng đi giữa dàn paparazzi. Không ngừng cười vẫy tay chào lại tỏ ra mình là một người đàn ông hoàn hảo.

- Yo! Jungkook. - Hoseok tiến tới vẫy tay với hắn một cách nhiệt huyết.

- Haha chào người anh em của tao.

- Mày đi đâu suốt thế? Ngày mày đến trường chỉ đếm trên đầu ngón tay. - Hoseok bĩu môi huých nhẹ khuỷu tay vào hắn.

- Tao đi có việc. Mày có phải mẹ tao đâu mà đòi hỏi tao kể cho mày?  

- Thế quái nào cái thằng oắt như mày lại tốt nghiệp hạng giỏi nhỉ? Trong khi đó tao đi học chăm nè, thành tích lúc nào cũng đỉnh Everest vậy á. Thế mà lại đứng sau mày.

- Con người của quyền lực nó khác hiểu không con ngựa kia. - Min Yoongi từ đâu bước đến mang theo một cỗ khí lạnh tiến tới đánh một nhát vào gáy Hoseok.

- Ay! Hyung đau đó. Tay đâu bé tí tẹo mà đánh rõ đau! - y nhăn nhó mặt xoa xoa cái gáy bị Yoongi đánh.

- Rồi sao? Đó gọi là đẳng cấp đó haha... - Jungkook thấy con người kia liền cười một tiếng lớn đáp trả.

- Tởm! Đẳng cái gì! Toàn lợi dụng nhau cả haha... - Yoongi cầm điếu thuốc trâm lên một ngọn lửa sau đó liền hít vào một hơi nhả ra những luồng khói có đường cong uốn lượn đẹp mắt.

- Hyung! Đang trường đó. Hyung không sợ con mụ hiệu trưởng nhìn thấy sao? Bà ta sẽ cằn nhằn cả buổi đó. - Hoseok thấy Yoongi hút thuốc liền lay lay vai anh cảnh báo.

- Cằn nhằn thì cằn nhằn. Tao sợ con lợn đó? - Yoongi nghe thấy lời cảnh báo của y mà như nghe truyện cười. Nhếch mép cười khẩy xong liền hít thêm một luồng nữa. Hoàn toàn bỏ lơ lời cảnh báo ấy.

- Hyung hết thuốc rồi. - Hoseok chán nản lắc đầu quay đầu bước ra chỗ khác.

Ngay khi Hoseok đi Jungkook nới lỏng cà vạt ra một chút giựt lấy bao thuốc trên tay Yoongi lấy một điếu đưa lên miệng châm lửa mà hút.

- Wow...không làm good student nữa à?

- Mệt bỏ mẹ. Vì cái mặt của lão già chắc tao sắp thành diễn viên rồi. Ngày nào cũng giả nai mệt bỏ mẹ. - Jungkook thở ra một luồng khói sau miệng cũng theo chửi đổng.

- Chính vì cái đó mày mới như thế này. Đi hành hạ người khác mới là thú vui tao nhã thỏa mãn và giải áp lực....phải không? - Yoongi liếc sang nhìn hắn trên miệng vẽ lên một đường cong nhẹ.

- Ờ...sở thích của tao là dẫm đạp lên người khác. Thật thú vị.

- Mày sống ác thật. Mai sau không biết có bị quả báo không nhỉ?

- Gieo nhân nào gặp quả đó? Mẹ tao khinh. Cái châm ngôn nhảm nhí quá đấy Yoongi. Cái thế giới này không còn lí lẽ đó nữa đâu. Cho dù mày có giết bao người hay làm bao tội ác thì chỉ cần hai thứ là mày sẽ hoàn toàn kiểm soát được thế giới này đó là Tiền....

- Và Quyền.....

- Phải.

- Thật đáng khinh.

Yoongi lạnh nhạt buông một tiếng sau đó cũng quay lưng bỏ đi khỏi sau sân trường tiện tay đáp điếu thuốc còn dở xuống đất dẫm nát.

- Phải. Thật đáng khinh.

Jungkook còn lại phía sau trường điếu thuốc vẫn còn cháy, ánh mắt hắn chiếu lên khoảng trời xanh nhưng bị cây che mất chỉ còn vài tia sáng yếu chiếu rọi trên khuôn mặt buồn tênh của hắn. Đầy tâm sự.

=========================

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bts#kookmin