Chương 5: Mùa xuân cuối cùng và mãi mãi

Thời gian trôi qua như một dòng suối chảy êm đềm. Từng ngày, từng giờ bên Jimin, Jungkook không chỉ tìm lại ký ức đã mất, mà còn nhận ra rằng sự hiện diện của Jimin không chỉ là một mảnh ghép trong quá khứ, mà còn là một phần không thể thiếu của hiện tại.

Họ dành nhiều buổi chiều cùng nhau trong công viên hoặc tại lớp học vẽ, nơi Jungkook tập trung vào việc tái hiện lại những kỷ niệm bằng nét cọ của mình. Jimin luôn ở đó, âm thầm quan sát, mỉm cười mỗi khi thấy Jungkook tiến thêm một bước trong hành trình tìm lại chính mình.

---

Một bức tranh đặc biệt

Một ngày nọ, Jungkook đến lớp vẽ với một bức tranh được bọc cẩn thận. Khi mọi người đã ra về, cậu rụt rè gọi Jimin ở lại. "Tôi có một thứ muốn cho cậu xem," Jungkook nói, tay hơi run khi đưa bức tranh cho Jimin.

Jimin tháo lớp bọc bên ngoài, và trước mắt cậu là bức tranh mà Jungkook đã dồn hết tâm huyết để vẽ suốt một tuần qua. Đó là hình ảnh hai cậu bé đứng dưới tán cây phong, một người cười rạng rỡ và người kia đang dang tay đón lấy những chiếc lá rơi. Cảnh sắc mùa thu trong tranh rực rỡ, nhưng điều khiến Jimin xúc động nhất chính là nét biểu cảm sống động trên gương mặt hai đứa trẻ.

"Đây là..." Jimin khẽ nói, giọng nghẹn lại.

"Là chúng ta," Jungkook trả lời. "Tôi muốn lưu giữ những gì quan trọng nhất, không chỉ trong ký ức, mà còn trong từng nét vẽ."

Jimin im lặng một lúc lâu, trước khi khẽ cười. "Cậu thật sự đã trở thành một họa sĩ, Jungkook à. Không chỉ là người vẽ tranh, mà là người vẽ lên cả những cảm xúc trong tim."

---

Một lời thú nhận dưới ánh hoàng hôn

Chiều hôm đó, họ lại trở về gốc cây phong quen thuộc. Nắng vàng phủ lên mọi vật, nhuộm cả thế giới bằng sắc màu ấm áp. Jimin ngồi xuống gốc cây, tựa đầu vào thân cây, còn Jungkook ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn những tán lá đung đưa trên cao.

"Cậu biết không," Jimin lên tiếng, phá tan sự tĩnh lặng. "Có một điều tôi chưa từng nói với cậu, ngay cả khi chúng ta còn nhỏ."

Jungkook quay sang nhìn cậu, ánh mắt tò mò. "Điều gì?"

Jimin mỉm cười, nhưng nụ cười ấy có chút ngập ngừng. "Tôi đã luôn mong... cậu không chỉ là bạn của tôi. Tôi muốn chúng ta có thể ở bên nhau, không chỉ vì ký ức, mà vì cả hiện tại và tương lai."

Những lời nói ấy khiến tim Jungkook đập mạnh. Cậu nhìn sâu vào đôi mắt của Jimin, và trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ dường như trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Không chỉ là ký ức hay tình bạn, mà còn là một cảm giác khác - một cảm giác mà Jungkook chưa từng đặt tên, nhưng giờ đây cậu biết đó là gì.

"Tôi nghĩ..." Jungkook khẽ nói, hơi cúi đầu. "Tôi cũng cảm thấy như vậy. Có lẽ, từ lâu tôi đã luôn cảm nhận được điều đó, nhưng tôi quá ngốc để nhận ra."

Jimin bật cười, một tiếng cười nhẹ nhàng nhưng chứa đựng cả niềm hạnh phúc. "Vậy thì, chúng ta hãy bắt đầu lại, được chứ? Không phải với tư cách hai đứa trẻ trong quá khứ, mà là hai con người của hiện tại."

Jungkook gật đầu, đôi môi vẽ nên một nụ cười chân thành. "Tôi muốn vậy. Và lần này, tôi sẽ không để bất kỳ điều gì khiến tôi quên cậu nữa."

---

Mùa xuân mãi mãi

Những ngày sau đó, Jungkook và Jimin bắt đầu hành trình mới của họ. Không còn bị ràng buộc bởi những ký ức xa xăm, họ tập trung vào việc tạo ra những kỷ niệm mới. Họ cùng nhau khám phá những nơi mới, thử thách bản thân với những điều họ chưa từng làm, và quan trọng nhất là luôn ở bên cạnh nhau.

Bức tranh về hai cậu bé dưới cây phong được Jungkook trưng bày trong một triển lãm nhỏ do trường tổ chức. Khi đứng trước bức tranh, những người xem không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp của nó, mà còn cả câu chuyện sâu sắc ẩn sau từng nét vẽ.

Jimin đứng bên cạnh Jungkook, tay nắm nhẹ lấy tay cậu, và thì thầm: "Mùa xuân không chỉ là ký ức. Nó là những gì chúng ta đang sống, và cả những gì chúng ta sẽ hướng tới."

Jungkook mỉm cười, nhìn vào đôi mắt đầy ấm áp của Jimin. "Đúng vậy. Và với cậu, mùa xuân sẽ luôn ở mãi trong tim tôi."

---

Dưới ánh nắng vàng của mùa xuân, họ biết rằng mình đã tìm thấy điều quan trọng nhất - không chỉ là ký ức, mà còn là tình yêu và hy vọng để bước tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top