Chương 3: Nỗi nhớ vô tình bật thành tiếng

Buổi sáng hôm sau, Jungkook tỉnh dậy với cảm giác lạ lùng. Những mảnh ký ức rời rạc từ tối qua vẫn ám ảnh trong đầu cậu, nhưng chúng vẫn mơ hồ như làn sương sớm. Trong lòng cậu là một nỗi nhớ - không phải nhớ Jimin hiện tại, mà là một ai đó trong quá khứ. Một cậu bé với nụ cười ngọt ngào và đôi mắt sáng, giống hệt như ánh nhìn của Jimin bây giờ.

Jungkook dành cả buổi sáng chỉ để nhìn chằm chằm bức tranh cánh đồng treo trên tường. Từng đường nét trong tranh như thì thầm với cậu điều gì đó mà cậu chưa thể hiểu. Phải chăng Jimin là chiếc chìa khóa cho những ký ức cậu đã quên từ lâu?

---

Khi đến lớp học vẽ, Jungkook nhận ra Jimin không có mặt. Một sự vắng lặng kỳ lạ bao trùm không gian. Dù mọi người vẫn trò chuyện và tập trung vào bài học, Jungkook thấy lớp học thiếu đi ánh sáng, như thể mùa xuân bên ngoài bị thay thế bởi một ngày xám xịt.

Jungkook ngồi ở giá vẽ quen thuộc của mình, lần đầu tiên cầm cây cọ với một mục đích rõ ràng. Trong đầu cậu là hình ảnh cây phong lớn và cậu bé nhỏ nhắn đứng dưới gốc cây, ánh mắt rực rỡ như những tia nắng len lỏi qua tầng lá. Cậu bắt đầu vẽ - không hề nghĩ ngợi, chỉ để cảm xúc dẫn lối.

Cây cọ chạy trên giấy, tạo thành những đường nét đơn giản nhưng đầy ý nghĩa. Cậu không để ý thời gian, chỉ biết rằng khi dừng lại, bức tranh đã hoàn thành. Đó là bức vẽ của một mùa thu rực rỡ, với cây phong sừng sững, những chiếc lá đỏ cam bay trong gió, và một cậu bé đứng ở trung tâm, ngẩng đầu lên trời.

Jungkook nhìn bức tranh, cảm giác trống rỗng trong lòng được lấp đầy một chút. Nhưng đồng thời, cậu cũng thấy nặng nề - như thể bức tranh này là lời nhắc nhở về điều gì đó mà cậu vẫn chưa hiểu rõ.

---

Jimin xuất hiện vào cuối buổi học, khi mọi người đã bắt đầu ra về. Cậu vẫn mang theo nụ cười quen thuộc, nhưng đôi mắt lại ánh lên chút gì đó mỏi mệt. "Cậu vẽ gì hôm nay?" Jimin hỏi, bước tới bên giá vẽ của Jungkook.

Jungkook hơi ngập ngừng nhưng rồi lùi lại, để Jimin nhìn thấy bức tranh. Cậu ấy khựng lại trong một thoáng, ánh mắt như đông cứng khi nhìn vào bức tranh. Đôi môi khẽ mấp máy, nhưng không thành lời.

"Jimin?" Jungkook gọi, hơi lo lắng.

Jimin ngẩng lên, nụ cười vẫn cố giữ trên môi. "Cậu đã nhớ ra điều gì chưa?" Câu hỏi ấy vang lên, nhẹ nhàng nhưng nặng nề như một tảng đá rơi xuống lòng Jungkook.

Jungkook lắc đầu. "Tôi... không chắc. Nhưng tôi cảm thấy có gì đó quen thuộc. Hình ảnh này... có phải liên quan đến cậu không?"

Jimin im lặng trong một lúc, rồi thở dài. "Phải. Đó là ký ức của chúng ta. Tôi không nghĩ cậu sẽ nhớ nhanh như vậy. Nhưng có lẽ, trái tim cậu đã dẫn lối trước cả khi lý trí của cậu hiểu ra."

Jungkook nhíu mày. "Tôi muốn biết. Tại sao cậu lại quan trọng đến vậy? Chúng ta đã gặp nhau bao lâu? Vì sao tôi lại quên cậu?"

Jimin không trả lời ngay. Cậu bước tới bức tranh, đôi tay khẽ chạm vào phần vẽ cây phong, như thể cậu đang cố nắm lấy một điều gì đó xa xăm. "Chúng ta đã gặp nhau vào mùa thu năm đó," Jimin thì thầm, giọng nói vương chút buồn bã. "Cậu là người bạn đầu tiên của tôi - và cũng là người duy nhất ở lại khi mọi người khác rời đi."

---

Jimin kể lại câu chuyện của mình, và từng lời cậu ấy nói như xé toạc bức màn ký ức trong tâm trí Jungkook.

Nhiều năm trước, Jimin và gia đình chuyển đến một ngôi làng nhỏ, nơi bố mẹ cậu hy vọng sẽ bắt đầu lại từ đầu sau những mất mát. Jimin, khi ấy chỉ là một cậu bé nhút nhát, đã bị cuốn vào vòng xoáy cô đơn, cho đến khi cậu gặp Jungkook - đứa trẻ duy nhất ở ngôi làng dám lại gần và làm bạn với cậu.

Họ cùng nhau chạy nhảy dưới những tán cây phong, chơi đùa đến tận hoàng hôn. Mùa thu năm đó, Jimin đã tin rằng tình bạn này sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng rồi, một biến cố bất ngờ xảy ra. Jimin buộc phải rời đi mà không kịp nói lời tạm biệt, mang theo tất cả những kỷ niệm về Jungkook trong tim. Trong khi đó, Jungkook, còn quá nhỏ để hiểu chuyện, đã dần quên đi người bạn đặc biệt của mình.

"Nhưng tôi không bao giờ quên cậu," Jimin nói, ánh mắt sáng lên nhưng lại ướt át như muốn khóc. "Cậu là mùa xuân đầu tiên của tôi. Và tôi nghĩ... nếu gặp lại cậu, tôi sẽ làm mọi cách để chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu."

Jungkook không biết phải đáp lại thế nào. Cậu cảm thấy trống rỗng, như thể chính mình đã làm tổn thương Jimin dù không hề muốn. Nhưng trong lòng cậu, cũng dâng lên một cảm giác ấm áp - như thể mùa xuân mà cậu luôn tìm kiếm đã ở ngay trước mắt.

"Jimin," Jungkook nói, giọng khàn khàn. "Tôi không nhớ hết, nhưng tôi muốn nhớ. Tôi muốn hiểu những gì chúng ta đã có, và cả những gì chúng ta có thể tạo dựng."

Jimin mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. "Vậy thì hãy để tôi giúp cậu. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm lại ký ức, được chứ?"

Jungkook gật đầu, cảm thấy như một phần con người cậu đã tìm được đường trở về. Và khi Jimin đứng đó, dưới ánh sáng dịu dàng của buổi tối, Jungkook biết rằng họ đã bắt đầu một mùa xuân mới - một mùa xuân không chỉ gợi nhớ, mà còn tràn đầy hy vọng.

---

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top