Chương 1: Cánh chim lạc cuối trời
Thành phố vẫn chìm trong hơi thở của mùa đông, những cơn gió se lạnh len lỏi qua từng góc phố vắng. Trời gần chuyển xuân, nhưng cái giá buốt vẫn níu giữ mọi thứ trong sắc xám lạnh lẽo. Jungkook đứng trước một tiệm cà phê nhỏ, chiếc áo khoác đen sẫm phủ kín vai, gương mặt cúi xuống như muốn trốn tránh thế giới. Tay cậu nắm chặt cây cọ cũ, đã sờn cả phần cán, và trong lòng bàn tay kia là một bức thư mời học vẽ ngắn gọn mà cậu đã nhận được vào tuần trước.
"Lớp học vẽ Mùa Xuân - Khai giảng tuần này. Hãy để ký ức của bạn trở thành những nét cọ."
Cậu bước vào tiệm cà phê, vốn cũng là nơi tổ chức lớp học vẽ, với một cảm giác lạ lẫm. Jungkook không phải một người xa lạ với hội họa, nhưng những năm gần đây, cậu đã từ bỏ việc vẽ. Cậu từng là một nghệ sĩ đầy triển vọng, nhưng mọi cảm hứng dường như đã cạn kiệt khi cậu cố vẽ những gì cậu không hiểu rõ - chính bản thân mình.
Trong góc phòng, những học viên đã bắt đầu tụ tập. Một vài người đang chọn giá vẽ, vài người khác trò chuyện vui vẻ. Jungkook chỉ chọn cho mình một góc khuất, ánh mắt lướt qua căn phòng, cố tìm chút gì quen thuộc để bám víu.
Và rồi cậu nhìn thấy Jimin.
Một chàng trai nhỏ nhắn với mái tóc bạch kim mềm mại, đôi mắt sáng như đang phản chiếu cả ánh xuân. Jimin đang mải miết bày màu ra bảng pha, đôi tay nhanh nhẹn, dáng vẻ tràn đầy tự tin. Có gì đó rất quen thuộc ở Jimin, một sự thân quen làm Jungkook chững lại. Nhưng cậu không thể nhớ mình đã từng gặp người này ở đâu.
Jimin ngẩng lên, ánh mắt họ giao nhau. Một giây thoáng qua, như thời gian ngừng trôi. Nhưng rồi Jimin chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, như thể cậu đã quen biết Jungkook từ lâu. "Chào cậu," Jimin nói, giọng ấm áp và dễ chịu. "Cậu cũng tham gia lớp này sao?"
Jungkook khẽ gật đầu, chưa biết phải nói gì. Cậu ngồi xuống giá vẽ bên cạnh Jimin, để cảm giác kỳ lạ ấy lấp đầy tâm trí mình.
---
Lớp học bắt đầu. Người hướng dẫn là một họa sĩ lớn tuổi, nét mặt hiền hậu và giọng nói trầm ấm. Ông yêu cầu mỗi học viên tự chọn một chủ đề và vẽ thứ mà họ muốn - bất cứ điều gì gợi lên cảm giác mùa xuân trong tâm hồn họ.
Jungkook cầm cây cọ lên, nhưng không tài nào đặt nó lên giấy được. Hình ảnh trong đầu cậu cứ rối bời, không một đường nét nào rõ ràng. Cậu đã mất đi khả năng để kết nối với cảm xúc, hay đúng hơn, cậu không biết mình đang tìm kiếm điều gì. Trong đầu, chỉ có một mảng ký ức nhạt nhòa, một mùa thu năm nào cậu không còn nhớ rõ, và một nỗi trống rỗng khôn nguôi.
Trong lúc cậu còn bối rối, Jimin đã bắt đầu vẽ. Bức tranh của cậu dần hiện lên hình ảnh một cánh đồng hoa, nơi những tia nắng xuân chiếu sáng lung linh. Jimin tập trung đến mức gần như không để ý đến bất kỳ ai khác. Nhưng ngay khi dừng lại để nghỉ, Jimin nghiêng đầu nhìn bức tranh trống không của Jungkook.
"Cậu không biết nên vẽ gì sao?" Jimin hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Jungkook khẽ gật, không trả lời.
Jimin mỉm cười, đặt cây cọ của mình xuống. "Cậu có biết, mùa xuân không phải lúc nào cũng là những ngày rực rỡ nắng vàng. Đôi khi, mùa xuân bắt đầu từ một nỗi nhớ, một chút gì đó còn vương lại từ mùa đông. Cậu có thứ gì đó để nhớ không?"
Câu hỏi của Jimin như xuyên thẳng vào lòng Jungkook. Một thứ gì đó để nhớ. Cậu đã quên, hoặc cố tình quên, điều đó quá lâu rồi. Nhưng ánh mắt Jimin, nụ cười dịu dàng ấy, khiến cậu cảm thấy như mình đang đứng trước một cánh cửa quen thuộc mà cậu không dám bước vào.
---
Cuối buổi học, Jungkook vẫn chưa vẽ được gì. Nhưng cậu lại nhìn Jimin thêm một lần nữa, như muốn khắc ghi hình ảnh cậu ấy. Jimin đứng đó, bức tranh trên giá vẽ của cậu tràn đầy sức sống, nhưng đôi mắt lại phảng phất chút gì buồn bã mà Jungkook không thể giải thích.
"Cậu làm tôi nhớ tới một điều gì đó," Jungkook lẩm bẩm, như nói với chính mình.
Jimin quay sang, mỉm cười. "Có lẽ chúng ta từng gặp nhau trước đây. Nhưng nếu chưa, hy vọng lớp học này sẽ là một khởi đầu tốt."
Jungkook chỉ gật đầu, bước ra khỏi lớp. Gió đêm thổi nhẹ, mang theo hơi lạnh của mùa đông cuối cùng. Nhưng trong lòng cậu, một tia sáng nhỏ đã được khơi dậy - một tia sáng nhắc nhở cậu rằng có điều gì đó rất quan trọng đang chờ đợi để được tìm lại.
---
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top