Mù Quáng
" Bíp ... bíp .... " Là tiếng xe cứu thương.
==================================
" Mau bỏ tay tôi ra , cậu lấy quyền gì kéo tôi đi như vậy ? Yahh ! Jeon JungKook ,mau bỏ ra . " Đến nơi vắng người, hắn mới buông cậu ra.
" Tôi biết anh rất sốc , nhưng anh hãy bình tĩnh đi . " Lay nhẹ hai vai của cậu, hắn cố gắng khuyên bảo.
" Cậu thì biết gì , trước giờ cậu luôn sung sướng , luôn là người khác vì cậu , những chuyện như thế này , cậu hiểu sao ? " Cậu hất phăng đôi tay của hắn ra.
" Vậy thì tôi vì ai , thức dậy sớm mỗi buổi sáng ? Tôi vì ai , về trễ mỗi đêm ? Tôi vì ai , mà quên cả gia đình , bạn bè ? " Nghe những lời của cậu, hắn không khỏi ấm ức.
" Cậu đừng nói nhiều nữa , tôi đã nói từ nay chúng ta đừng gặp nhau nữa . "
" Lí do là vì Mi chứ gì ? Tôi đã xử lí cô ta rồi , anh không cần lo đâu . "
" Tôi đã nói là vì tôi ghét cậu ! Sao cậu cứng đầu vậy ? " Thốt ra câu nói khiến cả hai quặn lòng xong, bỗng điện thoại cậu đổ chuông, là bà Park.
" Alo , Jimin hả? Mẹ của em .. mẹ của em nhập viện rồi . " Là máy bà Park nhưng ở đầu dây bên kia lại là giọng nói sốt sắng của Hoseok .
" Hã , cái gì ?! Tôi tới liền . " Mắt cậu mở to, tay run rẩy.
" Sao vậy ? Có chuyện gì? " Hắn hỏi .
" Mẹ, mẹ có chuyện rồi. " Vừa cúp máy, điện thoại từ trên tay cậu đã rơi xuống đất từ lúc nào.
" Tôi chở anh đi . "
Dù đang lái xe , hắn có thể cảm nhận được sự sợ hãi, lo lắng đang dâng tràn trong cậu. Chẳng suy nghĩ nhiều, hắn đưa hai tay cậu vòng qua eo mình .
" Ôm chặt vào , tôi tăng tốc đấy . "
Đến bệnh viện, cậu chỉ biết phóng như bay vào trong, chạy khắp nơi hỏi thăm.
" Jimin , ở đây! " Hoseok đứng trước phòng cấp cứu vẫy tay gọi cậu, bên cạnh là Taehyung.
" Bác sĩ , mẹ cháu sao rồi ? " Vừa tới, cậu đã nắm lấy tay vị bác sỹ.
" Cô ấy bị chấn thương não và tay chân trầm trọng vì tông xe , tình hình đang rất nguy hiểm , chúng tôi sẽ cố hết sức . "
" Tông xe ? Tại sao lại vậy chứ ? Mẹ luôn rất cẩn thận mà ? " Để ý Taehyung đang lẩn tránh ánh mắt của mình, cậu mới nhớ lại là cậu đã thấy cậu ta và Hoseok lảng vảng ở bãi đậu xe qua cửa sổ .
" Thằng khốn , là tại mày đúng không ? " Đến lúc này thì chẳng còn bạn thân gì nữa, cậu cho Taehyung một đấm không kiêng nể. Rồi cậu ngồi lên người Taehyung , túm lấy cổ:
" Tao đã chịu thua rồi , tao đã từ bỏ tất cả , chuyển trường , chuyển nhà , từ bỏ tên kia , vậy mà mày vẫn chưa chịu buông tha cho tao sao ? Kim Taehyung , sao mày nhẫn tâm như vậy ? " Hai người vật nhau dưới sàn nhà bệnh viện , JungKook vừa gửi xe vào thấy vậy liền cùng Hoseok can ngăn .
" Là lỗi của anh , lúc đầu anh chỉ muốn phá bánh xe để em đi bộ về nhà cho TaeTae nguôi giận , ai ngờ bà Park ra nhanh quá nên tụi anh phải trốn đi trong khi chỉ mới đâm thủng được một bánh . " JungKook giữ lấy Jimin mặc cậu gào thét giãy giũa đòi sống chết, Hoseok thì đỡ Taehyung lên.
" Tôi không tin , tất cả là tại mày , đồ khốn nạn ! "
" Em đưa anh ấy đi làm thủ tục nhập viện , hai người ở đây canh chừng bà ấy nhé " Nhận thấy tình hình đang rất căng thẳng, hắn đành nghĩ cách đưa cậu tránh xa người kia.
" Ừm , mau đi đi . " Hoseok gật đầu .
" Đúng là xui xẻo mà , tự nhiên lại bị dính vô chuyện này , lại còn bị thằng điên đó đánh . Hừ! " Taehyung phủi phủi áo.
" Em vẫn chưa biết hối cãi sao? Chút nữa thì em đã gây ra tai nạn chết người rồi đấy, nếu cậu ta báo cảnh sát , chuyện em vào tù là không còn lâu đâu. "
" Em không sợ , em nhất định sẽ không chịu thua trước nó . " Taehyung kênh mặt nói .
" Em thật hết thuốc chữa rồi . " Hoseok thở dài.
Cảm thấy như vừa bị dạy đời, Taehyung tức giận bỏ về .
==================================
Cuộc phẫu thuật của bà Park đến giờ vẫn chưa kết thúc . Jimin vẫn luôn ngồi trước phòng y tế chờ mẹ mình ra , hai tay chắp lại cầu nguyện, không màng ngày đêm.
" Ăn một chút đi , sáng giờ anh đã không ăn gì rồi . " JungKook cầm trên tay một túi bóng, bên trong là vài miếng sandwich và nước.
" Tôi không sao đâu , cậu cứ ăn đi . " Nhìn con người càng ngày càng nhỏ bé kia cố tỏ ra mạnh mẽ kìa, sợ hắn chưa đủ hiểu cậu sao?
" Ăn đi , ăn rồi mới có sức ngồi canh chứ . " Hắn lấy ra một miếng sandwich đút vào miệng cậu.
" Ừm , cảm ơn . " Chắc chắn cậu chẳng thể nuốt trôi rồi, nhưng để có sức chờ đợi, có sức chịu đựng những đau khổ này, cậu phải cố.
" Còn có nước cam mà anh thích nhất nữa nè . " Hắn đặt một lon trên thành ghế.
" Sao cậu biết tôi thích cái này ? "
" Anh quên rồi sao , lần đó anh đụng trúng tôi đã tặng tôi cái này để chuộc lỗi , sau khi đi còn nốc hết cả lọ còn lại . "
" Cậu còn ném nó vô thùng rác cơ mà. " Jimin bĩu môi quay mặt đi.
" Xin lỗi . Lúc đó là vì lũ bạn trêu chọc tôi nên mới nhất thời tức giận . "
" Lúc đó tôi đã rất ghét cậu , xém nữa là chửi cậu một trận rồi . "
" Đúng rồi , lúc đó anh rất mạnh mẽ , ngay cả tôi anh cũng không sợ mà . " Hắn cười nói .
Hai từ ' mạnh mẽ ' sao giờ khó khăn với cậu quá, cúi mặt suy nghĩ một lúc, lại có tiếng nấc phát ra.
" Đúng , khóc đi , không cần phải cố tỏ ra là mình ổn nữa. Nếu có chuyện thì cứ khóc , tôi sẽ luôn ở đây , sẽ luôn là điểm tựa cho anh . " Đưa đầu cậu tựa lên vai mình, hắn nhẹ nhàng an ủi. Cậu khóc, vỡ òa trong nước mắt uất ức, nhiều đến nỗi ướt cả một mảng trên áo hắn. Chưa lần nào cậu khóc nhiều như vậy, cũng chưa lần nào lòng cảm thấy đau như vậy , nếu như lúc này , hắn không có ở đây, nếu như chỉ có một mình , có lẽ cậu sẽ chết mất .
" Hức ... tôi không hiểu , tôi và Taehyung là bạn tốt , thân tới nỗi cái gì cũng có thể cho nhau ... hức ... tại sao bây giờ lại trở nên như vậy ... hức ... Còn mẹ , nếu bà có mệnh hệ gì ... thì tôi phải làm sao đây... "
" Đừng lo , mọi chuyện sẽ ổn thôi , có tôi ở đây mà . " Hắn xoa đầu cậu, cảm nhận mùi hương khiến hắn nhung nhớ hằng đêm, mùi hương luôn phảng phất mỗi khi hắn cõng cậu . Nước trong cơ thể dẩn cạn kiệt, cậu kiệt sức , ngủ thiếp đi trên vai hắn . Hắn vén tóc cậu lên, mải ngắm gương mặt trắng hồng đầy đặn giờ đây trở nên tiều tụy và xanh xao chừng nào, hắn đau lắm chứ.
" Tôi sẽ bảo vệ em bằng mọi giá , Park Jimin . Em từ nay đừng khóc nữa, nhé? " Hắn đưa lên trán cậu một nụ hôn.
==================================
" Tôi như đang đuổi theo cánh bướm huyền ảo , tôi theo dấu anh . Ảo tưởng trong giấc mơ của chính mình . Hãy chỉ tôi lối thoát , hãy ngăn tôi lại , hãy cho tôi được tiếp tục thở . "
==================================
Vote and cmt nha <3
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top