11

Đánh răng rửa mặt cho Bánh Bao xong Phác Trí Mân bế cậu bé đi ra bên ngoài, thấy Tiểu Lam đang ăn kẹo cậu lên tiếng nói với cô bé.

"Tiểu Lam, sao con lại ăn kẹo vào buổi sáng?"

"Tôi lấy cho Tiểu Lam đó, tại con bé nói muốn ăn"

Điền Chính Quốc nhìn Phác Trí Mân ôn nhu nói, theo đó là một nụ cười ngọt ngào đi kèm. Đổi lại cậu mặt mày xám xịt, không trả lời anh mà đi tới ngồi bên cạnh Tiểu Lam, lấy đi thanh kẹo socola trên tay của cô bé gói lại đặt lên bàn rồi nghiêm mặt nhắc nhở.

"Baba đã dặn không được ăn kẹo vào buổi sáng rồi mà, con quên rồi sao?"

Tiểu Lam khẽ cúi đầu không nói, hai bàn tay soắn xuýt lại với nhau, khuôn ngực nhỏ phập phồng lên xuống. Điền Chính Quốc bế Tiểu Lam để cô bé ngồi trên đùi của mình, nụ cười trên môi đã tắt lịm từ lúc thấy Phác Trí Mân trở nên nghiêm khắc. Anh quay sang nói với cậu.

"Dù sao Tiểu Lam cũng ăn rồi, cứ để cho con bé..."

Không để Điền Chính Quốc nói hết, Phác Trí Mân đã chen ngang, "Trẻ con thì phải rèn luyện từ bé mới được, những thói quen không tốt sẽ làm ảnh hưởng đến sức khoẻ của bọn trẻ"

Thấy Phác Trí Mân không vui Tiểu Lam lí nhí nói trong miệng, "Baba, là Tiểu Lam không ngoan, baba đừng giận mà", Cô bé thút thít ở trong lòng Điền Chính Quốc.

"Baba đừng giận"

Bánh Bao cũng bắt chước nói theo Tiểu Lam, lời của cậu bé khiến Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân tròn mắt nhìn nhau.

"Ôi..."

Bánh Bao mang tay bịt miệng mình lại, cậu bé ngửa mặt lên nhìn Phác Trí Mân, đôi mắt to tròn chớp chớp vài cái.

"Bánh Bao, con vừa gọi gì thế?"

Điền Chính Quốc hỏi Bánh Bao thế nhưng tuyệt nhiên cậu bé mím chặt môi không nói. Gấu tồ đánh răng rửa mặt xong lại lao vào tiếp tục công trình lắp ráp ngôi nhà cho Tiểu Lam. Được dịp trả thù những lúc bị Bánh Bao bắt nạt, cậu nhóc nhanh miệng nói.

"Em ấy gọi chú Phác Trí Mân là baba đó ạ"

"Gấu tồ là người xấu"

Bánh Bao tụt khỏi chân Phác Trí Mân, lon ton chạy ra chỗ của Gấu tồ vỗ một cái lên lưng cậu nhóc rồi quay người chạy thật nhanh, đôi chân ngắn cũn liêu xiêu như sắp ngã. Gấu tồ nhăn mặt nhìn Bánh Bao.

"Em mới là người xấu đấy, suốt ngày đánh anh thôi. Anh không chơi với em nữa, anh chỉ chơi với Tiểu Lam thôi"

Bánh Bao lè lưỡi chọc tức Gấu tồ, chạy lại cầm tay Tiểu Lam, cậu bé hét lên, "Tiểu Lam chơi với Bánh Bao, không chơi với Gấu tồ. Gấu tồ là đồ đáng ghét".

Gấu tồ nhịn không được đứng lên đuổi theo Bánh Bao, cậu bé vừa chạy vừa hét toáng lên, tiếng cười giòn tan vang khắp căn nhà. Điền Chính Quốc nhìn theo một lớn một nhỏ đang đuổi nhau khắp nhà, quay sang trầm giọng nói với Phác Trí Mân.

"Hai đứa nó lúc nào cũng như thế. Gấu tồ như vậy thôi nhưng đứa trẻ này rất yêu thích Bánh Bao"

"Vậy sao? Tiểu Lam của tôi từ nhỏ chỉ có một mình thôi"

Phác Trí Mân bế Tiểu Lam từ trong tay Điền Chính Quốc, cậu vuốt cái đầu nhỏ của cô bé rồi lại nói tiếp.

"Trước khi chuyển đến đây chúng tôi đã sống ở trên núi. Làng của chúng tôi rất ít trẻ con, ngoài tôi ra thì Tiểu Lam chỉ có mỗi bé Gấu là bạn. Mỗi khi Trân ca mang bé Gấu về thì con bé vô cùng vui mừng"

Nghe xong những lời nói của Phác Trí Mân trái tim Điền Chính Quốc bỗng siết lại, nếu lúc đó anh quan tâm tới chuyện này, nếu lúc đó anh tìm hiểu về người sẽ sinh con cho mình một chút liệu anh có thích Phác Trí Mân ngay từ lần gặp đầu tiên như thế này không? Nếu khi đó anh chấp nhận đứa bé gái này thì cuộc sống của cô bé có tốt hơn bây giờ hay không? Vậy còn Phác Trí Mân sẽ ra sao nếu không có Tiểu Lam bên cạnh? Một loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Điền Chính Quốc, nhưng trong cuộc sống không có chỗ dành cho hai từ "nếu như"

Bánh Bao sau khi chạy vài vòng quanh nhà thì đi tới túm lấy ống quần Điền Chính Quốc

"Ba ơi, con đói"

Gọi điện thoại nhờ Kim Nam Tuấn mang quần áo cho mình và Bánh Bao, Điền Chính Quốc nói sẽ đưa mọi người đi ăn sáng sau đó sẽ tới công viên vui chơi. Ba đứa trẻ thích thú hò hét, nắm tay nhau xoay tròn tròn ở giữa nhà. Phác Trí Mân mỉm cười nói với Điền Chính Quốc.

"Cám ơn anh"

"Không có gì, đây là việc tôi phải làm"

Thấy lời nói của mình không đúng, Điền Chính Quốc vội sửa lại, "Ý tôi muốn nói... để cho bọn trẻ được vui vẻ thì đây là việc nên làm"

Thấy không khí có chút gượng gạo, Điền Chính Quốc nói tiếp, "Tối qua, tôi..."

Không để Điền Chính Quốc nói thêm gì, Phác Trí Mân cắt lời, "Tối qua anh uống hơi quá chén phải không? Tôi cứ nghĩ anh đến đón Bánh Bao, không ngờ vừa ngồi xuống ghế anh đã ngủ mất".

Phác Trí Mân không nhìn Điền Chính Quốc, hai bàn tay đặt trên đùi túm lấy vải quần đến nhăn nhúm. Vừa hay Bánh Bao chạy tới chỗ cậu, để tránh đi chuyện này nên Phác Trí Mân đã cúi người ôm lấy Bánh Bao rồi cười đùa với cậu bé.

Điền Chính Quốc mở to mắt nhìn vết hickey chuyển tím ở phía trên xương quai xanh của Phác Trí Mân. Sáng nay lúc nghĩ lại anh thực sự không nhớ ra mình đã tạo dấu hôn trên người cậu. Điền Chính Quốc nhìn Phác Trí Mân lại buột miệng hỏi

"Cổ của cậu bị sao vậy?"

Phác Trí Mân đưa tay chạm lên vết bầm trên cổ, cười bảo do mình bất cẩn không biết bị va đập vào đâu nữa, chỉ vừa đêm qua mới nhìn thấy nó.

Ting tong... tiếng chuông cửa vang lên Phác Trí Mân đặt Bánh Bao xuống đi ra mở cửa. Điền Chính Quốc nhìn theo bóng lưng của cậu, khuôn mặt ngập tràn sự khó hiểu. Tự hỏi Phác Trí Mân thực sự không biết đó là dấu hôn hay là cậu đang cố tình giả vờ như không biết.

Kim Nam Tuấn xách túi đồ đi vào trước, Kim Thạc Trân tháo giầy ra rồi đi vào sau. Y lên tiếng hỏi Phác Trí Mân

"Bọn trẻ không làm phiền em chứ?"

"Không đâu, có người chơi cùng nên Tiểu Lam vui lắm, em cũng thấy vui nữa"

"Mân Nhi, môi của em bị sao thế? Cổ... cổ của em?"

Kim Thạc Trân ngẩng mặt lên nhìn Phác Trí Mân, thấy vết rách ở môi của cậu Y liền lên tiếng hỏi. Quan sát thêm một chút hai mắt lại trợn lên khi thấy vết hôn trên làn da trắng bóc.

"À, không... không sao đâu, bất cẩn bị ngã thôi mà"

Phác Trí Mân cười gượng xoay người đi vào trong nhà. Kim Thạc Trân liếc mắt nhìn Điền Chính Quốc, dùng khẩu miệng hỏi anh đã làm cái gì? Đáp lại Y là cái lắc đầu, anh cầm lấy quần áo rồi đi vào bên trong nhà tắm.

Kim Thạc Trân lôi Phác Trí Mân vào trong phòng, Y tháo cúc áo của cậu ra xem thử. Khi xác định trên người chỉ có duy nhất một vết bầm kia Kim Thạc Trân mới thở phào nhẹ nhõm. Phác Trí Mân cài lại cúc áo của mình, cậu khó hiểu hỏi Kim Thạc Trân.

"Trân ca, anh bị sao thế?"

Kim Thạc Trân nghiêm túc hỏi Phác Trí Mân, "Mân Nhi, em nói thật cho anh nghe tối qua Điền Chính Quốc làm gì em?"

Phác Trí Mân lúng túng, "Em... không... không có gì mà"

Kim Thạc Trân nhất quyết dò hỏi cho bằng được, "Em đừng nói dối, vết thương ở môi với ở trên cổ là cậu ta gây ra cho em đúng không?"

"Không có, chỗ này hình như là bị va đập ở đâu đó thôi, không hề liên quan gì đến Điền Chính Quốc cả"

Phác Trí Mân cuống lên, cậu chạm tay vào vết bầm trên cổ giải thích nhưng không nghĩ lại làm lộ vết thương ở cánh môi.

Kim Thạc Trân biết Phác Trí Mân chậm nhiệt, lại không có hiểu biết về mấy chuyện giường chiếu. Còn Y thì khác, chỉ nhìn qua thôi cũng biết vết thương trên môi với vết bầm trên cổ từ đâu mà có.

Thấy Kim Thạc Trân hùng hổ đi ra bên ngoài Phác Trí Mân đã kéo tay Y lại, giải thích lúc đó Điền Chính Quốc thực sự quá say rồi nên mới nhìn lầm cậu thành mẹ của Bánh Bao, còn nói bản thân không để ý tới chuyện đó nên Kim Thạc Trân đừng làm khó cho Điền Chính Quốc.

Kim Thạc Trân cười khổ. Bánh Bao đúng là do Phác Trí Mân sinh ra còn gì, nhầm ở chỗ nào được cơ chứ. Điều mà Y muốn biết lúc này là Điền Chính Quốc có thật lòng với Phác Trí Mân hay không mà thôi.

Bẩy người hai xe đỗ trước một nhà hàng Thuỷ Tịch. Đây là một món ăn đặc trưng chỉ có ở Lạc Dương mà thôi. Thuỷ Tịch là món ăn dạng súp được chế biến đa dạng với rất nhiều các loại rau, củ, quả tươi ngon, ngoài ra nó còn có rất nhiều vị để lựa chọn như chua, cay, mặn, ngọt.. v..v..

Vì Bánh Bao không chịu để Điền Chính Quốc cho ăn nên Phác Trí Mân phải tự tay cho hai đứa trẻ ăn, khi bọn trẻ no bụng thì mới đến lượt cậu. Phác Trí Mân đưa một thìa nước canh nóng lên miệng, đúng lúc Bánh Bao chạy tới đập phải cánh tay đang cầm thìa khiến chỗ nước sốt sánh đặc chảy ra khoé miệng của cậu. Nước nóng chảy vào vết thương trên môi có chút rát nhưng Phác Trí Mân vẫn cố gắng chịu đựng.

Đặt chiếc thìa trở lại bát, đang muốn với lấy khăn giấy để lau miệng thì Điền Chính Quốc đã nhanh tay hơn, anh rút vội vài tờ khăn giấy trên bàn quay sang giúp Phác Trí Mân lau đi chỗ nước sốt bị dính đó.

Kim Nam Tuấn và Kim Thạc Trân tròn mắt nhìn hành động của Điền Chính Quốc, Phác Trí Mân cũng không khác gì, cậu chăm chú nhìn anh không chớp mắt, phải một vài phút sau mới lên tiếng

"Xin lỗi, để... để tôi tự làm được rồi"

Phác Trí Mân lúng túng cầm khăn giấy trên tay Điền Chính Quốc, cậu quay người đi không nhìn anh rồi tự mình lau miệng. Điền Chính Quốc thấy Kim Nam Tuấn và Kim Thạc Trân cứ ngơ ngác nhìn mình, anh nhướn mày lên hỏi

"Hai người nhìn cái gì? Không mau ăn đi"

"Hai người xảy ra vấn đề gì sao?"

Câu hỏi bất ngờ của Kim Nam Tuấn làm cho cả bàn ăn bất động, Kim Thạc Trân huých vào người Kim Nam Tuấn nhắc nhở

"Anh còn không mau ăn đi, nói lung tung cái gì đấy?"

Phác Trí Mân liếc mắt nhìn Điền Chính Quốc, thật đúng lúc khi anh cũng đang nhìn cậu. Nở một nụ cười gượng gạo Phác Trí Mân vội vàng quay mặt đi, cậu cảm nhận rõ nhịp tim trong lồng ngực lại đập nhanh bất thường.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top