- 1
- "ưm... a..." tiếng rên nhỏ phát ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn của phác trí mân trong lớp học.
- "quốc... rút... rút ra... có được không... ha... ngứa..." miệng nhỏ không ngừng cầu xin người ngồi bên cạnh.
- "ngoan mà học cho hết tiết, không thì tôi đè cậu ra ngay bây giờ trước mặt mọi người !" cầu xin nãy giờ mới được người bên cạnh lạnh lùng ban cho một câu.
trí mân nghe điền chính quốc nói xong thì im bặt, lẳng lặng chịu đựng cho đến hết tiết học. vừa giờ cơm trưa mới đây chính quốc chính là không để yên cho trí mân nghỉ ngơi mà đè ra thao người ta đến độ bán sống bán chết xong rồi vào tiết chiều còn đút vào bên trong tiểu huyệt một sợi chuỗi dài hảo ngứa.
ngồi trong giờ trí mân không thể đặt mông ngồi yên được mà cứ phải lắc nhẹ mông tạo cảm giác thoải mái cho riêng mình. chính quốc ngồi bên cạnh cũng sớm không chịu nổi. quái lạ, vừa mới ăn cách đây không lâu bây giờ lại không thể chịu nổi.
vừa hết tiết học chính quốc đã vội lôi trí mân ra xe tiến về nhà, ngồi trên xe trí mân vẫn không thể ngồi yên mà di chuyển rồi còn tự phát ra những tiếng rên nhỏ làm người kia căng cứng.
về đến nhà, lên phòng chính quốc ngồi phịch xuống giường, trí mân cũng từ từ bước đến bên cạnh.
- "quốc... rút... rút ra đi... ngứa mà..." mắt sớm phủ một tầng sương mỏng.
- "lại đây." chính quốc ngoắt tay kéo người kia ngồi xuống sàn giữa háng của mình.
- "hơ ?" trí mân ngước lên ngơ ngác nhìn anh.
- "tự giác đi, tốt thì tôi sẽ thoả mãn cậu không thì chịu." chính quốc cười ranh ma.
lúc này trí mân cũng hiểu anh cần gì, lập tức dùng tay kéo bỏ khoá quần, tuột luôn cả chiếc quần đồng phục lẫn chiếc boxer màu xám xuống để lộ nam căn to cứng đã sớm ngóc đầu của ai kia. cầm lấy tiểu quốc, cậu đưa chiếc lưỡi nhỏ khẽ liếm dọc xung quanh.
- "ha..." nhận được kích thích chính quốc ngửa đầu ra sau hưởng thụ.
trí mân tiếp tục liếm dọc chiều dài của tiểu quốc, sau đó miệng nhỏ nhanh chóng ngậm lấy thứ to lớn kia ra sức mút mát tạo nên âm thanh mê người, cậu dùng răng chà sát nhẹ lên đầu khấc rồi dùng lưỡi đánh nhẹ vài cái, cứ liên tục như thế khiến chính quốc liền thoả mãn bắn tất cả tinh dịch vào trong miệng trí mân mà không báo trước, cậu bị sặc một tí nhưng cũng vui vẻ nuốt trọn số tinh dịch ấy vào trong.
- "ưm... quốc... rút... được chứ..." cậu tựa đầu vào bên đùi chính quốc mà thở dốc.
- "lên đây." chính quốc một lực kéo cậu vào lòng mình ngồi sau đó cởi phăng bộ đồng phục của trí mân, tiểu quốc lại sớm căng cứng vì cơ thể này, nắm lấy sợi chuỗi anh rút ra từ từ từng viên một khiến cậu theo đó mà rên lên.
- "ưm... a... quốc... nhanh ngứa..." cậu lại cầu xin.
rút hết sợi chuỗi chính quốc quăng cậu xuống giường áp cơ thể mình đặt lên cậu rồi từ từ thưởng thức cánh môi ngọt ngào kia cho đến khi cậu không còn chút khí khẽ nhăn mặt mới thôi, chính quốc di chuyển xuống cổ cậu mút mát tạo dấu hôn khắp cần cổ trắng nõn rồi kéo dọc xuống hai đầu nhũ đã sớm cương lên của cậu. mút mát một bên, xoa nắn một bên.
- "a... quốc... vào... vào đi... ngứa... " cậu có lẽ vì rút sợi chuỗi ra nên cảm thấy trống trải.
mặc cho trí mân cầu xin, anh vẫn cứ từ từ chậm rãi với công việc của mình. chán chê hai đầu nhũ bị mút đến sưng tấy, lúc này chính quốc mới đưa tiểu quốc vào tiểu huyệt nhỏ mà không báo trước, cũng may nhờ có sợi chuỗi chí mẫn cũng không thấy đau chỉ thấy khoái cảm ập đến.
- "a... mạnh..." chính quốc đưa đẩy trúng điểm g của cậu.
- "không thích nữa." anh liền giả tỏ vẻ chán nản ngừng lại.
- "ưm... xin... quốc..." trí mân bị bức.
- "tự mình đưa đi." rồi anh nằm xuống tựa gối giả vờ nghỉ ngơi.
trí mân vì bức đến sắp không chịu nổi đành trèo lên người chính quốc mà đưa đẩy, vừa đưa đẩy vừa rên vài tiếng làm ai kia sôi máu đè ra tiếp tục.
cứ như thế đến khi chính quốc bắn nốt hiệp thứ 5 thì mới buông trí mân ra nằm xuống giường mà thở dốc, còn trí mân thì ngủ luôn tại giường.
chính quốc rời giường đi tắm rửa rồi xuống nhà ăn cơm tối. khi cậu tỉnh dậy không thấy chính quốc bên cạnh việc đó cũng hết sức bình thường, vì cậu hiểu bản thân mình chỉ là công cụ phát tiết cho anh thôi. cậu từ đầu năm cao trung đã thương thầm chính quốc nhưng dường như chính quốc chẳng bận tâm mấy đến việc đó. chỉ cần cậu thoả mãn được chính quốc thì sẽ được ở cạnh anh, như thế là quá hạnh phúc rồi.
lê tấm thân mỏi nhừ từng bước vào nhà tắm, cậu tự tẩy rửa thân mình sạch sẽ rồi khoác bộ pijama hình chimmy đi xuống nhà. chính quốc từ dưới nhìn thấy cậu đi xuống cũng chẳng nói gì tiếp tục coi tv. trí mân ăn xong từ bếp mang ra một ly sữa nóng cho chính quốc.
- "quốc ơi uống sữa đi." mỗi ngày vào giờ này cậu toàn mang sữa cho anh và anh cũng không có gì làm lạ.
chính quốc bưng ly sữa một hơi uống sạch thì cậu mới an tâm ngủ.
hôm nay, bỗng chính quốc chẳng nói với cậu câu nào, cứ im lặng như thế làm cậu một chút vui cũng không có. hình như không những không nói chuyện, anh còn chỉ đi chơi với hiệu tích và doãn kỳ lớp bên thôi, trong lớp cũng không ngồi cạnh cậu nữa. không phải chứ, chính quốc thích doãn kỳ sao ? ôn nhu đến thế ? loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu trí mân rồi sau đó chợt rơi nước mắt. mọi hôm liền ngồi cạnh người ta, giờ trưa thì lôi nhau đi bây giờ nhìn mặt một cái cũng không, không suy nghĩ mới lạ.
chiều đến trí mân cũng tự mình đi bộ về nhà, đến nơi thì thấy chính quốc chuẩn bị đi đâu đó.
- "quốc ơi, đi đâu vậy ?" cậu hỏi.
- "cần cậu quản sao ?" lạnh nhạt trả lời.
- "ưm... à không hì hì." cậu cười.
lúc này cậu đi lên phòng thả người xuống giường, ôm chimmy mà thủ thỉ.
- "chimmy à, anh ấy có lẽ đã chán tao rồi, nên làm sao đây, ừm doãn kỳ vốn xinh đẹp hơn tao, tao nên làm sao đây ? có lẽ tự giác vẫn hơn nhỉ ?" vừa nói tự gượng cười rồi cũng rơi nước mắt.
trí mân cũng tự biết thân biết phận tắm rửa xong liền dọn quần áo vào vali gọn gàng, vật dụng gì liên quan đến mình liền dọn vào hết. kéo vali xuống nhà, cậu rót ly sữa ấm bỏ vào hộp giữ nhiệt để sẵn trên bàn rồi kèm theo tờ note nhỏ.
nhớ uống sữa mỗi ngày để ngủ thật ngon ♡
xong xuôi, luyến tiếc nhìn căn nhà một chút rồi cũng nhanh chóng kéo vali rời khỏi.
lúc này tầm 11 giờ tối chính quốc về đến nhà, nhìn thấy ly sữa trên bàn cũng tiến lại cầm lên một hơi uống hết, nhìn thấy tờ giấy kia anh khẽ nhăn mặt. cảm thấy có gì đó hơi không đúng liền nhanh chóng đi lên phòng cậu mở cửa bước vào. căn phòng không có ai, tủ quần áo cũng dọn sạch. lúc này chính quốc cảm thấy có gì đó thực không vui, khó chịu hẳn ra.
- "bỏ đi sao ? được !" nói rồi anh đóng rầm cửa thật mạnh bước về phòng.
hôm sau đến lớp anh vẫn thấy cậu đi học chỉ là xin giáo viên chuyển chỗ lên bàn trên cách anh hai bàn.
người như cậu cũng định giữ giá sao ?
anh cười khẩy. giờ trưa, trí mân cứ sợ chính quốc sẽ đến lôi cậu đi nên đã khép nép ngồi dính vào ghế, nào ngờ anh lại phũ phàng bỏ đi ngang sang lớp bên tìm người.
đúng là chung quốc chẳng quan tâm mình nữa.
trí mân cười buồn rồi cũng tự mang thức ăn lên tầng thượng ăn một mình, cơm hôm nay thật khó nuốt.
cũng đã ba ngày trí mân rời đi, chính quốc cảm thấy cực kì trống vắng, cứ nghĩ sẽ tìm một người nào đó để phát tiết thay trí mân là ổn nhưng không thể, hoàn toàn không có hứng thú, đêm đến chờ sữa ấm từ cậu nhưng cũng tự thân đi lấy uống. nói thẳng ra thì loại cảm xúc này chưa xảy ra với chính quốc bao giờ, thực khó chịu. trong đầu hàng loạt thứ có thể nói là nhớ nhung người đó nhưng cố tình chán ghét ?
- "tao nghe đây ?" chính quốc gọi người nào đó.
- "hiệu tích, mày đang làm gì ?" chính quốc hỏi.
- "dĩ nhiên là đang vui vẻ với doãn kỳ." người đầu dây bên kia cười khà khà.
- "hmm tao có chuyện muốn nói."
- "nói nhanh đi tao nghe." bên kia tò mò.
- "..." chính quốc kể hết cho hiệu tích nghe về cảm xúc của mình thực tại.
- "haha mày thích ẻm rồi ! vậy mà cứ tỏ ra lạnh lùng mãi, thương thì nói đại đi, tao mà là mày thì chẳng để lỡ mất người thương mình đâu." đầu dây bên kia khoái chí cho lời khuyên.
chính quốc hiểu rồi, hoá ra cảm giác này chính là nhớ trí mân đến không chịu nổi, có lẽ đầu óc cũng khai sáng rằng, anh yêu cậu.
hôm nay, chính quốc quyết định đi tìm trí mân cho bằng được, vừa chạy lên tới tầng thượng thì thấy bóng dáng quen thuộc, thân người nhỏ nhỏ gầy gầy đang vừa ăn cơm hộp vừa thút thít với chimmy.
- "hức... chimmy a, tao rất nhớ chung quốc." cậu vừa nhai cơm vừa mếu.
- "chính quốc với doãn kỳ thực sự rất đẹp đôi." môi bĩu ra mắt cũng ngấn nước lộ rõ sự ganh tị.
- "chimmy a, tao đau lòng quá..." cậu ngừng việc ăn cơm, ôm chimmy nằm ngửa ra nhìn lên trời tránh rơi nước mắt.
*ho* chính quốc giả ho tạo tiếng động.
trí mân nghe có tiếng ho thì giật mình ngồi dậy liền thấy chính quốc đang nhìn, cậu lập tức đưa tay vuốt hết nước mắt như không muốn người kia biết mình đang khóc.
chính quốc bước đến ngồi cạnh trí mân, cảm giác lúc này thật lạ, không biết nên nói gì với cậu, nhìn cậu người gầy đi một tí, ây dà bốn ngày không được cớ ôm mà trông bé đi rồi, khi nãy còn ủy khuất tâm sự với chimmy trông thật đau lòng nha. tay vô thức bưng hộp cơm của cậu lên mà ăn.
- "ơ..." cậu ngạc nhiên.
- "đói, không cho ăn sao ?" anh hỏi.
- "ưm không có... ăn đi." cậu ngượng chín mặt, ây da lâu rồi không nói chuyện, mặc dù lúc trước cũng chỉ vài câu lạnh nhạt nhưng cũng hảo nhớ.
lúc này chính quốc bỏ hộp cơm xuống, hít một hơi kéo trí mân sát vào lòng thì thầm "nghe kĩ nhé ! anh yêu em." rồi hôn nhẹ lên má trí mân một cái.
trí mân lúc này cảm xúc lẫn lộn vừa vui vừa ngạc nhiên, nhưng mà niềm vui chiếm hết lí trí mất rồi, nếu là mơ cậu chỉ muốn mơ mãi thôi.
- "không phải anh thích doãn kỳ sao ?" cậu nằm trong lòng anh hỏi.
- "nghĩ linh tinh, doãn kỳ có hiệu tích rồi. có phải vì thế mà bỏ đi ?" anh hỏi ngược lại cậu.
- "ưm..." lúc này cậu cúi đầu xuống ngượng ngùng.
- "haha." anh nhìn vẻ mặt đáng yêu của cậu mà phụt cười khẽ thơm một cái.
đây là lần đầu anh cười với trí mân, hảo đẹp trai, cậu cũng tít mắt cười theo. chưa bao giờ cậu lại hạnh phúc như thế này.
end.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top