Warmth of devil

Lạ thật?? Hôm nay Jeongguk không hề thấy Jimin, KHÔNG HỀ chạm mặt anh ấy. Ngay cả giờ trưa hôm nay cũng không thấy anh ấy tới đội bóng, cậu tới lớp tìm anh cũng chả thấy đâu. Giống như anh hoàn toàn không đi học dù lớp anh bảo hôm nay anh có đi học. Dù gì hôm nay cũng là sinh nhật cậu, anh tránh mặt cậu như vậy làm cậu buồn lắm đó.

Cậu ỉu xìu, nhìn ra cửa sổ, hoàn toàn không có sức sống nhìn trời xanh mây trắng tươi đẹp. Đáng ra hôm cậu cũng phải tươi tỉnh như thế cơ, nhưng do ai kia không gặp mặt cậu nên cậu buồn rồi. Jeongguk như thế đến gần hết tiết học thì gương mặt cậu lại tươi tắn hẳn lên, lén lút quan sát giáo viên đang chăm chú giảng bài trên kia, tay lấy ra chiếc điện thoại rồi mở dưới học bàn. Cậu bấm bấm gì đó, lại cười cười tắt điện thoại cất đi.

Tiếng chuông reo kết thúc buổi học vang lên, tất cả học sinh và giáo viên thu dọn lại đồ đạc rồi ra về. Jeongguk cũng nhanh chóng thu dọn sách vở rồi chạy đến lớp 11A4. Quen không?? Quá quen luôn ấy chứ. Là lớp của Hyein, của CRUSH cậu. Jeongguk đến nơi liền bắt lấy Yugyeom - cậu bạn chung đội bóng - mà hỏi

" Yugyeom, Hyein về chưa vậy??"

" Chưa, cậu ấy còn trong đấy đấy. Tớ kêu giùm cậu nhá." Yugyeom thấy cậu vừa chạy đến đã liền hỏi Hyein, ngầm biết chuyện gì liền ngỏ lời giúp đỡ.

" Ừ, nhờ cậu."

Yugyeom vừa trở lại trong lớp, Jeongguk ngoài này đã nhanh chóng điều chỉnh lại nhịp thở, chỉnh sửa lại quần áo. Cậu không muốn Hyein nhìn thấy bộ dạng lôi thôi của cậu một chút nào.

" Có chuyện gì vậy, ờ...Jeongguk?" giọng nói nữ tính thu hút sự chú ý của cậu. Hyein vừa rồi có hơi ngập ngừng cho đến khi nhìn thấy bảng tên trên ngực cậu, có lẽ để xưng hô. Nhưng Jeongguk không hề để ý đến, sự hồi hộp gần như đã chiếm lấy cậu hoàn toàn.

" Ờ...ừm thì...hôm nay là...sinh nhật mình...mình...mình muốn mời cậu đi...đi...xem phim cùng mình...có được không?"

Sự ngượng ngùng khiến Jeongguk nói lắp và cậu thật sự muốn đào hố chôn mình. Cậu lúc này trông chẳng ngầu một chút nào. Nội tâm cậu gào thét rằng đây không phải cách mà một chàng trai tán tỉnh cô gái mà anh ấy muốn.

Hyein có vẻ chần chừ, cô ấy như nghĩ gì đó rồi hỏi lại cậu

" Mấy giờ vậy?"

" 19h, phim khoảng 1 tiếng rưỡi." Jeongguk nhanh chóng trả lời lại. Cậu đã hơi xìu vì nghĩ Hyein sắp từ chối cậu khi thấy bộ dáng chần chừ. Nhưng may quá, cô ây không làm vậy.

" Cũng được, cậu cho tớ biết chỗ đi."

" Ah, CGV Wangsimni ấy. 18h45 cậu tới được rồi."

" Ừ, tớ biết rồi. Vậy tạm biệt cậu."

Chưa kịp cậu đáp lời, Hyein đã bước ra về. Jeongguk nhìn cô, cậu cảm thấy lạ. Cậu tất nhiên vui khi được crush đồng ý đi xem phim chung rồi. Nhưng cậu không hẳn là vui thật sự, giống như thiếu gì đó.

Mang tâm trạng kì lạ về nhà, Jeongguk để mệt mỏi và tâm trạng rối bời trôi đi theo dòng nước mát lạnh. Từng thớ cơ của cậu như giãn ra, cả người nhẹ tênh. Lau người khô ráo, Jeongguk quấn khăn quanh hông rồi bước phòng tắm. Đến tủ đồ Jeongguk chọn cho mình một chiếc quần jean sáng màu hơi rách, chiếc áo sơ mi caro vàng đen và áo choàng đen dài đến gần đầu gối. Cậu để yên mái tóc phần khô phần ướt như thế mà đi xuống nhà. Jeongguk lấy đôi Timeberland yêu thích đi vào.
Khóa cửa cẩn thận, Jeongguk lên con xe moto của cậu, rồ ga vài cái rồi phóng đi.

Những thiếu nữ ở rạp chiếu phim đang cùng một biểu hiện duy nhất. Mặt thì phớt vài vệt hồng, lâu lâu lại hét nhỏ vài cái, rồi lại lén nhìn về cùng một hướng. Mà hướng đấy là nơi đứng của một cậu trai cao to, khuôn mặt có vài phần trẻ con với đôi mắt tròn như thỏ, nhưng lại quyến rũ vạn phần với xương quai hàm rõ rệt. Cậu ấy như đang chờ ai đó, đầu quay quay nhìn xung quanh rồi cúi xuống, một lúc sau lại ngước lên và lặp lại chuỗi hành động tương tự cho đến khi một cô gái xinh xắn chạy đến.

" Xin lỗi Jeongguk, mình có đến trễ không?"

" Không đâu, mình đến sớm để mua vé thôi."

" Ah thế à, mà hình như vào rồi đấy, đi thôi."

Hyein lại đi trước và bỏ lại Jeongguk đằng sau, để cậu cười gượng đi theo sau. 


***


" Cậu thấy phim này thế nào?" Jeongguk hào hứng hỏi Hyein đang cắm cúi vào chiếc điện thoại

" Được đấy, phim này nội dung khá hay." Cô không ngẩng đầu lên nhưng vẫn đáp lại cậu như phép lịch sự

Jeongguk im lặng một lúc, rồi mới ngại ngùng lên tiếng " Ờ Hyein, cậu có th-"

" Tớ đi trước nha, tớ có việc gấp, tạm biệt cậu." Hyein không để ý đến lời của cậu mà cắt ngang, cất điện thoại vào túi và chạy ra ngoài bắt taxi.

" Ờ...ừm...tạm biệt cậu." Jeongguk hụt hẫng nói khi bóng cô đã đi xa. Cậu quay người đi xuống tầng hầm lấy xe.

Hụt hẫng và buồn rầu lấp đầy Jeongguk. Cậu vừa đi vừa nghĩ, mới cảm thấy bản thân đã không vui vẻ mấy từ khi xem phim, tiềm thức cậu đã luôn nói đều đó nhưng cậu lại gạt bỏ. Hay đúng hơn là từ đầu ngày hôm nay khi thiếu vắng bóng hình ai đó. Lúc rồi xem phim Hyein không nói chuyện mấy với cậu, nếu là anh thì sẽ lén nói nhỏ vào tai cậu những gì anh thấy thú vị, sẽ ngã vào người cậu mỗi khi anh cười, sẽ cùng cậu lén bàn luận về những phân cảnh của bộ phim. Cậu...nhớ anh quá.


***

Dừng xe trước cổng nhà, Jeongguk nhìn sang căn nhà vàng nhạt như ánh mặt trời trong đêm tối như ai đó, vẫn không một ánh đèn nào trong đấy được thắp lên. Anh không ở nhà ư?? Vậy thì anh đi đâu?? Cả ngày rồi cậu không gặp anh, Jeongguk sắp nhớ anh đến trầm cảm rồi đấy.

Cậu thất thỉu để xe vào gara, mở cửa bước vào nhà mà không để ý rằng cửa lại hoàn toàn không khóa. Cổ họng Jeongguk sắp khô như sa mạc rồi, cậu quay vào phòng bếp dự sẽ lấy cốc nước để lấp đầy cơn khát. Nhưng âm thanh mềm mại như mây, trong trẻo như nước và ánh sáng chỉ đủ để soi sáng khuôn mặt quen thuộc đã chặn Jeongguk trước khi cậu kịp tiến thêm một bước.

" Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy Birthday Jeonggukkie
Happy Birthday to you."

Jimin đưa chiếc bánh cùng những ngọn nến đến trước gương mặt ngơ ngác của Jeongguk mà mỉm cười, im lặng chờ đợi.

Jeongguk ngơ ngác một khoảng, lại vì ánh nến mà thấy mắt cậu long lanh nước. Cậu nhắm mắt thầm nguyện ước trong lòng điều mà Jimin không biết được. Jeongguk đưa mặt đến gần và thổi tắt ánh nến, trả lại không gian tối mịch vốn có.

Cậu đứng yên, cậu nghe tiếng gì đó được đặt xuống, sau đó là tiếng bước chân và

* tách *

Căn bếp trở nên sáng sủa nhờ ánh đèn trắng. Jeongguk có thể thấy những món ăn cậu yêu thích nhất đang được bày biện trên bàn và vẫn còn khói nóng bốc lên, chiếc bánh kem đã được Jimin đặt ở đầu bàn và anh thì đang tiến đến trước mặt cậu.

" Anh ở đâu?" Jeongguk nhìn Jimin có chút tức giận, nhưng buồn rầu và cô đơn như lấn át cả phần tức giận ít ỏi ấy.

" Anh chỉ chuẩn bị sinh nhật cho em thôi mà." Jimin điềm tĩnh mỉm cười với cậu. Có vẻ bé thỏ của anh cảm thấy cô đơn rồi, Jimin có chút vui trong lòng.

Jeongguk không nói không rằng với tay kéo Jimin ôm anh vào lòng " Đừng biến mất như thế nữa" Jeongguk thủ thỉ " Em nhớ anh lắm đó."

" Được rồi, sẽ không thế nữa." Anh mỉm cười hạnh phúc, vỗ nhẹ vào lưng cậu như vỗ về.

" Sự ấm áp này, mình không muốn rời xa nó."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top