7th, august;

augusté, hỡi augusté yêu dấu.

Đã bấy nhiêu lần em tự hỏi, bằng cách chi bởi Đất Mẹ Gaia đã thâu tóm được sự yểu điệu của chàng trong nháy mắt.

Hơn cả thế, loài cừu non. Chàng mê đắm điệu Jazz trong mộng tưởng xa vời khô rát.

Chàng đã những lần thổ lộ với em, rằng luôn có những khi vụng trộm nhảy múa trên đất mẹ cằn cỗi theo điệu nhạc Jazz mà Nat King Cole còn chưa đuổi kịp;

Mộng mơ là em sờ vào mái tóc còn thơm mùi lavande cũ. Mà xen vào chút gỗ trầm chính là thứ mùi mới lạ hơn đôi chút dù có cay cay nơi sống mũi.

"Chưa bao giờ thử chơi dương cầm, phải không em?"

Em cũng chẳng biết tại vì sao mình lại làm như vậy nữa.

Ừ thì, em thích bản quand la pluie tombe. Đừng hãy ủ rũ như Paris mà em mê đắm, bản tình ca mang thứ giai điệu sầu thảm đến một mức độ mà chẳng thành phố nào bén mảng ghé thăm. Như những thước phim đen trắng - Nơi mà màu sắc chỉ biết lặng im.

Và em thích nó lắm, noir et blanc.

Nhưng tiếc thay cho tạo vật, chàng chỉ yêu thích những thứ màu; Những thứ màu mà có khi loài người còn chưa kịp đặt tên và gán ghép nó cho muôn loài muôn vẻ.

Chàng lạ lắm.

Em chưa từng gặp gã trai trẻ nào như chàng trước đây.

Và em cũng không muốn. Mấy khi.

Em chỉ là một nàng thơ không mấy mộng mơ và thi sĩ. Ấy vậy mà, em nghĩ mình chưa đủ lãng mạn để được gọi là 'thi sĩ', hình như là văn vẻ quá. Phải rồi.

Liệu chàng có xem em như là một khoảng hừng đông tẻ nhạt không?

Chàng lại thích mê tưởng vào những điều xa vời chắp vá mà em còn chẳng buồn nghĩ ngợi thêm.

Chàng và em, như một bản La Vie en Rose lãng mạn mộng mơ và một bản tình ca mang âm hưởng Jazz quánh đặc, không lời trầm lắng. Nơi mà đôi mấy nốt nhạc đem sự e thẹn đi giấu ở những phương trời bỡ ngỡ cho dù chúng có vỡ nát ra làm hai.

Hai bản nhạc cho dù hợp cạ mà vẫn cảm thấy xa xôi lắm.

Như thế đó, em đã nói lời xin lỗi với chàng cho qua loa để thỏa lòng mình, rằng em tệ quá. Rằng em cho sự yêu thích của chính mình là sai. Rằng sự thật tàn tạ đứng sau lưng chàng là đúng đắn.

Em cũng không biết nữa, Justin.

Em chỉ biết hằng ngày gọi tên chàng nơi cõi vô tận mà em chỉ ngậm ngùi viết không nổi những khúc yêu đương.

"Justin. Justin."

Chàng có cho rằng cái tên mình đẹp đẽ mỗi khi hôn lên má em không?

Vốn dĩ chàng đã chẳng biết em đã ca ngợi nó như thế nào. Để rồi khi nhìn lại, em cũng chẳng là gì ngoài một mảnh trăng. Chẳng là một mảnh tình mà chính là ánh trăng đã khuyết đi một nửa. Em chẳng biết lấy gì mà vá chữa nữa, dù ngợi ca chàng không phải là thứ duy nhất làm em hằng đêm bức bối.

ấy vậy mà, augusté thương.

Em đã có mấy khi khóc nức nở trong khu vườn tuyết.

Alice in Wonderland luôn là bộ phim yêu thích của em, luôn là vậy. Nhưng giá như em có thể tô, tô cho những bông hoa tuyết hoá đỏ. Cho dù em luôn thích những thứ trong suốt, mỏng manh mà tinh khiết.

Mad Hatter đã chẳng thương Alice như cách mà chàng thương em. Và đương nhiên, nó quý giá hơn tất thảy mọi điều kỳ diệu xảy ra trong đời mà em cho là may mắn, dẫu chàng có xem tình yêu em như là thứ gì đó rẻ mạt.

"Chàng có muốn biết tại sao em lại thích tô chúng thành màu đỏ không?"

Và để nói rằng chàng là nguồn cảm hứng điên rồ tuyệt vời mà em từng dang tay đón nhận. Cũng chỉ vì chàng thích những đoá hồng hoa đỏ úa thôi.

Thật vậy, chàng chưa bao giờ thích những thứ hoa mang màu sẫm sắc mà trước đây đã mang tặng cho em, cho em.

"Chàng có bao giờ tin vào Bonnie, khi nàng ấy nói sẽ nguyện chết vì Clyde cho dù linh hồn nàng sẽ bị xé toạc ra làm nửa. Chàng có tin không?"

Và chàng đã nói không.

Vì trên đời này làm gì có thứ tình yêu nào vĩnh cửu. Cũng làm gì có thứ tình nào đủ dũng mãnh để bước qua hết thảy mọi sự nguyền rủa trống rỗng của tạo hoá?

"Nhưng không, chàng đã không biết. Rằng đã là nguyền rủa. Đã là nguyền rủa khi ta đem lòng yêu một ai đó, như cách mà Chúa Tể Địa Ngục đã gieo rắc mọi sự khi đem lòng yêu Persephone."

gửi tặng chàng; tàn xuân của sáu mươi hai mùa đau khổ.

xuân, hạ, thu, đông; giá như có thể hoạ chàng bằng mùa diễu thứ năm.

mùa nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top