Book Two: Chương 15
Tiếng chuông cửa kêu chói tai kéo tôi khỏi những giấc mơ và tỉnh dậy trong căn phòng ngủ tối đen như mực của August. Tôi có thể nghe thấy tiếng anh càu nhàu vào gối, bật dậy khi nó vang lên lần nữa. Tôi nhìn thấy đồng hồ trên bàn bên cạnh anh, những con số màu xanh lam đang hiện 4:32 sáng, chế nhạo chúng tôi. Khi August chui ra khỏi tấm chăn, anh ta lại rên lên.
"Ai vậy trời... tới đây giờ này..."
Với một tiếng thở dài, tôi ngồi dậy.
"Em biết rồi."
"Huh?"
"Em nghĩ em biết đó là ai. Anh ngủ tiếp đi."
Bây giờ tôi đã hoàn toàn tỉnh táo. Tôi lê mình ra khỏi phòng cẩn thận đi qua bóng tối. Tôi ra đến cửa và bật đèn, nhìn thấy khuôn mặt quá tỉnh táo của mẹ tôi trên màn hình. Tôi gần như đã quên mất.
"Mẹ ơi, còn chưa đến năm giờ," tôi lầm bầm khi mở cửa cho mẹ.
"Đó là lời chào mẹ nhận được sau khi đi xe cả đêm để đến đây à?" giọng mẹ lạnh lùng. Tôi tròn mắt.
"Đúng, bởi vì mặt trời thậm chí còn chưa thức giấc và tụi con cũng vậy."
"Mẹ phải đến sớm! Tàu rời bến lúc 10 giờ, và nên đến đó ít nhất một giờ trước khi khởi hành. Thêm nữa, mẹ chắc rằng con còn chưa dọn đồ-"mẹ nói lan man, để mình vượt qua tôi. Bố không đi cùng mẹ, có lẽ đang ngủ trong xe. "Con là cái đứa hay trì hoãn mọi việc. Phòng con ở đâu?"
"Mẹ, làm ơn... Bây giờ là bốn giờ sáng. Con chỉ mất năm phút để đóng gói và không mất bốn giờ để lái xe đến Itae- Mẹ!"
Tôi nắm lấy tay mẹ để ngăn mẹ xông vào phòng ngủ. Thở ra một hơi thở khó nhọc qua mũi, tôi dỗ mẹ quay trở lại phòng khách và để mẹ ngồi xuống đi văng, nhất định ít nhất hãy pha cho mẹ một ít trà. Mẹ tôi không thích cà phê. Tôi chưa bước được hai bước thì mẹ lại đứng dậy với tiếng ré lên đầy vui sướng, dang tay ra.
"August! Chào buổi sáng con trai. Con rể đáng yêu của mẹ thấy thế nào?"
"...Dạ?"
"Mẹ ơi! Anh ấy không- Tụi con chỉ hẹn hò-"
"Im lặng. Con quen August lâu hơn mấy thằng trước đây mà-"
"Dạ cháu chào cô," August cắt ngang. "Không phải cô chú sống khá xa chỗ này ạ?"
"Ừ thường là vậy, nhưng cô đã nói với Jungkook là sẽ đón hai đứa vào sáng nay. Cô hy vọng cháu đã soạn đồ. Cháu có vẻ không trì hoãn nhiều như thằng con trai cô."
Tôi rên rỉ, vỗ trán khi August chết lặng chớp mắt với mẹ. Tôi còn chưa nói với anh về chuyến đi. Tôi đã nói với mẹ tôi hết lần này đến lần khác rằng anh sẽ không muốn đến, nghĩ rằng cuối cùng mẹ đã hiểu, và rồi thông báo với tôi rằng mẹ sẽ đến lúc sáu giờ sáng nay. Hy vọng ngủ thêm một tiếng rưỡi của tôi đã tan thành mây khói.
"D-dạ sao ạ? Soạn đồ? " August cuối cùng cũng mở miệng. "Để... làm gì ạ?"
"Ồ để- Jeon Jungkook! Con không nói cho anh nghe sao??"
"Con đã nói với mẹ là anh ấy sẽ không muốn đến. Anh ấy không muốn bị mắc kẹt trên con tàu cùng với con và gia đình trong một tuần ở giữa đại dương đâu."
"Hai đứa hẹn hò được nửa năm và mẹ còn chưa được gặp cậu ấy. Mẹ nghĩ mẹ xứng đáng được gặp người đàn ông mà con trai mẹ yêu, phải không? Đặc biệt là một pháp sư."
"Đúng vậy, không lẽ mẹ cũng đưa người yêu đi chơi khắp nơi cùng ông bà sao? Mẹ đã hẹn hò với bố bao lâu trước khi đưa ông ấy về nhà? " Tôi bực bội nói.
"Hai tháng," mẹ nói với vẻ hài lòng. Tôi rên rỉ, vùi mặt vào tay mình.
"Cháu- à... cháu không có ý ngắt lời nhưng..." August nói, hắng giọng. "Cháu không khó chịu về điều gì đó trên du thuyền đâu. Ý cháu là- Nếu cô muốn cháu tới đó."
"Tất nhiên là muốn cháu tới đó! Đó là một phần lý do tại sao cô đến đây sớm như vậy. Cô thừa nhận là có một chút lo lắng Jungkook sẽ không chuyển lời mời và có vẻ như cô đã đúng."
"August, anh thực sự không cần phải làm vậy."
"Không, nó... Nghe có vẻ vui," anh nhún vai. "Cháu chưa bao giờ đi du thuyền trước đây."
"Hoàn hảo! Hai đứa nhanh dọn đồ đi. Nếu có thời gian chúng ta sẽ dừng lại đâu đó để ăn sáng."
Trước khi tôi có thể phản đối thì mẹ đã rời khỏi căn hộ, chắc chắn là để cho bố tôi biết chúng tôi sẽ gặp nhau sau vài phút nữa. Véo sống mũi, tôi cố xua đi cơn đau đầu. Điều này đang xảy ra ngay bây giờ, bất kể tôi cảm thấy thế nào về nó. Tôi thấy August giật mạnh chiếc áo phông của mình và mở mắt ra lần nữa.
"Nào. Chúng ta soạn đồ đi."
"Vẫn chưa muộn. Em có thể nói với mẹ rằng anh đột nhiên bị ốm."
"Jungkook-"
"Hoặc em có thể nói rằng anh bị say sóng rất nặng và anh đã hết Dramamine."
"Kook..."
"Không, mẹ có thể sẽ đi mua thuốc mất. Em có thể nói anh bị dị ứng với Dramamine. Dị ứng với-"
"Em! Thật sự là không sao đâu."
"Anh không cần phải lừa em," tôi thở dài.
"Anh không. Em thực sự không tin anh? Nghe có vẻ vui mà."
"Thỉnh thoảng anh còn không thể đi chơi với em trong một tuần liên tiếp. Anh thực sự muốn đi chơi với em và bố mẹ em lâu như vậy?"
"Đó là một chuyến du thuyền. Anh chắc rằng chúng ta sẽ có thời gian cho riêng mình," anh ghẹo tôi. "Đừng bảo là em không muốn đi?"
"Không phải- August, em rất muốn có anh ở đó, được không? Gia đình em làm điều này hàng năm và khi còn nhỏ thì rất vui nhưng khi trưởng thành thì nó khá... kỳ lạ... Em đã bỏ qua nó vào năm ngoái nên em phải đi nhưng anh thì không nếu anh không muốn."
"Vậy còn 'Mẹ em luôn đạt được những gì bà ấy muốn'? Hình như anh nhớ em đã nói với anh điều đó," anh nhếch mép.
"Được rồi, thì... không phải lúc nào cũng thế," tôi chết lặng.
"Anh không chắc. Có vẻ tốt nhất là đừng mạo hiểm," anh cười khúc khích. "Anh không thấy phiền, thành thật mà nói. Mẹ em rất tốt."
"Mẹ em buồn cười lắm. Anh có thể thừa nhận mà. Không thể tin rằng mẹ đã gọi anh là... ugh... "
Anh cười, kéo tôi vào phòng ngủ và bảo chúng tôi dọn đồ trước khi mẹ xông vào và quyết định làm việc đó hộ chúng tôi. Tôi giả vờ như không nghe thấy câu hỏi táo tợn của anh là 'Dù sao thì em có bao nhiêu bạn trai rồi?' August hỏi xem liệu có ổ cắm cho máy tính xách tay của anh hay không thì cánh cửa kêu vang, thông báo mẹ tôi đã quay lại. Tôi để mẹ vào và cố gắng thuyết phục mẹ ngồi trên đi văng trong khi chúng tôi soạn đồ.
Sau khi thu dọn đồ đạc, xin phép mẹ cho phép chúng tôi tắm rửa và ăn mặc chỉnh tề, August kiểm tra kỹ xem anh đã đóng gói đủ đồ cần thiết chưa, chúng tôi sẽ lái xe đi lúc sáu giờ. Ngay cả sau khi dừng lại ăn sáng, chúng tôi vẫn đến cảng khá sớm. August đã ngủ khi chúng tôi đến đó, tựa đầu vào vai tôi. Tôi gần như nhập cuộc với anh, không đủ tỉnh táo để nhận thấy mẹ tôi đang chĩa điện thoại vào chúng tôi. Tôi không quan tâm, đan ngón tay của mình vào ngón tay của August và để mặc mẹ chụp ảnh.
Tôi hẳn đã ngủ khá lâu, bởi vì lần thức giấc tiếp theo tôi được bảo là đã đến tàu. Tôi lê bước, dụi dụi đôi mắt lờ đờ. Thay vì soạn đồ ra khi chúng tôi được cho xem phòng của mình, tôi chọn kéo August xuống giường, nhấn mạnh rằng chúng tôi nên ngủ nhiều hơn. Anh bật cười, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay tôi.
"Anh không còn mệt nữa," anh cười khúc khích khi tôi rên rỉ, ngồi dậy.
Khi đã thoát khỏi tầm tay của tôi, anh dựa mình vào cửa sổ lớn, nhìn chằm chằm ra bến cảng mà chúng tôi vẫn chưa rời đi. Tôi không thể không mỉm cười trước sự ngạc nhiên như trẻ thơ của anh. Tôi đứng dậy, bước đến vòng tay qua eo anh. Tôi đặt lên quai hàm anh một nụ hôn nhẹ khi tay anh tìm thấy tôi.
"Anh không nghĩ là sẽ có cửa sổ."
"Các phòng bên trong không có, nhưng mẹ luôn trả thêm tiền để đặt được những căn phòng này."
"Anh thậm chí còn không nghĩ rằng chúng ta sẽ có phòng riêng."
"Vâng. Trước đây bố mẹ và em ở chung một phòng nên đây cũng là lần đầu tiên đối với em. Em đoán mẹ- hoặc có thể bố không thoải mái với... em không biết nữa. Dù sao cũng tốt mà nhỉ."
"Ừm... đúng thế..."
"Sao vậy?"
"Ừm... Anh không biết... Anh nghĩ nó giống như ký túc xá hay gì đó. Em hiểu chứ? Chia sẻ một căn phòng lớn hơn với một nhóm người. Vì vậy... ừ... anh thấy rất tuyệt, "anh lầm bầm.
Tôi cười. "Hầu hết mọi người không thích ngủ chung giường với người lạ trong kỳ nghỉ của họ."
"Anh không biết nữa..."
Cánh cửa nối phòng chúng tôi với bố mẹ tôi mở ra và mẹ tôi tự cho mình vào. August và tôi tách nhau ra, nhưng kịp nghe mẹ thủ thỉ về việc chúng tôi dễ thương như thế nào. Bố tôi bước vào một lúc sau và tôi thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ tôi nói với tốc độ một triệu từ một phút khi bà xem qua tất cả các hoạt động mà du thuyền cung cấp và các bến cảng chúng tôi sẽ dừng lại. Tôi đoán mẹ đang cố gắng đánh giá sự quan tâm của August đối với các hoạt động nhóm. Tuy nhiên, với biểu hiện của anh, tôi có thể nói rằng anh quá bối rối và không thể có bất kỳ ý kiến nào về những gì mẹ đang nói.
"Mẹ ơi, con nghĩ anh ấy sẽ có thể quyết định tốt hơn nếu mẹ cho anh ấy một danh sách để xem," tôi cố gắng ngắt lời. "Họ có những thứ đó, phải không? Một danh sách? Trên giấy? Dù sao thì con nghĩ tụi con chỉ muốn ở trong phòng lúc này. Tối nay sẽ cùng bố mẹ ăn tối nhé."
"Oh. Con có chắc không? Vài giờ nữa là đến bữa tối."
"Nếu tụi con đổi ý, con sẽ nhắn tin cho mẹ."
Mẹ có vẻ không hài lòng về điều đó, nhưng cũng đồng ý, một lần nữa để chúng tôi thoải mái. Tôi rên lên một tiếng sau khi mẹ rời đi. Đây là một phần lý do tôi không đề cập đến chuyến đi với August. Anh dường như không quá bận tâm, thật may mắn. Tôi tìm cách lướt qua hành trình để anh xem qua trong khi tôi soạn đồ ra. Chúng tôi kết thúc ở việc lang thang không mục đích quanh con tàu, tự mình khám phá. Chúng tôi thấy mình trên boong, nhìn ra những con sóng lăn tăn lấp lánh dưới ánh mặt trời vừa bắt đầu lặn. August nhìn mặt nước đầy kinh ngạc.
"Như thể anh chưa bao giờ nhìn thấy đại dương trước đây," tôi cười toe toét.
"Anh chưa thực sự... Daegu bị chặn. Seoul không có bãi biển. Anh chỉ nhìn thấy đại dương khi đi làm việc và không thực sự dành thời gian để ngắm nó."
"Không phải anh liên kết với lửa sao? Anh nên sợ mới phải?" Tôi cười khẩy, huých tay anh.
"Anh phù hợp với lửa, chứ anh không phải là một nguyên tố lửa," anh chế giễu. "Anh thích nước."
"Tốt. Chúng ta sẽ bị bao vây bởi nó trong một thời gian nữa."
"Gia đình em thực sự làm điều này hàng năm sao?"
"Vâng. Kể từ khi bố mẹ kết hôn. Gia đình em thường rời khỏi Busan, nhưng mẹ đã chọn một chuyến đi từ Incheon lần này, có lẽ vì mẹ không muốn em bỏ qua lần nữa vào năm nay."
"Cô thực sự muốn anh đến, phải không?"
"Vâng... Mẹ có vẻ thích anh. Có thể vì anh là một pháp sư hoặc có thể vì... "
"Mẹ anh," anh nói hộ tôi. "Anh thậm chí không biết mẹ trông như thế nào. Anh thực sự trông giống mẹ đến thế sao? "
"Em... em không nhớ rõ. Em còn khá nhỏ khi gặp cô... anh biết đấy."
Chúng tôi đứng đó trong im lặng thêm một lúc nữa. Đại dương tĩnh lặng. Tôi luôn cảm thấy có chút kết nối với nó, thậm chí còn hơn thế nữa trên những chuyến du ngoạn trên biển. Cuối cùng cũng có một cảm giác hài lòng kỳ lạ khi biết lý do tại sao. Thảo nào mẹ yêu thích những chuyến du lịch biển này đến vậy. Mẹ cũng phù hợp với nước. Bầu trời xuất hiện những vệt đầu tiên của màu hồng và cam khi chúng tôi rời lan can và quay trở về phòng để gặp bố mẹ tôi ăn tối.
Bữa tối đầu tiên của chuyến du thuyền là bữa tối chính thức. Tôi mặc một chiếc áo đẹp hơn và một vài chiếc quần thụng với August trong một bộ đồ tương tự, chúng tôi đi cùng mẹ tôi trong bộ váy màu xanh mòng két và bố tôi mặc một bộ vest công sở giản dị đến nhà ăn. Căn phòng rộng lớn đã ồn ào với tiếng bàn tán, gần như át đi tiếng nhạc vui nhộn đang phát ra từ bức tường phía bên trái. Chúng tôi ngồi trong một chiếc bàn lớn với một gia đình bốn người khác, một cặp vợ chồng lớn tuổi và hai cô con gái của họ.
Rất may, mẹ tôi đã nói chuyện phiếm với họ hơn là hỏi August hàng tỷ câu hỏi mà tôi chắc rằng bà sẽ hỏi trước khi chuyến đi này kết thúc. Tôi lờ đi cuộc thảo luận của họ, cho đến khi tôi thấy người phụ nữ kia chỉ vào tôi.
"Tôi phải nói rằng, cả hai cậu con trai của chị đều rất đẹp trai. Tôi không nghĩ là họ có bạn gái rồi đâu? Có vẻ như Minah và Seomin của tôi đều trạc tuổi các cậu ấy."
"Ồ, tôi rất cảm ơn, nhưng tôi xin lỗi khi nói rằng chị đang hiểu lầm. Thực ra không phải cả hai đều là con tôi," mẹ tôi mỉm cười. "Jungkookie là con tôi và August là bạn trai của nó. Mẹ của cậu ấy và tôi là bạn của nhau, lâu đến mức cảm giác như cậu ấy là một phần của gia đình. Phải không ông xã?"
Cô ấy huých vào người bố tôi và ông ấy thu hút sự chú ý, gật đầu khi nuốt mạnh miếng thịt mà suýt mắc nghẹn. Tôi có thể nhìn thấy bộ dạng gầm gừ ghê tởm trên môi của người phụ nữ ngay khi mẹ tôi thốt ra từ 'bạn trai'. Đáng ngạc nhiên, cô ấy là người duy nhất trong bàn có vẻ bận tâm. Chồng cô ấy, cũng như bố tôi, không hề lắng nghe. Các cô con gái của bà trông như chúng không thể quan tâm hơn, quá đau buồn trước nỗ lực không thành công của người mẹ trong việc sắp đặt họ.
"Ồ, tôi hiểu rồi..." cô ấy nói. "Vì vậy, chúng ...?"
"Tôi biết. Chúng rất đáng yêu khi ngồi với nhau, phải không? Tôi rất may mắn vì con trai tôi đã tìm được một người thực sự quan tâm đến nó. Chưa nói đến sự nghiệp của August. Chẳng phải bà mẹ nào cũng mơ ước rằng con mình sẽ kết hôn với một người thành đạt và giàu có? Tôi nhìn thấy căn hộ của chúng lần đầu tiên vào sáng nay- Chồng tôi và tôi sống ở Busan, chị thấy đấy- và tôi đã rất sửng sốt. Nó giống như những căn hộ áp mái từng thấy trong phim truyền hình vậy đó. Smack dab ở giữa Gangnam và trên tầng 20, quang cảnh thật đáng kinh ngạc."
"Mẹ-"
"Cậu ấy khá hoàn hảo phải không? Đẹp trai, tốt bụng, thông minh và thành đạt. Jungkookie của tôi thực sự không thể làm gì tốt hơn nữa- Tất nhiên là không có ý đụng chạm tới hai người con gái đáng yêu này. Người nào may mắn lắm mới yêu được hai đứa."
"Mẹ ơi ," tôi thì thầm.
Biểu cảm của các cô con gái chuyển từ chán nản sang đôi mắt đầy sao, như thể họ vừa được nói rằng họ đang ngồi cùng những người nổi tiếng. Tôi biết mẹ tôi chỉ hành động như vậy vì bà đã nhận thấy sự chán ghét của người phụ nữ kia. Tôi có thể cảm thấy mặt mình sôi lên, nhưng nếu đôi tai ửng đỏ của ai đó cho thấy dấu hiệu của sự ngại ngùng, thì nó chẳng là gì so với cảm giác của August. Không nghi ngờ gì nữa, anh đã không mong đợi sự chú ý và khen ngợi của mẹ tôi. Mẹ thậm chí còn muốn xoa đầu anh khi họ đang ngồi cạnh nhau nữa chứ.
"Mẹ xin lỗi, Kook-ah. Con cần gì sao?" mẹ hỏi một cách ngây thơ.
"Con thực sự không nghĩ rằng cô ấy quan tâm đến mối quan hệ của tụi con. Mẹ có thể ngừng nói về nó," tôi thở dài.
"Ồ mẹ xin lỗi. Mẹ thực sự không thể không hả hê. Mẹ rất tự hào về hai cậu con trai của mình," mẹ vui vẻ ậm ừ, vỗ đầu August một lần nữa. Anh trông như muốn tan chảy trên ghế của mình.
"Vâng, hẳn là như vậy rồi," người phụ nữ nghiến răng.
Bữa tối kết thúc ngay sau đó và tôi đã rất vui khi kéo August trở lại phòng, từ chối ở lại xem buổi biểu diễn. Khi chúng tôi lại ở một mình, tôi không thể không cười. August hòa vào tiếng cười của tôi sau giây phút bối rối, nằm xuống giường.
"Mẹ em thực sự không gây rối với những người hay phán xét, phải không?" anh hỏi đầy thích thú.
Sáng hôm sau, chúng tôi không được phép ở lại phòng của mình. Sau bữa sáng, mẹ tôi bắt cóc August, kéo anh ấy cùng bà đến spa và nói qua vai bà bảo tôi sử dụng phòng tập thể dục với bố. August nhìn tôi như cầu cứu, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là nhún vai và miệng bảo 'vui vẻ nhé'. Tôi và bố tôi đã làm việc một lúc mà không nói nhiều. Chúng tôi gặp nhau ở hồ bơi và tôi buộc mình không cười trước biểu hiện của August. Trông anh ấy... thất vọng.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Tôi thì thầm, ngồi với anh ở mép nước.
"Cô không để anh trả tiền."
"Hả?"
"Các dịch vụ spa là một khoản phụ phí. Anh nói với cô rằng anh sẽ trả tiền vì cô đã trả tiền vé và mọi thứ cho chúng ta nhưng cô không chịu. Tối qua cô còn khoe khoang chuyện anh có tiền nhưng giờ lại không cho anh sử dụng?" anh lầm bầm trong hoang mang.
"Mẹ em chỉ boa hoa thế thôi. Không thực sự quan tâm đến việc anh có tiền hay không,"
"Vẫn thế thôi. Những chuyến đi như thế này, đặc biệt là hàng năm... Nó rất tốn kém. Không phải em nói cô là giáo viên sao? Anh cũng đã nhìn thấy ngôi nhà của em."
"Gia đình em cũng không nghèo."
"Anh- anh biết, nhưng..."
"Anh có thích spa không?"
"Anh sẽ thích nó hơn nếu anh trả tiền."
"Nghiêm túc sao?" Tôi chế giễu.
"Đúng! Anh- anh chỉ... anh không... anh thấy hơi kì lạ. Anh chưa bao giờ- Ý anh là, nghiêm túc thì, chưa bao giờ, kể từ khi còn là một đứa trẻ, chưa có ai chi tiền cho anh như thế này và..."
"Tuyệt mà. Mẹ em không làm phiền anh chứ? Em biết mẹ đặt rất nhiều câu hỏi."
"Không, anh ổn mà. Hầu hết các câu hỏi của mẹ là về... em biết đấy. Về pháp sư, việc làm tại BB và những thứ tương tự."
"Em xin lỗi vì mẹ em hay tò mò."
Tôi trượt xuống hồ bơi và sau một hồi dỗ dành, August cũng xuống theo. Tôi bơi xung quanh trong khi anh giữ nguyên vị trí, khoanh tay che thân. Anh đang nhìn sang một bên, quan sát thứ gì đó. Tôi lặn xuống nước, chồm lên trước mặt anh khiến anh giật mình. Tôi cười khúc khích trước tiếng kêu đáng yêu của anh và anh vỗ vào tay tôi, bĩu môi.
"Hai anh là người nổi tiếng hả?" một cậu bé bơi lên và hỏi. Nhóc này trông có lẽ cũng cỡ tám, chín tuổi.
"À, không?"
"Vậy tại sao những cô gái đó lại nhìn chằm chằm vào hai anh và cười khúc khích? Em đã từng thấy các cô gái trên TV làm điều đó với thần tượng."
"Hay đấy nhưng không phải," August thì thầm.
"Tại sao họ lại nhìn chằm chằm vào anh?"
"Bởi vì họ là con gái. Nói thật bọn anh là những chàng trai hấp dẫn mà. Chắc chắn em đủ lớn để hiểu khái niệm này," anh nói thẳng.
"Không. Giải thích cho em đi," đứa trẻ đáp lại một cách táo tợn.
"Hỏi bố mẹ đi. Đó không phải việc của anh."
Tôi không nhìn qua những cô gái mà đứa trẻ đã đề cập đến cho đến khi nó bơi đi. Tôi ngay lập tức nhận ra họ là những cô gái mà chúng tôi đã ngồi cùng trong bữa tối. Họ nhận thấy tôi đang nhìn họ và quay đi nhanh chóng.
Bữa tối hôm đó mẹ quyết định hỏi những câu không phải về ma thuật. Lần này bố cũng không thể trốn. Tôi thực sự không thể hiểu gì từ vẻ mặt trống rỗng của bố. Hầu hết các câu hỏi của mẹ đều khá bình thường, ngoại trừ việc mẹ hỏi tại sao August và tôi lại đánh nhau hồi đầu năm. Tôi trả lời câu đó, giúp August khỏi phải viện cớ.
Vào lúc chuyến đi gần kết thúc, tôi đã sẵn sàng về nhà. August dần dần cảm thấy thoải mái hơn khi ở bên bố mẹ tôi, điều này tất nhiên cho mẹ tôi lý do để chia sẻ mọi kỷ niệm xấu hổ mà bà có thể. Mẹ kể cho anh nghe chuyện tôi đã bắt cóc con chó con của nhà hàng xóm khi tôi lên tám vì nó ở ngoài trời trong cơn giông bão. Anh cười, nhận ra tôi đang nhìn anh với nụ cười ngây ngốc trên khuôn mặt. Anh nghiêng đầu, đưa tôi một nụ cười dịu dàng.
Tôi cảm thấy bố vỗ vào vai tôi và tôi quay mặt về phía ông. Bố trông hơi ngượng ngùng, nhìn sang một bên và hắng giọng. Tôi nửa mong đợi điều tồi tệ nhất - một cuộc tranh cãi khác như khi tôi bước ra.
"Chúng ta có thể nói chuyện không?"
"Dạ..." Tôi lầm bầm, theo sau khi bố đi vài bước, khuất tầm tai của August và mẹ.
"Bố... bố muốn xin lỗi con," bố thở dài, nhìn thẳng vào mắt tôi. "Khi con nói với bố rằng con thích con trai từ những năm trước, phản ứng của bố rất tệ. Mẹ mắng bố nhưng bố không bao giờ nghe. Đã dành quá nhiều thời gian để né tránh và cố gắng bỏ qua phần đó của con vì bố không thích nó... bố xin lỗi."
"À..," tôi lầm bầm. Không biết phải nói gì khác.
"Bố sẽ không nói với con rằng bố hiểu điều đó, nhưng... Ánh mắt con nhìn cậu ấy như khi bố nhìn mẹ con. Nếu hai đứa hạnh phúc thì bố mừng."
"Cảm ơn bố. Có thật không?"
"Khi mẹ đề nghị mời August... bố không thích điều đó. Nhưng thật may vì chuyện đã thành. Mẹ rất vui vì con đã tìm được người mà con thương. Bố cũng mừng vì đã có thể nhìn thấy điều đó. Mong con trai tha thứ cho bố."
"Tất nhiên rồi, thưa bố. Con đã tha thứ cho bố ngay cả trước khi bố xin lỗi. Chỉ là... con cảm ơn bố."
Bố mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai tôi trước khi bước đi. August hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra. Tôi kể anh nghe sự thật.
"Bố rất thích anh."
Đêm cuối cùng của hành trình, tất cả chúng tôi đứng bên lan can và ngắm mặt trời lặn. Màu đỏ đậm tô trên bầu trời khi August phá vỡ sự yên lặng thoải mái. Anh nói. Bằng cách nào đó, chúng tôi đều biết anh đang nói chuyện với mẹ tôi.
"Cháu có thể- cháu có thể hỏi một câu không ạ?" anh thì thầm, trông như miễn cưỡng.
"Về mẹ của cháu phải không?"
"Cháu không biết gì về bà ấy."
"Bà ấy yêu cháu, cháu biết không?" mẹ cười nhẹ, ngậm ngùi. Anh nhìn sang mẹ tôi. Tôi không thể nhìn thấy mặt anh lúc này.
"Bà ấy chưa bao giờ đến gặp cháu."
"Khi cháu trở thành cha mẹ, cháu sẽ hiểu hơn."
Có vẻ tôi nên rời đi để họ nói chuyện riêng. Tuy nhiên, cả tôi và bố tôi đều không có động thái sẽ di chuyển. Anh tiếp tục ngắm hoàng hôn. Tôi rướn người về phía trước, tựa tay vào lan can và ngắm nhìn đại dương bên dưới chúng tôi. August im lặng một lúc để chờ mẹ nói tiếp.
"Cá là cháu đang thắc mắc tại sao bà ấy lại bỏ rơi cháu,"
"Vâng."
"Cháu đến như một- một điều bất ngờ. Yoonha cảm thấy mình không còn lựa chọn nào khác. Bà ấy biết bản thân không thể tự mình chăm sóc cháu. Không có tiền hoặc sự hỗ trợ để nuôi dạy một đứa trẻ đúng cách. Bố cháu đã mất. Không ai biết ông ta đã đi đâu và tại sao. Cô nghi ngờ tên khốn đó biết mình có một đứa con trai,"
August không trả lời. Hoặc là anh không có gì để nói, hoặc anh đang đợi mẹ nói xong. Anh nhìn chằm chằm vào đôi tay của mình, nắm chặt lấy lan can kim loại đủ để các khớp ngón tay của anh ấy trở nên trắng bệch. Tôi lặng lẽ đứng thẳng và tiến lại gần, vươn tay nới lỏng tay anh. Em ở đây. Tôi không nói, nhưng tôi biết anh hiểu khi anh thả lỏng và nắm lấy tay tôi. Không sao đâu.
"Bố mẹ nuôi của cháu cũng là bạn tốt của gia đình cô chú. Họ đã cố gắng có con nhưng không thể. Yoonha phát hiện ra mình có thai và bà ấy không thể chăm sóc một đứa trẻ, vì vậy họ đã nhận nuôi cháu. Tất cả đều ở Busan vào thời điểm đó, nhưng bố của cháu đã chuyển đến Daegu và... "
Nó khiến tôi tự hỏi làm sao mọi thứ có thể khác đi được. Những điều nhỏ nhặt đã thay đổi thế giới một cách mạnh mẽ. Nếu mẹ anh giữ anh lại thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu bố mẹ anh không chuyển đến Daegu? Chúng tôi sẽ là bạn bè chứ? Chúng tôi sẽ học phép thuật cùng nhau chứ? Chúng tôi sẽ hẹn hò sớm hơn chứ?
"Bà ấy rất tự hào về cháu. Bố mẹ nuôi đã gửi thư và hình ảnh cho mẹ cháu mọi lúc. Bà ấy sẽ khoe chúng như những chiến tích," mẹ tôi hoài niệm. "Bà ấy giơ bức ảnh lên và nói, 'Nhìn con trai tôi thật dễ thương chưa này!' 'Xem con tôi làm gì ở trường này.' 'Nhìn xem nó thông minh như thế nào này."
August không cười, vẫn chăm chú nhìn những con sóng vỗ nhẹ bên dưới. Tôi siết chặt tay anh, một lời nhắc nhở khác. Anh không siết lại.
"Cô nghĩ cô vẫn còn giữ những bức thư đó."
"Từ cha mẹ cháu?" anh chồm lên, giật mình thoát khỏi sự ủ rũ ảm đạm của mình.
"Chúng là vật kỷ niệm quý giá của bà ấy; chữ cái, hình ảnh... mọi thứ liên quan đến cháu. Sau khi bà ấy mất, cô cất hầu hết đồ đạc của bà ấy vào kho, nhưng cô nghĩ cô đã mang chiếc hộp đó về nhà. Cô có thể cho cháu xem vào lần tới khi hai đứa xuống Busan."
Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh, nhưng tôi có thể đoán anh đang biểu hiện như thế nào. Biết ơn, hoặc ngạc nhiên. Không chắc chắn, hoặc do dự. Tôi có thể cảm nhận được điều đó từ bàn tay đang run rẩy của anh ấy. Anh chậm rãi gật đầu, không nói nên lời, và quay lại nhìn đại dương. Mặt trời đã ngả hẳn, những tia sáng cuối cùng tắt dần nhường chỗ cho bầu trời đêm đầy sao. Mẹ tôi nhẹ nhàng vỗ vai anh trước khi quay về phòng với bố. Mẹ dừng lại, quay sang nói một điều cuối cùng.
"Bà ấy sẽ tự hào về cháu, về hiện tại cháu đang ở đâu. Bà ấy sẽ rất vui khi thấy cháu và Jungkook đi cùng nhau. Cô chắc chắn về điều đó."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top