Book One : Chương 19

Lời tác giả: Có rào cản ngôn ngữ trong chương này. Mình sẽ giải thích đầy đủ mọi thứ trong phần ghi chú ở cuối, nhưng có câu trong đó Jungkook nói tiếng Anh chứ không phải tiếng Hàn, được ghi in đậm. Mình muốn lưu ý trước khi bạn đọc. Nếu có gì đó khác mà mình nghĩ có thể gây nhầm lẫn, sẽ được giải thích ở  phần cuối chương.

____

"Anh đặt cược mười nghìn won. Anh có thể đoán được em đang nghĩ gì," một giọng nói quen thuộc vang lên ngay sau lưng tôi. Tôi liếc ra khỏi màn hình mà tôi đang nhìn chằm chằm và thấy Finn đang cười nhạo tôi. "Em muốn cược bao nhiêu?"

"Em không đồng ý cá cược đâu. Em sẽ không đưa tiền cho anh" tôi cười thầm.

"Ể, lại còn rào trước. Mặc dù anh đã đúng" anh ấy nhún vai.

"Anh có biết gì về công việc này không?"

Công việc có vẻ đủ đơn giản, nhưng nó được liệt kê là một nhiệm vụ cấp C gồm hai người. Tôi  nhìn chằm chằm vào bàn điều khiển trong nửa tiếng để cố gắng giải được những gì có thể gây khó dễ cho tôi khi lấy một cuốn sách. Tôi đã từng thực hiện công việc tương tự trước đây với tư cách là cấp D mà không gặp vấn đề gì. Thậm chí còn lạ lùng hơn khi nó được đánh dấu là một yêu cầu của khách hàng. Finn có vẻ thích thú, rõ ràng biết chính xác lý do tại sao công việc được xếp hạng cao như vậy.

"Nó hợp lí đúng không? Chàng trai, anh chắc chắn-"

"Ok được rồi. Có chuyện gì với nó vậy anh?"

"Thật ra, Ruru muốn anh làm công việc đó với cậu ấy. Anh cũng nghĩ giống em. Nó sẽ khó đến thế nào chứ, đúng không? Nhưng anh chàng có cuốn sách này là một người khổng lồ. Anh đã thấy. Là một công việc cấp D nhưng nó đã được nâng lên hai lần vì anh chàng này sẽ không từ bỏ cuốn sách."

"Nếu hai anh nhận công việc vậy tại sao nó vẫn được liệt kê trong đây? Anh không thể lấy được cuốn sách?"

"Anh chưa thử. Ru và anh không thực sự làm việc tốt với nhau. Bọn anh có những phương pháp rất khác nhau để hoàn thành công việc. Em đã từng làm việc với anh nên em biết đó. Anh thích làm mọi thứ trong thầm lặng. Mặt khác, cậu ấy là kiểu cứ bắn trước, bắn thêm một chút, rồi hét lên những câu hỏi trước cái xác chết", anh ấy giải thích một cách chán nản, đưa tay vuốt mái tóc rối bù. "Anh đã nói với cậu ấy rằng tốt hơn là nên làm mọi việc một cách lén lút và cậu ấy nói  giết anh chàng đó và lục soát thư viện sẽ dễ dàng hơn. Thông thường sự bạo lực của cậu ấy không làm phiền anh nhưng anh không chắc người này thực sự là người xấu hay chỉ là một thằng khốn. Dù sao thì giết người trắng trợn không phải là kiểu của anh."

"Hai anh có liên kết không? Hai anh hoàn toàn đối lập luôn ấy"

"Ừm. Có lẽ đó là lý do tại sao bọn anh lại liên kết với nhau. Anh thậm chí không biết liệu anh có hoàn toàn trung thực không. Dù sao thì giờ cậu ấy không hài lòng với anh. Em có thể làm công việc này với cậu ấy."

"Em cũng không nghĩ mình sẽ thoải mái khi nã đạn vào anh chàng đó"

"Hm, đừng lo lắng. Anh nghĩ anh đã nói chuyện với cậu ấy. Cậu ấy sẽ không làm vậy nếu tình thế không bắt buộc"

"Nếu anh thuyết phục được anh ấy, vậy tại sao hai người không làm việc cùng nhau?"

"Cậu ấy đang giận anh," anh ấy trả lời thẳng thừng. "Ừm, em quan tâm? Anh có thể nói với cậu ấy rằng em sẽ làm việc cùng. Ừa thì... anh có thể bảo August nói với cậu ấy."

"August? Tại sao lại là August?"

"Lần cuối cùng anh gặp họ là khi họ đi cùng nhau để gặp một anh chàng tên là... ừm... gì đó. Anh không nhớ. Có lẽ không quan trọng. Ru không nói chuyện với anh nhưng August vẫn cập nhật tình hình cho anh. Vô tình có lời phàn nàn rằng Ru sẽ không để cho cậu ấy yên trong khi làm việc vặt. Chẳng hạn như chuyện họ ở cùng nhau ngay bây giờ"

"Oh. Vâng, chắc chắn rồi. Em đoán em sẽ làm điều đó sau"

"Tốt. Chỉ là, uh, cẩn thận nhé? Nó vẫn có vẻ kỳ lạ đối với anh... ý anh là công việc"

"Em hiểu rồi. Cảm ơn anh."

"Anh không thực sự quan tâm, nhưng anh không nghĩ rằng August sẽ thích anh nếu em bị tổn thương trong công việc mà anh đề nghị"

"Cảm ơn~" tôi mỉa mai. "Chắc anh ấy có quan tâm"

"Hử? Hai người cũng cãi nhau à?"

"Em chưa từng nghĩ rằng bọn em có thể ngừng cãi nhau... nhưng anh đừng lo." tôi  thở dài. "Anh hãy để Heath biết em sẽ làm việc với anh ấy. Em sẽ lấy được cuốn sổ"

"Được rồi. Gặp em sau."

"Gặp anh sau."

Ngay cả khi được cung cấp thông tin chi tiết của công việc, nó vẫn không có ý nghĩa gì cả. Tôi không chắc tại sao khách hàng muốn cuốn sách đó đến như vậy. Tôi cũng không hiểu tại sao chủ sở hữu lại kiên quyết như vậy. Cả tiêu đề dịch của cuốn sách và hình ảnh kèm theo đều không cho tôi biết nhiều về nó. Nó khá đơn giản. Một cuốn sách bìa cứng màu nâu với tiêu đề và tên tác giả được in bằng chữ đen đơn giản. "Bảy bức chân dung của Adelaide Depardieu" của tác giả Tomas Gerrad. Nó thậm chí trông đặc biệt cũ mèm.

Heath đã đồng ý gặp tôi bên ngoài nơi cư trú của chủ sở hữu. Từ duy nhất tôi có thể nghĩ ra để mô tả nó là 'hoành tráng'. Thật ra thì 'lòe loẹt' có vẻ phù hợp hơn. Tôi phải lái xe ra ngoài thành phố để đến đó. Nhìn qua bức tường đá, bãi cỏ gọn gàng hoàn hảo, những lối đi bằng đá dẫn đến một ngôi nhà quá to, quá xa.

Tôi lướt qua tập hồ sơ một lần nữa, không học được thêm gì mới. Tôi nghe thấy tên mình được gọi và nhìn qua để tìm một người đàn ông cao lớn đang lảng vảng. Anh ta cao cỡ tôi, với mái tóc vàng dài. Anh ta trông không đặc biệt nữ tính, nhưng tôi phải tự chắc chắn rằng giọng nói trầm mà tôi nghe được là phát ra từ anh ta.

"Nochu đúng không?" Anh ta nói lại khi gần hơn.

Tôi chớp mắt đờ đẫn, gật đầu chậm chạp. Trông anh ta thật vô lý. Anh đang mặc trang phục hầu gái rập khuôn, hoàn chỉnh với băng đô và bím tóc. Tôi cười khúc khích, hoàn toàn không nói nên lời. Tôi mất một lúc để nhắm mắt lại và xoa mái đầu mình, thở dài.

"Xin lỗi, anh là Heath phải không? Có chuyện gì với bộ trang phục vậy?"

"Ừm, là Heath," anh gật đầu. Một khoảnh khắc im lặng trôi qua khi chúng tôi lúng túng nhìn nhau.

"Tại sao anh lại mặc trang phục hầu gái?"

"Huh? Ừm... Tại sao?"

"Hả?"

"Chúng ta... tiếng Nhật?"

"Hả?" tôi lặp lại. "Tiếng Nhật?"

"Nói... tiếng Nhật"

"Tôi có nói được tiếng Nhật không ý hả?" Tôi đã cố gắng làm rõ, cho anh ta một cái nhìn hoài nghi. "Khoan đã, anh không nói được tiếng Hàn?!"

"Hàn? Không, tiếng Hàn không."

"Tại sao cả Finn và August đều không nói nhỉ? Tôi không biết tiếng Nhật! Finn cũng biết điều đó," tôi kêu than, giấu mặt trong lòng bàn tay.

"Không tiếng Nhật??"

"Không," tôi lẩm bẩm. "Được rồi. Người giúp việc. Tại sao?"

"Hanno?"

"Không, người giúp việc ! Tại sao anh lại ăn mặc như một cô hầu gái vậy chứ?" Tôi nghiến răng, chỉ vào bộ trang phục của anh ấy.

"Oh. Ôi, Tani, uh, nói là..." anh ấy lúng túng. "Cậu shh, tôi hanno."

"Tôi hy vọng anh biết rằng anh đang nói cái gì đó chả có nghĩa"

"Đi!"

"Hả? Này, chúng ta đang làm cái quái gì vậy?"

"Cậu tiếng Anh?"

"Tiếng Anh? Anh đang nói với tôi rằng anh nói được hai thứ tiếng và mặc dù sống ở Hàn Quốc, nhưng cả hai đều không phải là tiếng Hàn?"

"Tiếng Anh," anh ta nói một lần nữa. Tôi có thể chọn ra một vài từ, nhưng không đủ để hiểu những gì anh ta đang cố giải thích. Kiến thức về tiếng Anh của tôi tương đương với kiến ​​thức về tiếng Hàn của anh ta.

"Cái này... không được rồi." Tôi càu nhàu, rút ​​điện thoại ra và gọi cho August.

"Muốn gì?" August lầm bầm khi anh bắt máy.

"Anh đã có thể nói với tôi rằng Heath không nói được tiếng Hàn," tôi càu nhàu, không thích thú khi anh bắt đầu cười khúc khích.

"Tôi tưởng cậu biết chứ. Cậu đã làm việc với Finn đủ rồi mà."

"Hahaha đm anh. Giúp tôi ra khỏi đây."

"Ừm không. Tôi không thích chơi phiên dịch. Anh ấy nói tiếng Anh."

"Tôi thì không."

"Ừm có lẽ cậu nên học hỏi.Nhìn xem, tôi-"

"Khoan đã! Ít nhất anh sẽ cho tôi biết lý do tại sao anh ấy mặc trang phục hầu gái chứ?"

"Anh ấy- Cái gì? Thật hả?"

"Anh không biết sao? Không phải anh chỉ- Này, Heath, đợi đã!" Tôi gọi, ngăn anh ta bước vào cổng. "Anh không thể chỉ- Chúng ta cần- Giúp tôi đi August!"

"Tôi đang bận."

"Bận cái gì?"

"Tôi đang nói chuyện với một tân binh. Đó là một nỗi đau, nhưng-"

"Bảo người đó đợi đi. Làm ơn, chỉ cần nói với Heath và hỏi anh ấy, sau đó cho tôi biết anh ấy nói gì."

"Sao không gọi Finn?"

"Heath và Finn cãi nhau"

"Tôi biết. Không có nghĩa là Finn không thể dịch cho cậu"

"Thật đó  August, giúp tôi với. Từ khi nào mà anh lại nói chuyện với tân binh thế? Anh chỉ giao dịch với tôi vì Henna kêu và thậm chí sau đó, anh- thôi quên đi. Dù sao thì làm thế nào để yêu cầu một anh chàng đưa ra cuốn sách kì lạ đó?"

"Đợi đã... oh"

"Hả?"

"Heath có thể nghe tôi nói không?"

"Anh đang nói, vâng."

August bắt đầu nói tiếng Nhật, rõ ràng là nói chuyện với Heath. Phần duy nhất tôi hiểu là một cái gì đó về một người ngu ngốc. (Các manh mối bối cảnh cho tôi biết anh ấy đang nói về tôi.) Sau vài phút, tôi nghe thấy tiếng thở dài của August. Cuối cùng, anh giải thích cho tôi.

"Trước hết, những gì nó không nói trong hồ sơ, khách hàng là chủ sở hữu thực sự của cuốn sách. Thứ hai, kẻ đã đánh cắp nó là một kẻ hư hỏng. Cá nhân tôi thì, ý tưởng của Heath nghe có vẻ ngu ngốc, nhưng anh ta nói rằng anh ta sẽ đánh lạc hướng anh chàng trong khi cậu lẻn vào và lấy cắp cuốn sách. Bây giờ, tôi đang có rất nhiều việc phải giải thích với một người không phải là cậu."

August cúp máy và tôi lẩm bẩm một lời phàn nàn. Tôi đã cố gắng lạc quan. Một chút giúp đỡ này thì tốt hơn không có gì cả. Sự lạc quan của tôi chỉ kéo dài vài giây trước khi Heath đi qua cánh cổng, tiếp tục với ý tưởng của mình. Ít nhất thì nó còn tốt hơn cả vụ giết người trắng trợn mà Finn đã đề cập, nhưng tôi thực sự cũng không thấy việc này diễn ra tốt lắm.

Tôi nhận thấy sự thiếu an ninh đáng ngờ, không bất kỳ nhân viên nào khi chúng tôi đi dọc theo con đường đá dẫn vào nhà. Khi đến cửa, Heath bắt đầu ra hiệu điên cuồng cho tôi đi. Tôi tròn mắt, lầm bầm vài lời chửi rủa khi quyết định đi bộ quanh khu nhà. Tôi đi qua các bức tường, nhìn trộm qua các cửa sổ nhìn những căn phòng được trang trí quá mức, tất cả đều không có người ở.

Tôi tìm thấy thư viện một cách nhanh chóng, chỉ bằng cách nhìn trộm, việc cố gắng tìm bất kỳ cuốn sách cụ thể nào sẽ là một rắc rối. Tôi đã thử ba cửa sổ khác nhau và thấy tất cả chúng đều bị khóa. Không biết Heath đang làm gì hoặc ai có thể nghe thấy hay không, tôi đã sử dụng khuỷu tay của mình để đập vỡ kính, nhảy qua và tìm một nơi để trốn trước khi ai đó có thể đến và điều tra.

Tôi nhìn đồng hồ, theo dõi từng phút trôi qua. Hai, năm, mười phút sau và không có một âm thanh nào. Tôi nhìn xung quanh. Chẳng có gì cả. Tôi do dự, bước ra ngoài, đợi một lát trước khi quyết định sẽ tốt hơn là bắt đầu tìm kiếm. Các dãy kệ cao không thể tưởng tượng được chứa đầy sách, ghế và bàn dường như cũng bừa bộn sách và giấy tờ. Với một tiếng rên rỉ, tôi liếc qua vài cái kệ đầu tiên, hy vọng nhận ra nếu chúng được xếp theo thứ tự chữ cái hoặc được tổ chức theo một cách hữu ích nào đó.

Tất nhiên là không rồi.

Tôi không thể hiểu được chúng được sắp xếp theo trình tự gì. Không được sắp xếp theo tiêu đề hoặc tên tác giả (đầu tiên hoặc cuối cùng) và dường như không được xếp theo thể loại. Tôi thật sự không biết thể loại của "Bảy bức chân dung của Adelaide Depardieu" là gì. Tôi kiểm tra lại thời gian một lần nữa và thấy rằng hai mươi phút đã trôi qua và vẫn im lặng một cách kỳ lạ.

Tôi quay trở lại bằng cửa sổ và đi về phía trước của ngôi nhà. Có cái gì đó không đúng ở đây. Như tôi mong đợi, Heath không thấy đâu. Trong thực tế, không có ai cả. Tôi đã có thể đi bộ ngay qua cửa trước, tiếng bước chân lặng lẽ của tôi nghe thật to ở lối vào lớn. Có gì đó rất sai và tôi  không thoải mái vì không có dấu hiệu rõ ràng về một việc gì đó đã xấu đi.

Mỗi phòng tôi nhìn vào đều sạch sẽ và được trang trí hoàn hảo, và hoàn toàn trống rỗng. Tôi đã không nhìn thấy hoặc nghe được một người khác, một sinh vật khác, kể từ khi tôi rời Heath ở cửa. Tôi suýt gọi tên anh, nhưng tôi kiềm lại được. 

Tôi tìm đường trở lại thư viện, đi qua hành lang rộng rãi một cách dễ dàng. Tôi đã cố gắng tập trung vào việc tìm kiếm cuốn sách càng nhanh (và lặng lẽ) càng tốt, quét nhanh các tiêu đề trên cột sách và rút ra những gì không được dán nhãn ở bên cạnh. Khi tôi đi qua tòa tháp đầu tiên, ba mươi phút trôi qua và sự nghi ngờ của tôi càng tăng lên.

Tôi liếc nhìn xung quanh, một nửa mong đợi tìm thấy ai đó đang nhìn nhưng không có gì hết. Tay tôi ngứa ngáy, muốn gọi lại cho August và xem anh có biết gì về công việc này không. Tôi đã thuyết phục bản thân mình rằng không cần sự giúp đỡ của anh. Tôi đã đến ngày hôm nay mà không có nó, sau tất cả.

Thở dài, tôi nhắm mắt lại và cố tập trung. Tôi kiểm tra xung quanh một lần nữa, tìm kiếm các dấu hiệu khác biệt của bất cứ ma thuật nào. Căn phòng cũng có thể phát sáng. Tôi cảm thấy ngu ngốc vì không nghĩ về nó trước đây, vì đã không nhận ra nó. Tôi rủa thầm. Tôi đã đúng, một cái gì đó rất sai.

"Health?" Tôi gọi, bước trở lại hành lang. "Health?!"

Một tiếng ầm ầm nho nhỏ nghe như một phản ứng, mặt đất như rung chuyển. Nó càng lúc càng to hơn cho đến khi tôi nghe thấy tiếng rên rỉ và ọp ẹp của những tấm ván gỗ phía sau tôi. Những bước chân dồn dập bùng nổ khi bụi đã lắng xuống và tôi thậm chí không phải quay đầu lại để biết rằng điều này đã chính thức trở thành một vấn đề.

Kìm nén một tiếng rên, tôi quay lại và nhìn vào mắt của một người đàn ông đứng trước mặt tôi. Chỉ riêng nắm đấm của cậu ấy có lẽ là kích thước đầu tôi và cậu ấy cao hơn tôi nửa mét. Đang lườm tôi như một con bò sẵn sàng lao tới và tôi không nghĩ mình đủ nhanh để bắn cậu ấy trước khi cậu ấy làm vậy.

"Này. Cậu là thủ thư à?" Tôi cười thầm, hy vọng có thể xoa dịu tình hình. Không có gì đáng ngạc nhiên, không như ý tôi muốn.

Tôi nhảy về phía sau khi cậu ta lao về phía trước, gầm gừ. Tôi hầu như không thể thoát ra khỏi tầm với của cậu ta kịp thời. Quay gót, tôi đi xuống hành lang, rẽ mạnh vào nơi hình như là một phòng ăn. Tôi nghe thấy tiếng va chạm khi đóng sầm cửa lại sau lưng. Tôi không đợi cậu ta bình phục và bắt kịp tôi. Tôi chộp lấy một cái ghế và vung nó vào kính cửa sổ nhưng thay vào đó, cái ghế bị gãy

"Mẹ nó chứ" tôi cằn nhằn, kết thúc câu nói của mình khi người đàn ông xông vào, phun những mảnh vỡ của vách thạch cao khắp phòng. "Cậu có phải con người không? Cậu không biết cách sử dụng cửa à?"

Tôi rút súng ra, nhanh chóng nhắm vào vai cậu ta và bóp cò trước khi cậu ta có thể đẩy tôi lại. Tôi thực sự cảm thấy mặt mình ráo hoảnh khi viên đạn găm vào cánh tay cậu ta và cậu nhìn xuống nó như thể đó chỉ là một vết chích. Vết thương không chảy máu.

"Thật là không công bằng," tôi cúi xuống khi cậu ta phóng một khối gỗ vỡ và thạch cao về phía tôi.

"Này! Ketsoomaydoyaroo!" tôi nghe thấy từ lỗ hổng trên tường.

Đứng ở đó, rõ ràng là lượm thượm bù xù hơn so với khi tôi rời khỏi anh ta, Heath đang đứng với một khẩu súng ngắn nhắm vào con thú trong lớp con người. Anh ta hét lên một cái gì đó nghe có vẻ xúc phạm trước khi làm sạch đầu của nó, phần còn lại của cơ thể rơi xuống và gây ra một cơn chấn động. Tôi thở ra một hơi, vặn lại khẩu súng của mình.

"Tôi không biết anh vừa nói gì, nhưng tôi đồng ý" tôi thở dài. "Cái quái gì đã xảy ra với anh thế?"

"Chick?"

"Hả?"

"Chick! Chick đúng không?"

"Chick? Ý anh là sách hả? Chúa ơi, đó là cuốn sách . Sách!"

*"Sách" trong tiếng Hàn là "chaek" nhưng Health phát âm thành "chick"

"Ah, chak!" anh ấy tự hào tuyên bố. "Cậu có chak chưa?"

"Nó- thôi quên đi. Tôi chưa tìm thấy nó. Tôi sẽ hỏi cái quái gì đang xảy ra, nhưng ngay cả khi anh biết, anh sẽ không thể nói với tôi. Anh không hiểu tôi đang nói cái đíu gì. Tôi có thể nói rằng anh là một thằng khốn điên rồ và không có manh mối nào, đồ khốn điên khùng đó," tôi càu nhàu. "Không có gì lạ khi anh và August là bạn bè."

"Shh xấu."

"Anh nghĩ vậy à? Tôi có thể nói với anh rằng tôi đã không nghĩ rằng nó sẽ hoạt động như anh mong đợi nếu anh bận tâm học tiếng Hàn trong năm năm chết tiệt mà anh và Finn đã sống ở đây! Anh ấy nói khá tốt, vậy vấn đề của anh là gì?"

"Tôi... hm" anh ấy suy nghĩ. "Người của Boss vẫn có"

"Ok mặc kệ nó có nghĩa là gì. Này anh, anh nói tiếng Anh, vậy tại sao anh không tìm cuốn sách và tôi sẽ làm những gì có thể để đảm bảo chúng ta ra khỏi đây được. Nghe có vẻ như một kế hoạch đúng chứ?"

"Huh?"

"Cuốn sách là tiếng Anh. Đi tìm nó."

"Chak tiếng Anh?"

"Tôi nghĩ vậy. Tiêu đề bằng tiếng Anh.. Chỉ cần đi tìm sách."

"Cậu biết tiếng Anh!"

"Tôi không biết tiếng Anh," tôi lẩm bẩm, đảo mắt. "Tôi biết vài từ. Một câu là tất cả những gì anh nhận được từ tôi. Anh sẽ đi chứ?

"Tôi đi?"

"Anh đi."

Sau khi vẫy anh ấy đi, tôi mất một chút thời gian để thở. Tôi nhìn lại và thấy rằng, không có đầu, không có máu ở bất cứ đâu. Vết thương trông giống như ai đó đã bắn xuyên qua đất sét ẩm ướt. Dưới da, da thịt đồng nhất và màu nâu sẫm.

"Huh, vậy cậu không phải con người" tôi thì thầm, cúi xuống và chọc vào mớ hỗn độn. "Vậy, cậu là gì? Không phải là homunculus, nếu không thì cậu đã là một đống bụi bẩn rồi."

Tôi cố gắng tập trung vào những gì tôi hiểu. Tôi biết nơi này rất đáng ngờ. Tôi biết rằng phải có ít nhất một pháp sư ở đây. Tôi biết rằng lối thoát hiểm đã bị phù phép, nhưng một sự xua tan đơn giản không có tác dụng và tôi không biết cái phức tạp nào hơn cả. Cửa trước đã đóng và khóa (hoặc bị kẹt). Cửa sổ tôi đã đi qua bằng cách nào đó đã tự sửa chữa và tôi nghĩ rằng cố gắng đập vỡ nó một lần nữa sẽ không thành công.

Heath đang nhìn qua các kệ, ném sách xung quanh và làm cho một mớ hỗn độn lớn hơn. Tôi không buồn đề cập đến việc anh ta có lẽ sẽ làm mọi thứ khó khăn hơn cho chính mình. Dù sao thì anh ta cũng không hiểu tôi. Tôi đi tiếp mà không nói một lời, đi đến cái lỗ còn lại trên sàn hành lang. Nhìn xuống, tầng dưới nó mở ra trông giống như một hầm ngục hơn là thứ gì đó bên dưới ngôi nhà tự phụ mà chúng tôi hiện đang ở.

Nó có mùi như cống và trời quá tối để nhìn rõ, ánh sáng duy nhất là đến từ khe hở trên trần nhà. Hữu ích như nó đã tạo ra một ngọn lửa, tôi vẫn có thể điều khiển được một ngọn lửa nhỏ và tôi không thực sự muốn mạo hiểm trong trường hợp mùi hôi thối bốc cháy. Tôi rút điện thoại ra, bật đèn pin.

Hành lang dường như đi vô tận theo một trong hai hướng nên tôi chọn cách đi tiếp và hy vọng điều tốt nhất. Tôi cứ trố mắt vì bất cứ điều gì khả nghi, ma thuật hay cái gì đấy khác. Tôi lặng lẽ di chuyển, tránh những vũng nước. Lắng nghe chuyển động, tôi thấy rằng thiếu một thứ gì đó khác biệt.

Có lẽ vì sự đơn điệu của lối đi im ắng, tiếng xì xào gần như không thể nhận ra trước mắt khiến tôi chú ý. Tôi vội vã đi về phía nó, vòng qua một góc và thất vọng không tìm thấy gì ngoài vài con chuột đang lảng vảng quanh một lát bánh mì mốc. Tôi đẩy chúng ra bằng chân của mình, đá không khí phía trên chúng cho đến khi chúng tản ra.

Tôi càu nhàu chán nản.

Một tiếng cười sâu vang vọng từ những bức tường đá và tôi quay người lại. Hướng ánh sáng của tôi theo mọi hướng, tôi không tìm thấy ai ngoài bản thân mình trong đường hầm ẩm ướt. Có những tiếng bước chân bên phải tôi, nhưng không có chân để tạo ra chúng. Tiếng cười nhạo báng dường như vang lên khắp nơi, đến từ mọi nơi và vang cùng một lúc.

"Tôi không nhớ đã mời cậu vào nhà của tôi."

Xoay quanh một lần nữa, cuối cùng tôi cũng thấy người đàn ông mập mạp chỉ cách đó một quãng ngắn. Một nụ cười gian ác cong môi, răng khểnh. Hắn béo phì, gần tròn, với bộ ria mép thưa thớt còn nhiều tóc hơn trên đầu. Đôi mắt nheo nheo  tinh nghịch trước khi bắt đầu hướng về phía tôi với tốc độ đáng kinh ngạc. Tôi suýt làm rơi điện thoại của mình khi xoay người ra khỏi đường đi của hắn, vấp ngã ngay khi hắn cuộn tròn và lăn xuống hành lang một khoảng. Nhận ra mình đã hụt, hắn quay lại với sự nhanh nhẹn đáng chú ý.

"Jack lanh lợi," hắn cười to, "nhưng Jack có nhanh không?"

"Anh sẽ không dễ dãi với tôi như thế đúng chứ?" Tôi lầm bầm, với chính mình hơn là với hắn.

Hắn lại cuộn tròn, bằng cách nào đó xoay tròn tại chỗ trước khi phóng mình về phía tôi như một quả đạn. Một lần nữa, tôi cố gắng tránh ra khỏi đường, nhưng hắn đã đánh vào tay tôi, hất điện thoại của tôi ra và ném nó xuống hành lang. Đèn pin tắt hoặc hướng xuống đất, vì tôi đột nhiên bị bóng tối bao quanh. Tôi lùi lại và ép mình vào một bức tường. Ánh sáng tự nhiên không sáng như đèn pin của tôi, nhưng thế là đủ.

Phép thuật yếu ớt của tôi, nhưng ổn thôi. Tôi nghe thấy tiếng người đàn ông cười khúc khích từ xa. Hắn đang ôm bụng, cười như vừa nhìn thấy điều hài hước nhất trong đời. Liếc nhìn xuống đất, tôi có một ý tưởng và quyết định sẽ không cho hắn cơ hội tự bắn về phía trước một lần nữa.

Tôi gửi một dòng nước bắn thẳng vào miệng hắn. Anh bị sặc và bịt miệng lại, vấp ngã về phía sau khi hắn cố nhổ ra. Lúc hắn bình phục, tôi đã sử dụng cơ hội để đóng băng một số vũng nước. Hắn rũ bỏ cơn sốc, không còn thích thú và cuộn tròn. Tôi đợi hắn bật dậy và bắn về phía trước trước khi kéo lên một khối băng mỏng ngay trước mặt tôi. Hắn bị văng ra và bức tường hầu như không giữ được, nứt gần hết quãng đường, nhưng nó đủ để làm hắn mất phương hướng.

Tôi để bức tường băng vỡ vụn, để nó xung quanh hắn như những cái gai. Tôi thấy nụ cười nhếch mép khó tả của hắn. Trước khi tôi có thể lên tiếng hỏi rằng hắn đang vui vì cái quái gì, thì cơ thể hắn tan chảy xuống đất và xuất hiện lại ngay bên ngoài vòng tròn của tôi. Với vài động tác nhanh nhẹn, hắn đánh bật những chiếc gai và gửi chúng sang tấn công tôi.

Tôi cố gắng tránh hầu hết trong số đó, nhưng một cái để lại vết cắt nông trên đùi. Tôi vấp ngã, lấy lại thăng bằng và đấu tranh để đưa ra ý tưởng. Tôi bắt đầu cảm thấy hơi bi quan.

"Tôi đã tự hỏi phải mất bao lâu để kẻ ngốc già đó gửi một pháp sư. Đáng tiếc là đã gửi một người yếu đuối như vậy."

"Được rồi. Không ai trong chúng ta thực sự muốn làm tổn thương nhau. Tại sao anh không chỉ cho tôi biết cuốn sách đang ở đâu và tôi sẽ rời khỏi đây." tôi đã cố gắng, giơ hai tay lên đầu hàng giả tạo. Tôi chờ đợi, hy vọng sẽ trì hoãn hắn đủ lâu để xây dựng một ảo ảnh mà hắn không nhận ra.

"Sao lại nghĩ tôi không muốn làm tổn thương cậu? Tại sao tôi lại quan tâm đến một thằng nhóc xâm phạm?"

"Anh đã thấy bạn tôi từ sớm rồi phải không? Tôi đoán rằng khẩu súng ngắn mà anh ta cầm là một trong những thứ của anh. Tôi biết anh ta đã không có nó khi chúng tôi đến đây."

"Cậu đang cố làm tôi sợ đấy à chàng trai? Tất nhiên khẩu súng đó là của tôi, nhưng bạn của cậu không ở đây ngay bây giờ, phải không?"

Tôi liếc qua vai anh ta một cách dễ thấy, giả vờ như tôi đang nhìn ai đó bước lên. Ảo ảnh của tôi thật điên rồ, nhưng với ánh sáng yếu và khoảng cách này, sẽ thành công. Tôi nhếch môi như thể  đang nén lại một nụ cười và hắn đã chú ý. Hắn nhìn qua và ảo ảnh của tôi giơ nòng súng lên. Khi hắn di chuyển để cuộn tròn, tôi lùi lại, rút ​​súng ra và bắn hai phát trước khi hắn có thể phát hiện ra mánh khóe của tôi. Một viên đạn bắn vào mắt cá chân của người đàn ông trong khi viên kia chui qua bắp chân hắn, khiến hắn ngã nhào. Hắn lăn lộn, rên rỉ như một đứa bé. Giữ khẩu súng của mình nhắm vào hắn, tôi thận trọng tiến về phía trước.

"Tôi đã cho anh một cơ hội chỉ cho tôi biết nơi để tìm cuốn sách."

"Nếu cậu giết tôi, cậu sẽ không bao giờ tìm thấy nó"

"Tôi không có ý định giết anh. Hãy nhìn xem, chỉ cần khiến nó dễ dàng hơn thôi mà. Bạn đã bị thương"

"Những tên ngu ngốc và cậu-" Hắn giận dữ, vung tay sang một bên.

Việc mặt đất di chuyển đã cảnh báo tôi về cuộc tấn công của hắn và tôi cúi xuống, né tránh những viên gạch lỏng lẻo. Tôi liếc lại và thấy một cái khác bay về phía tôi. Tôi đứng dậy, xoay sở để bắt lấy nó và sử dụng động lực của nó để ném nó trở lại vào hắn, gửi vũ khí của hắn ngay vào đầu hắn. Những viên đá sau rơi xuống đất và hắn bất tỉnh. Tôi đợi một lúc trước khi đến gần, kiểm tra để chắc chắn rằng hắn vẫn còn sống (vâng) và hắn thực sự đã bất tỉnh và không cố lừa tôi (chắc cũng có).

Sau vài phút cố gắng kéo hắn dọc theo con đường, tôi đã bỏ cuộc. Tôi chỉ cố gắng di chuyển hắn trong một mét. Nặng vãi chưởng và tôi đã quá mệt mỏi để cân nhắc việc kéo hắn suốt quãng đường trở về nơi tôi bước vào. Tôi nhặt những viên gạch lỏng lẻo để tìm một mảnh vỡ có phần sắc nhọn, sử dụng nó để cắm bùa phép xuống đất. Tôi lăn hắn qua, đảm bảo rằng ngay cả khi hắn tỉnh dậy cũng sẽ không thể làm được gì nhiều.

Tôi nhìn xuống mặt đất để tìm điện thoại. Màn hình đã bị nứt nhưng đèn pin vẫn hoạt động, tôi tìm đường trở lại chỗ cũ. Khẽ than thở khi nhìn lên cái lỗ tôi đã nhảy vào. Nó quá cao để có thể dễ dàng leo qua và tôi không chắc rằng tôi có thể tự điều khiển mình. Tôi đã thử gọi tên Heath và chờ đợi, nhưng tôi nghĩ anh ta không thể nghe thấy. Tuy nhiên, tôi đã thử lại và nhận được kết quả tương tự.

Lẩm bẩm vài lời khích lệ nửa vời với bản thân mình, tôi nhảy lên, hầu như không bắt được cạnh và rên rỉ khi cơ bắp của tôi kéo căng ra. Điều chỉnh lại, tôi vung chân và kéo mình lên, đấu tranh để nắm bắt tốt hơn. Với một chút nỗ lực, tôi đá chân lên và bắt gót chân của tôi trên một chùm tia nhô ra, sử dụng đòn bẩy để đẩy mình qua mép.

Tôi phát ra âm thanh chiến thắng yếu ớt. Tôi quay đầu nhìn về phía thư viện nơi tôi có thể nghe thấy Heath đang lục lọi khắp nơi. Cơ bắp phản kháng khi tôi đứng dậy, nhăn nhó vì vết cắt ở chân.

Căn phòng bừa bộn hơn nhiều so với khi tôi bước đi, sách vứt khắp nơi và một số kệ gần như trống rỗng. Tôi đã di chuyển một vài bước để đi đến chỗ Heath, anh ta đang ở trên một cái thang và ném sách phía sau sau khi kiểm tra bìa. Tôi né một cuốn tiểu thuyết bay vào người, liếc qua những cái kệ mà anh ta chưa đến. Tôi chán nản phủi bụi của một cuốn sách trông cũ kỹ trước khi có thứ gì đó thu hút tôi. Có một chút lung linh giữa hai tủ sách. Nhìn gần hơn, nó dường như đang tỏa sáng từ phía sau.

"Này anh, anh có thấy cái đòn bẩy hay gì đó không?"

"Nochu? Tại sao?"

"Anh có biết từ đòn bẩy không? Có lẽ là không," tôi càu nhàu. "Được rồi, nút? Khoan khoan, công tắc điện"

"Công tắc điện?"

"Vâng. Anh có thấy công tắc không?

"Không... không. Không công tắc"

"Xuống đây và giúp tôi di chuyển cái này với" hy vọng rằng nhờ vào lời nói và cử chỉ anh ấy sẽ hiểu những gì tôi muốn.

"Tại sao?"

"Anh thực sự cần Finn dạy nhiều hơn là chữ 'tại sao'. Xuống, đây, đẩy."

"Đẩy?"

"Tôi ghét anh."

"Được. Đẩy" anh lặp lại, đi xuống cầu thang.

Tôi bắt đầu cố gắng di chuyển tủ sách đồ sộ và may mắn thay, anh ấy làm theo tôi. Nỗ lực nhiều hơn tôi mong đợi, cuối cùng chúng tôi đã xoay xở để di chuyển cái kệ và mở ra cánh cửa. Nó dẫn đến một căn phòng hình trụ nhỏ hơn nhiều, chứa vài cái ghế và vài cái kệ nữa. Những cuốn sách trông cũ hơn, gọn gàng, hầu như tất cả chúng đều lập lòe hào quang ma thuật. Ngoại lệ duy nhất là cuốn sách đặt trên một trong những cái ghế, cuốn mà chúng tôi đang tìm kiếm.

Bộ não của tôi nói với tôi rằng có lẽ nên thận trọng khi xử lý những cuốn sách phát sáng, nhưng tôi chọn bỏ qua. Tôi lật cuốn sách trong tay, kiểm tra. Nó giống trong ảnh, trông khá mới, cứng cáp và đơn giản. Bìa màu nâu nhạt và không có bất kỳ hình ảnh nghệ thuật nào hoặc cái gì đó ngoài các chữ cái đơn giản đánh vần tiêu đề và tác giả.

Tôi bắt đầu lướt qua nó, dừng lại khi nhận thấy điều gì đó kỳ lạ. Tất cả các trang đều trắng bóc. Không có một từ nào. Không có một giọt mực nào.

"Trải qua mấy thứ phiền phức và giờ thì cuốn sách trống trơn?! Đùa nhau à."

"Gachek này?" Heath hỏi, nhìn qua vai tôi.

Tôi sẽ cho rằng bạn muốn nói máy tính xách tay và chỉ nói với bạn là không. Quên đi. Hãy đưa cho anh chàng này cuốn sách của anh ta và được thực hiện với nó. Tôi nghĩ rằng sự quyến rũ trên lối thoát hiểm đã bị xua tan khi tôi đánh gục anh chàng đó.

Heath nói điều gì đó bằng tiếng Nhật nhưng tôi lờ anh đi, đi ra khỏi chỗ ẩn nấp và nhận thấy rằng, đúng như tôi nghĩ, bùa phép đã sụp đổ. Khách hàng đã đưa địa chỉ của anh ấy, chúng tôi đi thẳng đến đó thay vì đưa cuốn sách trở lại Bangtan Bohoja. Tôi ngạc nhiên khi thấy rằng nó không thực sự xa trang viên. Tôi thậm chí đã không kết thúc cuộc gọi điện thoại của mình với CTF khi đi về phía trước. Trông căn nhà nhỏ hơn nhiều.

Tôi gõ cửa và đợi vài phút. Tôi vừa định quay lại với suy nghĩ rằng không có ai ở nhà thì nghe được tiếng động lạ.  Hao hao như một tiếng kêu lách cách nho nhỏ ở phía bên kia cánh cửa. Tôi gõ một lần nữa, để chắc chắn, và được chào đón bởi một giọng nói bảo tôi hãy vào đi.

Mở cửa một cách ngập ngừng, tôi nhìn quanh căn nhà. Nó thật là bừa bộn, các bề mặt phủ đầy bụi và lông vũ? Tôi không nhìn thấy bất cứ ai xung quanh nhưng phát hiện ra một con ngỗng đang đứng gần tường. Hắng giọng và phớt lờ việc một con ngỗng làm thú cưng kỳ quặc đến mức nào, tôi gọi cho khách hàng.

"Vâng, xin chào? Tôi đến từ Bangtan Bohoja."

"Để tôi đoán, cậu chưa lấy được cuốn tiểu thuyết của tôi," tôi nghe tiếng phát ra từ phía bên phải, có vẻ như đến từ con chim. Gạt đi những suy nghĩ, tôi lại tìm kiếm nguồn gốc của giọng nói đó.

"Vịt." Heath thốt lên. Tôi nheo mắt nhìn anh trước khi nhìn xuống con ngỗng bình tĩnh kỳ lạ.

"Không, Không phải vịt, là ngỗng. Anh hiểu không? Ngỗng."  tôi sửa lại lời anh.

"Bạn của cậu không phân biệt được vịt và ngỗng à?"

Tôi dừng lại. Tôi vừa mới nhìn thấy nó, nhưng tôi không chắc là tôi tin nó. Cái mỏ của con ngỗng đã di chuyển cùng với lời nói, chắc chắn là thế, nhưng hẳn là lừa bịp đi. Động vật không nói chuyện được mà. Tuy nhiên tôi vẫn không thể tìm thấy ai khác phát ra giọng nói đó. Tôi nhìn chằm chằm một cách trống rỗng, không biết nên phản ứng làm sao.

"Con vịt nói."

"Ngỗng" tôi nói, chết lặng. Con ngỗng nói chuyện. Con ngỗng vừa nói chuyện.

"Có, tôi có thể nói chuyện. Tôi thực sự muốn họ sẽ thông báo cho các đại lý của cậu trước đó. Tôi đã phải giải thích điều này rất nhiều lần, cứ lặp đi lặp lại mãi. Hãy thông báo cho người tiếp theo mà cậu giao việc này lại."

"Hả? Trời ơi, anh là khách hàng?"

"Tại sao cậu lại ngu ngốc và cảm thấy cần phải đến đây rồi nói cho tôi biết về thất bại của cậu?"

Nếu một con ngỗng có thể bĩu môi, tôi chắc chắn anh ta đang như thế. Anh ta rũ lông ra trước khi đi qua tôi và liếc vào cánh cửa hơi hé ra. Sau một vài lần vật lộn, con ngỗng mở được cánh cửa ra. Như thể đôi cánh của anh ta là cánh tay của con người, anh ta uốn cong chúng để nó trông giống như đang đặt tay lên hông.

"Không giải quyết được yêu cầu của tôi. Cảm ơn cậu đã cố gắng."

"Tôi lấy được cuốn sách rồi. Ừm, không phải gì nhưng mà, bên trong nó trống trơn không có chữ."

"Nó không trống, cảm ơn cậu rất nhiều. Nó được mã hóa. Chỉ có pháp sư mới có thể xem." anh ta nói, như thể đang bị xúc phạm.

"Tôi là một pháp sư."

"Cậu sao?"

"Vâng, nhưng chắc chắn các trang giấy đều trống trơn."

"Vậy cậu không phải là pháp sư giỏi."

"Tôi đã lấy được cuốn sách của anh cho anh."

"Nhưng mà cậu không thể nghĩ đến việc sử dụng một câu thần chú tiết lộ sao? Hừm, không vấn đề gì. Những câu từ trong đây không dành cho những người ngu ngốc như cậu. Tôi đã làm việc rất chăm chỉ vì cuốn sách đó, cảm ơn cậu đã trả lại."

"Anh... anh có phải là pháp sư không? Ngỗng có thể làm pháp sư sao?"

"Tôi là con người!" Anh ấy rít lên.

"Không. Anh là một con ngỗng. Con người không có lông vũ."

"Không ph- Tôi gần như là một con ngỗng, đồ ngốc. Thằng đàn ông đê tiện đó đã phù phép tôi sau khi cướp vợ tôi đi."

"Vợ của anh?"

"Cuốn tiểu thuyết."

"Ừm... hả? Vợ anh là cuốn sách? Tôi không nghĩ anh có thể kết hôn một cách hợp pháp với cuốn sách," tôi lầm bầm, bối rối.

"Không, đồ ngốc," anh ọp ẹp, xù lông lên. "Vợ tôi bị mắc kẹt trong cuốn sách. Người đó ủy thác cho tôi làm cuốn sách cho hắn ta nhưng khi tôi nhận ra ý định thực sự của hắn, tôi đã từ chối đưa nó cho hắn, vì vậy hắn nhốt vợ tôi vào cuốn sách và biến tôi thành một-"

"Con vịt!"

"Ngỗng! Cả hai người đều là đồ ngốc!"

"Thật thô lỗ khi gọi tôi là đồ ngốc, vợ anh ở trong cặp tôi" tôi nói.

"Tôi đã cảm ơn vì dịch vụ của cậu. Tôi đã thanh toán cho chủ của cậu. Vui lòng đưa tôi cuốn tiểu thuyết."

"Khoan đã. Tôi chỉ có một chút bối rối. Giống như, anh sẽ ổn chứ? Anh có cần một người để thay đổi anh trở lại thành một con người? Nếu anh là một pháp sư, tại sao không thể biến bản thân trở lại?"

"Cậu hầu như không đủ điều kiện làm pháp sư, tôi chắc chắn."

"Đó là những gì anh biết sao? Tôi thức dậy sáng nay và ăn bánh kếp. Đó là một thời gian dài kỳ lạ kể từ khi tôi ăn bánh kếp vì vậy tôi nói với bản thân mình hôm nay sẽ là một ngày tốt lành. Bây giờ, tôi vừa đến từ việc chiến đấu với một người đàn ông armadillo để ăn cắp một cuốn sách trống trơn trong khi đối phó với một kẻ lập dị trong trang phục hầu gái không nói tiếng Hàn. Sau đó, tôi đi trả lại cuốn sách cho chủ sở hữu và thay vì một lời cảm ơn đơn giản , tôi đang bị một con ngỗng ngu ngốc xúc phạm. Tôi bắt đầu đặt câu hỏi liệu tôi có đang ngủ không và những chiếc bánh đó chỉ là một giấc mơ," tôi càu nhàu, lấy cuốn sách ra khỏi cặp và thả nó xuống đất trước mặt tôi. "Không giống như tôi đang đề nghị anh giúp đỡ."

"Này, hãy nhẹ tay với cô ấy!"

"Nó là một quyển sách! Anh là một con ngỗng ! Hôm nay là ngày khốn nhất trong cuộc đời tôi! Tôi điên thật rồi..."

Sẵn sàng bỏ qua cơn đau đầu ngày càng lớn của tôi, tôi quay người và rời khỏi căn nhà. Ở đâu đó trong tâm trí, tôi đã muốn thử và giúp đỡ con ngỗng tội nghiệp (người đàn ông?) Nhưng hôm nay là một ngày dài và tôi không còn kiên nhẫn để đối phó với nó nữa. Heath đi theo tôi và chúng tôi trở lại Gangnam, đến Bangtan Bohoja. Viết báo cáo là điều cuối cùng tôi muốn làm ngay bây giờ, nhưng tôi không phải là kiểu người trì hoãn.

Tôi vừa đi qua cửa hành lang thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên tôi. Tôi nhìn về phía những cánh cửa, nhưng tôi thấy August đang đứng ở phía bên kia của căn phòng. Anh khoanh tay, gật đầu về phía người đứng cạnh mình. Mắt tôi mở to và tôi lùi lại một bước, xem đó là ai.

"J-Jimin?! Anh- Tại sao anh-"

"Chúng ta cần nói chuyện, không phải sao?"

"Nhưng mà, không, khoan đã... Tại sao anh lại ở đây ? Và tại sao- Anh và August? Tại sao hai người... Tôi không hiểu."

Tôi nghĩ rằng có thể chờ đợi, August nhún vai, liếc xuống. "Có vẻ như cậu bị thương. Đoán xem cuốn sách đó có dễ dàng để có được không?"

"Chỉ là một vết xước. Jimin, tại sao anh lại ở đây?"

"Anh tham gia Bangtan Bohoja."


Lời tác giả: Heath không nói tiếng Hàn, nhưng anh ấy biết một số từ ngẫu nhiên, hầu hết trong số đó anh ấy phát âm không chính xác. 

Đầu tiên; Người giúp việc trong tiếng Hàn là 'hanyeo', nhưng Heath nghe nhầm và phát âm nó là 'hanno'. 

Thứ hai; Ketsoomaydoyaroo (Ketsumado Yarou) được cho là một cái gì đó giống như 'tên khốn' trong tiếng Nhật. Mình không biết tiếng Nhật cho nên đã phải dựa vào google và một người bạn. Nếu bạn nào biết tiếng Nhật, hãy giúp mình sửa lại nếu có sai sót.

Cuối cùng, Jungkook đề cập đến 'CTF' trong chương này. CTF là viết tắt của Lực lượng đặc nhiệm Dọn dẹp, giúp dọn dẹp sau khi làm việc và phối hợp với cơ quan thực thi pháp luật khi cần thiết. Nó được tổ chức để làm cho mọi người dễ dàng hơn, đặc biệt là trong trường hợp họ bị thương trong công việc. 

Chap sau chúng ta quay lại mối quan hệ của các bạn nam :>

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top