Book One : Chương 11

"Thôi nào! Em chỉ có vậy thôi hả cái sự yếu ớt đó?" Mira nói. Tôi lườm cô ấy trong tình trạng cúi gập người, thở gấp.

"Thật nhớ lúc chị còn tốt với em" tôi lầm bầm.

Với một tiếng thở dài, tôi đứng thẳng lên, đá chân và bắt nó dễ dàng. Ít nhất Mira cũng mệt như tôi, thở hổn hển khi cô ấy lao về phía tôi. Tôi đã có thể chặn đòn tấn công của cô ấy mà không cần nỗ lực nhiều. Tôi cúi xuống và quét chân ra để bắt cô ấy. Cô nhảy lên để tránh và để cây gậy của mình lướt trong lòng bàn tay cho đến khi cô chỉ nắm chặt phần cuối của nó. Cô ấy vung rộng và tôi chặn ngay đầu của nó, sử dụng một số đòn bẩy để kẹp nó trên mặt đất và vặn khỏi tay cô ấy. Tôi đẩy cây gậy của mình về phía trước, đâm vào ngực và khiến cô ấy lùi lại một bước. Cây gậy của cô ấy bị mắc kẹt dưới chân tôi và cây của tôi nhắm vào cổ cô ấy, cô ấy đưa tay lên, ra hiệu đầu hàng. Tôi thốt lên một tiếng rên thỏa mãn, để cây gậy rơi xuống đất trước khi kiệt sức.

"Bài kiểm tra của en là vào ngày mai phải không?" Cô ấy cười khúc khích, ngồi xuống cạnh tôi.

"Vâng."

"Chúc may mắn. Em giỏi vãi ấy."

"Chị nghĩ vậy sao?"

"Đã được một thời gian kể từ khi bọn chị có một thực tập sinh đáng giá, người mà bảo sẽ trở thành pháp sư. Em sẽ làm tốt thôi" cô ấy thở hổn hển. "Ngoài ra không mất nhiều thời gian để lên cấp D."

"Em rất tò mò" tôi đã bắt đầu nói, ngồi dậy, "người khác thường luyện tập trong bao lâu?"

"Tùy thuộc vào từng người và lĩnh vực của họ. Bài kiểm tra khác nhau tùy thuộc vào những gì em chọn và đào tạo nữa. Những chiến binh thường phải huấn luyện lâu hơn vì nó khó hơn. Pháp sư thì mất nhiều thời gian hơn vì có nhiều thứ để học. Đối với một người không biết gì khi em tham gia Bangtan, em đã nhanh chóng làm được."

"Em biết Taekwondo" tôi lẩm bẩm.

"Em sẽ được xếp hạng C ngay lập tức" cô ấy yên tâm với một nụ cười tươi.

"Cảm ơn, Mira."

"Không cản phải cảm ơn. Em đã rất chăm chỉ, còn chị thì chỉ hướng dẫn em phải làm thế nào thôi."

"Em vẫn muốn cảm ơn. Có lẽ em sẽ không bao giờ học được bất cứ điều gì nếu chị không giúp đỡ em" tôi cười thầm.

"Đừng bán mình, Jungkook. Em đã bị mắc kẹt với August và vẫn cố gắng dạy cho mình một cái gì đó."

"Anh ấy cũng giúp em." 

"Tuy chị chưa nói nhưng chị nghĩ rằng em đã giúp anh ấy nhiều hơn anh ấy đã giúp em," Mira  lầm bầm khi cô ấy đứng lên và đưa tay kéo tôi đứng dậy.

"Ý chị là sao ạ?"

"Ý chị là anh ấy bắt đầu trở lại bình thường kể từ khi em đến đây. Anh ấy đã hành động rất kỳ lạ trong quá khứ. Chị đã đào tạo em được bao lâu rồi?"

"Ừm, sáu tháng?"

Cô ấy gật đầu và chúng tôi rời khỏi phòng huấn luyện, cất giữ cây gậy trên giá đỡ trong kho vũ khí trước khi đi qua thang máy. Tôi liếc nhìn điện thoại. Còn hai giờ để trở lại trường trước giờ giới nghiêm.

"Kỳ lạ thế nào ạ?"

Trước đây, tất cả mọi người đều có chút lo lắng rằng anh ấy có thể bắt lấy và làm điều gì đó khủng khiếp... hoặc có lẽ tự làm tổn thương bản thân. Bây giờ, nó không chỉ là kỳ lạ hơn. Anh ấy đã làm việc nhiều hơn và phàn nàn ít hơn. Anh ấy cứ hỏi chị là em như nào rồi."

"Anh ấy sao?" Tôi thực sự đau cổ một chút khi đầu tôi xoay mạnh để nhìn cô ấy. "August hỏi về em sao?" Cô cười thầm, gật đầu. Tôi mím môi, nhìn xuống đất một lúc và quyết định xem những câu hỏi của tôi có đáng để hỏi không. "Chị có biết anh ấy như thế nào trước đây không? Ý em là, trước khi... trước khi bất cứ điều gì cấm kỵ... đã xảy ra."

"Chị chỉ ở đây một năm trước khi chuyện đó xảy ra. Chị hầu như không hoàn thành khóa đào tạo và chị thực sự không biết rõ về anh ấy. Anh ấy luôn có một chút khắc nghiệt, một chút bảo vệ, nhưng có thể nói rằng anh ấy vẫn là một người đàng hoàng. Chị đã thấy anh ấy ở cùng bạn bè hoặc cùng Angel, anh ấy thực sự rất ngọt ngào em biết chứ? Ngay cả khi chị không tương tác với anh ấy nhiều, chị vẫn có thể nói thế.

Sau đó, anh ấy biến mất. Anh ấy bị mất thích lúc làm nhiệm vụ trong hai năm và khi anh ấy quay về, trở thành một người hoàn toàn khác. Anh ấy hận thù, gần như vậy. Hầu như không nói gì, kể cả với những người anh ấy thân thiết. Anh ấy không cười nữa. Như chị đã nói, rất nhiều người đã lo lắng cho anh ấy, có thể không ai biết chuyện gì đã xảy ra với anh ấy khi anh bị mất tích."

"Anh ấy đi hai năm? Khoan, vậy có phải đó không chỉ là do cái chết của Minhyuk?"

"Min- oh, không. Không, nhiều hơn thế cơ. Họ đi làm việc cùng nhau, Minhyuk và August, nhưng cả hai đều không quay lại. Hai năm sau, bọn chị tìm thấy August ở Osaka và anh ấy đã bị hỏng . Ừm, hoàn toàn tan vỡ," Mira buồn bã.

Cửa thang máy mở ra chấm dứt cuộc trò chuyện của chúng tôi. Tôi vẫy tay chào tạm biệt và rời khỏi tòa nhà. Nghịch trên điện thoại của mình trong khi chờ tàu để quay về trường. Tôi cần sự phân tâm. Khoảng thời gian mà tôi biết anh, mọi người từ chối nói về August và bất cứ điều gì đã xảy ra với anh. Tôi cho rằng mình có vài suy nghĩ nhưng bây giờ tôi thậm chí không thể tưởng tượng chuyện đó có thể là gì. Cho dù có muốn thì cũng không thể biết.

Tôi đã không gặp anh nhiều từ lúc Năm Mới đến. Đôi khi chúng tôi lướt qua nhau nhưng những nỗ lực để cùng trò chuyện đã thất bại vì anh thường từ chối tôi. Tôi đã cố gọi điện hoặc nhắn tin cho anh, nhưng rất hiếm khi nhận được phản hồi. Ngay cả khi anh trả lời, thường là một sự bác bỏ ngắn ngủn, hầu hết các tin nhắn của anh chỉ đơn giản là tôi đang bận . Vì tuyệt vọng, tôi thậm chí đã cố gắng tìm kiếm anh trong giấc mơ, nhưng trong nửa năm nay tôi chỉ có ba giấc mơ có anh xuất hiện. Những giấc mơ đó là ký ức của anh và không có cái nào thể hiện cho tôi biết điều mình chưa hiểu.

"Cậu không thể, Jungkook" Taekwoon mắng, khoanh tay khi tôi bước vào ký túc xá. "Bây giờ là 9:58. Cậu có hai phút để ở trong phòng."

"Em biết" tôi lầm bầm. "Khắt khe vl"

Tôi chạy nhanh lên cầu thang trở về phòng, phớt lờ tiếng gọi của ổng 'Tôi nghe đấy nhá'. Tôi lặng lẽ đóng cửa và ngước lên nhìn Jimin đã ngủ say, bất tỉnh nhân sự tại bàn làm việc. Anh ấy đang còng lưng nằm lên một cuốn sách, chảy nước bọt trên cánh tay. Tôi mỉm cười trước khi cởi giày và lặng lẽ bước đến bên anh. Tôi lẻn ra phía sau anh và thô bạo nắm lấy hai bên hông của anh  trong khi hét lên, khiến anh ta giật mình và la hét. Anh xoay người, giơ nắm đấm lên trong tư thế chiến đấu và tôi rời khỏi, phá lên cười.

"Cái thằng khốn kiếp!" Anh ấy kêu lên khi thấy tôi và đặt một tay lên ngực.

"Nó... ah, anh... em-" Tôi cố gắng nói trong khi cười sấp mặt. "Anh hài vãi, trời ơi"

"Đcm" anh bĩu môi. "Không tôn trọng người lớn tuổi hơn hả!"

"Oh thôi nào, em chỉ đang giúp anh thôi. Anh không nên ngủ trên bàn, hyung."

"Giúp cái nồi ấy. Sao không gọi anh một cách bình thường hả?"

"Hừm như thế đâu có vui?"

"Cái thằng này! Làm sao anh mày ngủ lại đây? Ôi Chúa ơi em làm anh sợ."

"Em chắc chắn anh có thể ngủ rất ngon."

Sau khi tắm xong, tôi nằm lên giường. Cùng với sự phàn nản của anh ấy, Jimin đã ngủ thiếp đi khi tôi ra khỏi phòng tắm. Tôi nhìn lên trần nhà, chờ đợi cơn buồn ngủ cũng đến với tôi. Tôi đã quá lo lắng và não tôi sẽ không được yên ổn. Không có gì để mong đợi vào ngày mai cả. Tôi không biết mình sẽ làm bài kiểm tra nào. Nhìn chằm chằm vào điện thoại, tự đấu tranh một lúc trước khi mở khóa và gõ một tin nhắn.

Nhóc phiền phức [23:04 17.06.03]

ngày mai tôi sẽ làm kiểm tra

Tôi thậm chí không mong đợi câu trả lời. Tôi hơi nghi ngờ rằng anh ta đã đọc tin nhắn, tôi kiểm tra điện thoại vài phút. Thất vọng, tôi bỏ cuộc và đặt điện thoại lên bàn cạnh giường ngủ. Cuối cùng cũng ngủ được. Khi thức dậy tôi rất ngạc nhiên lúc thấy một thông báo mới.

Autumn [02:37 17.06.04]

Chúc may mắn .

Tôi cảm thấy tự tin khi bước vào phòng đào tạo, nhưng sự tự tin của tôi chỉ tồn tại cho đến khi tôi nhìn xung quanh và thấy một nhóm người, nhiều người trong số đó tôi không nhận ra. Có một vài người quen. Henna ở đó, đương nhiên, cũng như Mira. Tôi có thể nhận ra Hoseok và Namjoon, một August trông buồn ngủ. Những người khác tụ tập thành một chỗ và đều là người lạ. Một người đàn ông có vết sẹo lớn trên mắt trái đang lườm tôi và tôi nuốt nước bọt để trốn tránh ánh mắt của anh ta cùng những người khác. Henna bước tới, vỗ vai tôi với một nụ cười. Nó không giúp được gì cả.

"Ba bài kiểm tra, Nochu. Chiến đấu, bắn súng, và trí thông minh. Chiến đấu và bắn súng chúng ta sẽ làm ở đây, sau đó nếu cậu vượt qua, tôi sẽ đưa cậu đến văn phòng của tôi để kết thúc.

"Vâng."

"Cậu có thể chọn người cậu muốn cùng chiến đấu. Không quan trọng thắng hay thua. Chúng tôi chỉ cần thấy rằng cậu có thể tự bảo vệ mình."

"Vâng, được" tôi gật đầu, mắt nhìn qua đám đông.

Tôi cho rằng một số trong số họ là chiến binh, nhưng những người khác có lẽ chỉ ở đó để đánh giá bài kiểm tra. Hobi đang mỉm cười và giơ ngón tay cái lên. Tôi tự hỏi liệu có phải anh ấy chỉ ở đó để hỗ trợ hay trong trường hợp có ai bị thương. August đã ở bên cạnh anh ấy, mệt mỏi nhìn lên trần nhà. Đôi môi tôi gọi tên anh mà không một chút suy nghĩ.

"Cậu muốn đấu với August?" Henna thở dài trong hoài nghi. "Tôi nghĩ hai người cuối cùng cũng hòa hợp được ở đây."

"Vâng."

"Ok... được rồi, August" cô ấy gọi, ra hiệu cho anh đi ra.

Anh nhìn về phía trước, dường như bị sốc khi bước về phía chúng tôi. Khi anh bước đến, anh quay về vẻ mặt chán nản và khó chịu. Anh khoanh tay, đứng đó và nhìn chằm chằm vào Henna khi cô ấy giải thích các quy tắc. Không có phép thuật. Có thể sử dụng các nguyên tố nhưng không được sử dụng như một cuộc tấn công. Không có vết thương nghiêm trọng hoặc gây tử vong. Gậy bằng gỗ hoặc đánh tay không. Trận đấu kết thúc khi cô ấy bảo dừng lại. Lúc cả hai chúng tôi gật đầu đồng ý, cô ấy đưa chúng tôi Poles* và quay trở lại chỗ ngồi.

*Poles:


"Tại sao lại chọn tôi?" August hỏi, không nhìn tôi.

"Anh đã từng nói tôi không phải là một mối đe dọa. Tôi vẫn cần chứng minh điều đó không phải."

Chúng tôi tách ra, đối mặt với nhau cùng cây gậy trong tay, chờ Henna ra hiệu bắt đầu. Ngay khi cô ấy làm vậy, August đã hất gậy của tôi ra ngoài và làm tôi ngạc nhiên với một cú đánh. Tôi nhăn mặt khi né chuyển động tiếp theo của anh. Chân anh bay về phía mặt tôi và tôi phải cúi người về phía sau để tránh. Tôi lăn ra và tự trấn an mình, đứng dậy chặn đòn tấn công ngay lập tức.

Tôi buộc phải phòng thủ. Tuy nhiên tôi biết tôi cần phải tấn công anh. Tôi không thể né tránh và chặn anh cho đến khi anh tự làm mình kiệt sức. Tôi chộp lấy gậy của anh giữa chừng và hạ nó xuống, kéo anh về phía trước khi tôi đá chân. Anh tránh, xoay quanh tôi và phá vỡ sự kìm kẹp của tôi lên cây gậy. Cú đánh tiếp theo đến từ sau đầu gối tôi và khiến chân tôi bị khóa. Tôi đáp mông xuống đất, chỉ mất một chút thời gian để lộn nhào về phía sau. Tôi ở đủ xa để huơ cánh tay lên không trung trước mặt, tập trung đủ năng lượng để hút nước từ ao. Nó lao qua, len lỏi giữa chúng tôi và hất cây gậy từ tay anh, cho tôi cơ hội lao về phía trước và tấn công.

Gậy của tôi chém vào không trung rồi hướng xuống vai anh, nhưng anh ta bước qua trong một giây cuối cùng và bắt nó bằng khuỷu tay. Anh xoay cánh tay, tước vũ khí của tôi và xoay cây gậy xung quanh rồi cầm lấy nó. Hầu như không trật khi anh chuyển động và tấn công tôi.

Trong vài giây tiếp theo, anh đè tôi nằm ngửa, đặt chân lên ngực tôi giữ tôi xuống và gậy của anh chĩa thẳng vào cổ họng tôi. Henna gọi to và August cười nhếch mép. Tôi đã thua trong khi anh  thậm chí còn không đổ một giọt mồ hôi.

"Cậu vẫn không phải là một mối đe dọa. Lần sau hãy làm tốt hơn."

"Được rồi, rời khỏi cậu ấy" Mira rống lên, đẩy nhẹ người anh.

Anh nhăn mặt, lùi lại khi cô ấy đỡ tôi dậy. Tôi đột nhiên nhớ đến đám đông và quét qua mặt họ xem có manh mối nào về việc tôi làm tốt hay không. Thực sự không cảm thấy như vậy. Tuy nhiên, Hoseok trông có vẻ phấn khích và Henna đang mỉm cười. Namjoon trông thích thú. Mira vỗ nhẹ vào lưng tôi, ngước nhìn tôi đầy tự hào.

"Đã nói là em sẽ ổn thôi."

"Em bị hạ rồi."

"Đúng, em đã đi ngược lại với August. Đó là điều được mong đợi" cô ấy nhún vai. "Học viên cuối cùng đã chọn anh ấy vì anh ấy nhỏ người. Chị đoán anh chàng đó nghĩ rằng sẽ dễ thôi. August đã khiến thời gian của trận đấu không quá một phút. Em thì khác..."

August bỏ đi mà không nói một lời nào. Henna đến gần, gọi Mira đi. Cô giải thích bài kiểm tra bắn súng và vài người trong đám đông cũng rời đi. Những người duy nhất còn ở lại là các vị thẩm phán, những gương mặt quen thuộc và người đàn ông có vết sẹo. Tôi hít một hơi thật sâu khi các tấm bia được thiết lập, tự trấn an bản thân cố gắng làm đôi tay ngừng run. Hạ quyết tâm.

Tôi bắn các tấm bia được đánh số khi Henna gọi, chỉ dừng khi các tấm bia được tải lại. Tôi đã vô tình bắn nhầm tấm bia hai lần, nhưng ngoài điều đó thì tôi cảm thấy có một chút tự hào. Tấm bia của tôi không hoàn hảo, nhưng nó còn lâu mới tệ, không bị trật dù chỉ một lần. Henna và Mira có vẻ hài lòng, Namjoon và Hoseok có vẻ ấn tượng, và August thì có vẻ buồn chán.

Hoseok đến gặp tôi trước khi tôi có thể đi với Henna để hoàn thành bài kiểm tra. Anh ấy ôm tôi, hơi khó xử, nhưng tôi vui vẻ đáp lại anh. Anh ấy đang mỉm cười, nắm lấy cổ tay của August trước khi anh có thể trốn thoát.

"Khi em làm xong thì tất cả chúng ta sẽ đi ăn mừng chứ?"

"Chắc chắn rồi" tôi gật đầu, nở một nụ cười.

Có một cảm giác sợ hãi đột ngột khi tôi bước vào văn phòng của Henna đằng sau cô ấy. Cô ấy đã nói 'bài kiểm tra trí thông minh' nhưng tôi không biết nó có nghĩa gì. Cô ấy dường như nhận ra sự lo lắng của tôi. Cô ấy ra hiệu cho tôi ngồi xuống, rút ​​thứ gì đó từ ngăn kéo bàn ra và đưa nó cho tôi.

"Đừng lo lắng. Không có gì khó khăn cả" cô ấy nói khi tôi cầm xấp giấy từ tay cô ấy.

"Không ai nói với tôi rằng sẽ có một bài kiểm tra viết."

"Chỉ là những câu hỏi thông thường, không phải kiến ​​thức chuyên sâu. Tôi thực sự chưa từng thấy ai thất bại phần này."

"Oh."

"Chỉ cần viết, sau đó Randa sẽ đến để quét lòng bàn tay và võng mạc của cậu. Cậu đã làm tốt rồi, Nochu."

"Cảm ơn" tôi thì thầm.

Như cô ấy nói, các câu hỏi đơn giản đến mức phải mất nhiều công sức hơn để hiểu sai . Tôi hoàn thành nó trong thời gian ngắn. Sau khi Namjoon có được bản quét của tôi, tôi theo anh ấy xuống văn phòng của anh để cất đi thiết bị kỳ lạ mà anh đã sử dụng. Hoseok và Mira đợi chúng tôi ở lối vào với lời hứa rằng August sẽ gặp chúng tôi tại nhà hàng. Vì một số lý do, tôi đã ngạc nhiên khi anh thực sự ở đó.

"Gửi tới Jeon Jungkook của chúng ta, trở thành chiến binh trong vòng chưa đầy một năm đầu tiên kể từ khi Mira tốt nghiệp!"

"Khoan đã, thật vậy sao ạ?"

"Ừm. Hầu hết mọi người phải mất một năm hoặc hơn để đào tạo" Namjoon cười khúc khích "Em chỉ mất phân nửa thời gian kể từ khi August ngừng lãng phí thời gian của em"

"Jungkook?"

Tôi cố gắng không sặc đồ uống khi nhìn qua và thấy Jimin đứng cạnh bàn của chúng tôi. Anh ấy nhìn những người khác với một biểu hiện bối rối khi tôi cố gắng đưa ra một phản ứng. Taehyung bước ra sau lưng anh, vòng tay quanh eo Jimin và tựa cằm lên vai Jimin.

"Yo, thằng ranh con! Em nói em quá bận nên không thể đi với bọn anh tối nay," anh cười toe toét.

"Bạn của em sao? Tới đây tham gia tiệc chúc mừng luôn đi." Hoseok vội vàng nói lời chào, vẫy tay gọi họ ngồi cùng bàn với mọi người.

"Chúc mừng cái gì? Anh bảo cậu ấy đã tốt nghiệp hả?" Jimin hỏi, khoanh tay

"Đúng, tốt nghiệp việc đào tạo" August nói. Tôi nhìn anh đầy cảnh giác. "Cậu ấy không nói với các cậu về việc thực tập sao?"

"Không có nói..." Jimin nói, lườm tôi một phát . "Cậu ấy không nói biết tại sao luôn về nhà muộn nên tôi chỉ cho rằng hai người là... anh biết mà."

"Biết cái gì?"

"Chết tiệt. Anh là sugar daddy của cậu ấy phải không?"Jimin nói thẳng.

"Jimin! Anh cần chọn lọc từ ngữ!" Tôi ho ra, giấu mặt mình đi.

"Tôi chỉ là đồng nghiệp của cậu ấy. Tôi không biết cậu ấy nói gì khiến cậu có những suy nghĩ kì lạ nhưng-"

"Xin lỗi xin lỗi. Không, cậu ấy không có nói nhưng cái máy tính hồi năm ngoái và gần đây Jungkookie đã trở nên cơ bắp hơn một chút nên tôi-"

"Công ty nào thế?" Taehyung ngắt lời, cứu Jimin khỏi sự bùng cháy này.

"Bangtan Bohoja" August thở dài, đảo mắt. "Bộ phận CNTT của chúng tôi tìm kiếm thực tập sinh và Jungkook phù hợp với yêu cầu. Cậu ấy vừa định hướng xong, nên chúng tôi ở đây."

"Em xin lỗi. Em không muốn nói với các anh sớm bởi vì em sợ em sẽ không được thực tập. Ý em là, em vẫn chỉ đang học năm thứ hai đại học nên em nghĩ em bị từ chối và em không muốn chia sẻ tin tốt rồi lại-"

"Aw, Kookie, không sao đâu. Ít nhất em nên gọi cho bọn anh khi em được nhận để mọi người cùng ăn mừng," Jimin nói. "Gọi Seokjin đi, ngay bây giờ!"

Tôi nhìn xung quanh, khóa mắt với August trước khi gật đầu. Đây rõ ràng là lời nói dối mà chúng tôi đang tạo nên, vì thế làm cho nó chắc chắn một chút cũng tốt. Tôi xin phép ra khỏi bàn để gọi Seokjin và mời anh đến trong khi Hoseok lấy thêm vài chiếc ghế và gọi thêm đồ uống cho ba người mới. Mọi người trò chuyện vui vẻ khi tôi ngồi xuống với lời hứa rằng Seokjin đang trên đường đến.

"Chào, tôi là Kim Seokjin!" Anh ấy vui vẻ chào. "Dù vậy, mọi người chỉ cần gọi tôi là Jin thôi nhé."

"Ồ, không ai trong chúng ta tự giới thiệu. Tôi là Jung Hoseok," Hoseok mỉm cười, huých vào August bên cạnh.

"Park August" anh lầm bầm. Giọng nhỏ đến nỗi Jimin phải yêu cầu anh lặp lại, nhưng anh từ chối.

"Mèo Grumpy ngồi ở đó tên là Park August. Tôi là Kim Namjoon," Namjoon nói, rót một ít rượu soju cho Seokjin.

"Tôi là Choi Haemi. Tôi nghĩ tôi là người lớn tuổi nhất ở đây đúng không?" Tôi Mira hỏi, ngọt ngào quay đầu lại.

"Tôi là Park Jimin và cậu ấy là Kim Taehyung. Rất vui được gặp mọi người. Tôi không nhận ra Jungkook giỏi trong việc kết bạn" anh ấy cười trước khi dừng lại và chỉ tay vào Hoseok. "Khoan đã, anh không phải là bác sĩ sao?"

"Ah đúng rồi, chúng ta đã gặp nhau trước đây! Vâng, Bangtan là một công ty bảo mật, tôi giống như bác sĩ riêng trong công ty của họ. Tôi cũng làm các bài kiểm tra thể chất cho các nhân viên an ninh của chúng tôi" anh ấy dễ dàng đối phó. Tôi tự hỏi liệu mọi người có đang sử dụng lời nói dối August đã khơi mào hay là do họ thực sự giỏi ứng biến?

Cuộc trò chuyện tiếp tục trơn tru và tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Bạn bè của tôi trông thân thiết với những người khác. Rõ ràng, nhiều câu hỏi đã được hỏi từ gần như tất cả mọi người. Anh ở trường để làm gì? Làm thế nào anh gặp Jungkook? Có phải tất là đều làm việc với công nghệ không? Tên của anh thật sự là August hả? Tôi chưa bao giờ nghe nó trước đây.

August đã loại bỏ gần như tất cả mọi thứ với một cái nhún vai hoặc một cái lườm, hoặc một câu lẩm bẩm ngắn mà một người khác trong bàn phải lặp lại hoặc giải thích. Tôi đã cố nhớ từng lời nói dối, để chắc chắn rằng tôi có thể giữ chúng cho sau này. Augustlà người Mỹ. Không phải tất cả đều là CNTT, chỉ có Namjoon và giờ là Jungkook. Seok là y tá. (Này, tôi là bác sĩ.) Haemi và August là những đặc vụ. (Không thể nào, cả hai người đều rất nhỏ con.)

Mọi người dường như đều vui vẻ ngoại trừ August. Tất cả họ đều bào chữa cho hành vi của anh chỉ là hơi gắt gỏng tí, nhưng dường như sâu sắc hơn thế. Anh thậm chí không bỏ vào tai cuộc trò chuyện xung quanh mình, phải bị huých vào người và hoàn hồn mỗi khi ai đó hỏi anh một câu. Anh tập trung vào việc nướng thịt cho những người khác, hào phóng bỏ đồ ăn đầy dĩa khi mọi người quá mải mê nói chuyện để tự lấy nó ra khỏi vỉ nướng. Tuy nhiên, anh gần như không ăn gì cả. Dĩa của anh vẫn trống.

Tôi muốn nói điều gì đó với anh, nhưng tôi biết anh sẽ không nghe. Ngay cả khi anh làm nghe, không có cách nào những người xung quanh chúng tôi sẽ không nghe thấy. Thay vào đó, tôi đã chọn một cái gì đó lén lút hơn. Tôi vươn tay qua đầu và ngáp một cái, tỏ vẻ như buồn ngủ. Anh nhìn thẳng vào tôi.

"Này anh, tôi buồn ngủ vì vài lí do" tôi càu nhàu, mặc dù biết rằng chỉ mới năm giờ chiều. "Tôi đã có một thời gian tuyệt vời, nhưng, này August? Anh có phiền khi đưa tôi về nhà không?"

Tôi bị cắt ngang bởi âm thanh của chiếc ghế August ngồi đang cào xuống đất khi anh đột ngột đứng dậy.

"Đi nào."

Tôi hầu như không thể nghe thấy những câu hỏi lầm bầm của Jimin khi rời khỏi bàn để theo sau August, vẫy tay chào họ. Chúng tôi lặng lẽ đi bộ đến nơi đỗ xe. Không một âm thanh nào giữa chúng tôi cho đến khi chiếc xe đã rẽ vào đường.

"Chúc mừng. Tôi đoán cậu không vô dụng sau tất cả" anh lặng lẽ nhận xét.

"Nhưng vẫn không phải là một mối đe dọa?"

"Không phải với tôi, dù sao đi nữa."

Sự im lặng giữa chúng tôi thật khó xử, chứa đầy những điều tôi muốn nói nhưng không biết phải làm thế nào. Tôi đã có một triệu câu hỏi mà tôi không dám hỏi, một triệu mong muốn tôi không dám nói. Nhìn những ngón tay của August cào vào vô lăng như một thói quen lúc hồi hộp. Tôi nhìn anh mím môi dưới, giữ lại bất cứ lời nào chạy qua tâm trí anh. Cuối cùng tôi cũng hít một hơi thật sâu, sẵn sàng nói.

"Điều gì đang làm anh phiền lòng?"

"Sao lại nghĩ có điều gì đang làm phiền tôi?"

"Anh đang hành động kỳ quặc. Anh thậm chí không ăn cái gì cả."

"Tôi không đói bụng"

"Okay ... nhưng tôi đúng phải không? Một cái gì đó đang làm phiền anh."

"Tôi ổn."

"Tôi không tin."

"Cậu không hiểu tôi đủ để mà nghĩ rằng tôi đang hành động kì quặc."

"Mira cũng nói gần đây anh rất kỳ lạ" tôi nói. "Liệu cô ấy có đủ hiểu anh không?"

"Không" anh hờn dỗi. "Mọi người chỉ nghĩ rằng tôi thật kỳ lạ vì tôi đã đảm nhận nhiều công việc hơn bình thường. Bộ có gì lạ sao? Tôi phải bù đắp tất cả thời gian tôi đã mất vì cậu."

"Tôi có thể bắt đầu nhận việc ngay bây giờ không?"

"Những công việc cấp D, miễn là có người sẵn lòng đi cùng cậu"

"Tôi đoán anh sẽ không."

"Đoán đúng đó. Tới nơi rồi"

"Tôi nhìn ra cửa sổ, chúng tôi đã đậu trước ký túc xá. Tôi đợi vài phút, cố gắng quyết định xem có muốn ra khỏi xe hay không. Những ngón tay của August gõ gõ một cách thiếu kiên nhẫn trên vô lăng. Mọi người đang đi lang thang trong khuôn viên trường, một trong số họ đi đến lớp hoặc trở về từ lớp học, người thì chạy cho kịp tiết học hoặc đi chơi hoặc cái gì đấy khác. Không ai trong số họ bận tâm dừng lại và đặt câu hỏi về chiếc xe đang đậu.

"Anh sẽ vào chứ?

"Tại sao?"

"Tôi muốn nói chuyện với anh."

"Về cái gì? Về cái gì đó cậu nghĩ là đang làm phiền tôi? Tôi nghĩ tôi sẽ ổn" anh chế giễu.

"Không, về chuyện khác" tôi dừng lại, thở dài. "Về những gì đã xảy ra với anh khi Minhyuk qua đời."

"Không."

"August, tôi chỉ-"

"Tôi không biết cậu đã hiểu sai ở đâu về việc chúng ta là bạn, Jungkook, nhưng cậu đã nhầm. Chúng ta không phải là bạn. Chúng ta gần như không quen biết nhau. Tôi không quan tâm đến cậu và không có lý do gì để cậu quan tâm đến tôi. Không có lý do gì để cậu hỏi về điều gì đó đã xảy ra bốn năm trước và thậm chí còn ít lý do hơn để tôi kể cho cậu nghe" anh ấy nói một cách đay điếng.

"Chúng ta đã có thể là bạn bè! Tôi đang cố gắng. Anh là người quyết định chúng ta không thể. Anh thậm chí còn không cho tôi một lý do chính đáng."

"Đi ra khỏi xe tôi."

"Không."

"Kook, tôi muốn về nhà. Ra ngoài."

"Vậy thì về nhà. Tôi sẽ không ra" tôi nói một cách bướng bỉnh.

Tôi không nghĩ anh sẽ làm thật, nhưng anh thực sự đã lái xe ra khỏi lề đường. Anh bật radio âm lượng lớn quá mức, có lẽ để nhấn chìm tôi nếu tôi cố gắng nói chuyện với anh. Anh đóng sầm cửa khi bước ra khỏi xe và cũng đóng sầm cửa vào mặt tôi khi tôi theo anh lên căn hộ. Tôi đợi một lát trước khi nhập mã cửa. Anh vẫn chưa thay đổi nó.

Tôi bước vào phòng khách quen thuộc, nhưng không thấy August đâu. Tôi tò mò nhìn qua căn phòng cũ (tạm thời) của mình. Tôi bước đến cửa, xoay tay cầm từ từ. Nhìn vào trong, tôi thấy rằng nó giống hệt như lần trước tôi ở đó. Hoàn toàn trống rỗng và máu của tôi vẫn còn dính trên tường và thảm, mặc dù đã được vài tháng rồi. Tôi cho rằng anh vẫn không thể vào căn phòng này.

August đang ngồi trong phòng làm việc. Anh làm gì đó trên máy tính của anh, tôi không biết chính xác anh đang làm gì. Tôi gọi tên anh, nhưng anh giả vờ không nghe thấy. Anh thậm chí không nhận ra tôi khi tôi rón rén đi phía sau anh.

"Biến đi" là tất cả những gì anh nói khi tôi đặt tay lên lưng ghế.

"Ít nhất anh chỉ cần trả lời một câu này thôi" tôi nhấn mạnh.

"Cái gì?" Anh gắt gỏng, xoay qua đối mặt với tôi.

"Có phải lý do anh không thích tôi vì tôi giống anh ấy không? Tôi có khiến anh nhớ về Minhyuk không?"

"Hai người không có gì giống nhau. Tôi không thích cậu bởi vì cậu là một thằng nhóc phiền phức, khó chịu, khăng khăng rằng chúng ta có một mối quan hệ nào đó chỉ vì người khác thuyết phục cậu rằng linh hồn của chúng ta được liên kết. Tôi không thích cậu bởi vì cậu không biết lúc nào tôi không muốn làm việc với cậu hoặc làm người bạn tâm giao nhảm nhí của cậu."

"Nếu đó là thật thì tôi thực sự không hiểu anh."

"Có gì để hiểu?" Anh đứng dậy trong sự bực bội. "Không hiểu sao? Tôi. Không. Thích. Cậu."

"Anh nói vậy nhưng anh có nhận ra mình mâu thuẫn đến mức nào không? Anh đâm tôi, nhưng sau đó lập tức gọi người đến giúp và từ chối rằng anh là người gọi. Anh lo lắng cho tôi, anh chạy đến để bảo vệ tôi và khiến bản thân bị thương trong quá trình đó, nhưng anh lại bảo anh không quan tâm tôi. Anh mua cho tôi một cái máy tính và tiếp tục chối bỏ ngay cả sau khi nó rất rõ ràng. Anh nói rằng anh không muốn đào tạo tôi vì anh không muốn làm tổn thương tôi hoặc vì anh không nghĩ anh có thể giúp đỡ, nhưng chắc chắn, anh tiếp tục và giả vờ rằng chỉ là bởi vì nó gây phiền phức " tôi nói ra. "Mỗi lần anh tiến lên một bước, anh lại lùi hai bước và tôi không hiểu. Anh đang chạy trốn khỏi cái quái gì vậy?"

"Tôi không trốn khỏi cái mẹ gì cả."

"Có, anh có! Anh chạy trốn tôi và tôi không thể hiểu tại sao. Anh cho phép bản thân thoải mái khi ở hần Hoseok và Namjoon, mẹ nó, thậm chí khi ở gần Mira và một vài người khác, vậy tại sao không phải là tôi? Lý do duy nhất tôi có thể nghĩ đến có lẽ là tôi giống Minhyuk hoặc cái gì đó và tôi-"

"Cậu không giống Minhyuk" anh xen vào, giọng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.

"Vậy tại sao?"

"Jungkook, có thể thôi không?"

"Không, tôi không thể" tôi lẩm bẩm, lắc đầu.

"Cậu không giống như Minhyuk" anh ấy nhắc lại. "Cậu đang-"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top