Chap 25: Bắt cóc không thành

Góc nhìn của Jungkook

Ể? Su vừa nói gì? Xuất viện? Tức là những khoảng khắc hạnh phúc 1 tuần nay tới đây là kết thúc ư? Không thể như thế được!

Tôi run rẩy cố gắng ôm thật chặt người trong lòng lại. Hơi thở trở nên gấp gáp lúc nào không hay. Anh cũng vì thế mà dùng những lời lẽ ngọt ngào nhất mà tôi hằng mơ ước được nghe đến để dỗ dành tôi. Nhưng thì sao chứ, tôi chẳng còn niềm vui đâu để mà hạnh phúc với điều đó. Bởi, vừa lúc này đây, tôi nhận ra rằng, ở cạnh anh mới chính là điều tuyệt vời nhất.

Tôi hỏi anh bằng giọng yếu ớt của mình:

- Sau khi Su xuất viện, li..liệu...chúng...t...ta...gặp...nhau?

Anh lại nở nụ cười tựa như đóa hoa nhẹ nhàng ấy đạp lại tôi.

- Chắc chắn sẽ gặp lại, anh đã luôn ở rất gần em

- Gần em, thôi ư?

Tôi nói đủ nhỏ để cho chính bản thân mình nghe thấy. Sự thật thì tôi không muốn anh ấy chỉ gần tôi. Nếu có thể, tôi muốn ghim cả người Su vào cơ thể mình, để anh mãi mãi, dù chỉ một bước không rời xa tôi. Tôi muốn bẻ đi đôi cánh kia. Rất muốn!

Còn cảm xúc của tôi với Jimin, tôi nhận ra anh chỉ là một vật thay thế cho anh. Chứng tỏ là anh và tôi có nhân duyên rất sâu sắc. Phải không? Vì thế anh không thể rời khỏi tôi được.

Không phải là tôi không tin anh, nhưng vì nếu sau khi xuất viện, anh chẳng còn nhớ tôi nữa thì sao đây, anh sẽ có người yêu, một cô gái hay một chàng trai. CHỈ CẦN NGHĨ TỚI THÔI CŨNG ĐỦ PHÁT ĐIÊN. Anh chắc chắc sẽ bị lợi dụng, anh sẽ không làm được việc gì nếu không có tôi.

Khoảng khắc đó tôi nhận ra não tôi bắt đầu có vấn đề rồi. Bởi có một kế hoạch điên rồ đang nảy ra trong đầu tôi.

Tối đó, anh nói với tôi rất nhiều. Hẳn là anh cũng rất buồn khi rời xa tôi đúng chứ? Yên tâm đi, anh sẽ luôn ở bên cạnh tôi kể từ giờ phút này.

Như mọi lần, anh nở một nụ cười thật tươi để chào tạm biệt tôi. Chỉ khác là anh đi rất chậm rãi, đúng vậy, nên như thế. Tôi nhẹ nhàng tiến lại gần tấm lưng nhỏ bé nói nhỏ. Thủ thì vào đôi tai mỏng kia.

- Su, em bắt cóc anh nhé!

Anh giật mình hốt hoảng quay lại nhìn về phía tôi. Nhưng quá trễ, tôi dùng một nửa sức mình để bịt chặt miệng anh và nhanh chóng ôm anh vào phòng bệnh của mình. Vì đây là nơi VIP nên chẳng có đặt camera. Thuận lợi hơn là sức anh cũng chẳng đáng bằng một nửa sức tôi. Thế là thành công mĩ mãn bắt cóc anh về phòng bệnh.

Tôi ném anh lên giường, nói là ném nhưng thật ra lại tiếp nệm rất êm ái vì tôi chẳng muốn làm anh đau. Không quên khóa cửa bằng chiều khóa chỉ mình có rồi ném vụt nó đi ở một góc nào đó. Tôi tiến tới, cầm bàn tay gầy guộc của anh lên xoa nhẹ, trong lòng không khỏi thích thú.

- Em xin lỗi, nhưng em phải làm thế để giữ anh

Ngoài dự đoán của tôi, trông anh không có vẻ gì hoảng sợ cho lắm. Trái lại, anh còn vui vẻ, hồn nhiên đáp lại tôi.

- Vậy không còn cách nào khác, Su phải ở với Kookie rồi!

Không có từ ngữ nào có thể diễn tả cảm xúc sung sướng của tôi lúc này đâu. Buổi đêm hạnh phúc đó tứ tiếp tục diễn ra, tôi và anh ngồi trò chuyện không biết bao lâu. Tôi cũng biết lí do tại sao anh lại vào bệnh viện, để chăm sóc đầy đủ. Giờ đây, tôi nghĩ chẳng cần bệnh viện chăm sóc nữa đâu, tôi sẽ chăm anh cho tới khi anh chẳng thể làm việc gì thiếu tôi nữa thôi.

Tối đó, hai chúng tôi ngủ chung. Tôi ôm anh vào lòng, rất chặt.

Sáng, tôi dậy sớm, nhìn ngắm anh vẫn còn nằm ngủ trong lòng tôi không khỏi khiến trái tim này loạn nhịp. Chợt, tôi nhớ ra rằng, chị y tá thường ngày sẽ tới đưa đồ ăn, các hyung tới thăm tôi và chẳng có điều gì tồi tệ hơn là hôm nay tôi phải đi kiểm tra sức khỏe. Tôi phải giấu anh đi đâu đó. Nhìn qua chiếc đồng hồ chễm chệ trên đầu giường, chỉ còn 10 phút nữa là y tá sẽ mang thức ăn tới. Tôi nhanh chóng đánh thức anh dậy.

Nhìn vẻ ngái ngủ đáng yêu chưa kìa. Tạm gác chuyện đó sang một bên, tôi thúc anh vào nhà vệ sinh cho anh đánh răng rửa mặt. Trong thời gian đó, y tá tới và đem thức ăn.

- Noona có thể cho em thêm tí cơm và thịt không, sáng nay em đói hơn mọi hôm

Kèm theo đó là một nụ cười trìu mến. Không chậm, chị ấy nhanh chóng múc thêm cơm và thịt vào cho tôi, cũng để thêm món tráng miệng nữa. Đương nhiên là tôi xin thêm cho Su rồi, chứ tôi chẳng thể ăn nhiều thế đâu. Chị y tá rời đi cũng khá nhanh nên tôi an tâm phần nào. Vì các hyung tới trưa mới đến nên chúng tôi đã ăn cùng nhau rất vui vẻ và chậm rãi.

Ăn xong, anh ấy cùng tôi xem tivi và bàn luận về chúng. Mãi đến 10h, tôi lại đẩy anh vào phòng vệ sinh. Nhưng lần này tôi cột tay và bịt miệng anh lại, cột chặt anh vào chân bồn tắm. Chỉ là như tôi đã nói đấy, trong lúc các hyung tới thăm tôi thì tôi phải đi kiểm tra sức khỏe. Lỡ anh lúc đó la lớn hay trốn thoát thì sao. Trong lúc tôi buộc Su lại, anh hỏi tôi.

- Tại sao lại trói anh thế?

- Chỉ cho chắc chắn, anh hiểu chứ? Em không muốn anh chạy thoát trong khi em kiểm tra sức khỏe

- Anh vẫn luôn ở đây

- Em biết, chút nữa sẽ có người tới thăm em, em không muốn ai nhìn thấy Su của em cả. Chỉ chịu đựng một chút thôi, được chứ? Em sẽ nhanh chóng đuổi họ về

- Em không nên làm như thế, họ có lòng tới thăm em

- Anh quan trọng hơn họ

- Nhưng mà em đã có...

- JUNGKOOK!! – Là tiếng các hyung, chính xác là Hoseok-hyung

Tôi vô thức cảm thấy thật phiền phức. Tuy nhiên vẫn phải đi ra để tránh sự nghi ngờ của các hyung. Tôi nở nụ cười nhẹ. Họ cũng như mọi ngày, mang cho tôi rất nhiều thức ăn. Nhưng trong tâm trí tôi luôn dán vào con người trong nhà vệ sinh kia.

- Thật kì lạ à nha, hôm nay em không cưng Jimin như mọi ngày nữa nhỉ?

Là tiếng nói của Jin-hyung. Quả thật, đúng là như thế. Bởi tôi có Su rồi, có gọi bội bạc thì cũng chẳng sai. Tôi chọn cách im lặng. Rồi bác sĩ tới mang tôi đi kiểm tra. Trước khi đi, tôi không quên căn dặn.

- Đừng có bước vào nhà vệ sinh, có những thứ các anh không nên thấy

Kèm theo đó, tôi biểu thị một chút ra mặt. Chúng tôi ở chung lâu với nhau đủ hiểu những thứ cần làm và không cần làm. Có thể tôi sẽ tin tưởng họ một chút, sẽ nhanh chóng kiểm tra và trở về nhanh chóng.

Mấy bước kiểm tra rườm rà cứ thế mà trải qua. Tôi không biết đã đi bao lâu nhưng nó tốn thời gian hơn tôi nghĩ. Thật phiền phức?

Cuối cùng thì tôi cũng được trở về phòng bệnh của mình. Qua những tấm kính ở cửa, tôi có thể thấy sắc mặt mọi người không được tốt, tại sao thế? Tôi có linh cảm không hay nên ngay lập tức, tôi mở cửa phòng bước vào.

Không thể tin được. Tại sao anh ta lại ở đây. Anh ta lại muốn phá chuyện của tôi một lần nữa à!?

Đập vào mắt tôi, Taehyung đang cởi trói cho Su trước cửa nhà vệ sinh. Hai người đó như không có tôi mà làm những hành động thật ngứa mắt. Anh ta xoa đầu Su của tôi, xoa lên hai cá phúng phính, hôn lên những vết thương do dây thừng gây ra. Thật đáng ghét! Anh đang nhuốm bẩn Yoongi đấy, tránh ra đi!

Thật kinh tởm!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top