1. Năm tháng rộng dài
Seoul những ngày tháng 10 , gió thổi mạnh từng cơn, chiếc lá vàng cuối cùng cũng từ bỏ mà buông cành, xoay vòng vòng trong buổi trời chiều xám xịt và ảm đạm.
Từng dòng người chen lấn, xô đẩy nhau khi thành phố tan tầm. Ai cũng bận sống vội để kịp hoàn thành deadline hay tính toán bộn bề trong công việc, trong từng đồng lương ít ỏi để nuôi sống bản thân. Nhưng ngoài thế giới xô bồ ấy, thì ở đâu đó ngoài kia, những câu chuyện ngọt ngào, những đôi tình nhân nhỏ dắt tay nhau lang thang trên từng con phố, trốn chạy sâu vào trong con ngõ thơm mùi nắng vẫn còn đó. Chỉ riêng chàng trai trẻ mang trong mình cả tuổi xuân rực rỡ kia vẫn ngồi đấy, lặng lẽ ủ ấm bàn tay bằng cốc capuchino đã nguội lạnh, mặc cho ngoài kia có hàng trăm đôi đang chìm đắm trong sự hạnh phúc. "Tượng sầu"- đó là từ họ bàn tán về anh mỗi khi nhìn thấy anh bên khung cửa sổ. Anh chẳng mang chút phong cách thời đại của những chàng trai "tệ" hay sự quý phái của hoàng tử trong chuyện cổ tích. Anh mang vẻ đẹp của cô đơn, một nỗi cô đơn sâu thẳm được giấu kĩ dưới đuôi mắt đậm màu cafe.
Âm nhạc ngoài ngõ vang lên như một nỗi buồn dịu nhẹ
"Chiều đứng giữa ngã tư
Nhìn dòng xe tấp nập
Dừng lại bên quán nước, khu chợ vắng thưa người
Nào nhắm mắt chút thôi
Mặt trời đang không hát
Nắng sắp tắt, chẳng buông lời hình như"
"Lộp bộp.... lộp bộp..."
Những âm thanh của tiếng mưa rơi ngoài hiên rót vào lòng anh như giọt capuchino đã lạnh - vô vị và đắng ngắt
Thơ thẩn nhìn cửa kính đã nhoè đi vì mưa, anh lặng lẽ tựa lưng vào chiếc ghế đã cũ mèm. Những tiếng kẽo kẹt vang lên, nhưng an ủi khoảng không gian tĩnh lặng của căn phòng
Từng giọt nước va vào tấm kính rồi trôi xuống thành những vệt dài, thi thoảng dừng lại như níu kéo một thứ gì đó vô hình. Nhưng kính đâu biết tâm tư của mưa , cũng không thể giữ lại, lạnh lùng để hạt mưa kia rời đi nhường cho những giọt khác nương tựa.
Anh cười. Nụ cười đẹp, nhưng đắng.
Anh cũng chỉ là hạt mưa nhỏ bé kia, cố níu giữ một người dưng vốn chẳng thuộc về mình. Rồi tuột tay, ngơ ngác như một đứa trẻ lạc mất người thân.
''Thế giới của tôi nhỏ lắm,nhỏ đến mức mỗi người bước vào hay ra đi,tôi đều nhớ rất rõ
Thế giới của người rộng lắm,rộng đến mức ,bước chân tôi rời đi đã lâu rồi nhưng người vẫn chẳng hay"
Bỗng một âm thanh lạ vang lên...
"Ọc ọc ọc"
-Lmao? Sao lại cái bụng nó lại kêu có duyên thế nhỉ???
Anh nhăn mặt ôm lấy cái "loa" vốn đang biểu tình kịch liệt kia mà lăn vào bếp với bản mặt không thể ổn hơn. Ông trời thực biết cách khiến ta đau đớn mà. Đang ngồi ngắm mưa lãng mạn chuẩn Pháp thì vì một tiếng kêu vớ vẩn mà phải kết thúc. Còn nỗi buồn nào hơn việc bỏ đói?
Jeon Jungkook- 25 tuổi-sống tại Seoul, Hàn quốc.
Ngoại hình không tồi, nếu không muốn nói là tuyệt sắc giai nhân, là cực phẩm, là thiên thần mang chút ác quỷ, là...
Thế mà ngoài một ngôi nhà 3 tỉ gồm 5 công ty do anh đứng đầu thì...
Anh chưa có một tình yêu nào nguyên vẹn!
Tự hỏi sao một người đẹp trai xuất chúng lại chỉ cần búng tay một cái là gái bu như ruồi ngay mà vẫn chưa tìm được một nửa phù hợp? Vì trong tim anh vốn chỉ có Jimin mà thôi.
"Ọc ọc ọc ọc"
Thực sự muốn đập đầu vô đất ngay và luôn!
Anh vội vàng chạy vào trong bếp. Nhà không có nhiều đồ ăn vì hầu như anh thường đi tiếp khách và ăn quán để tiết kiệm thời gian nên chỉ có chút mì. Jungkook chỉ định úp 5 phút bình thường như mọi ngày nhưng ai ngờ tự nhiên hôm nay lại nổi hứng muốn làm đầu bếp. Thế là hí hửng bắt tay vào làm luôn.
Mở rủ lạnh ra, thêm mấy cái xúc xích, rau thơm, trứng, thịt bò còn sót lại. Ừm... xem nào... Đầu tiên là cắt xúc xích và thịt bò.
Kí ức không nhắc cũng chợt ùa về như đoạn phim tua chậm
Ngày xưa anh lúc nào cũng nấu ăn cho Jimin.
Cậu chẳng bao giờ ăn đúng bữa, toàn bỏ, chỉ thích vặt linh tinh thôi. Anh không yên tâm nên quyết định nấu cho cậu ăn. Lén lút đi học ở lớp rồi về nhà cặm cụi tập nấu. Riết rồi quen. Hai bạn trẻ tối nào cũng ăn cơm cùng nhau. Thỉnh thoảng, lúc anh làm, Jimin lén lút ôm anh từ đằng sau, nũng nịu đòi nấu cùng, bắt anh đút cơm như một đứa trẻ. Rồi lại mỉm cười ngọt ngào, rất ngọt ngào...
-Jungkook này sẽ nuôi em suốt đời!
-Trời ơi hôm nào ông chả lôi câu này ra dọa tôi!!! Hem tin nha!
-Anh hứa mà. *hôn*
- Thiệt không? Thê thì ngoắc tay nhé!? Trời ơi làng nước ơi anh thỏ nhà tui đáng iu quá. *bobo*
Vậy mà lời hứa chưa kịp thực hiện...thì cậu đã biến mất như một cánh hoa bồ công anh, không để lại một dấu vết, một lời tạm biệt cũng không, chỉ tặng anh một vết thương chẳng bao giờ lành.
3 năm. Anh dường như phát điên lên vì cậu. Anh tìm đủ mọi cách, hỏi tất cả các mối quan hệ mà Jimin có rồi tìm cách liên lạc đến khản cả giọng. Rồi anh sinh ra ảo tưởng rằng chỉ là cậu có việc đột xuất nên quên không báo cho anh, hay du học, chuyển nhà nên không muốn làm anh đau và trốn đi...Anh và cậu vẫn đang sống chung dưới một bầu trời đấy thôi, hít thở chung một bầu không khí đấy thôi, chỉ là không thể chạm vào nhau nữa.
Anh đau, nỗi đau gặm nhấm anh từng ngày, đến sở thích nấu ăn anh cũng dần đánh mất. Cũng như anh đã đánh mất chính bản thân mình.
Đau! Đau quá. Nỗi đau như đang rỉ máu...
À khoan! Có cái gì đó sai sai ở đây
- Oimeoi! Cắt vào tay rồi!
Anh vội vàng bỏ cái dao vừa giết...tay kia, chạy thật nhanh đi tìm bông gạc để cầm máu. Vết thương khá sâu, nếu để thì sẽ bị nhiễm trùng và thành sẹo mất. Trời ơi hôm nay là cái ngày quần què gì vậy???
Anh chạy ra khung cửa sổ lấy hộp y tế. Anh thực muốn lật tung luôn cái bàn lên vì từ nãy giờ hộp cứu thương như có cánh mà bay đi mất và chơi trò trốn tìm với anh thì phải. Nhưng vì đảm bảo tính mạng của cái bàn của nên anh đành ngậm ngùi cố gắng tìm cho ra.
Chưa kịp băng bó, một cảm giác rùng mình chợt len lỏi qua người anh. Nỗi sợ bất ngờ xâm chiếm toàn bộ tâm trí khiến anh choáng váng. Anh nhìn xung quanh. Có trộm chăng? Linh cảm này không tốt chút nào.
Đập vào mắt anh là một bóng người nhỏ nhắn, mang trong mình là chiếc ô màu trắng, tinh nghịch đón lấy những giọt mưa.
Rồi Người chợt nhìn anh, nghiêng đầu mỉm cười.
Anh khựng lại.
Nụ cười ấy...
Dáng người ấy...
Ánh mắt ấy...
Không ai khác là người anh mong ngóng từng đêm. Là người anh nhớ đến phát điên qua từng ngày.
Đơn giản: Người đó là Jimin
"Kể ra năm tháng rộng dài
Nên chẳng nghĩ được mai mình xa nhau"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top