Hồn ma (3)

Có vẻ đa số mọi người đều thích SE nhỉ? Cũng hay, tác giả cũng chỉ nghĩ ra kết SE thôi:>

Buồn thì mở nhạc lên nghe cho vui cũng được:>

_____________________________________

- Anh nói sao cơ? Kanao là thanh mai trúc mã? Tại sao em lại không biết!_ Tanjiro kích động đứng dậy, Giyuu thấy vậy chỉ lặng lẽ lắc đầu rồi tiếp:

- Em không nhớ em ấy cũng phải, ngồi xuống đi, nghe anh nói đã!

Tanjiro im lặng ngồi xuống ghế, Giyuu thấy vậy liền tiếp tục:

- Kanao là em gái của Shinobu, em ấy cùng em lớn lên từ nhỏ, hai đứa lúc đấy thân hơn cả anh em ruột thịt, ngày nào cũng dẫn Nezuko chạy sang nhà anh chơi!_ Nói đến đây Giyuu khẽ cười một cái, cảm giác hoài niệm ùa về trong tâm trí thật khiến người ta nhớ mãi.

- Kanao em ấy vừa xinh xắn lại giỏi giang, em ấy cũng đã học cùng em từ hồi còn đi nhà trẻ cho tới giữa năm lớp tám! _ Giyuu bỗng cúi mặt xuống, giọng nói cũng trầm đi đáng kể, Shinobu ngồi cạnh anh mà lặng lẽ cắn môi, lại tiếp tục:

- Chỉ là giữa năm lớp tám, em ấy gặp tai nạn, trên con đường gần nhà em đó, lúc đấy đang xế chiều, ba đứa bọn em có chui vào ruộng ngô chơi. Vốn dĩ rất bình thường, chỉ là không ngờ trên con dốc có một chiếc xe tải, tài xế kia bất cẩn mà không khóa xe lại, chiếc xe lao thẳng xuống dốc lúc con bé đang lượm mấy quả cam rơi trên đường và...

Giyuu dừng nói, không nói cũng có thể đoán được việc tiếp theo, Tanjiro bị chấn động tâm lí mà mất trí nhớ. Lời nói vừa dứt cả căn phòng trở nên u uất hơn bao giờ hết. Tanjiro đứng dậy cúi đầu chào hai anh chị rồi ra về. Giyuu gật đầu một cái rồi nói trước khi cậu ra khỏi cửa:

- Anh biết em vẫn chưa nhớ ra hoàn toàn, nhưng đừng cố gắng quá, sẽ không tốt cho thần kinh!

Tanjiro không nói gì cứ thế đi về, trên đường đi cậu hoàn toàn mơ hồ. Lời nói của Giyuu là thật thì tại sao cậu lại không nhớ ra được kỉ niệm gì cả, tại sao cậu lại cảm thấy có cậu đã bỏ quên thứ gì đó quan trọng, nhưng không thể biết được nó là gì. Bất lực và vô vọng, mãi đến khi về nhà, trước con mắt hiếu kì của Kanao, cậu mới chợt giật mình thoát khỏi suy nghĩ.

- Tanjiro, Tanjiro, cậu làm sao vậy? Không khỏe sao? _ Kanao xoay quanh Tanjiro mà hỏi han liên tục. Cậu nhìn cô một lúc, trong lòng bất giác dâng lên thứ cảm giác khó tả. Tanjiro chợt ôm kéo cô xuống ôm chặt, vùi đầu vào hõm cổ mà hít một hồi, Kanao ngơ ngác rồi ôm lại, tay vỗ vỗ lưng cậu an ủi:

-  Cậu làm sao thế? Có gì rắc rối à?

Tanjiro lắc đầu, vẫn ôm chặt cô thỏ thẻ:

- Không, chỉ là bỗng nhiên không muốn cô siêu thoát!

Câu nói làm Kanao hơi bất ngờ, đưa bàn tay lên xoa đầu cậu, dịu dàng như một người mẹ dỗ dành con, nhẹ nhàng nói:

- Cậu biết mà, cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, tôi đã chết rồi, siêu thoát chỉ là chuyện sớm muộn thôi!

Tanjiro im lặng, cậu không có gì để nói, dù cho khó chấp nhận thế nào cũng là sự thật. Rằng một ngày nào đó, Kanao thật sự sẽ biến mất, và cậu, người duy nhất biết đến sự tồn tại của cô cũng sẽ quên đi rằng từng có cô bên cạnh. Nhưng Tanjiro không muốn chấp nhận nó, chấp nhận ranh giới quá đỗi rõ ràng giữa sự sống và cái chết. Thế nên, cậu muốn những giây phút như thế này kéo dài mãi.

- Kanao, hứa với tôi, đừng tự ý biến mất nhé! _ Tanjiro ngước mặt lên nhìn cô, lời nói đi kèm với một ngón tay chứng minh cho một lời hứa cao cả. Kanao mỉm cười, ngoắc tay với cậu:

- Được, khi nào không thấy tôi, cậu cứ nhắm mắt lại là được!

...

..

.

- Tanjiro, hôm nay làm ơn đừng ra ngoài nhé! _ Kanao cười nhìn Tanjiro đang ngồi trên giường ngủ mà dặn dò, hai bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy bàn tay cậu. Tanjiro lòng đầy thắc mắc, nhưng cuối cùng lại không hỏi gì mà lặng yên nhìn theo bóng cô khuất sau bức tường trắng xóa. Ngày hôm nay vừa mới ngủ dậy đã thấy Kanao loay hoay làm gì đó, cô cứ bay qua bay lại khắp nhà, đóng hết tất cả các cánh cửa, kéo hết tất cả rèm xuống. Tanjiro đã hỏi cô, Kanao liền đẩy cậu trở lại phòng và dặn cậu hôm nay tuyệt đối không được ra ngoài, còn lí do vì sao, Kanao chỉ nói hôm nay là một ngày đặc biệt, và điều đặc biệt đó hoàn toàn không tốt cho cậu.

Sau khi Kanao đi mất, chỉ còn mình Tanjiro trong nhà, trong căn nhà vốn đã yên tĩnh hôm nay lại trở nên yên tĩnh lạ thường. Không biết thời tiết ngoài kia thế nào vì trong nhà Tanjiro rất mát, cậu bỗng muốn mở cửa sổ. Nghĩ là làm cậu liền lại gần cánh cửa, nhưng chợt nhớ tới lời của Kanao không được mở cửa lại thôi, cậu rảnh rỗi quá trời liền đi lau bàn ghế, lau cả từng cánh cửa, từng ngóc ngách trong nhà. Một hồi chán chê mới gần năm giờ, Tanjiro lại đi chơi điện tử.

Chơi đến mỏi mắt liền nhìn về phía đồng hồ, vẫn gần năm giờ, Tanjiro liền đi tắm rồi lại lên giường đọc sách. Một lúc sau Tanjiro bỗng cảm thấy kì lạ, tại sao từ lúc nào đến giờ vẫn chỉ gần năm giờ đúng. Tanjiro liền kiểm tra đồng hồ treo tường, vẫn chạy rất ổn chỉ là kim phút không hề di chuyển, cứ đứng im gần vị trí số mười hai. Tanjiro mở tất cả đồng hồ lên coi, từ đồng hồ đeo tay đến đồng hồ trên điện thoại, tất cả đều gần năm giờ, không hề nhích thêm một phút.

Tanjiro bắt đầu cảm thấy lo lắng, tại sao thời gian lại trôi chậm như vậy, thậm chí không hề nhích thêm một chút. Đang ngồi trên ghế suy nghĩ bỗng nhiên phía cửa sổ trong phòng phát ra tiếng động. Chính xác là tiếng động lạch cạch, tiếng kim loại va chạm, cảm tưởng như đang có người cố gắng cạy khóa cửa sổ. Kanao có thể trực tiếp xuyên qua tường đi vào nhà, tiếng động càng ngày càng lớn, va chạm giống như muốn phá nát cánh cửa sổ vậy.

Tanjiro cầm chặt thanh kiếm trong tay tiến lại gần cánh cửa sổ, bàn tay do dự cầm lấy tấm rèm cửa. Lấy hết can đảm mở rèm ra, cảnh tượng trước mặt khiến cậu chết đứng.

Một đám bầy nhầy màu đen bám chặt lấy cánh cửa sổ, những đốm đỏ sáng trên người chúng chợt hướng về phía cậu. Tấm kính bắt đầu nứt ra, Tanjiro liền lùi lại rút kiếm ra. 

"Choang" 

Tiếng kính vỡ vang vọng, thứ bầy nhầy ghê tởm đó bắt đầu tràn vào nhà, chúng di chuyển đến chỗ Tanjiro. Cậu cầm lấy bịch muối trừ tà rắc hết lên, đám kia liền dừng lại, lúc này Tanjiro mới chú ý đến cảnh vật ngoài cửa sổ, ngoài trời là một màu đen xì, trên mảng trời đen là vô số những đám mây đen hình thù kì dị và một mặt trăng đỏ như máu. Tất cả giống như một bộ phim kinh dị huyền ảo nói về yêu quái. Mải chú ý đến cảnh tượng ngoài kia, vài thứ đen xì kia từ trên trần nhà rớt đầy xuống bám trên người cậu. Tanjiro không thể chạm vào chúng, chúng như axit, chạm vào là sẽ tan ra như đống đồ trên sàn nhà kia.

Trên người Tanjiro bùng lên một ngọn lửa nhỏ, đám bầy nhầy trên tay theo đó cháy rụi, cậu đáy mắt vui mừng nhìn thiếu nữ đang lơ lửng trước mặt, nét mặt cô đa phần là không vui:

- Tại sao lại ra ngoài, không phải tôi bảo cậu ở trong nhà sao?

- Tôi vẫn ở trong nhà đấy thôi, chẳng qua như cô thấy, là chúng phá cửa xông vào! Mà dẹp chuyện này đi và nói tôi nghe ngoài kia đang có chuyện gì vậy? _ Tanjiro một mực đòi lại công bằng cho bản thân, Kanao cũng chỉ có thể thở dài. Cô lôi trong túi một cái kính đeo lên, bắt đầu lớp học về yêu ma:

- Tôi sẽ giải thích dễ hiểu một chút cho cậu, cậu còn nhớ bộ phim kinh dị hôm trước ta coi không? Trong phim có cảnh cả đám học sinh đi vào căn nhà nhưng không thể nào đi tới cửa chính được ấy! Với chúng tôi đó là giới linh, là lãnh địa, là nơi hiện thân cho sức mạnh. Con người các cậu bước chân vào sẽ bị chúng tôi khống chế, thương tích trong giới linh có thể chỉ là ảo ảnh, nhưng nếu tạch ở đấy thì cũng hạ huyệt đi là vừa, mà ngoài kia là giới linh của một ma nữ khá lợi hại, cô ta là đang muốn tìm cậu đấy!

Tanjiro gật gật đầu rồi lại hỏi:

- Tại sao cô ta lại muốn tìm tôi!

- Vì cậu có thể chất đặc biệt, là thể chất thuần dương trăm năm có một, hấp dẫn yêu ma mà đặc biệt là ma nữ! Mấy ngày qua tôi bảo cậu đừng ra ngoài vì tháng này là tháng cô hồn, yêu ma hoành hành ác liệt hơn bình thường! _ Kanao đẩy gọng kính, lại tiếp tục nói.

- Giờ làm sao mà thoát ra?

- Một là ép cô ta thả chúng ta, nhưng tôi không đàm phán được, cô ta hôm nay nhất định phải ăn thịt cậu! Vậy nên chỉ còn cách thứ hai!

- Cách gì? _ Tanjiro nhanh nhảu hỏi.

- Xé xác cô ta, cô ta biến mất giới linh cũng biến mất theo! Thôi không nói nhiều, đâm lao thì theo lao vậy, đi nào! _ Kanao đáp, xong liền cầm tay Tanjiro mà nhảy ra ngoài cửa sổ, cả hai rơi xuống đống bong bóng xà phòng khổng lồ lơ lửng trôi.

- Thấy cái lỗ đen kia chứ, chân thân của ma nữ nằm trong đó, tôi đánh nhau với cô ta, cậu nhất định phải cắt đứt thứ trong đó!

Kanao nói, Tanjiro gật đầu, rồi cả hai chia nhau ra, Tanjiro nhảy theo đống bong bóng đến chỗ lỗ đen, những đám mây đen hình dạng kì dị thay phiên nhau xông đến, Tanjiro chém đứt đôi chúng lại liền lại. Đường đến xem chừng là rất khó khăn, lại quay về phía bên kia đang có một trận đánh ghen...í nhầm, đánh nhau ác liệt.

- Ăn thịt tên kia sẽ trở nên lợi hại hơn gấp trăm lần, tại sao không hợp tác với ta mà hưởng dụng? _ Ma nữ mặc kimono đen, khuôn mặt trắng bệch, tóc vấn cài xương, đối diện Kanao nói.

- Xin lỗi, lợi hại gì đó ta không cần, ta chỉ muốn siêu thoát nhanh một chút! _ Kanao khoanh tay, mặt đối mặt đáp.

- Vậy tại sao lại cản trở ta, tại sao không phải nước sông không phạm nước giếng?

- Ngươi ăn bao nhiêu người ta không quản, nhưng Tanjiro là người của ta, không cho phép ngươi động vào!

- Đã vậy thì chết thêm lần nữa đi!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top