Chương 1:
Máu, những giọt máu rơi xuống trên nền tuyết lạnh lẽo, nhuộm đỏ những bông tuyết trắng. Những giọt máu nơi những vết thương không ngừng chảy, nhỏ giọt, nhỏ giọt. Một thiếu niên toàn thân là vết thương và được nhuộm đỏ bởi màu máu đổ gục xuống nền tuyết lạnh lẽo, trong tầm nhìn của thiếu niên giờ đây chỉ còn màu trắng, trắng xóa, giống như lúc đó, ngày mà cậu mất đi gia đình thân yêu nhất. Cậu tự hỏi tại sao chuyện này lại xảy ra chứ, người em gái mà cậu luôn cõng trên lưng ngày đêm giờ đã trở lại thành người và quay lưng với cậu, những trụ cột mà cậu luôn kề vai chiến đấu cũng dần rời xa cậu, hai người bạn thân thì không còn nói chuyện với cậu nữa, cũng chỉ vì con ả đó, khi con ả đó xuất hiện mọi thứ trở nên thay đổi, cậu cảm thấy thế giới này thật xa lạ, đồng thời cũng vì con ả đó, mà mọi người chĩa kiếm vào cậu, đuổi cậu ra khỏi sát quỷ đoàn. Mắt cậu ánh lên ngọn lửa hận thù rồi mờ dần và ngất đi, cơ thể cậu chôn trong nền tuyết lạnh lẽo, cô đơn, tịch mịch, không nơi nương tựa.
Bỗng có tiếng bước chân đang tới gần, người đó đứng trước mặt cậu. Người đó cúi xuống ôm lấy cậu nói: "Xin lỗi, Tanjirou, anh tới trễ." Người đó lấy áo choàng trên vai khoác lên cho cậu rồi ôm lấy cậu bước đi để lại một màu đỏ nơi cậu nằm, người đó đi xa, màu đỏ nơi đó dần dần bị màu trắng thay thế, không còn để lại một vết tích.
Sáng hôm sau, cậu tỉnh dậy, ngạc nhiên rằng những vết thương đã biến mất, dường như những đau đớn của ngày hôm qua đã không còn. Bây giờ cậu thấy thật yên bình và thanh thản, bao trùm lấy nơi này là một mùi hương thật ấm áp làm cậu lưu luyến.
'cạch' âm thanh cánh cửa mở ra kèm theo là mùi cháo nóng thơm lừng. Một người thanh niên với mái tóc đỏ dài buộc hơ trên vai, mắt màu lam nhạt tràn ngập ôn nhu và ấm áp, thanh niên mặc trên người một bộ yukata màu xám đơn giản, trên tay là một chén cháo nóng. Anh bưng vào trong rồi nói: "em dậy rồi thì ăn chén cháo này đi, sẽ tốt cho em đấy".
Cậu nhận chén cháo rồi múc từng miếng lên ăn, chỉ là một chén cháo đơn giản nhưng lại mang cho cậu sự ấm áp, cậu ăn từng miếng từng miếng trân trọng từng hạt cháo giống như nếu ăn nhanh quá thì sự ấm áp sẽ không còn.
Anh nhìn cậu ăn mà buồn cười, anh xoa đầu cậu cười nhẹ nói: " Em cứ ăn đi, còn mà".
Cảm nhận sự ấm áp trên đầu cậu khóc, những giọt nước mắt như hạt châu trong suốt thi nhau rơi xuống, cậu lấy tay lau nước mắt nói: "vân..híc híc..vâng, em muốn ăn nữa" cậu dơ chén cháo lên bằng hai tay. Anh nhận lấy rồi ra ngoài múc thêm cho cậu chén nữa, anh cho vào thêm mấy miếng thịt vụn, rồi anh quay lại đưa cho cậu, anh nói: "đây, của em đây, Tanjirou"
Cậu ngạc nhiên, ngẩn đầu lên hỏi anh: "tại sao anh lại biết tên em? "
Anh ngồi xuống bên giường, nói: "bởi vì anh luôn dõi theo em"
Cậu hỏi tiếp: "anh theo em từ lúc nào sao em không cảm nhận được mùi của anh"
Anh giải thích: "anh dõi theo em từ lúc em cõng em gái mình chạy xuống núi tìm thầy thuốc"
Cậu để chén cháo vào lòng, cẩn thận nói: "ra thế, vậy...vậy em có thể biết tên anh không" tên của người đã cho cậu ấm áp của ngày đông lạnh lẽo, tên của người đã ở bên cậu khi cậu tuyệt vọng nhất, tên của người đã xoa đầu cậu và cho cậu chén cháo thơm lừng.
Anh nói: "được chứ sao không. Tên anh là Diori, Kojima Diori". " em mau ăn đi, cháo nguội rồi kìa" Diori chỉ vào chén cháo nói.
"A...Vâng" theo ngón tay anh chỉ xuống, cậu nhận ra chén cháo đã nguội rồi, cậu bối rối múc từng miếng lên ăn trong khi hai vành tai đỏ ửng lên vì ngượng.
Thấy cậu đã ăn xong, anh hỏi: "Em còn muốn ăn nữa không? "
Cậu đáp: "dạ không cần đâu ạ, em no rồi"
"vậy được rồi" anh tính cầm lấy chén cháo đi dọn, nhưng cậu dành trước, cậu nói: "để em cho ạ"
Anh vươn tay lấy chén cháo trên tay cậu rồi đè cậu xuống: "không được, em cần phải nghỉ ngơi"
Cậu nhảy dựng lên: "không sao, em nghỉ ngơi đủ rồi"
Nhìn cậu, anh đầu hàng: "rồi, rồi, anh biết mà, em ngồi lại đây đi, anh có chuyện muốn nói" anh nhanh tay nhanh chân dọn xong chén cháo rồi quay lại, ngồi cạnh cậu nói: "vậy sau này em quyết định như thế nào, sau khi chuyện này xảy ra"
Cậu nghe anh nói, nghĩ đến những trụ cột và em gái cậu, tâm cậu rất đau, cậu buồn buồn nói: "em...em cũng không biết nữa" " nhưng em nghĩ em muốn trả thù"
Anh nhìn đôi mắt cậu dần hiện lên sự hận thù, anh thở dài: " thật chứ, em không hối hận sao".
Mắt cậu hiện lên sự quyết tâm, cậu nói: "thật, em sẽ không hối hận."
Anh nói: "vậy.., được rồi" nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "anh giúp em"
Cậu hơi bất ngờ, thường thì người khác sẽ khuyên ngăn, nhưng anh thì lại ủng hộ, thậm chí còn giúp nữa, cậu nói: "thật sao"
Anh đáp: "ừ, thật hơn cả thật nữa". "để anh nghĩ xem, hưm......, hay là em trở thành quỷ giống anh đi"
Hả....HAAAAAAAAAAAAAAẢ, Anh ấy mới nói gì, quỷ, anh ấy là quỷ á, không thể nào, nếu anh ấy là quỷ thì tại sao mình lại không ngửi thấy mùi máu chứ. Cậu há hốc mồm, môi run run nói: "a...anh nói sao... anh là quỷ á....."
Anh nhìn cậu phì cười nói: "đúng thế, sao vậy"
Cậu run run: "Nh..nhưng..."
Anh ngộ ra: "à... ý em là tại sao anh lại không có mùi máu ư"
cậu: "đúng thế."
Anh giải thích: "bởi vì....bởi vì....hửm.....anh....anh quên rồi"
Quên... quên rồi, cậu ngã ngửa: "NÀY, anh đừng đùa có được không"
Anh giơ tay xin lỗi: "xin lỗi, xin lỗi mà, anh thật sự quên mà"
Cậu phồng má, giận nói: "anh thật là, chuyện này sao lại quên được chứ, vậy anh ăn gì để sống"
Anh tỉnh bơ nói: "anh ăn cơm để sống"
Cậu tức thật rồi, giơ cú đấm ra cho anh một đấm: "anh đừng nói giỡn, quỷ làm sao ăn cơm được chứ"
Anh sờ sờ cục u trên đầu nghĩ 'đau thật', anh nói: "Anh nói thật mà, cơ mà .... anh nhớ ra rồi".
Cậu dí sát vào mặt anh, hằm hằm nói: "anh .. nhớ... ra ..cái gì"
Anh chảy mồ hôi nói gấp: " vào mỗi đêm trăng tròn, anh cảm thấy cổ họng rất khô rất khát nên anh đi xuống núi....để....để....."
Cậu mất kiên nhẫn: "ĐỂ LÀM GÌ? ? ?"
Anh hoảng hồn nói: "ĐỂ UỐNG MÁU NGƯỜI"
Cậu tỉnh bơ nói: "chỉ vậy"
Anh gật đầu như trống cỏi: "đúng đúng chỉ vậy thôi"
cậu nói: "không ăn, chỉ uống"
Anh : "ừm, không ăn chỉ uống"
Cậu cười, nói: "ra thế, làm em hết hồn"
Anh nghĩ 'tên nhóc này, mình muốn đập nó quá', anh bực dọc nói: "vậy giờ sao, quyết định của em như thế nào"
Cậu nói như đi chơi: "tất nhiên em sẽ trở thành quỷ giống như anh rồi". Cậu cười như kiểu này là tất nhiên.
Đến lượt anh ngã ngửa, nhịn nhịn, không nhịn được, anh giơ nắm đấm ra hà hà hơi, đấm cậu một cái như vừa nãy cậu đấm anh vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top