03

"Vậy giờ anh có thể thật lòng thổ lộ với em không?" Kuroo thì thầm, như thể anh sợ sẽ làm hỏng khoảnh khắc êm đềm giữa họ.

Kenma gật đầu. Kuroo là một tên ngốc, nên tất nhiên cậu sẽ để anh có khoảnh khắc riêng của mình.

Đó là lời động viên duy nhất mà cậu muốn nghe, Kuroo đứng dậy, nắm lấy tay Kenma và kéo cậu lên. Họ đứng gần đến mức cậu có thể cảm thấy hơi thở ấm áp của Kuroo phả vào da thịt mình. 

Kuroo không thả tay Kenma ra, anh bắt đầu nói. “Kozume Kenma. Kể từ khi anh lên tám, anh đã biết chúng ta sinh ra để dành cho nhau."

Kenma không thể kìm được nụ cười nhỏ trên khuôn mặt mình khi nghe những gì Kuroo nói. Cậu tự trách bản thân vì đã quá lo lắng vì điều này trước đây; đáng ra cậu nên suy nghĩ thấu đáo hơn.

Bỏ qua sự đấu tranh tư tưởng dữ dội của Kenma, Kuroo tiếp tục. Kenma tự hỏi mình liệu rằng Kuroo đã tập tành bày tỏ tình cảm của mình hay biến mình thành kẻ ngốc một cách tự nhiên nữa.

"Anh thật may mắn khi có được đặc ân làm tri kỉ của em đời này. Anh không cần bất cứ dấu ấn nào xác nhận quan hệ của chúng ta. Có gì đó trong tâm trí anh đã luôn biết rằng chúng ta chính là tri kỉ. Bởi vì sau tất cả mọi chuyện chúng ta cùng nhau trải qua, mọi tâm sự chúng ta cùng san sẻ, làm sao tri kỉ có thể là ai khác được nữa?". Anh dừng lại, siết nhẹ tay Kenma. "Kenma, anh yê-"

Kenma biết, hành động như đã đoán trước được câu nói của anh. Cậu rút tay ra khỏi lòng bàn tay đang ôm chặt cậu, đưa tay che miệng anh. "Đừng nói". Cậu ngắt lời, tâm trạng xoay chuyển 180°. "Anh không thể nói ra điều đó được".

Cảm giác thật khó xử, Kuroo nhướng mày, sự lo lắng khắc sâu trên từng nét mặt anh. Kenma ngập ngừng hạ tay xuống, Kuroo ngay lập tức lên tiếng. "Anh đã vội vàng quá sao?"

Kenma lắc đầu. Không - mọi việc Kuroo làm đều hoàn hảo, nhưng Kenma biết cậu sẽ không bao giờ có thể thoải mái nghe những lời đó từ anh. Cậu nắm lấy cổ áo sơ mi của mình, kéo nó sang một bên, để lộ dòng chữ trên xương quai xanh của mình.

Kuroo đưa tay gạt dòng chữ, dù chỉ là một cái chạm nhẹ như lông hồng cũng đủ khiến cậu rùng mình.

"Anh đã hiểu vì sao bây giờ anh không thể nói ra điều đó chưa?"

"Thôi nào Kenma, nó không có ý nghĩa gì cả. Anh sẽ không chết chỉ vì nói ra mấy lời đó đâu, đúng không?" Anh đưa tay lên vuốt tóc mái Kenma ra sau tai. "Có lẽ vậy, khi anh 90 tuổi, anh vẫn sẽ xấu xí và già yếu đi, vì chúng ta cũng chỉ là một cặp đôi già nua bình thường."

Kenma cáu kỉnh "Nó không đáng để nói ra".

Không cần nhìn cậu cũng biết được Kuroo đang bày ra vẻ mặt căng thẳng thế nào. Anh chỉ lặng lẽ tự cảm nhận và áp tay lên má Kenma, thì thầm với cậu bằng một tông giọng trầm ấm "Nếu em thực sự cảm thấy phiền lòng vì nó thì anh sẽ không nói ra nữa, anh thề."

Kenma gật đầu. Kuroo hiểu cậu, như trước giờ anh vẫn vậy.

"Vậy anh vẫn được thể hiện tình cảm bằng những cách khác mà, phải không?" Giọng nói của anh mang cả ý cười, điều đó khiến Kenma chú ý. "Anh có thể hôn em không?"

Thoáng chốc, ánh mắt của Kenma hướng đến bờ môi của Kuroo. Cậu hoàn toàn muốn được anh hôn. Kenma khẽ hé môi ra hiệu cho Kuroo điều đó hoàn toàn ổn.

Kuroo lướt ngón tay cái dọc theo xương gò má của Kenma trước khi cúi xuống, môi anh chạm vào môi cậu, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên nó, nhanh chóng.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, Kenma mới nhận ra có lẽ cậu đã yêu Kuroo suốt thời gian qua, thậm chí cậu còn không nhận ra điều đó. Hoặc có lẽ cậu không muốn nhận ra vì sợ rằng đó không phải Kuroo mà là linh hồn anh.

Nhưng trời ơi, bây giờ cậu có vui không.

Kuroo từ từ rời khỏi bờ môi của cậu, nhưng Kenma nhanh chóng kiễng chân lên để đặt một nụ hôn khác lên môi Kuroo. Cậu có thể cảm thấy khoé miệng Kuroo cong lên thành một nụ cười.

Lần này Kenma "thua" mất rồi. Cậu không thể rời mắt khỏi Kuroo, và cậu cảm thấy mặt mình bắt đầu đỏ ửng, cậu biết Kuroo sẽ nhanh chóng nhận ra ngay thôi.

Nhưng công bằng mà nói, má Kuroo cũng ửng lên, dù cậu vẫn cảm nhận được cái điềm đạm của anh.

"Vậy," Kuroo lên tiếng, vẫn nở nụ cười toe, "Giờ chúng ta đang hẹn hò à?"

Kenma bĩu môi. "Chắc vậy."

"Chắc vậy?" Kuroo sửng sốt, đưa tay lên trước ngực. "Chúng ta chẳng phải vừa có một nụ hôn ân ái sao, và em thậm chí còn không chắc chúng ta có thực sự hẹn hò không? Anh cảm thấy mình như một con rối đang bị lợi dụng vậy, Kenma." Kuroo nói hết câu với một vẻ mặt thẳng thắn, bật ra nụ cười sảng khoái, đối với Kenma nó tựa như một điệu nhạc.

Kenma lắc đầu, bước tới, chạm vào Kuroo. "Nó gần như không ân ái chút nào Kuroo, trừ khi anh là nữ tu."

"Em xấu tính với anh quá vậy, " Kuroo cười khúc khích, rên rỉ nói từng lời, cố gắng vượt ra khỏi những ngón tay của Kenma đang thọc lét mình.

"Em là một người bạn trai xấu tính vậy đấy." Kenma lại trêu chọc, cuối cùng bước ra xa rồi ngồi xuống giường anh.

Kenma không bỏ lỡ khoảnh khắc Kuroo tròn mắt nhìn Kenma như thể cậu vừa trao cho anh chìa khoá của vũ trụ vậy. "Em vừa nói 'bạn trai'?"

"Không phải vậy à?" Kuroo ngồi xuống cạnh Kenma, mắt vẫn mở to. Kenma không nghĩ cậu có thể nắm bắt được câu chuyện nữa nếu Kuroo làm nó trở nên ngu ngốc hơn, vì vậy cậu đã đẩy câu chuyện sang một hướng khác. "Dù sao thì, hãy cho em nhìn dấu ấn của anh đi. Rốt cuộc nó ở đâu mà em không thể nhìn thấy nó vậy?"

Kuroo nhướng mày. "Em thực sự muốn biết?"

"Tất nhiên."

"Ah, Kenma, uh-"

"Nó ở 'chỗ hiểm' à?" Kenma hỏi, giọng đều đều, cậu biết Kuroo sẽ cãi xem liệu đó có phải là một lời trêu chọc hay không.

Kuroo lắc đầu. "Nó ở sau lưng anh, em có biết nó khốn nạn cỡ nào khi anh cố gắng giấu em lúc chúng ta thay đồ để tập luyện không?"

Anh ấy nói đúng, cậu đã lâu không nhìn nó, đến mức quên mất tấm lưng của anh ấy như thế nào từ năm ngoái. Trong mọi cuộc trò chuyện với Kenma, anh luôn quay mặt về phía cậu; hoặc anh chọn cách thay đồ sớm hơn hoặc muộn hơn Kenma một chút. Và bằng một cách thần kì nào đó mà Kenma đã không nhận ra.

Kenma nhìn chằm chằm Kuroo, biểu hiện rằng cậu đang chờ anh tiếp tục. Kuroo chỉ biết đảo mắt đi chỗ khác. "Hôm nay em chèn ép anh quá."

"Không phải." Kenma khoanh tay trước ngực

"Phải."

"Không hề. Anh có thể cho em nhìn thấy dấu ấn đó được không?"

Kuroo cười khẩy. "Em thực sự vừa bộc lộ sự "chèn ép" của mình theo đúng nghĩa đen đấy, nhưng thôi không sao." Nói xong, anh nắm chặt vạt áo sơ mi, kéo nó qua đầu rồi quay lưng về phía Kenma.

Những dòng chữ thực sự rõ ràng, lối viết nguệch ngoạc đặc trưng của Kenma.

"Làm ơn đừng rời xa em."

Kenma mất mấy giây nhìn chằm chằm, nỗ lực giải thích ý nghĩa của chúng nhưng vô ích. Đó chắc chắn không phải là một cái kết có hậu. Chắc chắn là vậy. Cậu đưa những ngón tay chạm nhẹ lên những dấu vết trên lưng anh. "Đây là lí do vì sao anh không nói cho em biết, đúng không?"

Kuroo nghiêng mặt sang một bên để có thể nhìn thấy Kenma qua bờ vai của mình. "Anh không muốn làm em sợ."

"Em không sợ." Một lời nói dối trắng trợn, nhưng đó là một lời nói dối mà cậu thừa biết Kuroo sẽ nhìn thấu ngay lập tức. Đầu óc Kenma quay cuồng với những giả thiết dẫn đến hoàn cảnh khiến họ phải nói những lời cuối cùng như thế này.

"Làm ơn đừng rời xa em."

"Anh yêu em."

Kenma thậm chí không thể nghĩ đến việc Kuroo sẽ rời bỏ mình. Trước đây anh hiếm khi để Kenma phải ở một mình, đến nỗi anh 'cắm trại' ở phòng Kenma vào đêm trước ngày kiểm tra, hay bám theo cậu đến Nekoma chỉ để viết một tờ ghi chú.

Kuroo luôn ở đó. Đó là điều hiển nhiên. Vậy các dấu ấn trên người họ rốt cuộc có ý nghĩa gì khi nó hoàn toàn đối lập với những điều thực tế luôn diễn ra trong cuộc sống của cậu?

Có khi nào… là một tai nạn? Tai nạn giao thông? Ít nhất là giả thiết này hợp lí. Nhưng có gì đó không ổn; như thể trái tim cậu đang nói với cậu rằng đó không phải câu trả lời mà cậu cần.

"Kenma," Kuroo nói, quay mặt về phía cậu. "Anh thực sự có thể cảm thấy em đang suy nghĩ quá nhiều." Anh đưa tay ra, kéo Kenma vào lòng. "Bây giờ chỉ cần vui vẻ cùng nhau thôi, đó là điều chúng ta có thể kiểm soát được. Cái gì đến ắt sẽ đến thôi."

Kenma gật đầu, muốn ghi nhớ tất cả những gì anh nói, nhưng không đủ để lấp lại những suy nghĩ về chuyện kia.

Nhưng cậu sẽ cố gắng. Bởi vì Kuroo muốn vậy.

"Cái gì đến, ắt sẽ đến."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top