iii
"Ủa, Haerin dậy rồi đó hả?" Hanni cầm khăn bông, vừa xịt nước lau kính vừa hỏi. Chị miệt mài chà khăn lên cái thứ nước đặc quánh nhão nhệu.
Haerin mới ngủ dậy còn theo mộng, rê đôi mắt lơ ngơ sang bên cạnh giường, rồi nhếch lên nhìn chị. Qua các mảnh tàn dư của một đêm ngắn, em thấy chị đang chăm chú vẽ những đường méo mó xiêu vẹo trên mặt kính ban công, mặt trời rơi xuống đồng tử chị, lóe sáng. Hôm nay chị mặc một chiếc đầm màu đen tuyền với vòng cổ nhỏ dạt trên xương quai xanh, tóc chị búi gọn ra sau, thả vài cọng tóc mai bập bùng trên gò má. Trông ra dáng một cô hầu hoàn hảo lắm.
Haerin vươn vai nằm phịch xuống gối, em xoa hai bên mặt của mình, chán nhường nhìn ra ngoài, trực tiếp ngó lơ câu chào hỏi của chị. Hanni không thấy em hồi đáp, cứ nghĩ em còn mèm ngủ nên tiếp tục lau kính.
Cả căn phòng cứ sột soạt tiếng khăn và tiếng dít của kính. Cho đến khi cảm thấy tới lúc cần phát ngôn, nhân lúc Hanni khom người tập trung vắt khăn chuẩn bị lau lần cuối, Haerin mới gác tay lên trán, gằn giọng hỏi
"Chị còn chưa về?"
Đêm hôm qua, thú thật thì mãi Haerin mới ngủ được. Hanni hết dồn em vào góc giường thì lại đạp chăn, lăn qua cả con thỏ bông mà ghì chặt em vào người. Lúc bị đột kích bất ngờ, em đã cố tách mình khỏi cái ôm khi miệng vẫn không ngừng gọi cả họ lẫn tên chị ta, thế nhưng chả có chuyển biến quái gì. Xong mệt quá thành ra mặc kệ.
"Chắc sáng nay dậy trước thấy cảnh đấy chị cũng hoảng lắm ha." - Haerin bồi thêm một câu, mặt vò lại như giấy ướt. Chuyển động tay chị chợt dừng lại, dường như đăm chiêu cái gì đó, bắt chước em xuyên kính ban công nhìn ra ngoài. Thân hình nhỏ lấp loáng trên mặt nước, chảy xệ xuống, rồi bị cái khăn trên tay khoét sạch.
"Hoảng gì chứ, Haerin có vẻ không biết bản thân ấm như nào nhỉ? À, còn cực kì thơm nữa nè." - Hanni nhúng khăn lại chậu nước, vừa tinh ranh cười khúc khích vừa luyến thoắng nói về em như đang tâng bốc mọi vẻ đẹp của thú nuôi họ mèo nhà chị. Haerin càng nghe càng thấy nhiệt nóng ấp kín hai vành tai, lửa lan đầy trên da mặt, ngại đến độ tức tưởi rúc lại vào trong chăn.
Nhìn Haerin quậy cái giường thành cái ổ rõ bừa bộn, Hanni thở dài, tháo găng tay đặt vào chậu nước rồi từ từ tiến về giường. Chị nhặt từng cái gối một xếp lên phía thanh đầu và khi chỉ còn con thỏ bông của mình, chị nhẹ nhàng ngồi xuống, cạnh cái chăn mà em đang nấp.
"Còn về việc em hỏi sao chị chưa về, thì câu trả lời là chị không có nơi để về."
Hanni vừa đung đưa hai cẳng chân vừa nói, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng tỉnh bơ như không là gì. Lúc ấy khi đã hiểu thứ chị vừa nói, Haerin chầm chậm nhú đầu ra ngoài, hai bờ má của em vẫn còn lưu sắc đỏ hồng do hơi ấm dưới lớp chăn. Em nhìn chị bằng ánh mắt nâu vẫn không mấy xao động, nhưng lại gửi gắm thêm những vì sao. Nhưng qua những vì sao sáng, chị lại đọc được ý của em, có phần tò mò và ngỡ ngàng ẩn giấu.
Được một lúc, Hanni chợt cười lớn vì biểu cảm mặt Haerin trưng ra, chị tiện đưa tay lên véo lấy một bên má anh đào mềm phúng phính của em rồi lại khanh khách cười. Nhận thấy em đang dần cau mày tỏ ý khó chịu, Hanni thôi nô đùa, đưa mắt nhìn ra ngoài mà kể vu vơ
"Chị không may sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ và... em biết đấy, chị là nữ duy nhất trong nhà. Lên tầm tuổi 19 chị có đi xin việc ở khu chị sống nhưng khu đó cũng như gia đình chị, nên chị chẳng được chỗ nào nhận. Trong lúc mắng nhiếc chị, bố mẹ tạo cho chị tài khoản trên ứng dụng thuê người chăm sóc, mục đích là muốn chị làm gái cho bớt vô tích sự. Thế mà chỉ sau một ngày là có tên khách bặm trợn thuê ngay, chị hoảng lắm nên sắp xếp đồ bỏ trốn khỏi nhà, may sao được bố em cứu giúp. Cũng phải cảm ơn ông ấy nhiều..."
Hanni bứt lông trên mình con thỏ, nhí nhảnh nhìn theo vài cọng tơ phất phơ trong không khí. "Thế nên việc ở lại đây có khi là định mệnh của chị rồi" - Hanni quay qua nhìn Haerin, không chờ một lượt phản ứng từ em, chị chỉnh lại cái vòng lấp dưới lớp cổ áo xong tí tởn chạy ra ngoài.
Sau tiếng đóng cửa, xung quanh Haerin như bị cái lạnh đông nghẹn lại, chèn em vào thế nghĩ ngợi đăm chiêu. Chị ta là đang kể khổ đấy à? - Em xoa cằm thắc mắc, lại lắc đầu nguây nguẩy, vò đầu trốn tiệt vào trong chăn.
Tóm lại là, Hanni trốn nhà, không có nơi để ở và bị bố bắt về làm người hầu. - Haerin bắt đầu nhẩm lại số sự việc được tường thuật kia. Nhờ chút nắng tràn qua thành cửa sổ chảy vào các kẽ chăn, em cố đếm đầu ngón tay trong cái ánh cam lờ mờ tối của chăn bông, vừa đếm vừa khựng lại như phân tích vụ án hóc búa nào đó.
Thình lình, Hanni bật tung cửa lao vào trong, chẳng nói chẳng rằng hất mạnh cái chăn ra rồi cầm chắc cổ tay Haerin kéo xuống giường. Trải một phen hú vía, Haerin chưa kịp hoàn hồn đã bị kéo khỏi phòng, lê lết theo chân chị xuống sảnh chính tầng 1. Tới nơi, ông Kang đã chờ sẵn trên ghế sofa nhìn hai đứa một chỉnh tề một nhếch nhác xuất hiện trước mặt, thầm tặc lưới đánh giá con mình. Ông khẽ liếc vào chiếc ghế phía đối diện muốn cả hai ngồi xuống, xong xuôi, ông nhấp một ngụm trà gừng rồi hắng giọng
"Sắp tới, ta phải đi công tác, có gì Hanni lo cho Haerin hộ ta."
"Vâng, cháu sẽ chăm em nhà thật tốt ạ."
Hanni niềm nở đáp lời, tay đưa sang vỗ vai người bên cạnh tỏ uy tín. Haerin- người từ nãy đến giờ mặt không khác gì hóc phải xương, định la lên phản đối ý kiến thì liền bị chị phóng tới bịt miệng, ú ớ chẳng nói được câu hoàn chỉnh. "Yên nào mèo nhỏ, động là lớn chuyện đấy." - Hanni thì thầm trong lúc giữ chặt lấy miệng Haerin, âm điệu trầm hẳn như đe dọa, thế nào em lại có chút sợ.
"Vậy tốt rồi, từ giờ nhờ cháu nhé, mọi việc ta đã phổ biến ban nãy, không rõ cứ gọi điện cho ta." Ông Kang vịn vào chiếc vali đứng dậy, bắt tay với Hanni rồi cùng 3-4 người áo vest lịch lãm bước khỏi cổng.
Ắt đã thấy đoàn người khuất bóng, Hanni mới mệt mỏi thả lỏng hai tay, buông thõng xuống. Có được tự do, Haerin nhảy bổ ra xa 3 mét, mắt chẻ ra những ngọn tơ ngấm máu ập vào người chị.
"Ông ta bị khùng hay sao mà để chị ở đây với tôi thế??" - Haerin nhất thời kích động, nhìn Hanni như nhìn kẻ bắt cóc buôn bán nội tạng. Vốn Haerin đã quen với việc sống một mình, nay có thêm bảo mẫu làm em có phần chưa hòa nhập được (Mặc dù bản thân không muốn sự cô độc)
"Có gì mà phải giật đùng đùng lên như thế, chị em mình còn ngủ với nhau rồi cơ mà." - Hanni lấy giấy ăn lau đi phần tay áo vừa dùng để khóa miệng Kang Haerin, chị vò giấy vứt vào thùng rồi tiến ra bếp. Con nhóc đó hở ra là gầm lên, tính tình ương ngạnh khó bảo, ăn nói độc địa cay nghiệt vậy thôi nhưng thực chất khá hiền, do cũng ôm ấp nhau rồi nên xíu nữa thấy bình tĩnh thì lại ổn ngay, nghĩ rồi Hanni tót đi nấu ăn bỏ mặc Haerin đứng xù lông ở giữa nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top