i
"Lâu lắm rồi nhỉ?"
Kang Haerin ngả người ra ghế, em khẽ thở dài mà lắc nhẹ ly rượu vang đỏ trong lòng tay, những đốm sáng của tia điện trên trần nhà rơi lả tả xuống bề mặt thứ chất lỏng rồi rắc đầy vào đôi mắt khép hững hờ của em một màu vàng leo lắt. Người đàn ông cao lớn ngồi phía đối diện như nghe không lọt tai, vầng trán nheo lại sâu hóm.
"Thật sự không còn cách nào khác, công việc quả là dày đặc con à."
"Bố bận công tác 2 năm mới trở về nước một lần, thế nhưng chưa một lần nào bố xuất hiện trước mặt tôi kèm với cái được gọi là 'hạnh phúc' mà bố vẫn thường hứa hẹn sẽ kiếm tìm cho tôi từ bé đến giờ cả."
Em ứa ra một vẻ cười nhạt nhẽo, nhìn xa xăm lên bóng của cái lồng chim được họa trên chùm đèn lớn. Trong lồng không có vật, chỉ có cái tô thức ăn nọ đã bị thời gian lẳng đi một góc cho lạnh cóng rồi tàn dần, giống em, người dù đang hoạt động nhưng phần hồn lại chẳng còn, bị gió lùa rong lên tít lên nền trời cao nghệu.
"Bố suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào công việc như cái máy được lập trình sẵn, chịu vất cả tuổi thanh xuân còn nhiều bỡ ngỡ kia, vất sự tự do bay nhảy của chính mình vào gông sắt mục rữa, vất luôn cả tâm hồn đứa con thơ theo cái chết của mẹ nó vào hơn 10 năm về trước. Tôi 8 tuổi phải chịu đựng nỗi tẻ nhạt ngày ngày đều chực trào qua cuống họng, ghét phải sống với những tên tay chân vệ sĩ lúc nào mặt cũng cứng đờ như băng rồi nhận lệnh một cách mờ mịt, hay chán nản khi định nghĩa 'sống' của tôi chỉ dựa dẫm vào những cọc tiền mặt dày như cả khu thư viện bách khoa... Cái đó không phải là 'sống', đó là 'tồn tại vĩnh hằng' trong cô độc đến khi chết đi dưới lưỡi giáo thời gian."
Haerin đưa môi nhấp một ngụm rượu, đầu lưỡi em dắt díu cái bỏng rát xuống tận dạ dày, đắng ngắt và cay xè. Em muốn phỉ nhổ lên cuộc đời đã găm chặt vào khoang ngực những con dao nhọn hoắt mà em chẳng thể nào rút chúng ra, giải thoát cho cái xác trôi nổi vẫn từng giây nhuốm đỏ mặt biển lặng bằng dòng máu lạnh ngắt.
Ông Kang mệt mỏi dựa đầu vào tay, rũ mái tóc quăn óng bạc che đi khuôn mặt có phần đăm chiêu của bản thân.
"Ý của con... là muốn hạnh phúc ư? Cái đó thì ta giúp được."
"Bố thôi đi."
Ly rượu phóng xuống nát tan trên nền gạch, Haeirn vỗ gối bật cười thành tiếng, cười nhưng khiến cơ thể em quặn thắt lại, đau đớn mà cũng chẳng thể làm gì.
"Vẫn là cái văn mẫu ấy, tôi thấu đến phát ngấy rồi. Bố nói được thì hà cớ chi lại không làm được thế, hay là lại dùng đống tiền giấy kia ban tặng cho tôi mấy thứ vô dụng như gấu bông, quyển sách, chiếc xe đời mới? Với bố lúc nào cũng chỉ có tiền thôi, mà tiền thì đâu thể gặt hái được cho ta hạnh phúc?"
Haerin đưa tay đặt lên trán, che đi luồng sáng hiu hắt lảnh qua các kẽ tay. Ông nhìn em, rồi lại nhìn vào màn hình điện thoại.
"Con chắc chắn chưa? Ta thấy con có vẻ thiếu thốn người bầu bạn, nên ta sẽ cử về đây một nhóc phù hợp đủ cho con thấy hạnh phúc."
Lời nói của ông như dòng sông phẳng lặng, không róc rách cũng chẳng xối xiết, nhưng cạch điểm chạm tới thính giác Haerin lại khiến em ngỡ ngàng xốc lại cả thân thể, mắt lấp lánh những hạt bụi sáng mà giương lên tròn xoe. Em cau mày cố nhìn vào tấm ảnh trên chiếc điện thoại phía xa, đầu nghiêng sang tỏ vẻ ngờ vực.
"Bố buôn bán người à?"
"Không, ta đường đường chính chính hành động, việc gì phải làm những việc vô nhân đạo đấy. Một lát nữa người sẽ tới, con xem có được không rồi báo lại cho ta."
Ông Kang vươn vai ngáp lấy cụm khí bổng, lê thê rảo bước về phòng bỏ lại Haerin vẫn ngồi đó, bàng hoàng nhưng cũng ngờ ngợ. Em cầm chắc cái điện thoại trong tay, lia mắt qua từng dòng chữ nhỏ trốn dưới tấm kính mờ.
"Cái gì mà 'Thuê tôi đi, tôi sẽ chăm bạn cả đời!' ? Xong còn không phải người Hàn Quốc, có hiểu rõ văn hóa ở đây không nhỉ?"
Chợt, có tiếng cốc cách nhảy trên lưng cửa chính, trực tiếp kéo rề hai con mắt Haerin về hướng âm thanh động đậy. Em đứng dậy bỏ điện thoại xuống, hồi hộp tiến đến với sự nghi hoặc dần nướng cháy bán cầu não.
"Xin chào, cho hỏi tìm ai vậy ạ?"
Haerin nhìn nửa thân hình người con gái lấp ló sau cánh cửa lớn, mắt hơi chếch sang đống hành lí cồng kềnh xung quanh. Cô gái loay hoay chỉnh lại chiếc áo len to phồng, nghe thấy liền giật bắn mình mà ngước lên em, trên môi lập tức chèo khéo một nụ cười tươi rói.
"A! Em là Kang Haerin 17 tuổi đúng không nhỉ? Chị là Hanni Pham, 19 tuổi, bão mẫu tương lai của em nè!!"
Hanni ngả người sang phải đối diện với ánh mắt của Haerin, ngón tay cong hình chữ v chờ đợi sự hồi âm. Haerin vuốt tóc trông người đằng trước, lòng chầm chậm đánh giá. Thật mà nói, khuôn mặt chị ấy đẹp như cả một bức tranh phong cảnh yên bình đợt chiều hôm ngả tà áo tím. Chóp mũi chị đỏ ửng vì lạnh, nhìn như trái dâu chín lung linh giữa cả biển nắng hoàng hôn mà bầu trời hiên ngang rải xuống hai bờ má chị, trong đôi đồng tử đen láy lại sáng lên những vì sao thất lạc lỡ lầm bay đến khi đêm còn chưa kịp tỏ quá trán.
Mới gặp mặt, em đoán chắc chị gái này thuộc tuýp người luôn vui tươi nhí nhảnh, hướng ngoại đến kinh ngạc.
Thì hướng ngoại đấy, mặc dù là xinh xắn đáng yêu, nhưng cùng với hướng nội làm sao chơi lại nhau?
"Bảo mẫu cái khỉ, có phải bố tôi thuê chị tới đúng không?"
"Chính xác!"
Hanni hùng hổ đáp lời, tay giơ lên làm hiệu trong khi cả bàn tay em thì úp thẳng vào mặt chính mình.
"Ông ta nghĩ cái quái gì mà lại đặt hai cực âm dương của nam châm ở cùng nhau vậy?"
Em cúi đầu than thở, kéo cao cánh cửa rồi quay sang nói với Hanni
"Thôi thì đêm nay cơn lạnh bủa vây, chị cứ vào đây trú tạm một hôm rồi sáng ngày sau cắp đồ rời khỏi nhanh cho tôi nhờ."
"Ơ nhưng sao tự nhiên lại thế? Chị còn chưa tiếp xúc với Haeirn cơ mà?"
"Phải, nhưng ta quá khác nhau, tôi e rằng bản thân sẽ làm chị khó chịu."
Hanni thoáng nét rầu rĩ trên mặt, rồi má lại phồng lên hây hây đỏ.
"Hì hì, đời người không ai biết trước được gì đâu mèo con ạ. Biết đâu chị lại thu phục được em thì sao?"
"Mèo...con?"
"Ừ, ấn tượng đầu tiên của chị về em đó!"
Haerin lắc đầu cười trừ, em xoay người trở vào trong ới thêm vài tên hầu hạ ra khênh giúp chị đống đồ lủng củng, lúc khuất bóng, em vẫn không quên nói vọng ra
"Vậy thì tôi nghĩ nó sẽ là ấn tượng tốt đầu tiên và cũng là cuối cùng mà chị có, còn lại suốt đêm nay chỉ có những thứ tối đen và hà khắc giằng co với chị mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top