Kiss the rain-chap 39

Chap 39

 

Giá như có một phép màu nào đó xảy ra ngay lúc này, giá như tôi có được chiếc điều khiển thời gian giống như trong bộ phim giả tưởng Click, tôi sẽ bấm ngay nút pause mà không hề chần chừ.

Làm như thế Kiwi sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi có đúng không?

Phải đấy, tôi sẽ mãi ở trong vòng tay Kiwi như thế này, chẳng cần biết thế giới ngoài kia ra sao.

Kiwi.

Kiwi.

Kiwi.

Hai tiếng “Ki-wi” cứ vương vít bên tai tôi như giọt sương sớm trong veo vắt mình lên ngọn cỏ mỏng manh đang trĩu nặng, chỉ đợi đến giây phút rơi xuống vỡ òa vào nền đất ẩm ướt.

Nhưng mà…mãi mãi ư?

Tôi tham lam và ích kỉ quá thì phải. Tôi nào có thể độc quyền Kiwi, và cả tương lai của anh ấy?

Ôi, tôi đúng là đứa con gái xấu xa tệ hại nhất trên đời. Thế quái nào mà tôi lại có ý tưởng ngu xuẩn ấy chứ.

“Sắp đến giờ cất cánh rồi anh Kiwi.” Tôi đẩy anh ấy ra. “Nếu ai bắt gặp chúng ta ở đây thì sẽ rắc rối to đấy.”

“Hả?”

“Anh quên rồi à, em là Hạ Kem đấy. Anh có muốn sáng mai thức dậy thấy báo nào cũng giật tít và đăng hình hai chúng mình không?”  Tôi vui vẻ đùa cợt đập một cái vào vai Kiwi.

“À, ha! Ice-cream mắc bệnh ngôi sao từ khi nào thế hả?” Kiwi dịu dàng luồn tay vào tóc tôi, cười vang.

“Là em lo lắng cho anh.” Tôi liền chun mũi. “Chứ không phải bệnh ngôi sao đâu nha.”

“Này Ice-cream, ai đã dẫn em vào căn phòng bí mật của anh thế? Skyler đúng không?”

“Ừ, anh ấy đã kể hết cho em nghe!”

“Gì cơ? Kể hết?” Kiwi nhảy dựng lên.

“Ừ.” Tôi vòng tay ra đằng sau cười khanh khách.

“Skyler đúng thật là…” Kiwi ôm trán thở dài.

“Có gì đâu chứ, nhờ anh ấy em mới phát hiện ra anh Kiwi đáng yêu cỡ nào. Đáng yêu lắm lắm nhé!” Tôi huơ tay loạn xạ như một đứa hâm hấp. “À mà anh mau đi đi, muộn giờ mất.”

“Vậy…anh đi đây. À mà khoan đã.”

Kiwi lôi từ trong túi áo ra chiếc vòng hạt cườm ngày nào. Anh ấy đã hứa sẽ sửa lại nó cho tôi mà. Tôi biết anh nhất định sẽ giữ lời.

“Cái này lẽ ra nên đưa cho em lâu rồi. Nhưng tâm trạng của anh gần đây không được tốt.”

Tôi ngẩn người ra nhìn Kiwi đeo nó cho mình. Rồi Kiwi nhấc tay tôi lên, nhẹ nhàng đặt nó lên ngực anh.

“Em luôn ở đây, Ice-cream.” Ánh mắt xanh biếc của Kiwi dãn ra một nụ cười sâu thẳm.

Những giây phút cuối cùng, tôi cố gắng ghi nhớ lại gương mặt anh ấy.

Mình thích Kiwi từ khi nào nhỉ?

À nhớ rồi, từ hồi lớp 10 mới bước chân vào trường.

Lần ấy tôi và My cứ lớ nga lớ ngớ, sung sướng chạy hết chỗ này đến chỗ khác trong cái thư viện to bự. Chưa bao giờ bọn tôi thấy cái thư viện nào rộng và nhiều kệ sách đến thế. Ham hố ôm cả đống sách các loại, tôi định đem ra bàn đọc sách bên cửa sổ nhâm nhi,vừa say sưa lật giở từng trang sách, vừa mơ màng ngước ra ngoài cửa sổ, thơ thẩn ngắm nhìn bầu trời xanh.

Trong lúc lựa sách, tôi đã phải kê một cái ghế 40cm dưới chân để lấy cuốn mà tôi thích. Vì kệ sách đặt ở giữa, hai bên đều đựng sách, nên từ đầu bên này có thể thấy người khác ở đầu bên kia.

Tìm thấy rồi, tôi vui quá ôm lấy nó, nhe răng cười toe, tất nhiên hồi đó tôi hãy còn mang niềng răng. Xin thề là lúc ấy trông bộ dạng tôi cực kì khó đỡ.

Đúng cái khoảnh khắc ấy thì một anh chàng bên kia kệ sách ngẩng đầu lên, và đập vào mắt anh ta là cái bộ dạng toe toét khó đỡ. Ừm. Của tôi.

Nếu như đấy là một bộ phim thì ắt hẳn cảnh đó sẽ là một cảnh quay chậm ngọt ngào.

Đó chính là lần đầu tiên tôi chạm mặt Kiwi.

Có thể bạn sẽ nghĩ “Chao ôi, lãng mạn thế!”. Nhưng không đâu nhé, bởi chỉ sau 5s, vẻ đẹp trai hút hồn của anh ấy đã đốn ngã tôi.

Và tôi trật chân.

Và cái ghế bị cũng bị trật theo.

Và tôi ngã lăn.

Rầm.

…!

À, một lần khác nữa.

Khi ấy tôi phải ở lại trực nhật ở vườn trường vào buổi chiều. Nhiệm vụ của tôi là nhặt hết rác, lá úa.

Vườn trường Isaac Newton có lồng chim, chim bồ câu, bể cá vàng, loa phát những bản nhạc không lời, và ghế gỗ màu trắng cùng xanh lam. Ngày nào mấy chú chim có đốm lông đỏ hình tròn ở má như cô dâu Hàn Quốc cũng hót loạn cả lên, thêm cái loa nữa thành ra lúc nào cả khu vườn cũng rất vui nhộn. Thỉnh thoảng con mèo của các bác đầu bếp chạy ra đó chơi, leo tót lên cây dọa lũ chim khiến tụi nó hoảng loạn xù lông nhảy tưng bừng.

Vừa cầm cây chổi bước vào, chưa kịp làm gì thì tôi bắt gặp anh ấy đang cho lũ chim bồ câu ăn.

Phải nói thế nào nhỉ, khoảnh khắc ấy thực sự rất đẹp đẽ, in đậm mãi trong trí nhớ của tôi. Kiwi cúi người xuống, một tay cầm túi đồ khô, một tay rắc những mẩu bánh trên nền đất. Lũ bồ câu thích thú tíu tít xúm vào ăn. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Kiwi cười, nụ cười hạnh phúc.

Thấy tôi, Kiwi khẽ quay người lại. Lũ bồ câu giật mình tung cánh bay lên.

Tôi cũng nhớ như in lần trong phòng y tế trường Isaac Newton, cái lúc hai bọn tôi ngồi dựa lưng vào tường bên cạnh nhau. Tôi nhớ nhất là sống mũi cao của anh ấy khi nhìn nghiêng.

Hay khi bọn tôi hái hạt cườm ở vạt cỏ dại ven hồ.

Cùng nhau ăn nem chua rán, ốc luộc, và Kiwi suýt chút nữa té xỉu vì ớt cay.

Trò chuyện về album mới của Britney Spears.

Cùng nhau sửa bài luận Tiếng Anh.

Lần bị nhốt trong căn phòng tối, Kiwi đã xuất hiện ôm chặt tôi trong bờ vai mềm mại của anh ấy.

Cùng nhau chơi trò nối các vì sao. Và anh đã nghiêng người sang thì thầm rằng tôi là Ice-cream của anh.

Cùng nhau đạp xe lòng vòng qua những con đường ngoại ô thơm mùi hoa cỏ.

Cùng nhau đến hiệu sách.

Cùng nhau đi dạo trong trung tâm thương mại.

Cùng nhau đến ngôi nhà bên hồ.

Cùng nhau câu cá nhưng rồi lại thả nó đi.

Cùng nhau...

Ừm, cùng nhau…

Sao thế này?

Không hiểu sao nghĩ đến đây mọi thứ bỗng nhòa đi. Là vì tôi không còn nhớ nổi nữa, hay vì nước mắt từ đâu đến cứ trào ra, gạt mãi mà không hết?

Chuyến bay cất cánh.

Qua tấm cửa kính trong đại sảnh, tôi ngước lên nhìn. Nhìn mãi. Đến khi máy bay khuất xa sau những đám mây trắng xốp.

Kiwi cố tỏ ra bình thản, lạnh lùng là thế, nhưng vẫn luôn ân cần quan tâm đến tôi.

Trước khi lên máy bay, anh ấy đã cởi chiếc áo có mũ trùm đầu của mình khoác lên người tôi-chiếc áo có mùi thơm của anh ấy.

“Tạm biệt, Ice-cream.”

Tạm biệt anh…

Từ giây phút này trở đi, tôi khóa chặt trái tim mình với đầy ắp những kí ức về Kiwi lại.

Không ai hết.

Không ai khác ngoài Kiwi.

Hẹn gặp lại, vào một ngày nắng đẹp…

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: