S1- Sự Trỗi Dậy Của Loài Pan - Chương 3.1
Sáng hôm sau, ánh sáng lại một lần nữa cố gắng len lỏi vào từng ngóc ngách của khu rừng.
Đêm qua quả là một trải nghiệm khó quên của Ari, chưa bao giờ cô có thể tưởng tượng rằng đến việc ngủ cũng khó khăn như vậy. Thần kinh cô luôn trong trạng thái căng thẳng, không biết lũ Pan sẽ từ phía nào nhảy bổ ra, nhân lúc cô ngủ mà xé xác cô như cách chúng đã làm với hai con nai xấu số ban sáng, thậm chí cả tiếng côn trùng rỉ rả xung quanh cũng trở nên đáng sợ.
Ari cẩn thận lấy cung tên của mình ra kiểm tra một lần, cha cô vẫn thường nhắc nhở cô rằng: "Nếu con thất bại trong việc chuẩn bị, chẳng khác gì việc con đang chuẩn bị cho một thất bại cả". Nên ở mỗi hành động quan trọng, Ari đều cố gắng kìm hãm sự nóng vội của mình để chuẩn bị mọi thứ chu toàn nhất có thể.
Khi đang đứng canh gác, Ari bất chợt đánh hơi thấy sự đe dọa, cô nhạy bén cảm nhận được sự rung chuyển nhẹ của mặt đất mà những người khác chưa kịp phát hiện ra.
Cô lập tức lên tiếng đánh thức mọi người: "Mọi người dậy đi!!"
Những thành viên khác dù đang ngủ nhưng tinh thần không hề thả lỏng, vừa nghe tiếng Ari, họ lập tức tỉnh dậy dù chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phóng mắt sâu vào vùng cây cối gần đó, họ nhìn thấy đằng sau những tảng đá và cây khô, thập thò những đôi mắt xanh man rợ và móng vuốt của bọn Pan nhỏ.
Chúng đã đánh hơi được vị trí của con người và dẫn dắt đội quân để đuổi theo. Ari giương cung về phía phát ra rung chấn, đồng thời lên tiếng cảnh báo mọi người: "Chúng đã tới rồi."
Nic đứng gần lũ Pan nhất đưa tay rút thanh kiếm dắt sau lưng ra chuẩn bị chiến đấu. Tia sáng phản chiếu từ lưỡi kiếm vừa lướt qua, đàn Pan liền như bùng nổ, đám đen đủi gai góc ấy liền lao về phía năm người như điên như dại.
Phía trước bọn chúng có những tảng đá lớn cao lổm chổm nhưng cũng hoàn toàn không thể ngăn cản bước tiến của chúng, chẳng mấy chốc đã có con lao tới sát ngay trước mặt Nic rồi.
Nic cầm kiếm phóng lên trước cả đám, cô quyết định giữ chân bọn Pan cho mọi người chạy thoát. Bóng kiếm vụt lóe lên, chỉ thấy Nic nhẹ vung tay và nhảy bổ vào bầy Pan hỗn chiến. Không ít con bị lưỡi kiếm của Nic liếm qua, tứa máu rồi gục ra đất nhưng cả lũ phía sau như không hề biết sợ, nhảy bổ vào Nic mang theo cả sự điên tiết hung tợn hơn bất kì giống loài ăn thịt hoang dã nào.
Hết con này tới con khác vồ tới tấp đâm trực diện khiến Nic phải vừa chém vừa tránh né, tìm cách trụ vững giữa lòng địch, cả hai tay cô vung kiếm không biết điểm dừng.
-Vẫn còn nhiều thật – Nic có chút thở dốc lên tiếng. Trước tình hình hỗn loạn, Rin cũng lao vào cuộc chiến, Ari bên này cũng dốc toàn lực bắn tên yểm trợ cho hai người.
Phía sau, anh thầy thuốc đã không còn giữ được vẻ mặt hiền hòa, bình tĩnh như mọi khi. Đôi mắt lo sợ nhìn về phía lũ Pan hung dữ, hai tay anh bấu chặt vào hòm thuốc ôm trước ngực, thân thể đã run lên, nhưng là một người thầy thuốc, bản năng cứu người đã chiến thắng nỗi sợ.
-Đừng lo, tui sẽ bào vệ cho ngài pháp sư.
Anh lấy thân mình che chắn trước Đường Đường – người mà họ mời đến để diệt trừ lũ Pan này.
Mãi giao chiến với những nguy hiểm trước mặt, cả bọn không hề nhận ra rằng nơi nguy hiểm nhất vẫn là nơi không nhìn thấy được.
Nếu trước kia, Pan chỉ là một loài sinh vật rừng hiền lành chậm chạp, khi nguy cấp chỉ biết cuộn mình né tránh, thì giờ đây mọi thứ đã thay đổi. Bản chất ngày xưa của loài Pan cũng không còn nữa. Linh hồn của loài Pan đã bị nguyền rủa, chúng trở thành một thực thể hung bạo và tàn ác, sự chuyển hóa không chỉ cướp đi bản tính lương thiện của loài Pan mà còn trao thêm cho chúng thứ vũ khí mà lũ trẻ không hề biết đến – sự khôn ranh, giờ đây ngoài sức mạnh, những con Pan còn biết chiến đấu bằng những toan tính mà con người không lường trước.
Nhìn thấy những mục tiêu có vẻ như không có khả năng chiến đấu, một số con Pan đã lẻn ra sau, chúng gườm gườm nhìn chòng chọc vào chỗ Đường Đường và anh thầy thuốc rồi nhất tề tấn công về phía ấy. Con Pan gần nhất như một viên đạn pháo, vọt lên lao thẳng đến.
Đường giật mình dự định phản kháng thì anh thầy thuốc phía trước mặt đã xoay người lại, thân hình đầy đặn đưa lưng về phía con Pan, đôi mắt nhắm nghiền, toàn thân đang run lẩy bẩy tiến sát, đẩy Đường về phía sau, khiến Đường loạng choạng không đứng vững.
Trong tình thế oái ăm nguy hiểm, một mũi tên chính xác găm thẳng vào lưng con Pan trước khi bộ vuốt sắc nhọn kịp lao tới để lại một vết cào sâu trên tấm lưng đầy đặn của anh thầy thuốc.
-Không ổn đâu mọi người! Chúng ta phải chạy thôi. Nic, giúp tôi yểm trợ Rin sẽ đưa Đường và thầy thuốc đi trước!
Ari hét lớn, cô biết rằng nếu cứ kéo dài chiến đấu, phí sức tại chốn này chắc chắn không phải là lựa chọn khôn ngoan. Vì thế thay vì tiếp tục chiến đấu, họ thu vũ khí xoay người bỏ chạy.
Năm người quay đầu chạy thục mạng, bất kể phương hướng thế nào cũng không dám dừng chân không dám ngoảnh đầu, chỗ nào có đường là chạy vào chỗ đó. Lũ Pan kia cũng chạy nhanh không kém, tiếng "réc réc" phảng phất như lúc nào cũng vang lên ngay bên tai.
Không biết chạy được bao lâu, hình như âm thanh từ lũ Pan đã nhỏ hơn nhiều, Ari mới dám quay đầu lại nhìn thử một cái.
Tình hình thật vô cùng tệ hại, lũ Pan vẫn còn bám sát phía sau, Ari lo lắng chạy lại chỗ Đường hỏi kế sách ứng phó tiếp theo:
-Ngài pháp sư, chúng ta đi đâu đây, không thể chạy mãi thế này được.
Đường Đường cũng quay đầu lại nhìn phía sau mình, Nic là người chạy sau cùng, gần với lũ Pan nhất, cô vừa mới di chuyển, chỗ chân vừa nhấc lên ấy lập tức bị Pan chồm đến cào vào khoảng không, cô vừa tiến được một bước, lại có một con khác nhảy vồ tới nhe hàm răng sắc nhọn muốn cạp cái chân nhỏ bé đó ra làm hai.
Đường không nói nổi tiếng nào, chỉ đành quay đầu chạy tiếp, thoáng chốc suy nghĩ, cậu đưa ra kế hoạch mới cho Ari:
-Chúng ta đã bị lộ rồi, phải đánh nhanh thắng nhanh. Tới thẳng hang của bọn chúng giết chết con chúa khi nó chưa kịp đề phòng và tập trung toàn bộ đám con non lại.
Nhìn lại từ buổi sáng hôm qua đến giờ cả nhóm như hành động một cách cảm tính và bồng bột, mọi việc đều bị động và bị trật hướng. Nhưng thật ra cả nhóm không hề vào rừng mà chỉ cầu may rủi, mong thần linh giúp diệt quái thú, cái đêm đầu tiên Đường ở lại ngôi nhà trên cây, cả nhóm đã có một lần tập hợp lại đó để bàn kế hoạch.
Vũ khí phép thuật là những vật được tạo ra từ đá năng lượng, có khả năng tiếp nhận và khuếch đại năng lượng gốc, tạo ra những công năng đóng góp quan trọng vào cuộc sống của con người. Tuy nhiên năng lượng của đá có giới hạn và tùy vào chất lượng của đá thu nhập được. Vì vậy đá phép thuật rất quý và được con người săn lùng rất nhiều.
[Đá năng lượng được chia chất lượng theo màu sắc. Những màu càng sáng như vàng, hồng, cam,... thì càng có giá trị. Màu trắng là màu hiếm nhất và đắt đỏ nhất]
Nghe Đường giải thích xong đến anh thầy thuốc cũng không ngăn được sự phấn khích nôn nóng hỏi:
– Ngài pháp sư, còn tôi thì sao?
– Anh là y sĩ mà, đâu cần chiến đấu đâu! – Đường nghiêng người, xoay qua trố mắt nhìn anh thầy thuốc đầy vẻ ngạc nhiên
– Tôi biết, nhưng ít ra vẫn nên có chút gì đó phòng thân chứ, tôi sợ mình làm vướng chân mọi người.- anh thầy thuốc đáp ngại ngùng, đưa tay lên đầu gãi gãi. Nghĩ thấy cũng có lý, Đường chìa ra một cái ống nhỏ màu vàng cho anh thầy thuốc:
– Vậy anh cầm lấy cái này, lúc nguy cấp thổi một cái sẽ có thứ đáng xem.
– Thật sao? Cảm ơn, cảm ơn ngài rất nhiều!
Mặc dù chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng anh thầy thuốc đã cảm giác yên tâm và có phần tin tưởng hơn vào chuyến đi phía trước.
– Có gì đâu, chừng này so với 200 đồng vàng có đáng gì, ahihi!
Đường đáp lại tức thì, giọng đầy phấn khích.
Phụut t tt t! Câu nói của Đường làm Ari toàn thân kinh động, ngụm trà đang uống cũng phụt hết cả ra, sắc mặt thoáng chút lạ lùng lấm lét, máu nóng dồn lên mặt, ba người còn lại, không ai hé miệng nửa lời, họ đâu có từ nào để biện hộ cho sự vội vàng và khoác lác.
Ari còn chưa nói với cha cô về sự xuất hiện của Đường, nói gì đến việc liệu cha cô có chịu bỏ ra số tiền đó hay không? Nhưng biết làm sao được, bốn đứa phải làm mọi cách có thể để cứu cái làng này thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top