Chương 20: Lần đầu thử nghiệm


Dưới cái nhìn của những người khác, Lâm Thu Thạch ở chung phòng với một cô gái xinh đẹp như Nguyễn Nam Chúc quả là chuyện vô cùng vinh hạnh. Chỉ có Lâm Thu Thạch biết rõ, Nguyễn Nam Chúc hoàn toàn không dịu dàng đáng yêu như hắn thể hiện trong này.

"Đi xem các phòng còn lại thế nào." Nguyễn Nam Chúc nói: "Rồi chúng ta quyết định luôn người nào ở phòng nào."

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

Người mẹ đưa cho hắn cả thảy bốn chiếc chìa khóa, tương ứng với bốn căn phòng ở tầng mười bốn. Nguyễn Nam Chúc dạo một vòng quanh hành lang, mở hết các cánh cửa có thể, nhận thấy cả bốn phòng về cơ bản đều giống nhau, một cửa ra vào, một cửa sổ, một chiếc giường, diện tích phòng nhỏ như chiếc quan tài, trần lại thấp, nằm lên giường quả thực giống như nằm trong quan tài vậy.

"Tôi muốn đi tắm." Lão nhà giàu nóng nảy lên tiếng: "Ở đây không có cả nhà vệ sinh ư?" Lúc này trên mặt ông ta toàn là máu tươi, ánh mắt vẫn chưa hết hốt hoảng. Cũng may ông ta đã bình tĩnh ít nhiều, không còn ngây thơ cho rằng đây là một cơn ác mộng.

"Thật ra là có, hình như ở cuối hành lang." Lâm Thu Thạch nói: "Khi mới lên tôi đã thấy ở đó có một nhà tắm chung, chút nữa chúng ta đi xem thử?" Bị một người máu me đầy mình kè kè theo sau quả thực không dễ chịu, vả lại mùi máu tanh nồng nặc gây cảm giác buồn nôn ghê gớm.

"Được." Lão nhà giàu gật gật đầu, nhân cơ hội tự giới thiệu. Ông ta nói mình tên Tăng Như Quốc, là một nhà buôn đá quý. Trong lời giới thiệu ông ta không giấu được vẻ kiêu ngạo, xem ra ngoài đời thực ông ta là một người luôn coi mình như trung tâm. Đáng tiếc sau khi vào cửa, đời thực chỉ còn là cát bụi, những thứ quỷ quái ở đây không vì bạn có nhiều tiền mà nhẹ tay dù chỉ một chút.

"Chia phòng thôi." Nguyễn Nam Chúc nói: "Tôi cùng nhóm với Dư Lâm Lâm, mọi người tự định đoạt nhé."

Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau. Cuối cùng sau khi bàn bạc, ai  nấy đều tìm được bạn cùng phòng của mình. Hứa Hiểu Chanh ở cùng Đường Dao Dao, hai cậu trai trẻ chung phòng, vậy là Tăng Như Quốc bị bỏ rơi một mình. Sắc mặt tím tái, hồi lâu ông ta không nói được lời nào vì giận quá. Nhưng ở đây chẳng ai buồn nể mặt lão nhà giàu, thậm chí họ đều giả vờ như không biết ông ta đang giận.

Nguyễn Nam Chúc cũng không quá lạnh nhạt ông ta, hắn khẽ khuyên: "Ông nên đi tắm cho sạch đã rồi tính."

"Chẳng lẽ tôi phải ngủ một mình?" Tăng Như Quốc tuy chưa biết việc chết ở thế giới này thì ở hiện thực cũng đi đời, nhưng chắc hẳn ông ta cảm nhận được điều gì đó, giọng ông ta run lên: "Ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sao?"

Đường Dao Dao chẳng buồn khách sáo với ông ta: "Ông yên tâm, nếu chết thì sớm muộn cũng chết, ở chung với ai cũng vậy thôi."

Tăng Như Quốc định nói thêm, nhưng thấy mọi người không ai để ý đến mình nên đành im lặng.

Sau khi chia phòng, Nguyễn Nam Chúc đề nghị tất cả cùng lên tầng thượng để xem có gì đặc biệt không.

Đường Dao Dao tỏ vẻ đồng ý.

Tầng mười bốn là tầng cao nhất của tòa nhà, đi lên nữa sẽ tới sân thượng. Cửa sân thượng bị khóa trái bởi một ổ khóa gì sét, xem ra đã lâu lắm không có ai đụng vào.

Lâm Thu Thạch nhìn qua khe cửa, không phát hiện có thứ gì đặc biệt:

"Xuống tầng thử đi, ở đây hình như không có gì."

"Đợi ngày mai sáng sủa rồi đi." Đường Dao Dao đề xuất: "Bây giờ trời sắp tối rồi, nên về tắm rửa rồi đi ngủ sớm."

"Không thể ở chung một chỗ rồi thay nhau canh gác à?" Cậu trai lần đầu tiên vào cửa đưa ra đề nghị mà trước đây Lâm Thu Thạch cũng từng cân nhắc: "Người đông thế mạnh, phân tán ra nhiều nơi lỡ đêm xảy ra chuyện gì sẽ chẳng biết chừng."

"Không được." Nguyễn Nam Chúc nói: "Nếu mọi người tập trung một chỗ, tới một thời điểm nhất định tất cả sẽ ngủ hết. Là người có kinh nghiệm, tôi khuyên mọi người ngủ càng sớm càng tốt, đêm thấy gì lạ cũng đừng ra ngoài."

Cậu trai kia nghe nói đành gật gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu rồi.

"Đi tắm rửa cái đã." Nguyễn Nam Chúc nói: "Nhân lúc còn sớm."

Lúc bấy giờ là sáu giờ chiều, trời chưa tối hẳn nhưng mây đen ở chân trời đã sắp sửa trùm kín không gian, như thể chỉ một giây sau cả thế giới sẽ chìm vào màn đêm tăm tối.

Bốn người đàn ông trong nhóm cùng vào nhà tắm chung trước. Tăng

Như Quốc tìm thấy quần áo trong căn phòng của mình, xem ra muốn được tắm lắm rồi.

Lâm Thu Thạch thì nghĩ tắm rửa quá phiền phức, định rửa mặt súc miệng đơn giản rồi về phòng ngay.

Những người khác cũng không định ở trong nhà tắm quá lâu, động tác đều hết sức mau lẹ.

Lâm Thu Thạch vừa rửa mặt, vừa quan sát xung quanh. Căn nhà tắm này khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, mặt sàn đầy vết ố nhơ nhớp, bốn bức tường lẫn bệ lavabo đều gây cảm giác nhớp nhúa bẩn thỉu. Vì trời hơi tối, đèn trần tòa nhà được bật sáng. Chiếc đèn chiếu ra ánh sáng vàng ảm đạm, hắt vào trong phòng, khiến cảnh vật tựa như nằm trong một bức ảnh xưa cũ.

Hai cậu thanh niên chung phòng đã giải quyết xong xuôi, đang chuẩn bị về phòng. Họ tạm biệt Lâm Thu Thạch: "Dư Lâm Lâm, bọn tôi đi trước nhé."

Lâm Thu Thạch gật đầu, cậu cũng sắp xong, cầm chiếc khăn mặt định cùng bọn họ ra ngoài.

"Dư Lâm Lâm." Tăng Như Quốc ở trong nhà tắm đột nhiên kêu lên:

"Cậu xong rồi à?"

Lâm Thu Thạch: "Ừ." Cậu biết Tăng Như Quốc sợ: "Bao lâu nữa ông xong? Để tôi chờ?"

Tăng Như Quốc cảm ơn lia lịa.

Lâm Thu Thạch bèn đứng ở cửa nhà tắm chờ Tăng Như Quốc.

Ở đây mỗi một buồng tắm có một mành che nhỏ, phía sau mành che là vòi hoa sen. Trong nhà tắm rất yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng nước xối xuống đất rào rào.

"Sao mãi mà không sạch." Một lúc sau, Tăng Như Quốc đột nhiên kêu lên: "Máu trên người tôi không cách nào rửa sạch được."

Lâm Thu Thạch nói: "Sao thế?"

Tăng Như Quốc: "Rửa không hết..." Giọng của ông ta hoảng hốt vô cùng, ẩn giấu nỗi sợ cực lớn ở bên trong: "Toàn máu là máu."

Lâm Thu Thạch tiến đến chỗ Tăng Như Quốc. Dưới ánh đèn mờ ảo, cậu nhìn thấy rõ dòng máu tuôn xối xả xuống chân Tăng Như Quốc, trôi vào lỗ cống. Dù toàn thân ông ta dính máu, nhưng tắm nãy giờ vẫn chưa sạch thì cũng hơi lạ.

Tăng Như Quốc mỗi lúc mỗi sợ hơn: "Vẫn rửa không hết..."

Lâm Thu Thạch linh cảm thấy gì đó, bèn nói: "Rửa không hết thì thôi, ông mau ra ngoài đi."

Tăng Như Quốc đột nhiên im tiếng.

Lâm Thu Thạch đang định hỏi, tấm mành che mỏng đột nhiên bị hai bàn tay kéo ra. Lâm Thu Thạch nhìn thấy Tăng Như Quốc đứng phía sau mành, cậu chợt hiểu ra, tại sao Tăng Như Quốc tắm mãi vẫn không sạch vết máu tươi.

Có một cục thịt bầy nhầy bám ở ngay phía trên vòi hoa sen, cục thịt dính máu này trông như xác của một hài nhi, máu cứ thế tuôn xuống bên dưới, theo vòi hoa sen nhuộm kín thân thể Tăng Như Quốc. Thế này thì tắm đến tháng sau cũng không sạch, đúng là ma làm.

Lâm Thu Thạch nói: "Đừng tắm nữa, mau ra ngoài!"

Tăng Như Quốc thấy vẻ mặt Lâm Thu Thạch căng thẳng cực độ, vội vàng rút khăn bông chạy ra ngoài, quên cả mang quần áo mặc.

Khi Tăng Như Quốc chạy đi, cục thịt bám trên vòi hoa sen cũng chậm rãi ngẩng đầu, Lâm Thu Thạch không dám nhìn, vội bỏ chạy khỏi nhà tắm.

Cả hai vắt chân lên cổ mà chạy, đúng lúc gặp Nguyễn Nam Chúc đang đi trên hành lang.

Bấy giờ Tăng Như Quốc vẫn trần như nhộng, khắp người đầy máu,

Nguyễn Nam Chúc: "... Hai người ở mãi trong nhà tắm làm cái gì vậy hả?"

Lâm Thu Thạch: "Ông ta tắm, tôi đứng canh!"

Nguyễn Nam Chúc nháy mắt: "... Khẩu vị mặn quá ta."

Lâm Thu Thạch: "Cô nghĩ đi đâu vậy??" Cậu kể chuyện xảy ra trong nhà tắm cho Nguyễn Nam Chúc nghe. Nguyễn Nam Chúc nghe xong liếc

Tăng Như Quốc lúc bấy giờ vẫn còn run như cầy sấy: "Mau về phòng thay đồ kẻo cảm lạnh bây giờ."

Tăng Như Quốc gật đầu, lê lết thân tàn về phòng.

Nguyễn Nam Chúc nhìn theo bóng ông ta, vẻ mặt trầm tư. Lâm Thu

Thạch thấy Nguyễn Nam Chúc như vậy, tưởng hắn đang suy nghĩ chuyện gì quan trọng, định hỏi thì Nguyễn Nam Chúc buông một câu: "Ngắn quá nhỉ."

Lâm Thu Thạch: "Hả?"

Nguyễn Nam Chúc: "Không có gì, về phòng ngủ thôi."

Lâm Thu Thạch chậm mất một nhịp mới hiểu Nguyễn Nam Chúc nói ngắn là ngắn cái gì, cậu nhăn nhó: "Con gái con đứa mà chỉ chăm chăm nhìn chỗ đấy của người ta..."

Nguyễn Nam Chúc: "Ừ đấy." Hắn chợt nói nhỏ: "Mình là con gái nhưng khoe ra còn bự hơn của đằng ấy cơ, quê chưa?"

Lâm Thu Thạch: "..." Quả thực, nghe một cô gái xinh đẹp mĩ miều nói ra những lời như vậy, tâm hồn yếu đuối của Lâm Thu Thạch không khỏi chấn động mạnh.

Nguyễn Nam Chúc thì thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, nói:

"Về thôi, về thôi, trời sắp tối rồi, mau về phòng đi ngủ."

Cả hai người trước kẻ sau trở về phòng, nằm lên giường gỗ.

Phải nói căn phòng này quá nhỏ. Nhỏ đến mức ngộp thở, trở mình một cái là đối mặt với bức tường màu xám. Trần nhà ố bẩn trông như sắp sập đến nơi. Nguyễn Nam Chúc vẫn cứ dễ ngủ như thường ngày, theo cách nói của hắn, nhắm mắt lại chẳng phải trời đã tối hay sao?

Lâm Thu Thạch cũng nhắm mắt, dần chìm vào giấc ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top