Chương 29: Khởi đầu

Nhưng không phải mỗi một giây một phút của ngày hôm ấy đều suôn sẻ.

Giản Hạnh về sau ngồi xuống bậc đá bên cạnh, cô cúi đầu, mái tóc đuôi ngựa rũ xuống hai bên che đi tầm nhìn của Từ Chính Thanh.

Cũng coi như che đậy cho sự chột dạ và dối trá của cô một lần.

Mặt trời chiếu nóng rực đỉnh đầu và sau gáy cô, đến khi cảm nhận nhịp tim dần ổn định lại, cô mới chậm rãi thẳng lưng, nhẹ giọng nói cảm ơn Từ Chính Thanh.

Chỉ đáng tiếc là trời nắng quá, lúc cô nghiêng đầu vừa vặn chạm phải ánh sáng, mắt không thể mở ra, chỉ có thể nheo lại.

Cô không nhìn rõ gương mặt Từ Chính Thanh, có lẽ cậu cũng cảm thấy biểu cảm của cô rất xấu.

Thật ra trong đoạn tình cảm chỉ thuộc về riêng cô này, Giản Hạnh rất ít khi tiếc nuối điều gì, bởi cô biết đó chỉ là một đoạn ký ức tuổi trẻ, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, cô có thể nhẹ nhàng dùng hai chữ "thôi đi" để gói gọn tất cả.

Thế nhưng ánh nắng hôm ấy, vẫn trở thành khởi đầu của nỗi tiếc nuối trong mùa hè năm đó.

Ngày 7 và 8 là kỳ thi đại học, vì trường học được dùng làm điểm thi nên học sinh được nghỉ hai ngày.

Chín giờ sáng, Giản Hạnh ngồi trước bàn học ở nhà mở một đề thi Ngữ văn, đến mười một giờ rưỡi, chuông báo trên điện thoại vang lên, cô gấp bài thi lại.

Lúc quay đầu lại, Giản Hạnh mới phát hiện Lữ Thành và Giản Như không biết đã về từ lúc nào. Giản Như đang ở trong sân, ngồi xổm xuống không biết đang loay hoay với thứ gì.

Cô liếc nhìn chiếc điện thoại đặt ở góc bàn, trong đầu thoáng chốc trống rỗng.

Ngay sau đó, Giản Như cất giọng gọi lớn:

“Điện thoại reo kìa! Xem có chuyện gì không!”

Giản Hạnh cứng đờ trên ghế.

Phản ứng đầu tiên của cô sau khi hoàn hồn là chộp lấy điện thoại. Cô định nhét vào túi, nhưng lại do dự muốn bỏ vào ngăn kéo, kéo ngăn kéo ra một nửa rồi lại cảm thấy không ổn.

Như một con ruồi mất đầu, chạy đâm vào hết chỗ này đến chỗ khác.

Trong lúc hoảng loạn, Giản Hạnh đứng dậy, vô tình làm đổ ghế. Trong phòng vang lên tiếng “rầm” lớn, như thể đập thẳng vào dây thần kinh cô.

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc ghế bị đổ, bàn tay siết chặt điện thoại đến trắng bệch.

Giản Hạnh hiểu rõ hơn ai hết rằng trong căn phòng này không có chỗ nào thực sự an toàn tuyệt đối, nhưng cô nhất định phải giấu được chiếc điện thoại này.

Bằng bất cứ giá nào.

Đúng lúc đó, Lữ Thành lên tiếng: “Không có gì đâu, chắc là chuông báo thức, tắt rồi.”

Ánh mắt Giản Hạnh vẫn dừng trên chiếc ghế ngã dưới đất, tay cô siết chặt đến mức gần như tê dại, từng tấc da thịt căng cứng đau nhức, nhưng cô không thể thả lỏng.

Tiếng gõ cửa vang lên, giọng Lữ Thành cất lên qua cánh cửa: “Bị đổ gì à? Con có bị đập trúng không?”

Giản Hạnh chậm rãi ngẩng đầu, xuyên qua cánh cửa, dường như cô có thể nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận từng chút một của Lữ Thành.

Khoảnh khắc này, trong lòng Giản Hạnh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ táo bạo.

Giản Như nói không sai, cô không phải một đứa trẻ ngoan.

Sự ngỗ nghịch của cô đã ăn sâu vào tận xương tủy.

Ngoài sân, Giản Như lại lớn tiếng: “Lớn từng này rồi mà còn vụng về làm đổ đồ đạc? Ngu chết đi được!”

Giản Hạnh vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc ghế. Vài giây sau, cô giơ chân, đè lên nó, rồi thản nhiên nói: “Không có gì, ghế bị đổ thôi ạ."

Lữ Thành vội hỏi: “Có bị đập trúng không?”

Giản Hạnh đáp: “Không sao, không nghiêm trọng.”

Vừa dứt lời, Lữ Thành không hỏi thêm mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Vừa vào đã thấy chiếc ghế ngã dưới đất, ông không nghĩ nhiều, lập tức đi tới định dựng nó lên. Nhưng khi nhìn thấy chân Giản Hạnh đang đè lên ghế, ông hơi nhíu mày, hỏi: “Thật sự không sao chứ?”

Vừa hỏi, ông vừa vô thức ngước mắt lên, ánh nhìn chạm đến chiếc điện thoại trong tay Giản Hạnh, lập tức sững lại.

Giản Hạnh không nhúc nhích, chỉ cúi đầu, nhìn Lữ Thành đang chăm chú nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay cô.

Chỉ vài giây sau, Lữ Thành dời mắt đi.

Ông làm như không thấy gì, dựng ghế lên, vừa đặt nó về chỗ cũ vừa tránh nhìn Giản Hạnh, lạnh nhạt nói: “Lần sau chú ý một chút.”

Nói xong liền quay người định rời đi.

Nhưng Giản Hạnh bướng bỉnh muốn có một câu trả lời chắc chắn. Cô muốn biết liệu Lữ Thành có thực sự đứng về phía cô không, hay chỉ đang giả vờ không biết gì để trốn tránh trách nhiệm.

Cô không muốn ông đối xử với mình như cách cậu đối phó với Giản Như.

Cô gọi: “Ba ơi.”

Không gian chìm trong yên lặng.

Vài giây trôi qua.

“Bà ngoại con bảo giữ lại thì cứ giữ đi.”

Nói xong, Lữ Thành mở cửa, bước ra ngoài.

Giản Hạnh sững người tại chỗ.

Bà ngoại… biết cô có điện thoại từ khi nào?

Bên ngoài, Lữ Thành không lập tức rẽ vào bếp tiếp tục nấu ăn mà quay đầu nhìn về gian chính nơi đặt tượng Phật.

Tượng sứ trắng, đôi mắt đen, môi son đỏ, đường nét hiền từ nhân hậu.

Người ta vẫn nói đức Phật từ bi có thể độ hóa chúng sinh, chỉ tiếc rằng khổ đau khó dập tắt, lòng người khó nguôi ngoai.

Những gập ghềnh nơi nhân gian nào phải chuyện thần linh có thể can thiệp.

Kỳ thi đại học chỉ vỏn vẹn hai ngày, ba năm trôi qua vội vã, đến khi ngoảnh lại, ngoài mùi mực in nồng nặc thì dường như chẳng còn gì.

Khi năm ba hoàn toàn khép lại, năm hai liền đương nhiên tiếp nhận danh xưng "học sinh cuối cấp", Giản Hạnh cũng trở thành một "lão làng" trong trường.

Cuối tháng Sáu, điểm sàn đại học được công bố:

Văn khối A: 573 điểm

Tự nhiên khối A: 562 điểm

Điểm chuẩn Bắc Hàng: 660 điểm

Điểm chuẩn Nam Hàng: 649 điểm

Trong kỳ thi lần trước, toàn bộ lớp chuyển tiếp chỉ có chưa đến mười người vượt mốc 660 điểm. Giản Hạnh xếp hạng 20 toàn khối, đạt 648 điểm.

Theo lý mà nói, không nên lấy điểm thi thử so sánh với điểm thi đại học, dù sao bọn họ mới chỉ học lớp 10. Nhưng trong lòng mỗi người đều có một cán cân, mà trọng lượng của quả cân chẳng liên quan gì đến việc họ đang học lớp mấy.

“Được rồi, điểm sàn cũng xem hết rồi, điểm chuẩn của các trường cũng đã công bố.”

Chu Kỳ đứng trên bục giảng, nói: “Các em đều lớn cả rồi, có những chuyện thầy không cần nói, trong lòng mỗi người đều tự hiểu ― Trần Bác Dư, cười vui thế? Được bao nhiêu điểm hả? Với thành tích này mà còn mơ vào Trung Nam? Em mơ còn thực tế hơn đấy.”

“Thầy ơi, chẳng qua lần trước em thi hơi tệ một chút thôi mà? Sao thầy nhớ dai thế, bám riết em suốt cả học kỳ rồi.” Trần Bác Dư phản bác.

Chu Kỳ nói: “Thầy ước gì có thể bám theo em cả đời.”

“Cũng được thôi, thầy cứ nhớ mãi đi.” Trần Bác Dư cười hề hề.

Chu Kỳ giơ tay, trong khoảng không chỉ vào cậu như một lời cảnh cáo, rồi gọi tên Từ Chính Thanh: “Từ Chính Thanh, giữ vững phong độ nhé.”

Từ Chính Thanh đáp lại một tiếng: “Dạ.”

Chu Kỳ không nói thêm gì nữa. Dù sao thì bọn họ vẫn còn hai năm, bây giờ bàn chuyện gì cũng đều quá sớm.

Mọi người đều rất quan tâm đến nguyện vọng xét tuyển của nhau. Lâm Giai luôn muốn vào Nam Phương, cô tò mò hỏi Giản Hạnh:

“Cậu muốn học ngành gì? Hình như chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến.”

Giản Hạnh khẽ cười, một lúc sau mới có chút không tự nhiên đáp: “Có lẽ tớ sẽ chọn ngành Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc.”

“Hả? Dân khối tự nhiên mà chọn ngành này á?” Lâm Giai ngạc nhiên.

Giản Hạnh cũng hơi bất đắc dĩ: “Cũng có thể tớ sẽ chọn Đạo diễn truyền thông hoặc Báo chí.”

“Đều là ngành khối xã hội nhỉ.” Lâm Giai thắc mắc. “Thế sao cậu không đăng ký học khối xã hội ngay từ đầu?”

Giản Hạnh chống tay lên lan can hành lang, mắt dõi theo những cụm mây xa xa. Đám mây đó trông hệt như tấm chăn trắng trong bệnh viện.

“Hồi trước chưa nghĩ kỹ.” Giản Hạnh nói. “Gần đây mới nhận ra mình rất hứng thú với mấy lĩnh vực này.”

“Cũng tốt mà.” Lâm Giai nhận xét. “Thật ra nhìn kỹ thì cậu rất hợp với mấy ngành này đấy, trông bí ẩn ghê. Mà này, cậu có thích đọc sách không?”

Trước kia không có nhiều cơ hội, sau này mới…

Nhưng Giản Hạnh vẫn gật đầu: “Cũng khá thích.”

“Vậy để tớ xin cho cậu một danh sách sách hay nhé.” Lâm Giai hào hứng.

“Ai lập danh sách vậy?” Giản Hạnh tò mò hỏi.

“Lớp trưởng.”

Giản Hạnh khựng lại: “Ai cơ?”

“Từ Chính Thanh ấy.” Lâm Giai giải thích. “Cậu ấy thích đọc sách lắm. Cậu biết thầy Từ - giáo viên chủ nhiệm lớp mình chứ? Đó là cậu của cậu ấy. Từ nhỏ cậu ấy đã lớn lên ở Hòa Trung, sách trong văn phòng thầy Từ cậu ấy hầu như đã đọc hết. Mỗi lần họp câu lạc bộ đọc sách hồi cấp hai, cậu ấy đều có thể nhắc đến hai cuốn tiểu thuyết kinh điển, nghe cao siêu lắm.”

Giản Hạnh nhớ lại câu nói vừa rồi của Lâm Giai, ngập ngừng hỏi: “Cậu định đi hỏi Từ Chính Thanh à?”

“Làm gì có.” Lâm Giai phẩy tay. “Cậu ấy mà tự liệt kê thì chắc cũng không nhớ hết. Cậu cứ yên tâm, tớ sẽ kiếm cho cậu một danh sách xịn.”

Lâm Giai đã nói không cần Giản Hạnh quan tâm, nên cô cũng thực sự không hỏi thêm. Dù sao thì cô cũng không biết phải hỏi thế nào.

Qua một cuối tuần, Lâm Giai bất ngờ đưa cho Giản Hạnh một danh sách sách dày đặc. Trên đó có hàng chục đầu sách, một số tên Giản Hạnh thấy khá quen thuộc.

Giản Hạnh đã thấy qua những cuốn sách này ở hiệu sách Tân Hoa.

Cô vô tình hỏi: “Nhiều như vậy, cậu xin từ ai thế?”

“Ê, trước kia tớ có một người bạn, chị gái cô ấy học khóa trên một năm, học biên kịch. Học kỳ trước, trước kỳ thi nghệ thuật, chị ấy nhờ bạn tớ xin danh sách sách của Từ Chính Thanh. Lúc cậu nói đến chuyện này, tớ mới chợt nhớ ra.”

Giản Hạnh “Ồ” một tiếng, cảm ơn: “Cảm ơn cậu nhiều nhé, Lâm Giai.”

“Không có gì đâu, từ từ đọc nhé.”

Giản Hạnh gật đầu.

Có lẽ vì danh sách sách này không phải xin trực tiếp từ Từ Chính Thanh, nên khi nhận được, cô không cảm thấy áp lực quá lớn, mỗi lần đến hiệu sách Tân Hoa cũng không còn cảm thấy áy náy.

Đầu tháng Bảy, kỳ thi cuối kỳ cuối cùng của lớp mười đã đến đúng hẹn. Hai ngày rưỡi thi xong, kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu.

Trần Yên Bạch đã nghỉ hè sớm nửa tháng, cô ấy làm nhân viên bán hàng ở một cửa hàng phụ kiện trên đường Nhân Dân, làm theo ca sáng tối.

Giản Hạnh thỉnh thoảng sẽ nhân lúc Giản Như và Lữ Thành không có ở nhà mà ra ngoài ăn cơm với Trần Yên Bạch, rồi lặng lẽ quay về nhà.

Giữa tháng Bảy, điểm số cuối kỳ được công bố, mọi người đến trường nhận bảng điểm đồng thời cũng nhận một đống bài tập hè.

Lâm Giai than thở suốt quá trình: “Đúng là không thể chịu nổi, chẳng thà không nghỉ hè luôn. Tớ định đi chơi vào tháng sau mà, giờ xem ra đi chơi cũng phải mang theo bài tập rồi.”

Giản Hạnh an ủi: “Không sao đâu, ban ngày chơi, tối làm bài tập.”

Lâm Giai dựa trên bàn thở dài: “Giản Hạnh, cậu thật là có tính cách tốt quá.”

Giản Hạnh mỉm cười vỗ vỗ lưng cô ấy.

Hôm nay đến trường chỉ để nhận bảng điểm và bài tập, xong việc rồi mọi người có thể ra về.

Mọi người vội vã về nhà, nhưng Giản Hạnh lại lang thang đến hiệu sách.

Cô không chắc hiệu sách có mở cửa không, chỉ là muốn đến xem thử.

Như dự đoán, cửa hàng chưa mở.

Giản Hạnh đành phải quay về nhà.

Cô cũng không nhất thiết phải mượn sách ở đây, chỉ là những cuốn sách ở đây có thể ghi lại những bài viết cảm nhận, có thể... để lại dấu vết bên cạnh nét chữ của Từ Chính Thanh.

Cô không thể nghĩ ra cách nào khác để tạo ra liên lạc với Từ Chính Thanh ngoài cách này.

Về đến nhà, Giản Như và Lữ Thành vẫn chưa ra ngoài, từ khi trời nóng lên, họ chỉ đi ra ngoài vào buổi tối.

Giản Hạnh về phòng mình trước, không lâu sau Giản Như đến lấy bảng điểm. Sau khi xem qua, bà gật đầu hài lòng: “Vậy thì chơi thêm hai ngày nữa, thứ Hai tuần sau đi học bổ túc, tao đã đóng tiền cho mày rồi, ở cổng Tây trường mày đấy.”

Giản Hạnh cắn môi, ngồi trước bàn mà không nói gì.

Giản Như hỏi: " Mày nghe rõ chưa?”

Giản Hạnh vẫn im lặng.

Giản Như tựa hồ sắp nổi giận, Giản Hạnh cúi đầu, trong lòng nghĩ, nếu bà muốn nổi giận thì cứ để bà giận, đằng nào thì cũng chẳng phải là lần đầu cãi nhau.

Nhưng khi cô đang suy nghĩ xem sẽ phản bác thế nào, Giản Như đột nhiên đưa tay ra, kéo mạnh rèm cửa bên cạnh.

Ở chỗ khe rèm, một cái sạc điện thoại đang cắm vào ổ điện.

Giản Hạnh còn chưa kịp phản ứng, thì tiếng gào của Giản Như đã vang lên: "Cái này là gì hả? Sao trong phòng của mày lại có sạc điện thoại? "

Giản Hạnh mở miệng, nhưng không thể giải thích ngay lập tức.

Giản Như không nghe thấy câu trả lời, liền kéo Giản Hạnh quay lại, sự lạnh nhạt trên mặt cô biến thành thái độ rõ ràng là phớt lờ trong mắt Giản Như.

“Giản Hạnh! Mày sao thế! Cả năm nay mày làm sao vậy hả? ” Giản Như hét lên.

Lữ Thành bị thu hút lại, vội vàng hỏi: “Sao thế?”

Giản Như tức giận ném cái sạc điện thoại xuống đất, “Ông xem cái này là gì!”

Lữ Thành liếc qua cái sạc, rồi nhìn Giản Hạnh một cái, vài giây sau nói: “Là của tôi mua.”

Giản Như ngẩn ra một chút, “Cái gì?”

Lữ Thành nói: “Không phải bà bảo sạc điện thoại bị hỏng sao? Tôi mới mua cái này, sáng nay tôi vào phòng này xem thử là ổ cắm hay dây bị hỏng, quên mất.”

Giải thích không chút sai sót.

Sai sót duy nhất là cái sạc điện thoại đã bị ném hỏng.

Giản Như không biết nói gì nữa, chỉ đành mím môi mắng Lữ Thành: "Chuyện nhỏ thế mà cũng quên được! Cả ngày làm gì vậy! Còn tiêu tiền mua cái này, mua một cái sạc đa năng chẳng phải tốt hơn sao?"

Mặt trời mùa hè oi ả, Giản Hạnh bị Giản Như la mắng đến bên tai ù ù, cô hơi bực bội nhíu mày, thái dương căng thẳng, cảm giác như lửa nóng đang dâng lên.

Ngay khi cô định ngẩng đầu lên để nói gì đó, Lữ Thành trong lúc Giản Như không nhìn thấy, nhẹ nhàng lắc đầu với cô.

Cả đời này ông đã chịu không ít lời mắng chửi, đã quen với điều đó, không cần thiết phải lên tiếng thay ông.

Trong phòng trở lại yên tĩnh, trên nền nhà vẫn còn vết sạc bị ném ra. Giản Hạnh nhìn những vết xước nông sâu đó, lặng lẽ lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho thầy cô dạy thêm.

Số điện thoại này là cô đã ghi nhớ từ sáng sớm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top