271. Kết thúc

Tùng Man nghĩ Tiểu Khúc Nhi nói không sai chút nào, Tần Quyên chỉ thích những đứa bé con nhỏ nhắn, bụ bẫm. Lớn lên rồi, hắn sẽ không thích nữa.

Bằng chứng là bây giờ Tần Quyên đâu chịu để nó và Tiểu Khúc Nhi vào phòng như ngày trước.

Chỉ nghĩ vậy thôi cũng khiến Tùng Man tức nổ phổi.

*

Ngọc bé con rời khỏi phòng Tần Quyên, định ăn cơm xong sẽ đi tìm Ngọc Dương nhờ tắm rửa. Tối nay nhất định phải ngủ sớm một chút.

Ngọc Dương nói sở dĩ nó tè dầm là vì ban đêm ngủ muộn.

Nhưng vừa mới đi ra, nó đã thấy cậu thiếu niên tên gọi Tùng Man đứng khoanh tay ngoài cửa viện.

Ngọc bé con nhớ hình như Tần Quyên cũng hay làm động tác này. Thế là nó cũng khoanh tay bệ vệ đi ra cửa.

Nó phần nào cảm nhận được Tùng Man không ưa mình.

Cho nên nó phải cố tỏ ra cứng rắn. Dù sao cũng phải ra khỏi viện mới có cơm ăn.

Quả nhiên vừa mới đến cửa, tên lớn xác kia đã hùng hổ chặn đường.

Nó không cam lòng yếu thế, khoanh tay ngẩng đầu đầy thách thức, cười tà, "Tùng Man ca ca, thúc thúc ở trong phòng, sẽ ra đây ngay thôi."

Ngọc bé con nghĩ Tùng Man không biết thúc thúc ở trong kia nên mới chạy đến bắt nạt nó.

Tùng Man lại hừ lạnh, "Đừng có lấy cha Tần Quyên ra dọa ta. Ta hiểu cha hơn ngươi. Cha cố ý muốn ta dạy bảo ngươi đấy."

"......." Ngọc bé con há hốc mồm.

Cái quái gì vậy? Thúc thúc còn lâu mới bảo ngươi bắt nạt ta.

Tùng Man cũng bắt chước điệu bộ cười tà của Ngọc bé con, "Nhóc, muốn dùng tâm kế với ca ngươi à? Còn non lắm."

"....."

"Còn nữa, về nói với ca ca ngươi một câu. Chớ có mơ tưởng đến bất cứ ai trong 2 người cha của ta." Từ ngày đầu tiên Ngọc gia huynh đệ tới đây, Tùng Man đã ngứa mắt bọn chúng.

Nhưng Ngọc Tuyết Độ trông giống cha Hồ Hồ nên dù hắn có không ưa Ngọc Tuyết Độ nhưng cứ nhìn vào gương mặt đó là không thể nặng lời được. Điều bực nhất là, Ngọc Tuyết Độ được Tần Quyên nhận làm đệ tử đã đành, bây giờ còn bái Hồ Hồ làm thầy nữa.

Đúng là lòng tham không đáy!

Ngọc bé con, "Ngươi có tin ta khóc bây giờ không?"

"......." Cái này thì Tùng Man bó tay thật. Nó cúi mặt, vành tai hơi đỏ, đành quay người bỏ đi.

Ngọc bé con thấy thế thì che miệng cười lớn. Tỷ tỷ nói không sai, khóc có thể giải quyết mọi vấn đề.

Ôi, nó bắt đầu nhớ tỷ tỷ rồi.

Tỷ tỷ không gửi thư, chẳng biết gần đây có khỏe không.

Tần Quyên thay quần áo, vừa đi ra thì thấy Ngọc bé con đứng ngoài cửa, thở dài thườn thượt.

Tần Quyên đặt tay lên đôi vai nhỏ xíu của nó.

Xoay nó lại, hắn nhìn mặt đứa bé một hồi, rồi chọc khẽ cái mũi, "Sao mặt mày ủ ê thế kia?"

Ngọc bé con định mách Tùng Man bắt nạt mình, nhưng nó không muốn nói dối. Tùng Man quả thực chỉ hù dọa chút thôi chứ không làm gì cả.

"Ta nhớ tỷ tỷ, nhớ mẫu thân.:

"........" Tần Quyên im lặng một hồi, bèn bế nó lên, "Vậy kể cho ta nghe về họ đi, những chuyện vui vẻ nhất ấy."

Ngọc bé con ôm cổ hắn, "Tỷ tỷ thông minh lắm, thường dạy ta viết chữ. Tỷ ấy chỉ cần dạy ta cách ghi nhớ một lần là sau này ta sẽ nhớ kỹ. Tỷ ấy còn dạy ta nhiều thứ nữ....Mùa hè, khi cỏ ven sông Thùy xanh mướt, tỷ dẫn ta đi cưỡi ngựa, xem dê, còn may cho ta quần áo mới...."

Tần Quyên xoa đầu nó, "Tỷ tỷ của mi tốt thật."

Hắn nghĩ, nếu mình và Tần Cốc được lớn bên nhau, hắn có lẽ cũng là một ca ca tốt. Tiếc rằng hắn lại không có cơ hội ấy.

"Ta cũng có một muội muội. Có lẽ nó rất thông minh, nhưng ta cứ có cảm giác nó không dám gặp ta...." Tần Quyên nói rồi bỗng nghẹn giọng.

Ngọc bé con sửng sốt, "Sao lại không muốn gặp? Hai người cách xa nhau lắm ư?"

Tần Quyên, "Chắc thế."

Hoặc là nó không muốn liên lụy đến ta.....

Dù thế nào đi nữa, hắt cũng sẽ ở núi Sở này, chờ Tần Cốc, chờ cữu cữu. Tuy nhiên trước đó, hắn cần đến đất Thục một chuyến.

Tại khu rừng nguyên sinh ở phía nam Ngân Sơn kia, vu sư Quỳ từng giao cho hắn một chiếc hộp. Chiếc hộp ấy đã theo hắn băng qua đại mạc gió cát, qua thảo nguyên mênh mông, qua Trung Nguyên rộng lớn, qua khói sóng biển khơi.

Cuối cùng, hắn đã đưa nó về Tống quốc theo nguyện vọng của Quỳ.

Để hoàn thành lời nhờ cậy của Quỳ, hắn tới đất Thục một chuyến.

Lời hắn đã hứa, hắn nhất định sẽ thực hiện.

Sau ngày quyết định đi tới đất Thục, Tần Quyên đến Kỳ Môn tìm Triệu Hoài Chi.

Triệu Hoài Chi tạm thời chưa thể rời Kỳ Môn, cho nên nói với Tần Quyên, "Chờ thêm một thời gian nữa, đầu xuân hãy đi. Ta đi cùng ngươi."

"Có thật không?" Tần Quyên hông dám tin, Triệu Hoài Chi là Kinh Bắc vương, lẽ nào không cần về Lâm An ăn tết với hoàng thượng?

"Ta đã bao giờ lừa ngươi đâu?" Tần Quyên cố tình tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng khóe môi lại cong cong cười.

Tần Quyên hỏi, "Ngươi không phải về Lâm An sao?"

"Có đi, nhưng phải đi cùng ngươi."

"......."

Tần Quyên chợt thấy, dường như cả cuộc đời hắn đều rong ruổi trên đường....Ngựa, gió, cát và Triệu Hoài Chi chính là tất cả đối với hắn.

Triệu Hoài Chi mỉm cười, "Nếu mệt thì về núi Sở nghỉ ngơi đi."

Đùa gì thế? Mệt thế nào được? Hắn có thể đại chiến 300 hiệp đấy.....

Hắn ôm lấy Triệu Hoài Chi, ghé môi đến hôn, nhưng bị Triệu Hoài Chi đẩy ra, "Kỳ Môn là nơi thanh tịnh, con sói con nhà ngươi dám cả gan làm loạn à?"

Y vừa như bực bội vừa như không, khiến Tần Quyên chẳng hiểu gì cả. Nhưng nhìn kỹ, hóa ra Triệu Hoài Chi đang trộm cười.

Tần Quyên sực tỉnh, hồ ly này cố ý đây mà.

"Thôi, ta về núi Sở chờ ngươi cùng đi Lâm An." Nói rồi, hắn xuống núi.

"Đi đường cẩn thận nhé." Triệu Hoài Chi nói.

"Ta biết mà, ngươi quay về đi, không cần tiễn đâu."

Trung tuần tháng chạp, Triệu Hoài Chi xuống núi. Sau khi về núi Sở, quấn quýt với Tần Quyên mấy đêm, mười lăm tháng chạp, họ khởi hành đến Lâm An.

Thời gian dư giả, nhưng hai người lại mải rong chơi trên đường nên tới tận sau giao thừa, mồng 3 đầu năm, Triệu Hoài Chi mới vào cung diện thánh.

Hoàng thượng nhìn đứa cháu đến trễ, đã nói là cùng mình ăn tết, cuối cùng lại thành đến chúc tết, chỉ biết cười trách.

Ngài phạt Triệu Hoài Chi ở trong cung với mình đến tận Nguyên Tiêu mới thả cho về.

Trong lúc Triệu Hoài Chi ở trong cung, Tần Quyên ngụ tại biệt viện của y ở Lật Sơn.

Hắn chờ Triệu Hoài Chi lâu quá đến mức buồn chán, đành đi tìm Trịnh Sinh Bách.

Trịnh Sinh Bách biết kiểu gì hắn cũng đến Lâm An. Nếu hắn không muốn gặp, ông ta cũng chẳng đến Lật Sơn tìm làm gì.

Không ngờ hôm nay hắn lại ghé thăm.

Trịnh Sinh Bách rất biết kiếm tiền, bây giờ đã mở mấy quán rượu ở thành Lâm An rồi.

"Nếu ngài tới hôm qua thì có khi lại gặp được Diêu Tứ Lang." Trịnh Sinh Bách cố tình nói thế để trêu chọc hắn.

Ý là, ai bảo ngài không tới thăm ta sớm hơn.

Tần Quyên cũng thấy áy náy, không kịp tới sớm gặp Diêu Tứ Lang.

"Ngài ngồi nghỉ chút, ta sai người pha trà."

Trịnh Sinh Bách tự biết trà mình pha rất khó uống nên không tự tay làm.

Lúc này, một tiểu nha đầu đến hầu trà. Nha đầu này rất lanh lợi, khi trông thấy Tần Quyên thì ngây cả người.

"Ngươi nhìn cái gì? Mau pha trà đi." Trịnh Sinh Bách cười.

Tiểu nha đầu sực tỉnh, "Vị này là chủ tử đó ư?"

Trịnh Sinh Bách gật đầu, thúc giục nàng mau tay lên.

Tiểu nha đầu vô cùng nhanh nhẹn, động tác pha trà lưu loát lành nghề.

"Con không biết chủ tử lại đẹp như thế."

Tần Quyên đang cắn hạt dưa, tự nhiên ngừng lại.

"So với hôn phu nhà mi thì sao?" Trịnh Sinh Bách trêu.

Tiểu nha đầu đỏ mặt xua tay, "Không so sánh được. Giờ con mới biết, cái gì mà "mặt mày như họa", "kinh vi thiên nhân", hóa ra không phải lời khoác lác của đám nhà văn."

Tần Quyên, "......"

Cứ nói tiếp thì hắn cũng cảm thấy xấu hổ mất.

Trịnh Sinh Bách, "Chỉ được cái mồm. Rót trà đi, nhanh lên."

Nha đầu pha trà xong, còn mang thêm một đĩa bánh.

Tần Quyên uống trà, cảm thấy rất đặc biệt, lại cắn thêm một miếng bánh. Nhân bên trong là lòng đỏ trứng gà.

"Món này ăn vào trung thu còn ngon hơn. Lớp vỏ xanh lục bên ngoài này là gì vậy?" Tần Quyên hỏi.

Tiểu nha đầu đáp, "Đây là gạo nếp nhào cùng lá ngải, bọc lấy lòng đỏ trứng muối. Người phương nam rất thích ăn món này."

Tần Quyên : Bảo sao, ta nhớ hồi còn nhỏ đã từng ăn rồi.

*

"Hôm qua, Diêu Tứ Lang đến Lâm An để nhập hàng à? Giờ y đi buôn ở đâu?" Tần Quyên ra vẻ bâng quơ hỏi.

Trịnh Sinh Bách biết hắn rất quan tâm đến Diêu Tứ Lang, nhưng vì ngại nên không dám thể hiện thôi.

Ông ta không trả lời ngay.

Tiểu nha đầu khều bếp củi, không biết nên nói gì nhưng tai thì vểnh lên hóng hớt.

Khi phòng dần ấm lên, Tần Quyên cũng phát bực, buông chén xuống bàn, "Sao để lửa lớn quá vậy?"

Còn chưa đủ nóng à?

Tiểu nha đầu phát hiện ra, mình vừa bị đem làm thớt để chém thay cá.

"Để con mang lò ra." Nàng nhanh nhảu đáp.

Trịnh Sinh Bách trừng mắt với nha đầu nhà mình một cái.

Tiểu nha đầu không sợ ông ta, cứ thế chạy biến, bỏ lại Trịnh Sinh Bách trong phòng với Tần Quyên.

Tần Quyên nhướn mày nhìn Trịnh Sinh Bách, "Sao? Giờ chịu nói chưa?"

"...." Trịnh Sinh Bách nghĩ bụng, chủ tử này thật là khó hầu hạ, chẳng khác gì tên biểu ca của hắn. "Diêu Tứ Lang nhập một số lượng hàng lớn, mang đến phủ Hà Gian bán."

Lúc mới nghe, Tần Quyên không thấy có gì khác thường. Nhưng sau đó, hắn mới nhận ra, Trịnh Sinh Bách nói đến phủ Hà Gian chứ không phải bất cứ phủ nào khác.

Tần Quyên sửng sốt, "Phủ Hà Gian? Y chán sống rồi à?"

Không đúng! Với tính tình Diêu Tứ Lang, nếu không chắc chắn thì sẽ không làm. Vậy là y tính toán cả rồi mới quyết định lên đường sao?

"Nói vậy, ông cũng có tham gia?" Tần Quyên nheo mắt nhìn Trịnh Sinh Bách.

Tuy cười nhưng tay đã siết thành nắm đấm.

Trịnh Sinh Bách bị hắn trừng đến dựng tóc gáy, nhưng vẫn làm bộ không có gì xảy ra, thấp giọng nói, "Ngài biết là được, hỏi nhiều vô ích."

Tần Quyên đập bàn, "Diêu Tứ Lang yếu ớt như vậy, làm sao chịu nổi sóng gió trên biển?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dammy