264. Trăng gió nơi Kinh Bắc

"Triệu, Triệu Tứ đại ca...." Kim Cừu giật mình tỉnh dậy, kinh hãi ôm ngực, "Ngài có thể nào đừng dọa ta thế có được không...."

"Dậy rồi thì mau đi theo ta.

Tần Quyên ném roi ngựa cho gã, gã không bắt được, đành lom khom đi nhặt.

Quan phủ đã trả lại hành lý cho Tần Quyên, hắn cột hành lý đó lên yên ngựa.

Kim Cừu cũng lại lần nữa chất hai cái rương lên lưng con la.

"Chúng ta đi đâu đây?" Kim Cừu hỏi. Bây giờ họ không thể về chùa được nữa, biết kiếm chỗ nào.

"Đến cổng thành xem có nơi nào ở tạm không."

Kim Cừu, "Chẳng phải ở cổng thành càng đông hơn sao?"

"Chưa chắc."

"......."

Kim Cừu rầu rĩ bò lên lưng la, thầm nghĩ bây giờ ở cổng thành chẳng biết có bao nhiêu người chen chúc. Dân tứ xứ kéo đến mỗi lúc một đông. Chẳng biết người này nghĩ cái gì.

CHỗ này cách cổng thành khá gần, đi chẳng bao lâu đã đến nơi. Ấy thế Kim Cừu mới biết, cổng thành không nhiều người như gã tưởng.

Gã nghĩ có lẽ lưu dân ở cổng thành hôm nay đã bị quan phủ đuổi đi rồi.

Những người ở lại đều phải có hộ tịch đàng hoàng.

Kim Cừu theo sau Tần Quyên. Chưởng quần ở quán trọ tra xét hộ tịch và lộ trình của Tần Quyên một hồi rồi trả lại, sau đó sai tiểu nhị tới dẫn đường.

Kim Cừu cuối cùng cũng cảm nhận cái lợi khi theo Tần Quyên, ít ra là có thể ở quán trọ, cũng có nghĩa là có thịt ăn.

Sau khi họ vào, đồ ăn mau chóng được mang lên.

Lăn lộn suốt cả đêm rồi ăn một miếng cơm mới biết thế nào là mỹ vị.

Tần Quyên ăn hết nửa con gà quay, nói với Kim Cừu, "Ngươi ăn nốt chỗ còn lại đi."

Nói rồi hắn về phòng, múc nước rửa mặt.

Kim Cừu thấy hắn đứng dậy rồi nhưng vẫn không dám tin, toàn bộ chỗ này cho gã sao?

Kim Cừu ăn đến no căng, tới khi về phòng thì cửa đã khóa. Bất chợt, gã sực nhớ ra, "Đại ca.....Không phải, giờ ta đi đâu ngủ đây?"

Lúc này, bên ngoài trời hửng sáng. Gã ngồi xổm ngoài cửa, hoàn toàn quên mất ban nãy Tần Quyên thuê hai gian phòng trọ chứ không phải một.

Tần Quyên ngủ một giấc đến thẳng trưa.

Hắn rửa mặt, mặc quần áo chỉnh tề, vừa kéo cửa ra thì nghe huỵch một tiếng, Kim Cừu ngã lăn lông lốc.

Kim Cừu mới chỉ ngủ được 1 canh giờ cho nên không sâu giấc, người chỉ vừa chạm đất đã bật dậy ngay.

Tần Quyên nhíu mày, "Không phải ban nãy đã nói phòng của ngươi ở lầu dưới rồi sao?"

Kim Cừu coi lời hắn nói như gió thoảng bên tai à?"

Hắn đành xách Kim Cừu đến tận giường rồi đóng cửa, xuống lầu tìm đồ ăn.

Trong lúc Tần Quyên ăn, đã có hai nhóm quan binh đi qua đường lớn trước quán trọ.

Hắn cau mày buông đũa xuống. Nếu quan binh quản lý nghiêm ngặt như thế thì sao không cấm luôn đường biển, đóng cửa các hải cảng một thời gian đi?

Tần Quyên đứng dậy, chuẩn bị về phòng thì thất Kim Cừu đi xuống, dụi dụi mắt hỏi, "Triệu Tứ đại ca, còn gì ăn không?"

"Muốn ăn gì thì cứ gọi tiểu nhị, trả tiền hết rồi."

"Vậy huynh định ra ngoài sao?"

"Ta muốn vào thành."

"......"

"Vậy đại ca, ta ăn xong ngay đây, huynh cho ta vào thành cùng được không?"

Tần Quyên hừ lạnh, "Không được."

"......"

Kim Cừu ủ rũ cúi đầu, "Thế đại ca về sớm nhé."

"Ta nhắc ngươi một lần nữa."

Nghe giọng điệu tà ác của hắn, Kim Cừu co rúm lại.

"Đừng có nghĩ đến chuyện bỏ trốn. Đi theo ta tốt hơn một mình ngươi chạy loạn nhiều. Tình hình ngoài kia ra sao, chắc ngươi biết rõ."

Tần Quyên nói rồi đi thẳng lên lầu.

Kim Cừu quả thực đã nghĩ tới chuyện nhân lúc hắn vào thành để lẻn đi, nhưng ngẫm lại những lời hắn nói thì không dám nữa. Hộ tịch của gã bây giờ là hộ tịch giả, dùng bạc để mua. Tuy có thể qua mặt các tăng nhân, nhưng chắc chắn không thể dùng nó để thuê phòng trọ hay qua mặt lính gác cổng thành được.

Ở Tống quốc mà không có ai đảm bảo cho thì chẳng đi đâu được, gã biết Triệu Tứ nói không sai.

Nhưng tên Triệu Tứ này là một kẻ thâm hiểm khó lường, người cũng giống hệt như cái tên "Tìm chết"! Hắn dám đối đầu với quan phủ nữa cơ mà. Kim Cừu nghĩ, hôm qua Triệu Tứ có thể quay về đều là nhờ may mắn.

Hắn dám, chứ Kim Cừu nhát gan, không thể liều như vậy.

Khó khăn lắm gã mới trốn được từ Đại Lý đến đây, không muốn lại bị quăng ra biển....

Nhưng biết làm thế nào bây giờ? Tuy Triệu Tứ không đáng tin cậy nhưng ít nhất vẫn có thể trông cậy vào hắn một thời gian, sau này nghĩ cách tiếp.

Lúc Tần Quyên xuống chuồng ngựa thì lại thấy Kim Cừu ngồi ăn trưa dưới nhà ăn.

Kim Cừu gọi hai con gà, ba bát cơm. Gã thích ăn thịt, nhưng vì không có tiền nên chỉ dám mơ tưởng. Gã đã tiêu gần hết số tiền tích góp bấy lâu để đi thuyền sang Tống quốc, chút ít còn lại dùng để làm hộ tịch. Trong người gã lúc này chỉ còn lại một nhúm bạc vụn để sống qua ngày.

Đó là bạc được đổi từ mấy đồng tiền Triệu Tứ cho hôm trước.

Tần Quyên hài lòng gật đầu. Hắn biết Kim Cừu không có tiền nên không thể chạy trốn.

*

Tần Quyên cưỡi Hồ Hồ đến cổng thành, gặp binh lính canh gác, nói mấy ngày trước hắn đã đăng ký tên tuổi rồi, người ta bảo hắn hôm nay có thể tới.

Nghe tình hình xong, binh lính đi xác minh. Tần Quyên chỉ phải chờ một khắc đã được vào thành.

Nghe nói gần đây, việc kiểm duyệt diễn ra nhanh gọn hơn nhiều, nhờ thế mà Tần Quyên tiết kiệm được chút thời gian.

Hắn đến trà lâu Hồ Quảng, thế nhưng người của trà lâu nói, tú lâu ở mặt sau đã ngừng kinh doanh rồi.

"Cái gì?" Cái cau mày của hắn khiến tiểu nhị ở trà lâu Hồ Quảng rùng mình vì cảm nhận được sát khí.

Gã hoảng hốt nói, "Tháng trước, lão bản ở đó hình như có chút việc riêng nên đóng cửa tú lâu luôn rồi."

Tần Quyên không ngờ mình chờ mãi mới vào được thành lại nhận được tin như thế.

Hắn không hỏi nhiều mà tự đến tú lâu xem sao.

Cửa lớn khóa chặt, Tần Quyên sờ tay vào khóa thì thấy bụi bám đầm, không giống như vừa đóng cửa mà quả thật đã ngừng kinh doanh từ lâu.

Nhưng hắn vẫn không tin nên trèo tường vào bên trong.

Tất cả các cánh cửa cả trước lẫn sau viện điều khóa.

Nếu Khuynh lão bản Khuynh Vãn Vãn của tú lâu này chỉ ra ngoài một thời gian thì đâu thể ngừng kinh doanh, đến cả một quản sự còn không thấy, chứng tỏ họ rất lâu nữa họ mới có ý định quay lại đây.

Tân Quyên tức giận giáng một nắm đấm lên trụ nhà.

Bất chợt, hắn nhớ đến một cái tên : Hạ Thiền.

Hắn quyết định tới trấn Tuyền Thủy, dù rằng chưua chắc đã có thể gặp được Hạ Thiền, bởi nam nhân như hắn làm sao tùy tiện tìm một nữ nhân có chồng được.

Nhưng không tìm được Khuynh Vãn Vãn thì trước mắt chỉ đành tìm Hạ Thiền để hỏi thăm tình hình thôi.

Tần Quyên không lập tức rời thành mà đến y quán Phụng Hiền để khiến cho lộ trình của hắn thêm phần hợp lý.

Hắn đến chợ, mua một cuộn vải lụa đỏ, đem đến tặng y quán Phụng Hiền, giả vờ như thăm thân.

Lúc hắn ra khỏi thành thì mặt trời sắp lặn. Hắn ghé trà lâu Hồ Qunảg lần nữa, nói với người ta là nếu hai ngày tới có tú nương hay người làm nào quay về tú lâu thì hãy ra quán trọ ngoài thành tìm hắn. Hắn có chuyện muốn hỏi, chỉ cần báo tin, hắn sẽ thưởng bạc.

Sau khi để lại lời nhắn, Tần Quyên ra khỏi thành, về khách điếm, bảo tiểu nhị chuẩn bị cơm tối rồi dặn Kim Cừu, "Đêm nay ta không về."

Kim Cừu gật đầu, đã học được thói quen chỉ nghe, không hỏi.

Tần Quyên lấy làm hài lòng, khóe miệng hơi cong lên.

Kim Cừu thấy người này đơn giản hơn mấy vị đại ca mà gã từng theo lúc trước nhiều, ít nhất bây giờ có thể nhận ra, hắn thực sự vui vẻ.

Gã từng theo mấy tên đại ca rồi, có kẻ rát khó đoán, có kẻ khi cười là chuẩn bị ra tay đánh người, có kẻ lại mím môi mỗi lúc cao hứng.

Cho nên tên Triệu Tứ này....Có vẻ không phải kẻ xấu. Ít nhất thì Triệu Tứ hào phóng hơn mấy tên kia nhiều.

"Vậy huynh nhớ cẩn thận." Nghõ một hồi, Kim Cừu vẫn nói thêm câu ấy.

Tần Quyên không buồn quay đầu lại, rời đi ngay.

*

Ăn tối xong, Tần Quyên cưỡi ngựa ra cửa. Hắn cũng nhân chuyến này để về trấn Tuyền Thủy xem người của Trịnh Sinh Bách đã tới hay chưa.

Nếu Trịnh Sinh Bách có gửi thư báo thì hắn cũng không nhận được, vì thư đó sẽ đưa tới núi Sở hoặc Cát An.

Tần Quyên giục ngựa đi nhanh, khi tới nơi thì trời đã tối mịt.

Trấn Tuyền Thủy có nhiều thương nhân giàu có nên rất náo nhiệt, chợ đêm nô nức chẳng kém ban ngày.

Tần Quyên cưỡi ngựa đi ngang, bỗng cảm nhận được nét đẹp của hoa nở đêm đông.

Tống quốc phồn hoa như thế, một trấn nhỏ ở Tuyền Châu được trù phú như thế, tất cả là do thương mại hàng hải. Nhờ có nó, dân chúng được sống cảnh ấm no.

Trong số những người rời đi từ đây, vô số người áo gấm về làng.

Thi thoảng, Tần Quyên trộm nghĩ, nếu như Tần Quảng không xông pha buôn bán thì liệu họ có thể....

Mà thôi, trên đời làm gì có nếu.

Tần Quảng dốc công dốc sức làm ăn, tích lũy tài sản, mang cho hắn 6 năm đầu đời được sống cảnh giàu có.

Hắn nên cảm thấy tự hào vì có một người cha tuyệt vời như vậy.

Trên chợ người đến kẻ đi, Tần Quyên đành phải xuống ngựa.

Hắn không nhớ rõ hôm nay là ngày bao nhiêu.

Chỉ thấy hình như có lễ hội gì đấy nên đông đúc khác thường....

Chỉ cần băng qua chợ là thấy cầu Khúc Thủy, nhưng người người chen chúc, khiến hắn phải nhích từng bước, mất tận 2 khắc mới thoát khỏi đám đông.

Bỗng nhiên, có một đứa bé va vào chân hắn.

"Oa oa.....mẫu thân!" Quá hoảng sợ, đứa bé khóc ầm lên.

Đứa bé có gương mặt tròn như trái trứng, giữa mày điểm một chấm đỏ, y như tranh em bé chúc tết.

"Mẫu thân mi đâu?" Tần Quyên hỏi nó.

Đứa bé nhìn quanh, "Không, không thấy...."

Đứa bé này khoảng chừng 4 tuổi nhưng miệng nói còn lắp bắp. Tần Quyên ngồi xổm xuống hỏi, "Con lạc khỏi người nhà lâu chưa?"

Lúc đứa bé này va vào hắn, đằng sau không có người lướn đi theo, mà đứng đây một lúc cũng không nghe thấy tiếng người hô tìm trẻ.

Chẳng lẽ là lạc thật rồi.

Tần Quyên lo sợ, đứng dậy.

Dâng tới tận cửa nhưng lão tử không dám nhặt đâu.

Tuy hắn thích trẻ con, nhưng không có đam mê nuôi thành đàn. Giờ mà còn nhặt thêm một đứa, bọn Tùng Man sẽ trút giận lên hắn mất....

"Oa oa oa, mẫu thân." Đứa bé bấy giờ cũng nhận ra mình lạc mẹ, khóc tu tu.

Tuy còn nói ngọng nhưng đây hẳn là một đứa bé được dạy dỗ cẩn thận, lúc khóc cũng không la hét. Quần áo trên người nó đều may bằng tơ lụa, chứng tỏ gia đình khá giả. Người nhà nó kiểu gì cũng đến tìm, chi bằng trông nó một lát, chứ bỏ lại đây thì có khi bị người xấu bắt cóc.

"Được rồi,.....Ta dẫn mi đi tìm mẫu thân." Tần Quyên thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dammy