262. Trăng gió nơi Kinh Bắc

Tần Quyên không biết tình hình trong thành thế nào mà gần đây canh gác rất ngiêm, có rất nhiều người phải tìm quán trọ hoặc ở nhờ chùa miếu ngoài thành.

Có thể nguyên nhân là do lũ cướp mà nhà chùa nói đến.

Trăng lên cao, sương phòng hai bên đã im hơi lặng tiếng, Tần Quyên mới nhảy khỏi mái nhà, quay về phòng ngủ.

Sáng hôm sau, hắn chưa trả phòng mà tới cổng thành để thăm dò tình hình.

Lính ở cổng thành thay phiên nhau trực ban, kiểm tra từng bước một.

Tần Quyên không lo lắng về hộ tịch hay lộ trình của mình, có điều dung mạo hắn dễ gây chú ý nên không tránh được việc bị binh lính tra hỏi nhiều.

Tuy vậy, hắn vẫn quyết định sẽ thử xem sao.

Sau khi xếp hàng chờ nửa canh giờ, lính tới kiểm tra lộ trình của hắn, hỏi hắn từ đâu tới.

Tần Quyên đáp là Giang Châu.

Lính lại hỏi hắn vào thành làm gì.

Hắn đáp là thăm thân.

Lính hỏi hắn gặp ai, Tần Quyên im lặng.

Tuy nói im lặng nhưng cũng không thể tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Hắn nói, "......Lang trung ở Phụng Hiền y quán là....đại bá của ta."

"Được, ngươi qua bên kia ghu tên, hai ngày nữa lại tới. Chúng ta xác minh xong thì sẽ cho ngươi vào thành." Tên lính nói rồi trả lại hộ tịch cho hắn.

Tần Quyên nhận lấy. Có lẽ quan phủ phải sai người đến y quán xác thực thông tin rồi mới có thể cho hắn vào thành.

Có thể coi như việc vào thành đã được đảm bảo rồi.

Lúc quay về, Tần Quyên nghe nhiều người bàn tán, chiến sự càng lúc càng căng thẳng, một trận gần đây khiến bao nhiêu người chết.

Có nhiều người chạy nạn đến Tuyền Châu bằng đường biển. Gánh nặng đối với quan phủ Tuyền Châu quá lớn, cho nên họ quyết định đóng cổng thành.

Bá tánh đều mong sao chiến sự sớm ngừng.

Lúc này, có người thì thầm, "Chẳng bao lâu nữa, Đại Lý cũng xong đời rồi."

"Họ hàng của ta ở Đại Lý mới gửi thư, muốn đến ở nhờ chỗ ta."

"Vậy phải làm sao đây? Nếu Đại Lý cũng bị diệt thì....Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"......."

Tần Quyên nghe bấy nhiêu đó rồi cưỡi ngựa rời đi. Người Mông Cổ ra tay với Đại Lý là bởi họ đã sớm nhận ra rất khó chiến tranh lâu dài với người Tống, cho nên thôn tính Đại Lý ở phía nam trước, rồi tạo thành thế giáp công với Tống.*

Mượn địa thế của Đại Lý thì cùng lắm chỉ có thể kéo dài thêm 7 8 năm.

Nhiệm vụ mà Khoách Đoan đặt lên hàng đầu chính là liên minh với Thổ Phiên, buộc Thổ Phiên quy thuận, lấy đó làm tiền đề tấn công Đại Lý....

Tần Quyên xoa trán. Gió lạnh thổi khiến hắn tỉnh táo hơn nhiều.

Hắn không quan không tướng, không quản được nhiều, hoặc đúng hơn là không muốn quản. Hắn nhặt được cái mạng này rồi trốn thoát khỏi chiến trường bắc địa, sau đó không bị coi là phản tặc mà giết chết đã là hạnh phúc lắm rồi....

Hắn không muốn liên lụy đến người thân duy nhất còn lại. Hắn còn có người yêu, bạn bè cần mình chăm sóc.

Nhưng nếu có một ngày, Tống quốc cần đến hắn, hắn sẽ lại mặc giáp ra trận.

Dù biết khi ấy, Viết Viết, A Dịch Cát, Vạn Khê, Ninh Bách đều sẽ trở thành kẻ địch của hắn.

*

Quay lại chùa, hắn phát hiện ra số người đến ở nhờ đã tăng gấp đôi.

May sao hắn chưa trả phòng, nếu không thì chẳng còn chỗ nào mà đi nữa.

Hắn đi ra chuồng ngựa, lúc này có một tăng nhân đến tìm, bảo rằng có thêm một người nữa sẽ tới ở trong sương phòng của hắn.

Tần Quyên biết họ cũng khó xử. Miễn là lương dân thì để họ ở chung với nhau cũng không thành vấn đề.

Trước khi nhận người, các tăng nhân cũng đã tìm hiểu cẩn thận.

Tần Quyên về phòng thì thấy trong phòng có thêm ba cái rương bằng tre. Biết đó là của người mới tới nên hắn không động đến.

Nhân lúc trong phòng chỉ có một mình, hắn tắm rửa, thay quần áo rồi ra ngoài tìm chỗ ăn.

*

Ban đêm, khi Tần Quyên về phòng thì thấy đèn dầu đang sáng. Lúc đầu, Tần Quyên khá sửng sốt, nhưng sau đó nhớ ra tăng nhân đã nói rằng sẽ có thêm một người đến ở chung phòng với hắn.

Hắn không quen chung chạ, nhưng cũng chẳng có cách nào, buộc phải quen thôi. Mong sao hai ngày nữa có thể vào Tuyền Châu.

Tần Quyên vào nhà, đi thẳng về giường, đặt lưng xuống chuẩn bị ngủ.

Nhưng nằm được một lúc, hắn thấy người ngồi ở mép giường bên kia vẫn đang nhìn về phía mình.

Tần Quyên hơi bực bội, quay nhìn đối phương, dường như cân nhắc xem có nên lên tiếng hay làm ngơ rồi ngủ tiếp.

"Này, ta chỉ ở đây cùng lắm 3 ngày nữa thôi, ngươi đừng hoảng." Cuối cùng, Tần Quyên vẫn quyết định mở miệng trấn an trước. Hắn có cảm giác hình như người này rất sợ mình.

Vừa nói vửa ngẩng đầu lên, quả nhiên đối phương đã sợ đến mức co rúm vào góc giường, không dám ho he nửa lời.

"......." Tần Quyên định nói thêm gì đó, nhưng cảm thấy nói gì cũng không ổn, chỉ khiến người kia hoảng hốt hơn.

"Sao ngươi nhìn ta như vậy?" Tần Quyên nhíu mày.

"......Ta, chắc ta nhận sai người. Ngươi trông rất giống....." Mãi hồi lâu sau, gã mới lắp bắp.

Tần Quyên cau mày, "Ngươi tên gì?"

"Ta là Kim Cừu." Người đó đáp, giọng điệu có phần thả lỏng hơn.

Tần Quyên giật mình. Lần này đến lượt hắn ngây ra.

Trí nhớ hắn không tệ, hắn tin chắc mình đã từng nghe thấy cái tên này rồi.

Trên đường từ thành Ban đến Điệt Nhi Mật, hắn từng gặp một thiếu niên 19 tuổi tên Kim Cừu.

Ban đầu thiếu niên này muốn trộm bạc của hắn, nhưng bị hắn tóm, nên sau đó lẽo đẽo đi theo.

Lạ thật....Số phận đưa đẩy thế nào mà bây giờ họ lại tình cờ gặp nhau ở một ngôi chùa ngoại ô Tuyền Châu.

Ma xui quỷ khiến!

"...Sao ngươi không nói gì?" Tự nhiên im lặng quá, khiến Kim Cừu run sợ, "Ngươi tên gì? Trông ngươi rất giống bằng hữu của ta."

"Triệu Tứ."

Trong các đường huynh đường đệ, Triệu Hoài Chi đứng hàng thứ 4.

"Không phải à....." Kim Cừu có chút thất vọng, "Ta nghĩ gì vậy? Làm sao mà gặp được huynh ấy ở đây cơ chứ?"

Cảm giác thất vọng của Kim Cừu tới nhanh mà đi cũng nhanh. Gã nằm xuống, còn nói với Tần Quyên, "Triệu Tứ, ta ngủ trước đây. Nhưng sao tên của ngươi nghe giống như 'tìm chết', ha ha ha...."

"....." Tần Quyên cau mày một cái, nhưng mà hắn cũng phì cười.

Hắn không nói với Cừu Cừu thân phận của mình, vì Cừu Cừu biết hắn trên đường đi từ Điệt Nhi Mật đến Thành Ban, có lẽ cũng biết hắn từng sống với người Mông Cổ một thời gian dài, bởi lúc ấy hắn giao tiếp với thương đội bằng tiếng Mông Cổ hoàn toàn lưu loát.

Hắn không rõ Cừu Cừu là kẻ tâm tư thế nào, cho nên quyết định che giấu.

Nhưng hắn nhận ra, Cừu Cừu mong nhớ hắn.

Hắn đoán gã chạy từ Đại Lý tới đây.

HẲn là đi đường thủy. Bây giờ, con đường nhanh nhất để tới Tống quốc chỉ có đi thuyền mà thôi.

Tần Quyên nhìn đỉnh màn, suy tư một lát rồi ngủ. Ba ngày nữa, bọn họ sẽ lại trời nam đất bắc mà thôi.

Xem như cuộc gặp này chỉ như một nút giao nho nhỏ....

Hôm sau, lúc Tần Quyên tỉnh dậy thì Kim Cừu đã không còn trong phòng. Hắn rửa mặt qua loa một phen, sau đó thấy Kim Cừu bưng thứ gì đó tới.

Gã hồ hởi nói, "Đông người quá, suýt chút nữa không lấy được cơm sáng, may mà ta nhanh tay."

Kim Cừu đưa màn thầu cho Tần Quyên. Tần Quyên ngẩn người nhận lấy.

"Ăn đi, không ăn cũng cũng chẳng còn gì khác nữa đâu, cháo hết sạch rồi." Kim Cừu không dọa. Hôm nay có vô số dân chạy nạn đến quanh vùng Tuyền Châu.

Đa số đều dạt vào từ đường biển.

Tần Quyên bỏ mấy đồng tiên xuống bàn rồi nhặt liền mấy cái bánh bao, chỉ để chừa lại đúng một cái.

"Ta thích ăn màn thầu."

Kim cừu, "......"

Người ta gọi thế này là "được đằng chân lân đằng đầu" đúng không?

Nhưng sao tính tình này giống người kia thế nhỉ....

Cừu Cừu trơ mắt nhìn cái bánh duy nhất mà hắn để lại....

Gã chỉ đành gặm màn thầu dai nhách, uống mấy ngụm nước, nghẹn đến nỗi suýt trào nước mắt. Thôi, có tiền là được. Hắn nhanh tay nhặt mấy đồng tiền trên bàn.

Cảm giác lúc này dễ chịu hơn nhiều....

"Ngươi định ra ngoài à?" Thấy Tần Quyên chuẩn bị đi, Kim Cừu hỏi.

"...."

Tần Quyên vốn muốn nói "liên quan gì đến ngươi?", nhưng nghĩ đến số bánh bao Kim Cừu vất vả lấy về, hắn đành im lặng.

Chỉ ung dung bước ra ngoài.

Kim Cừu thấy cái phong thái này cực kỳ quen, cho nên cũng lén đi theo.

Tần Quyên chỉ đơn giản là không có việc gì, muốn đi dạo quanh chùa một chút.

Hắn tới tiền viện, biết Kim Cừu đi theo nhưng cũng mặc kệ.

Ở đây không tiện mang đao trên đường nên hắn dấu đao dưới đáy giường. Các tăng nhân trông thấy hắn, có người gật đầu chào hỏi, nhưng đa số sẽ tránh xa.

Vóc người hắn rất cao, nhìn không có vẻ thiện lành mà giống phường ác bá....Hôm ấy, các tăng nhân chịu cho hắn vào ở, chắc là nhờ khuôn mặt này.

Đôi khi nhan sắc cũng có thể mài ra ăn được.

*

Hôm nay, có nhiều người đến chùa dâng hương. Dân tị nạn đứng vây kín cổng khi chủ trì phát cháo.

Kim Cừu chạy lên hỏi Tần Quyên, "Triệu Tứ đại ca, huynh có muốn dâng hương không? Ta xếp hàng thay cho huynh?"

"......" Tần Quyên nghe vậy thì thật sự chẳng biết nói gì, nhưng khi nhìn sang Kim Cừu, hắn có vài phần chua xót.

Thiếu niên gầy gò, chỉ có da bọc xương mà hắn gặp khi ấy, đến nay vẫn vận, cánh tay mảnh dẻ như một cô nương. Chắc gã cũng vì trộm đồ của người khác mà chịu nhiều khổ sở. Gã ăn nói dễ nghe, biết cách đu bám, kẻ nào mạnh thì gã sẽ theo....

Ba năm nay, Kim Cừu đã từ thành Ban đến Đại Lý, rồi từ Đại Lý đến Tống quốc như thế nào?

Đêm qua Tần Quyên vẫn còn hờ hững, nhưng hôm nay lại thấy xót xa....

"Triệu Tứ đại ca. Đây, bùa bình an ta cầu cho huynh, không cần đưa tiền ta đâu."

Xem ra bây giờ còn khôn khéo hơn trước, gọi đại ca đại ca đến là thuận miệng. Tần Quyên bật cười, nhận lấy bùa bình an, đồng thời đưa cho gã một ít tiền.

"Ơ, Triệu Tứ đại ca, ta bảo huynh không cần đưa tiền mà. Hơn nữa, cái này chỉ 2 đồng thôi, sao huynh đưa ta nhiều thế." Kim Cừu vừa giận vừa cười.

Tần Quyên phát hiện ra, lúc Kim Cừu tức tối dậm chân, trống đến là vui mắt.

"Huynh cười cái gì vậy, Triệu Tứ đại ca." Kim Cừu chống hông.

"Ngươi học tiếng Hán từ ai?" Tần Quyên chợt hỏi.

Kim Cừu nghi hoặc đáp, "Ta tự học."

"Sau này đừng nói lớn quá, dễ lộ lắm." Tần Quyên nhắc nhở.

"Hả?" Tuy Kim Cừu tỏ vẻ không hiểu, nhưng thật ra rất chột dạ, mặt mũi tái xanh.

Thấy vẻ mặt này của gã, Tần Quyên biết gã sợ, nên mỉm cười trấn an.

"Đừng lo, người tứ xứ kéo đến Tuyền Châu nhiều lắm."

*

Sự thật chứng minh, Kim Cừu là đứa nhát chết, đến cả chuột nhắt còn gan hơn.

Cho nên đêm đó, gã cuốn gói chạy mất.

Lúc chạy, gã còn tưởng Tần Quyên không biết, nên lén lút mò ra cửa sau....

---------------

Lời editor :

Sự kiện Mông Cổ diệt Đại Lý có quan hệ mật thiết đến Kháng chiến trống Nguyên Mông lần 1 của Đại Việt. Thời điểm này, Mông Cổ đã hoàn toàn thôn tính nước Kim và làm chủ phương bắc, nhưng lãnh thổ Nam Tống rất lớn nên khó đánh chiếm chỉ từ một phía (phía Đông là biển, mà Mông Cổ không thạo thủy chiến, phía Tây thì là địa hình Tây Tạng hiểm trở). Vì vậy, Mông Cổ quyết định thôn tính Đại Lý (nay là Vân Nam, Trung Quốc) để từ đó đánh Nam Tống từ phía nam. Sau khi chiếm được Đại Lý, Mông Cổ gửi thư cho triều Trần, nói muốn "mượn đường" nước ta để đánh Nam Tống, tuy nhiên đó chỉ là cái cớ. Mông Cổ thực chất muốn "nhân tiện" húp luôn cả Đại Việt. Tất nhiên nhà Trần không dính cái bẫy này. Cuộc kháng chiến nổ ra, và sau cùng thì quân Mông Cổ đã bị đuổi khỏi Thăng Long. Tuy vậy, Mông Cổ vẫn đạt được mục đích "mượn đường" đường của mình.

Cảm thán một chút cho nhân vật Kim Cừu. Gã chỉ được biết về cố thổ Đại Lý thông qua lời kể của mẹ. Vì vậy, trong lý tưởng của hắn, Đại Lý giống như mảnh đất thiên đường, yên bình thịnh trị, núi non tươi đẹp, trai thanh gái lịch. Điều đó đã từng đúng, bởi triều đình Đại Lý của họ Đoàn trọng đạo Phật, cai trị nhân từ. Đại Lý cũng là nơi đất đai màu mỡ, cởi mở phóng khoáng, phát triển cả về kinh thương và văn hóa. Kim Cừu lang thang khắp mạc bắc, thân thể chỉ có da bọc xương. Gã sống bằng đủ cách hèn mọn, ti tiện nhất, và thứ chống đỡ gã vượt qua chính là giấc mộng Đại Lý. Nhưng tới khi về được tới nơi thì thiên đường gã hằng mơ tưởng chỉ là một mảnh đất hoang toàn bởi chiến tranh. Gã một lần nữa lại vác thân thể tàn tạ ấy trốn đến Tống quốc.

Nếu tác giả thật sự muốn biến Kinh Mậu Đại Tống thành một câu chuyện bi thảm, thì một nhân vật phụ như thế này cũng đủ khiến độc giả khóc hết nước mắt. Chẳng qua tác giả quá dễ tính thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dammy