256. Trăng gió nơi Kinh Bắc

Qua lời Triệu Hoài Chi, Tần Quyên biết Đán Mộc đã mở tiệm đồ nướng ở cả Đại Đô rồi, thậm chí còn có vương tông đến bái y làm thầy.

"Y nói chính ngươi dạy y cách ướp hương liệu nướng chứ bản thân y không biết quá nhiều, toàn làm theo lời ngươi nói, không ngờ được nhiều người yêu thích đến vậy nên y vui lắm."

Tần Quyên đỏ mặt nhìn Triệu Hoài Chi. Hắn không hiểu sao tự nhiên Triệu Hoài Chi lại nhắc đến chuyện này. Nếu y đang ám chỉ chuyện trước kia, hắn và Đán Mộc thân thiết với nhau thì.....Không phải đâu, Triệu Hoài Chi đâu phải người bụng dạ hẹp hòi.

Tần Quyên hơi hơi ngước mắt lên nhìn về phía Triệu Hoài Chi, thấy y vẫn tỏ vẻ điềm nhiên, bèn thở phào nhẹ nhõm, gấp thư của Đán Mộc, bỏ lại vào bao.

"Vào đây ngồi đi."

Hai người giao cương ngựa cho người trên thuyền rồi đi vào trong khoang.

Thuyền này rất lớn, trên boong thuyền có thể chở ít nhất năm sáu con ngựa, trong khoang còn nhiều phòng, lầu hai có chỗ ngắm cảnh,

Họ ngồi sát cửa sổ, có tiểu nhị nhanh chân dâng trà và hoa quả tới.

"Hai vị đại gia có muốn dùng điểm tâm gì không?"

Triệu Hoài Chi, "Mang mấy món cua và cá của nhà các ngươi lên đi."

Tần Quyên sinh ra ở vùng sông nước, vốn rất thích ăn thủy sản.

Triệu Hoài Chi biết nên mới gọi những món đó.

Quả nhiên cua cá vừa bày lên mâm, Tần Quyên đã há hốc miệng, nhìn chằm chằm.

Triệu Hoài Chi mỉm cười, đưa cho hắn đôi đũa, "Ăn đi."

Tần Quyên nhận lấy, bắt đầu ăn uống thỏa thích. Thịch cá tươi ngon, bỏ vào miệng là tan, thậm chí còn thấy ngon hơn đồ ăn lão đạo sĩ nấu ở núi Sở.....

Cá ngon ngất ở chỗ tươi.

Có lẽ vì ở trên thuyền nên nguyên liệu mới tươi như thế.

Dù sao vương điện của Triệu Hoài Chi cũng nằm trên núi Sở, vận chuyển thực phẩm từ dưới chân núi lên phải mất nửa ngày.

Trong khi cá ở đây bắt lên làm luôn, chất lượng không thể đem ra so sánh.

Trong lúc Tần Quyên ăn cá, Triệu Hoài Chi đã bóc mai cua, moi lấy thịt và gạch cua vào một cái bát nhỏ, bỏ thêm chút dấm và tỏi nhuyễn, đặt trước mặt Tần Quyên.

Tần Quyên chưa từng ăn cua, hoặc nếu có ăn cũng là trước năm 6 tuổi nên không còn nhớ nữa....

Khi tiểu nhị mang món lên, hắn còn hỏi đây có phải cua không, vì trước kia chỉ thấy trong tranh vẽ ở Tuyền Châu.

"Cảm ơn Hoài Chi, vậy ta không khách khí nữa." Dứt lời, hắn bưng bát lên, ăn một lèo hết sạch.

Vị giác bùng nổ như pháo hoa, cảm giác tuyệt mỹ không gì mô tả được. Tần Quyên bỗng cảm thấy từ ngữ của mình quá đỗi nghèo nàn.

Ăn xong chén này, Triệu Hoài Chi đã bóc cho hắn thêm một con nữa, còn để trước mặt hắn một đĩa bánh nhỏ.

"Bánh này ăn cùng gạch cua sẽ càng ngon hơn."

Tần Quyên nghe vậy, bèn cầm lên cắn một miếng. Hắn lập tức cảm thấy thứ nhân đặc quánh, đậm đà bên trong chảy vào miệng, mang theo hương thơm ngọt lành như hoa phù dung.

Quả nhiên các thú ăn chơi của người Tống khiến ta phải mở mang tầm mắt....

Trong khi thưởng thức mỹ vị, hắn chợt nhớ đến một câu từ của Tô Đông Pha.

Trên núi ấm không còn hoa mai những vẫn bẻ được cành, trên sông chỉ cua là khó bắt.

Bánh như trăng tròn trên đĩa, bên trong có mật hương ngọt ngào.

*

Bữa cơm này khiến Tần Quyên lưu luyến mãi, thậm chí còn nghĩ hay là sau này lâu lâu lại đến ăn. Có điều khoảng cách từ núi Sở đến Kinh Bắc mất đến mấy ngày đường, quả thực không tiện.

Từ phía bắc nhìn xuống có thể thấy cảnh vật ở rất xa, cho nên có cảm giác đích đến cũng không xa cho lắm.

Nhưng từ phía nam nhìn lên chỉ thấy núi non trùng trùng điệp điệp, sông chảy ngoằn ngoèo, khiến đường có cảm giác xa hơn hẳn.

*

Kinh Bắc ban đêm vắng lặng, Triệu Hoài Chi dẫn Tần Quyên đến căn nhà y bố trí ở Kinh Bắc.

Viện nằm sát một con sông nhỏ, đi ra bờ sông chỉ vài bước chân.

Đêm khuya, Triệu Hoài Chi nói với Tần Quyên, "Trong viện của ta có cái thuyền nan. Ta và ngươi mang nó ra sông dạo đi."

Tần Quyên đặt sách xuống, không hiểu vì sao Triệu Hoài Chi muốn làm vậy, nhưng vẫn thay áo thay giày, cùng y kéo thuyền ra sông.

Hai người cùng hợp lực, cuối cùng cũng hạ được thuyền xuống dòng nước.

Triệu Hoài Chi cởi giày, Tần Quyên cũng xắn ống quần lên theo.

Họ đẩy cho thuyền trôi ra dòng.

Triệu Hoài Chi quay đầu lại, sai người hầu trong viện đưa đèn cho y mang lên thuyền.

"Chuẩn bị ít đồ ăn và bầu rượu."

Chủ nhân hàng năm không ở trong viện nên đầu bếp đã về nhà. Người hầu đành phải cưỡi ngựa đến quán rượu gần nhất.

Không bao lâu sau, gã quay về cùng với rượu và đồ nhắm.

Trên thuyền, Triệu Hoài Chi đang dạy Tần Quyên đánh cờ vây.

Tần Quyên không thích chơi cờ. Hắn nghĩ, trăng thanh gió mát thế này, lẽ ra nên cùng Triệu Hoài Chi làm chuyện gì kia....

"Chủ tử, rượu và thức ăn tới...."

Giọng người hầu vang lên bên bờ sông.

"Đặt trên mui thuyền là được."

Gã sai vặt đặt rượu và thức ăn lên mui thuyền xong thì rời đi.

Tần Quyên thật sự không hứng thú với cờ vây cho nên chẳng nghiêm túc đối phó.

Triệu Hoài Chi cũng nhận thấy thế nên nói, "Đói bụng rồi nhỉ? Dùng bữa trước đã."

Nghe vậy, Tần Quyên lập tức ném quân cờ trong tay vào bát.

"........"

Triệu Hoài Chi tươi cười, đi tới mui thuyền, lấy rượu và đồ ăn.

Tần Quyên ngồi ở góc trong nên không tiện đứng dậy.

Đứng ở đầu thuyền, Triệu Hoài Chi dường như khoác trên mình ánh trăng.

Trong một thoáng, Tần Quyên nhìn đến ngây ngẩn, cảm giác khô nóng trong cổ càng rõ ràng hơn....

Rõ ràng đang là mùa thu, gió hiu hiu thổi, đáng lẽ phải thấy lạnh mới đúng.

Triệu Hoài Chi mang rượu vào thức ăn vào, chỉnh vạt áo ngồi xuống. Lúc y đặt hai cái chén trước mặt, Tần Quyên tròn mắt nhìn.

"Sao thế?" Triệu Hoài Nhi ngẩng lên nhìn Tần Quyên.

"Không, không phải ngươi không cho ta uống rượu à...." Tần Quyên ấp úng hỏi.

Triệu Hoài Chi, "Hôm nay uống một chút cũng được."

Uống một ít để sau đó còn....

Tân Quyên nhìn chén rượu, tuy hơi thèm nhưng nghĩ tới mấy chiến tích bất tỉnh nhân sự của mình trước kia....

"Hay là thôi...."

Hắn chưa nói xong đã bị đôi môi của Triệu Hoài Chi chặn lại.

Triệu Hoài Chi nhấp một ngụm rượu rồi mớm sang cho hắn.

Cho nên, liệu có phải y đang có ý mời gọi không?

Tần Quyên thấy hương rượu ngập tràn. Đây là rượu gì mà trong mùi cay nồng còn thoang thoảng hương lá sen....

"Sao ngẩn ra thế?"

Triệu Hoài Chi khẽ cong môi, dường như hơi giận.

Tần Quyên nghe vậy, liền bưng chén rượu lên, ngửa đầu uống cạn. Rượu nhỏ giọt trên quần áo, nhưng ánh mắt hắn càng lúc càng cháy bỏng.

Hóa ra Triệu Hoài Chi muốn dạy hắn, có một số việc, muốn làm cứ phải làm ngay.

Thấy Tần Quyên như thế, y mỉm cười vừa lòng, nụ cười có phần tà tứ hơn nhiều so với ngày xưa.

*

Trăng lên giữa trời, chiếc thuyền nan buộc ven sông kia vẫn không ngừng lay động dập dềnh, đến tận khi gà gáy mới dần yên tĩnh.

Sáng sớm trên mặt sông, trân trời ửng trắng, chỉ có chút gió thi thoảng khiến mặt nước xôn xao.

Tần Quyên tỉnh dậy sau khi chợp mắt chưa được bao lâu.

Hắn ngồi đó như chờ mặt trời lên.

Triệu Hoài Chi ngủ rất nông nhưng chưa muốn tỉnh lại, vẫn cứ nằm đó, hít thở đều đặn, nghe âm thanh của người kề bên.

Tần Quyên khẽ khàng mặc quần áo, cố gắng không gây ra âm thanh kẻo đánh thức Triệu Hoài Chi.

Sau cùng, hắn đứng dậy, khẽ khàng bước ra ngoài.

Ra mui thuyền, hắn thì thầm một câu, "Hoài Chi, mặt trời mọc rồi."

Hắn từng xem bình minh ở thảo nguyên và đại mạc, bình minh trên biển rộng mênh mông, bình minh sau màn sương núi Sở, và giờ lại cùng Triệu Hoài Chi ngắm mặt trời mọc trên mui thuyền.

Đẹp làm sao, bình minh trên sông cái gì cũng vừa đủ, không quá huy hoàng, cũng chẳng keo kiệt.

Tới lúc vầng dương đã dâng lên hẳn khỏi đường chân trời, hắn cúi đầu cười khẽ thật lâu, dường như nhớ lại rất nhiều ký ức tốt đẹp.

Cách đó không xa, tiếng sóng bì bọp vỗ mạn thuyền.

"Có cá!"

Hắn reo lên, cởi giày, lội xuống nước.

Triệu Hoài Chi nghe tiếng động huyên náo như thế mới chậm rãi ngồi dậy.

*

Lúc Tần Quyên ôm cá bơi về thuyền, Triệu Hoài Chi đã chờ hắn trên mui.

"Hoài Chi, chào buổi sáng."

".....Chào buổi sáng."

"Ta bắt được một con cá, chờ lát nữa sẽ nướng cho ngươi ăn. Người cứ ngồi đó đi."

".....Được."

Tần Quyên rất nhanh nhẹn, ôm cá lên bờ sông.

Hắn nhặt củi chất thành đống, nhận lấy đá lửa mà Triệu Hoài Chi đưa cho.

Chẳng bao lâu, một khóm lửa đã bập bùng cháy.

Người hầu mang gia vị tới cho họ.

Sau khi ăn món cá nướng của Tần Quyên, Triệu Hoài Chi mới hiểu vì sao Đán Mộc luôn ca tụng hết lời.

"Sau này...."

"Sao?" Tần Quyên hốt hoảng, ngẩng đầu nhìn y, sợ y chê món này không nuốt nổi.

Triệu Hòa Chi nói tiếp, "Sau này phải hứa chỉ nướng cá cho một mình ta thôi."

"........"

Tần Quyên thắc mắc, y nghiêm túc đấy à? Mà khoan, sao câu này nghe quen thế nhỉ?

Đán Mộc ở Đại Đô hắt xì một cái rõ to.

Ăn xong, Triệu Hoài Chi vẫn còn chưa hết thèm thuồng, quên mất rằng cái người hì hụp bắt cá cả ngày kia còn chưa được miếng nào.

Cho nên y mới nói, "Tắm gội xong rồi, ta dẫn ngươi ra chợ ăn sáng."

Khi hai người về viện, người hầu đã đun xong nước nóng.

Họ tắm gội rồi thay một bộ trang phục màu đen.

Thật hiếm khi thấy Triệu Hoài Chi mặc màu đen cho nên Tần Quyên cứ nhìn y chằm chằm.

"Tới chuồng ngựa đã."

Trong chuồng, Hồ Hồ cùng ngựa của Triệu Hoài Chi đang châu đầu ăn chung một máng.

"Chúng nó có vẻ thân nhau nhỉ?" Tần Quyên vuốt bờm của Hồ Hồ, lại cười tít mắt với Triệu Hoài Chi.

Hồ Hồ : Ngươi nhìn ta mà nói.

Triệu Hoài Chi, "Ngựa của ta có vẻ thích Thất Ca hơn."

Hồ Hồ : ......Kinh Bắc vương, ngươi nghiêm túc đấy à?

Tần Quyên, "Nhưng Hồ Hồ không ăn chung máng với Thất Ca, chỉ chịu ăn chung với ngựa của ngươi."

*

Sau khi tới chợ, Triệu Hoài Chi lại dẫn Tần Quyên đến một quán mì.

"Nước trộn mì ở đây rất đặc biệt, để ta pha cho ngươi ăn thử." Triệu Hoài Chi đẩy bát mì tới trước mặt hắn.

Tần Quyên vừa nhận lấy, ăn được một miếng thì có hai người bước vào, hành lễ với Triệu Hoài Chi.

Một trong hai người dâng cho y một phong thư.

Triệu Hoài Chi vừa mở phong bì vừa hỏi họ vài câu. Hai người đó từ tốn trả lời.

Sau khi đọc thư, Triệu Hoài Chi cất trở lại phong bì, dán lại.

Đầu tin, y quay sang Tần Quyên, báo cho hắn biết rằng có tin từ Hứa Thừa, nói Tử Hiến đã mất tích.

Tần Quyên sững sờ, bát mì trong tay cũng chẳng còn thơm ngon nữa.

Sở dĩ bây giờ họ mới xác định Tử Hiến mất tích là vì thời gian Tử Hiến biến mất đã đủ để lập thành án.

Sau khi rời phủ Dự vương, Tử Hiến không một lần xuất hiện ở Cát An, cũng không về Tuyền Châu.

Tử Hiến thuộc thuyền Thanh Xuyên, trước kia là nhân sĩ Tuyền Châu, cho nên quan phủ Tuyền Châu lập án.

Dù sao cũng là một nhân vật có danh tiếng, nếu việc này đồn ra thì vô số người quan tâm, nên quan phủ không thể làm qua loa được.

------------

Lời editor : Cảnh đưa nhau đi ăn ở chương này làm mình nghĩ đến những cảnh nam chính thiếu gia đưa nữ chính nhà nghèo đi ăn ở nhà hàng sang trọng trong các phim thần tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dammy