252. Quy ẩn trong núi Sở

Tần Quyên hy vọng Triệu Hoài Chi và Cổ Nguyệt vẫn bình an. Lỡ chẳng may bị người của Cổ vương điện bắt về cũng đừng tổn hại gì....

Sau khi vào vúi nửa canh giờ, hắn bắt đầu lạc trong mê trận. Sở dĩ hắn nhận ra đây là mê trận bởi Tiểu Khúc Nhi từng nói, nếu thấy những thứ như là tứ tượng, hay nguyên tố có thể cấu thành bát quái thì rất có khả năng là đã rơi vào mê trận của người khác rồi.

Nhưng tiếc rằng khi nhận ra thì đã muộn.

Hắn bị vây khốn chừng nửa ngày, tới khi thấy vài võ sĩ đi tới.

Các võ sĩ đứng cách rất xe, hỏi hắn vào đây bằng cách nào, có phải cổ sư từ nơi khác đến đây dự tiệc không.

Tần Quyên gật đầu. Hắn nghĩ, cứ lẻn được vào vương điện đã rồi tính, không cần biết dùng cách nào.

"Các hạ có thiệp mời của trưởng lão không?" Võ sĩ lại hỏi hắn.

Thiệp mời đâu ra cơ chứ?

"Có, nhưng ta bỏ trong tay nải, không may bị cướp giữa đường."

Tần Quyên hơi cúi đầu. Lúc nói dối, mặt hắn thường đỏ lên, rất dễ bị phát hiện.

Võ sĩ nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng vẫn sai người đến dẫn hắn ra khỏi mê trận.

Tần Quyên thấy cũng lạ. Vì sao hắn thấy bọn họ mà không thể đến chỗ họ được.

Mãi tới khi vị võ sĩ kia niệm cái gì đó, khiến một con đường lộ ra từ trung tâm trận bát quái, còn bản thân trận địa cũng biến thành một bàn cờ.

Con đường đúng gọi là "Sở Hà".

Hắn ngẫm lại thật lâu nhưng không thể nhớ được võ sĩ ban nãy niệm cái gì.

Thậm chí, võ sĩ kia còn hờ hững nói với hắn, "Ở đây mà bước sai một bước thì có thể mất mạng."

Không biết gã có cố ý đe dọa hay không....

Say khi rời mê trận, Tần Quyên thấy có một khoảng sân rộng với vô số ngựa, đoán là chỗ trông coi ngựa, bèn gửi Thất Ca lại đó.

Cứ tưởng lần này có thể qua mặt được rồi, ai ngờ các võ sĩ đưa hắn vào đại điện. Trong đại điện có mười mấy người, ai nấy đều đưa mắt nhìn hắn.

Nhìn tướng mạo và cách ăn mặc của họ, Tần Quyên không nghĩ đây là trưởng lão mã các võ sĩ kia nói tới, mà cũng như Tần Quyên, là "cổ sư" tới dự tiệc nhưng không có thiệp mời.

"Chư vị chờ vội, các trưởng lão sẽ tới đây trước giời hợi. Mời chư vị dùng cơm." Một võ sĩ nói.

Tần Quyên không biết hiện giờ cổ vương điện có đang bị các trưởng lão và võ sĩ này khống chế hay không. Nếu bắt họ tập trung lại đây, nhưng không cho trưởng lão tới gặp, thì liệu có ý đồ gì khác hay không?

Khả năng tệ nhất là những người đó muốn diệt hết đám cổ sư này, nhưng khả năng ấy cũng không cao.

*

Bữa trưa rất phong phú, nhưng Tần Quyên lặng lẽ ngồi đó, không mấy để tâm.

Các võ sĩ đi tới, lạnh nhạt nói với hắn, "Đồ ăn không vừa miệng các hạ sao?"

"Không phải." Tần Quyên đáp, "Ta chỉ thấy ngạc nhiên, trước giờ chưa từng thấy cao lương mỹ vị thế này."

"Vậy thì mời dùng." Võ sĩ dường như không có ý đình rời đi, cứ đứng bên cạnh hắn.

Tần Quyên chọn một món trái cây, liếc nhìn gã, "Ta quen ăn trái cây trước bữa ăn."

Thấy hắn cầm lên cắn một miếng rồi, võ sĩ đó mới chịu rời đi. Nhưng ngay sau khi gã đi, Tần Quyên lập tức nhổ miếng trái cây ra khỏi miệng.

Vì sao phải canh bọn họ ăn? Lẽ nào đồ ăn có vấn đề.

Tần Quyên quan sát rất cẩn thận, nhưng chờ một hồi lâu vẫn không thấy có ai ngã xuống, hay có biểu hiện gì khó chịu.

Chẳng lẽ hắn trông gà hóa cuốc?

Dần dần, vài người đã ăn xong, có người hầu đến dâng trà.

Từ trưa đến chiều tối, bọn họ cứ ngoan ngoãn ở đại điện chờ trưởng lão giá lâm.

Tiếng nói chuyện vẫn vang lên rôm rả, chỉ mỗi Tần Quyên im lặng từ đầu đến cuối. Sao hắn không thấy Cổ Nguyệt và Triệu Hoài Chi ở đây?

Hắn biết những võ sĩ ngoài kia không phải đối thủ của mình, nhưng hắn không muốn đánh. Vũ lực không giải quyết được vấn đề, huống hồ hắn còn phải thăm dò tung tích của Đào Hoa.

Nếu biểu hiện quá lỗ liễu thì rất khó để tiến thêm một bước.

Gần đến giờ hợi rồi mà các trưởng lão vẫn chẳng thấy đâu.

Những lời bàn tán xôn xao cứ thế vang lên ngay lúc này. Gần nửa đêm, nhiều cổ sư đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Tiệc mừng diễn ra khi nào?"

"Các trưởng lão đâu cả rồi?"

Họ đi tới hỏi các võ sĩ đứng canh.

Các võ sĩ vẫn cứ dửng dưng như trước, "Các trưởng lão đều bận công chuyện."

Nhận được câu trả lời đó, các cổ sư vô cùng bất mãn.

Không phải tại bọn họ sốt ruột, mà thực sự là thực sự là thời gian chờ đợi quá lâu, chờ suốt từ sáng đến tối rồi.

"Trong chúng ta có nhiều người vượt ngàn dặm xa mà tới, nếu lần này bỏ lỡ tiệc mừng ở Cổ vương điện thì công sức mấy ngày nay đều uổng phí...."

"Đúng vậy, ta đã nghe tin từ nửa tháng trước liền lập tức lên đường. Ấy vậy mà còn chẳng gặp được trưởng lão, vậy thì nghĩ lý gì."

"......."

Những cổ sư cấp thấp bọn họ đến đây là để sau khi về gia hương có thể kể cho người ta nghe rằng mình đã đến Cổ vương điện, rồi chí ít cũng gặp được trưởng lão, vậy mới không uổng công chuyến này.

Võ sĩ cau mày, "Đã có người báo với các trưởng lão rồi, chư vị chờ thêm một lát."

Vẻ mặt võ sĩ kia cực kỳ không kiên nhẫn, thậm chí có chút bực bội, nhưng lúc này các cổ sư chỉ quan tâm liệu trưởng lão có tới hay không mà thôi.

Một lát sau, có người tới nói chuyện với các võ sĩ. KHông biết xảy ra chuyện gì mà nghe xong, ai nấy đều tái mặt.

Một lúc sau, một võ sĩ nói với họ, "Chư vị theo ta tới đây."

Cổ vương điện thực sự nằm ở nơi cao nhất của núi Độc Cô.

Mây khói vờn quanh, tựa Quảng Hàn cung, tuy cao nhưng không quá giá lạnh.

Các cổ sư chỉ đơn giản gọi đây là vương điện mà thôi.

Càng lên cao càng rét. Tần Quyên ngẩng đầu thấy một vầng trăng tròn sáng vằng vặc trên cao.

Tỉnh ra mới hay, hôm nay chẳng phải trung thu ư?

Thời gian trôi nhanh quá, mới đó đã tới trung thu rồi.

Không biết Triệu Hoài Chi giờ ở đâu, có thấy trăng tròn như hắn không.....

Lúc vào vương điện, Tần Quyên để ý trang phục của mọi người, các cổ sư mặc áo tím, các võ sĩ mặc áo đen, các trưởng lão khoác áo choàng đỏ thẫm.

Trong một buổi lễ long trọng thế này thì thật ra các cổ sư cấp thấp tới góp mặt hay không cũng chẳng hề gì. Mời bọn họ chẳng qua chỉ là một hình thức vương giả ban ân.

Đa số những người đi cùng Tần Quyên đều là lần đầu tiên thấy cảnh tượng thế này.

Ai nấy đều căng thẳng, không dám ngẩng đầu nhìn quanh, cử chỉ dè dặt cung kính.

Đương nhiên chỉ có mình Tần Quyên vẫn mang vẻ mặt thản nhiên, thi thoảng nhìn đông nhìn tây đánh giá tình hình.

Bất chợt, hắn nhìn về phía nam tử ngồi ở chính điện, mặc trang phục đỏ tía, đeo đầy trang sức bạc.

Chẳng phải Đào Hoa thì là ai.......

Đào Hoa hôm nay trông rất khác. Khi khoác lên mình trang phục lộng lẫy sang quý, trong khoảnh khắc, y khiến Tần Quyên liên tưởng đến Triệu Hoài Chi, chỉ có khí chất là khác biệt.

Trấn tĩnh lại, hắn nghĩ nếu như Đào Hoa ở đây thì Triệu Hoài Chi và Cổ Nguyệt đâu rồi?

Tần Quyên thoáng nhìn theo bản năng, kiểm tra xem Triệu Hoài Chi và Cổ Nguyệt có đang trà trộn trong này không.

Nhiều người quá, vương điện cũng khá ồn ào, Tần Quyên không thấy được hình bóng hay âm thanh nào quen thuộc cả, chỉ đành lẳng lăng theo sau võ sĩ.

Đâu đó vẫn có những tiếng xì xào dọc hai bên đại điện.

Họ bàn tán xem nên ủng hộ tân vương hay người thừa kế được các trưởng lão chọn ra lúc trước.

Những cổ sư không có thiệp mời đương nhiên sẽ ủng hộ người mà các trưởng lão chống lưng.

Tần Quyên không biết vì sao Đào Hoa quyết định như vậy? Y muốn trở thành Cổ vương ư? Lúc này, hắn bỗng thấy hình như mình không hiểu Đào Hoa.

Từng có lần, y nói với hắn là y thích cuộc sống an nhàn, khi không có việc gì làm thì làm mấy món ăn rồi nhắm rượu, cùng trò chuyện với những người thân yêu....

Cứ làm việc mình thích, lâu lâu cưỡi ngựa dạo trong thành.

Được như vậy thì tốt biết bao....

Mà nay, nam tử dịu dàng, hiền hòa ấy lại bị cuốn vào cuộc phân tranh trong Cổ vương điện.

Hắn không quản được nhiều. Hắn đến đây chỉ muốn xác nhận xem Đào Hoa của bình an không. Y không sao là được.

Nhưng những việc xảy ra sau đó khiến suy nghĩ của hắn đảo lộn.

Các trưởng lão ủng hộ một vị tộc đệ của Đào Hoa, chỉ mới 13 14 tuổi. Một thiếu niên chưa ràng sự đời kiểu gì cũng dễ khống chế hơn.

Chỉ là khi đứa bé ấy xuất hiện, ánh mắt nó nhìn Đào Hoa tràn đầy địch ý.

Người ủng hộ Đào Hoa là các cựu thần của bà ngoại y. Họ nâng đỡ Đào Hoa bởi tuân theo lời răn dạy, vương ấn trong tay ai, người đó là Cổ vương. Hoặc cũng có thể họ muốn mượn danh Đào Hoa để áp chế các trưởng lão.

Nửa đêm, một nam nhân bước vào đại điện hô lớn, khiến bốn phía tức thì yên tĩnh lại.

Nam nhân này vẻ mặt lạnh lùng, tuyên bố bắt đầu kiểm phiếu, rồi mang những thẻ tre tới, đặt ở giữa hai khay bạc trong đại điện.

Khay bạc lót lụa tím là phe tân vương, khay bạc lót lụa đỏ là phe trưởng lão.

Nhưng Tần Quyên và các cổ sư đó chờ mãi mà vẫn không nhận được thẻ tre của mình. Hắn ngẩng đầu lên, thấy một võ sĩ cầm nắm thẻ tre, ném vào trong khay bạc lót lụa đỏ.

Lúc này, hắn mới hiểu ra nguyên nhân....Bữa tiệc chiêu đãi này chỉ để lôi kéo thêm cổ sư bỏ phiếu cho bọn họ.

Các cổ sư đi cùng hắn đều không lên tiếng, xem như chấp nhận chuyện này. Với họ thì ủng hộ ai cũng như nhau, vốn không ảnh hưởng tới miếng cơm manh áo.

Họ chỉ muốn duy trì vương điện. Họ tin rằng trăm năm tới, vương điện có thể che chở cho họ.

Sau một tuần nhanh, kết quả kiểm phiếu đã rõ ràng. Số thẻ ủng hộ các trưởng lão áp đảo số thẻ ủng hộ tân vương.

Tức thì, có người bước ra sau lưng Đòa Hoa, "Từ khi vương ly thế, các trưởng lão cáng đáng mọi việc lớn nhỏ trong vương điện nhiều năm, cho nên người của vương điện đương nhiên sẽ ủng hộ trưởng lão. Tân vương phải bôn ba nhiều năm mới về được cố thổ, rất nhiều người không biết đến y, người ủng hộ y đương nhiên cũng ít. Cho nên ngay từ đầu ta đã nói, cách bỏ phiếu như thế này không công bằng. Theo tổ chế của vương điện, vương ấn trên tay ai thì theo người đó."

Hắn vừa dứt lời, vương điện lại huyên náo.

Phe các trưởng lão cũng có người bước lên nói, "Ta cũng vẫn nói lại câu cũ, vương ấn nằm trong tay các ngươi có phải đồ thật hay không, chỉ có các ngươi biết. Nếu muốn ta tin thì giao vương ấn ra đây."

"Ta không tin tưởng ngươi."

"Vậy thì cứ làm theo kết quả bỏ phiếu. Dù sao cũng đã có kết quả rồi."

Cuộc tranh cãi giữa bọn họ như một vòng tuần hoàn không hồi kết.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dammy