250. Quy ẩn trong núi Sở
"Khi đi, thiếu chủ để lại vật này." Lý Hòa đưa tay nải cho Tùng Man, "Nhìn xem có phải thứ ngươi muốn không."
Tùng Man nhìn Tần Quyên. Tần Quyên nhận thay nó rồi mở ra. Bên trong có vô vàn tượng gỗ, Tần Quyên nhìn một hồi mới biết, hóa ra là tượng các danh tướng Tam Quốc.
"Quan Công của ta, Lữ Bố của ta, Chu Du, Hoàng Cái của Tiểu Khúc Nhi nữa." Tùng Man vui sướng nhận lấy, "Còn cả Ô Truy và Xích Thố nữa!"
Khi ở núi sở, nó nghe nhiều người kể chuyện Tam Quốc. Các tiểu đạo sĩ ở đạo quan còn nói, thi thoảng có người bán tượng gỗ ở thị trấn dưới núi sở, cho nên nó cứ ôm đùi Đào Hoa vòi vĩnh.
Đào Hoa đành phải đồng ý, hứa sẽ xuống núi mua cho chúng.
Nghĩ lại, hốc mắt Tùng Man lại đỏ hoe. Nó cất tay nải đi, ngẩng đầu nhìn Lý Hòa, "Sao y không tự đưa cho ta, đến cả phong thư còn không để lại?"
Lý Hòa nhìn đôi mắt ầng ậng nước của nó, đáp, "Vì sự tình cấp bách, nếu không mau chóng đến Cô Sơn cử hành nghi thức kế vị thì vương vị của thiếu chủ sẽ rơi vào tay người khác."
Lý Hòa nói xong mới phát hiện ra mình ấy vậy mà lại kiên nhẫn nói chuyện với một đứa trẻ. Trước giờ hắn rất ghét trẻ con.
Tùng Man nói, "Đào Hòa muốn kế thừa vương vị, chúng ta đều có thể giúp y, cha ta và Tần Quyên....Cha ta ở đây, ai dám cướp vị trí của y? Y cứ đi mà không từ giã như thế, ta thì còn được, nhưng chẳng biết Tiểu Khúc Nhi sẽ đau lòng cỡ nào?"
CỔ Nguyệt nghĩ bụng, ta thấy ngươi cũng chẳng khá hơn là mấy, khóc đến độ mắt mũi đỏ ửng hết cả rồi kia kìa.
Tần Quyên hỏi Lý Hòa, "Cô Sơn ở đâu?"
Lý Hòa không hiể vì sao Tần Quyên hỏi thế nên nhìn hắn đầy cảnh giác.
"Ngươi không cần biết." Lý Hòa nói.
Tần Quyên, "Ta muốn xác nhận Đào Hoa vẫn an toàn."
Lý Hòa, "Có người của ta bảo hộ thiếu chủ, thiếu chủ nhất định sẽ an toàn. Ngươi không cần phải đến Cô Sơn."
Cổ Nguyệt chống hông, "Ngươi nói vậy khó mà khiến chúng ta tin tưởng được."
Lý Hòa cười khẩy, "Ngươi có thể không tin ta, nhưng không có lựa chọn nào ngoài tin ta."
Cổ Nguyệt không cam lòng yếu thế, nhưng biết cổ thuật của người này hơn mình nên vẫn phải nhún nhường, "Ngươi sai người của mình bảo hộ Đào Hoa, còn mình ngươi ở lại đây, có yên tâm không? Nếu không yên tâm thì có thể dẫn theo bọn ta. Bọn ta nhất định có thể giúp ích."
Tần Quyên nhìn hai người họ, nghiêm túc lắng nghe.
Nghe Cổ Nguyệt nói, Lý Hòa ấy vậy mà lại mím môi, có vẻ đắn đo.
"Ngươi ở đây chẳng qua là vì hiện giờ đang mùa thu nước lặng, cổ trùng có thể sinh sôi nảy nở bất cứ lúc nào. Nếu ngươi đã chọn Đào Hoa thì phải đảm bảo Đào Hoa có giá trị với ngươi chứ? Chẳng may y chết...." Cổ Nguyệt cố ý kéo dài.
Nói thật, trong lòng Lý Hòa đã nghĩ đến việc này.
Quả thực hắn phải ở đây trong thời gian tháng 8 tháng 9, là thời điểm cổ trùng sinh nở. Nhưng Cổ Nguyệt chưa suy nghĩ kỹ, năm nào chẳng có thời điểm như vậy. Đòa Hoa là quân cờ có lợi với Lý Hòa. Lỡ như y chết, Đào Hoa hay cổ trùng quan trọng hơn?
Cho nên đó không phải lý do Lý Hòa nhất định ở lại đây, mà còn lý do khác quan trọng hơn.
Im lặng một hồi, hắn mới nói, "Ta có hẹn với người khác, nửa tháng sau gặp tại đây."
Nửa tháng không đủ cho hắn vừa đi vừa về Cô Sơn, như vậy sẽ bỏ lỡ cuộc hẹn. Chuyện liên quan đến tính mạng của vị bằng hữu đó, hắn không dám liều lĩnh.
Tần Quyên nói, "Vậy ngươi cứ cho ta biết vị trí Cô Sơn, chúng ta sẽ bảo vệ Đào Hoa."
Lý Hòa lắc đầu, "Không được."
Đương nhiên hắn không thể để người ngoài nhúng tay vào cuộc phân tranh.
Cổ Nguyệt tức nghẹn họng, "Ngươi chớ tưởng ngươi không nói thì ta không biết đường đến Cô Sơn."
Lý Hòa, "Cứ tự nhiên."
Cổ Nguyệt không muốn đánh nhau với Lý Hòa. Hắn biết cổ thuật của Lý Hòa hơn mình. Bản thân hắn và Tần Quyên không sợ, nhưng Tùng Man ở đây, hắn không dám làm gì.
Cổ Nguyệt nhìn Tần Quyên. Nếu đã hỏi được tung tích Đào Hoa rồi, họ có nên rời khỏi đây không?
Tần Quyên cũng không muốn manh động ở chỗ Lý Hòa, đành cầm tay Tùng Man dẫn đi.
Cổ Nguyệt theo sau họ. Ba con ngựa buộc cách đó không xa. Họ lên ngựa rồi rời khỏi vùng sông cạn.
*
Trước hết, họ về quán trọ, định liên lạc với Hứa Nặc, nhờ Hứa Nặc tìm hiểu xem Cô Sơn nằm ở đâu.
Người của Hứa Nặc nói hắn vẫn chưa quay về, bảo họ chờ một lát.
Họ chờ đến tối, ấy vậy mà lại gặp được cả Triệu Hoài Chi.
Triệu Hoài Chi đi đường dài liên tục không nghỉ, từ phủ Lâm An đến tận đây. Ngay cả người quản lý tình báo là Hứa Nặc còn không biết Kinh Bắc vương đến Lâm An làm gì, và vì sao quay về.
Triệu Hoài Chi chưa nhìn Tần Quyên và Cổ Nguyệt đã đi tới bế Tùng Man.
Nói thật, Cổ Nguyệt nhìn cảnh này mà toát mồ hôi, chỉ sợ y gãy sụn cả lưng.
Với cái thân hình của Tùng Man bây giờ, đến cả Cổ Nguyệt lẫn Tần Quyên còn không dãm ôm bừa bãi, vậy mà dũng khí của Triệu Hoài Chi mới đáng nể làm sao.
Triệu Hoài Chi nào biết Tùng Man nặng như thế, vừa ôm nó lên đã thấy hối hận. Nhưng y cũng không thể bỏ xuống, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi bế lên, trao nó vào tay Hứa Nặc.
Tùng Man biết ngay ý cha mình. Y muốn nó quay về.
"Cha, con chỉ muốn tìm Đào Hoa thôi, sẽ không làm phiền người đâu." Nó năn nỉ bằng thứ tiếng Hán chưa lưu loát.
"Không được."
Người ngoài có lẽ không hiểu nhưng Tần Quyên cảm nhận được sự lo lắng của Triệu Hoài Chi dành cho Tùng man. Y thật sự coi nó nhưng người thừa kế của mình.
Tùng Man vẫn ngoan cố, "Con để lạc mất Đào Hoa nên con phải tìm về. Chẳng phải cha nói đại trượng phu dám làm dám chịu sao? Cha không thể lời nói bất nhất như vậy."
Những người xung quanh trầm trồ nhìn sang, thậm chí có người khên Tùng Man hậu sinh khả úy.
Tùng Man rất mong cha đồng ý, nhưng y lại cứ im lặng mãi. Nó bức bối lắm rồi.
"Hứa Nặc."
Sau cùng, y gọi. Tùng Man sợ điếng người, chỉ sợ câu sau y sẽ bảo Tùng Man đưa mình đi.
"Ngươi dẫn người về trước, chờ tin của ta."
Triệu Hoài Chi vừa dứt lời, Tùng Man kích động nhảy tót lên, nhào vào lòng y.
Triệu Hoài Chi nhận ra Tùng Man bây giờ đã cao lớn lắm rồi, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Khi nó mới là một đứa trẻ được người ta bọc trọng tã lót, nó nhỏ xíu, cảm tưởng chỉ chạm vào là vỡ tan.
Lúc ấy, y nhìn Tùng Man, vừa lạ lẫm, vừa bất lực.
Các kỵ binh của Bá Nha Ngột thị đành gọi nhũ danh của Tùng Man là Hồ Cầu Nhi.
Như một búi lông hồ ly nhỏ xíu vậy, tròn xoe. Dù không có huyết mạch chi thân, nhưng có đồng căn chi tình. (không phải ruột thịt nhưng cùng một dòng tộc)
Từ đó trở đi, y có một đứa con nuôi.
Về sau, mỗi lần bước đi trên ranh giới sinh tử, y đều nghĩ nên giao lại Bá Nha Ngột thị cho Tùng Man như thế nào.
Chẳng ngờ, Tùng Man lại theo y về Tống quốc.
"Cha."
"Ừ."
Cổ Nguyệt sốt ruột, "Đừng gọi tới gọi lui nữa, chúng ta vẫn chưa biết Cô Sơn ở đâu. Mau lên đi."
Triệu Hoài Chi nhìn hắn, "Ta biết Cô Sơn ở đâu."
"Cái gì?"
*
Bốn người họ cưỡi ngựa về phía nam.
Họ xuôi theo dòng sông, vào rừng, rồi đi ven con suối.
Tiêu Thủy Cô Sơn, Võ Lăng Cố Quận, là nơi lưu truyền bao nhiêu chuyện ly kỳ về các cổ sư.
Chừng 10 ngày sau, họ tới gần một thị trấn nhỏ dưới Cô Sơn.
Nơi này đường núi gập ghềnh, để đến thị trấn tiếp theo cũng phải mất cả ngày leo núi.
Rạng sáng, tìm được quán trọ, Tùng Man lập tức lăn ra ngủ khò khò.
Nhân lúc này, Triệu Hoài Chi viết một lá thư cho Hứa Nặc, rồi lại sai người vào trấn hỏi thăm các sự vụ lớn nhỏ trong trấn.
Cổ Nguyệt thật ra rất tò mò, Triệu Hoài Chi gửi thư bằng cách nào. Quanh đây hẳn là không có người của y.
Tần Quyên thấy Tùng Man ngủ, Triệu Hoài Chi bận viết thư, bèn theo Cổ Nguyệt ra ngoài.
"Trên đường không có một cổ sư nào." Cổ Nguyệt thắc mắ, "Đây có đúng là Cô Sơn không?"
Tần Quyên, "Hoài Chi sẽ không lầm đâu."
"Vậy thì ra chợ xem sao. Nếu có thể tìm được một cổ sư thì bắt chuyện hỏi xem."
Tần Quyên gật đầu.
*
Quả nhiên, Cổ Nguyệt tìm được 2 tiểu cổ đồng đang đi mua đồ.
"Các ngươi mua đồ làm gì mà nhiều thế?" Hắn kéo bím tóc của tiểu cổ đồng, "Cái này có ngon không? Sao đen thui vậy?"
Cổ đồng ngửi thấy cổ khí trên người Cổ Nguyệt, biết hắn là Cổ Sư nhưng khẩu âm kỳ lạ, chẳng rõ là cổ sư nơi nào. Nó muốn giật lại bím tóc từ tay Cổ Nguyệt, nhưng thấy hắn cao lớn nên rất sợ.
"Thả ta ra thì ta nói cho ngươi." Cổ Đồng cũng nói bằng khẩu âm vùng Cô Sơn, nên Cổ Nguyệt nghe mãi mới hiểu nó nói gì.
Hắn buôn tay ra, khoanh tay trước ngực, "Nói đi xem nào."
"Đây là gà ác. Các trưởng lão rất thích ăn."
"Vậy các ngươi mua nhiều gà ác làm gì thế?" Cổ Nguyệt lại hỏi.
"Vì ngày mai mở tiệc chiêu đãi, các lão tộc trưởng đề quay về. Ta còn nghe, nhi tử của cổ vương đã trở lại. Nhưng thôi, không nói nữa, ta phải về đây. Nếu ngươi là cổ sư thì giờ hợi ngày mai hãy tới vương điện tham gia đi. Chỉ cần là cổ sư là được."
Cổ đồng nói rồi chạy mất.
Chỉ cần là cổ sư là có thể đi à?"
Cứ như là muốn tuyên cáo cho cổ sư toàn thiên hạ việc trọng đại nào vậy.
Cổ Nguyệt, "Nhưng Cổ vương điện ở đâu?"
Tần Quyên, "Đương nhiên không ở trong thành."
Cổ Nguyệt, "Ta biết không ở trong thành rồi, nhưng ở đâu?"
Tần Quyên nhảy lên lưng Thất Ca, "Trước hết cứ ra ngoài tìm xem."
"Sắp đến trưa rồi, chúng ta về quán trọ ăn cơm trước đã."
Tần Quyên, "Ngươi về quán trọ đi, chắc Tùng Man tỉnh rồi. Nếu Triệu Hoài Chi không ở đó thì ngươi dẫn nó đi ăn, còn ta ra ngoài thành tìm thử."
Cổ Nguyệt, "Vậy nhớ cẩn thận chút, không thấy thì thôi. Ta cài một con cổ trùng vào đứa cổ đồng ban nãy rồi."
Tần Quyên tái mặt, "Thế sao ngươi còn hỏi ta Cổ vương điện ở đâu làm gì?"
Cổ Nguyệt giải thích, "Ngươi nghĩ mà xem, trong Cổ vương điện có biết bao nhiêu cổ sư tài giỏi, trò vặt của ta sẽ dễ dàng bị phát hiện thôi. Ta không mong chờ con cổ trùng đó giúp ta tìm được cổ vương điện đâu."
Hắn nói vậy, Tần Quyên cũng hiểu được.
Khi Tần Quyên cưỡi ngựa rời đi, Cổ Nguyệt xót xa nhìn cái hũ cổ của mình. Lại mất thêm một con.
Từ sau khi hắn rời Ngân Sơn đến giờ, không có cách nào nuôi cổ trùng nữa. Số cổ trùng trong tay hắn càng lúc càng ít.
*
Tần Quyên quay về vào ban đêm, vừa lúc Triệu Hoài Chi cũng về, hai người gặp nhau ở cửa quán trọ.
Triệu Hoài Chi chắc là mới đi gửi thư.
Tần Quyên hỏi y ăn chưa, vì sao sắc mặt kém thế.
Triệu Hoài Chi che miệng ho mấy tiếng, "Vẫn chưa, cùng ăn nhé."
Đã lâu không ăn cơm cùng nhau, Tần Quyên đương nhiên rất vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top