236. Quy ẩn trong núi Sở
Khi nhóm Tần Quyên chuẩn bị rời quán trọ thì lại xảy ra chuyện lạ lùng khác.
Một người ăn mặc giống như người hầu xuất hiện ngoài cửa, bỏ một gói đồ lại đó rồi đi.
Tiểu nhị chạy đến mở ra xem, thấy bên trong có mấy thỏi bạc và một tờ giấy viết : "Xin lỗi, nhất thời ham chơi, đốt cháy chuồng ngựa của các ngươi. Đây là tiền bồi thường."
Ký tên bằng một cái mặt quỷ.
Tiểu nhị không biết nhiều chữ, bèn cầm đến nhờ chưởng quầy xem hộ. Chưởng quầy xem xong thì tức giận chửi ầm ĩ.
Cổ Nguyệt tới hỏi thăm mới biết chuyện gì xảy ra.
Hắn vội vàng ra ngoài, đuổi theo người hầu ban nãy.
Trí nhớ của hắn không tệ, sau khi chạy qua vài con phố thì đã tóm được người.
Người hầu kia sợ hãi quỳ rạp xuống, "Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng. Xin ngài đừng lôi tiểu nhân lên phủ quan, cũng đừng bắt đến gặp chưởng quầy của quán trọ. Tiểu nhân sẽ bị đánh chết mất."
Cổ Nguyệt nói, "Ta không làm khó ngươi. Nói xem, vì sao các ngươi lại trộm ngựa?"
"Nếu tiểu nhân khai thật, ngài sẽ thả tiểu nhân đi sao?"
"Đương nhiên rồi." Cổ Nguyệt khoanh tay trước ngực.
"Vì lão đại của chúng ta trông thấy một con ngựa đẹp nên muốn bắt làm của riêng, nhưng khi bắt về thì phát hiện ra con ngựa đó chỉ được cái đẹp mã chứ tính nết rất hung hăng, đành phải thả ra...."
Cổ Nguyệt dở khóc dở cười. Thất Cad dung là lợi hại, có thể khiến nhân sĩ yêu ngựa phải bỏ cuộc.
"Nó hung hăng thế nào?"
"Nó đạp nát bình bạch ngọc của lão đại.....À không, đúng ra là quậy nát cả sân viện của lão đại luôn, không ai cản được nó. Lão đại tức đến nỗi muốn làm thịt nó, nhưng nó thông minh quá, tìm đường chạy trốn mất rồi...."
"Ban nãy ngươi vừa nói lão đại ngươi thả nó đi mà?"
"Tiểu nhân nói sai...."
"Được rồi, cút đi."
"Đại hiệp quả là người biết giữ lời hứa. Đa tạ ngài."
*
Tần Quyên chuyển sang cưỡi Hồ Hồ, khiến Thất Ca tức đến mức càn quấy phản đối.
Nó cứ đi hai bước lại hí một câu, khiến Cổ Nguyệt không tài nào chịu nổi.
"Hắn không cưỡi ngươi thì ta cưỡi, được chưa?" Cổ Nguyệt nói rồi nhảy xuống ngựa.
Tần Quyên chẳng buồn liếc nhìn bọn họ.
Cổ Nguyệt bỏ ngựa của mình, chạy đến chỗ Thất Ca. Thất Ca ấy thế mà lại để yên cho hắn cưỡi, chẳng biết là để tỏ vẻ giận dỗi Tần Quyên hay thế nào.
Cổ Nguyệt cưỡi nó một hồi, trải nghiệm thế nào là chiến mã cực phẩm, "Tên oắt nhà ngươi, thế mà khá thật, cưỡi rất thoải mái."
Tần Quyên nghe vậy thì bỗng dừng lại, dùng ánh mắt sắc lẹm liếc một người một ngựa đi phía sau, khiến cả hai bỗng nhiên co rúm lại.
Thất Ca tương đối vô tri, chỉ có Cổ Nguyệt thì lạnh cả sống lưng, không dám đắc ý nữa.
Trong 2 ngày đi đường ấy, Thất Ca bị ghẻ lạnh, trừ ngày đầu tiên được Cổ Nguyệt cưỡi ra thì mấy ngày sau toàn bị đem đi thồ hàng.
Đường lên núi Sở quanh co hiểm trở, Thất Ca đi sau cùng, trong lòng buồn tủi.
Không phải Tần Quyên bỏ mặc Thất Ca, mà hắn đang nhân cơ hội này để huấn luyện Hồ Hồ, đồng thời rèn cái nết của Thất Ca một chút.
Trong mấy người họ, chắc chỉ có Cổ Nguyệt quen cưỡi ngựa đường núi, chứ Tần Quyên không quen. Nếu không phải trong lòng có niềm hân hoan tiến về núi Sở, cùng tinh thần sắt thép được rèn luyện trong quân ngũ thì giờ này hắn đã chán nản lắm rồi.
Bởi vậy nên người ta mới nói, ở trên núi có thể tránh khỏi hiểm nguy. Đâu mấy ai chịu mạo hiểm bước lên con đường này.
"Đằng trước có một bãi đất trống, chúng ta nghỉ một lát thôi." Triệu Hoài Chi nói với họ.
Từ nơi này nhìn ra, mây mù bao quanh đỉnh núi. Tần Quyên chưa từng thấy cảnh sắc nào như thế, hắn nhìn đến thất thần.
Triệu Hoài Chi cười nói, "Sau này đi thêm vài chuyến nữa là quen."
"Ừ." Tần Quyên gật đầu.
Cổ Nguyệt thì chỉ quan tâm mỗi một việc, "Ngài mai đã đến nơi chưa."
Triệu Hoài Chi đáp, "Nếu nhanh thì sáng mai sẽ tới, nhưng ban đêm chúng ta phải đi chậm lại." Tần Quyên vẫn chưa quen đường, bọn họ không thể vội vã được.
Triệu Hoài Chi bắt đầu nấu cơm.
Tần Quyên lôi cành đậu và cổ khô ra.
Cổ Nguyệt rất ngạc nhiên, thấy Tần Quyên cho Thất Ca ăn cành đậu trước.
Thế có nghĩa là chủ tớ bọn họ làm lành rồi đúng không?
"Này, Tần, ngươi tha thứ cho tên tôi tớ này rồi hả?" Cổ Nguyệt vốn thích hóng hớt, bèn hỏi xen vào.
"Nó là huynh đệ của ta." Tần Quyên lạnh nhạt nói.
".....Mẹ kiếp!" Cổ Nguyệt nghẹn họng nửa ngày mới thốt nên lời, "Lão tử là huynh đệ ngươi, nó cũng là huynh đệ ngươi, chẳng lẽ ta ngang hàng với một con ngựa!"
Thấy Tần Quyên không đáp, hắn lại ngửa mặt chửi một câu "Mẹ kiếp!"
Tần Quyên đảo mắt, thở dài.
Triệu Hoài Chi gọi, "Cơm chín rồi, lại ăn đi."
Vừa mở vung ra, mùi cơm nóng đã tỏa ra bốn phía. Cổ Nguyệt ôm bát tới chờ ăn.
Triệu Hoài Chi xới đầy bát cơm rồi chia thịt khô cho họ.
Cổ Nguyệt cảm nhận được rất rõ sự điềm tĩnh, hiền hòa của người này. Mọi cử chỉ lời nói của y đều vừa phải đúng mực, rất ưu nhã nhưng không hề có vẻ làm màu, càng không khiến người đối diện cảm thấy xa cách.
Cổ Nguyệt thậm chí còn nghĩ, không biết bao lâu nữa hắn mới đạt được cảnh giới như Triệu Hoài Chi.
Ăn cơm xong, hắn nhìn Tần Quyên rồi lại nhìn Triệu Hoài Chi, bỗng nhiên hiểu ra điều gì.
Thế nào gọi là gần mực thì đen gần đèn thì rạng, ở bầu thì tròn ở ống thì dài.
Chính bởi gần gũi với Triệu Hoài Chi nên Tần Quyên mới là Tần Quyên như bây giờ.
Không kiêu ngạo, không siểm nịnh, dịu dàng điềm đạm. Tần Quyên như thế phải chăng là nhờ Triệu Hoài Chi? Cổ Nguyệt nghĩ bụng, chỉ trong chớp mắt mà hắn đã ngộ ra chân lý, có khi hắn sắp trở thành nhà tư tưởng vĩ đại rồi...Ha ha ha ha.
Thấy hắn cười ngây ngô, Tần Quyên cũng ngẩng lên nhìn hắn.
"Cười cái gì vậy?" Hắn chỉ thiếu một câu kèm theo "trông rõ ngu."
Cổ Nguyệt sực tỉnh lại, nhận ra hai người kia đều đang nhìn mình.
"....." Đương nhiên hắn không nhận ra mặt mình lúc này trông ngáo cỡ nào.
"Ta ăn xong rồi, các ngươi ăn tiếp đi." Hắn xấu hổ quay đi, giả vờ sắp xếp lại hành lý.
Cơm nước xong xuôi, họ lại tiếp tục lên đường.
Đêm ấy ánh trăng rất sáng, họ đi thêm nửa canh giờ thì thấy một thôn trang, đường ở đây cũng rộng và bằng phẳng hơn nhiều.
Trong thôn không còn ánh đèn sáng, chỉ nghe tiếng chó sủa vang.
Mãi tới khi họ đi xa rồi, chó mới ngừng sủa.
Cổ Nguyệt rất sợ chó, dọc đường im phăng phắc.
Sáng sớm hôm sau, cuối cùng họ đã đến thị trấn dưới chân núi Sở.
Triệu Hoài Chi nói, người của y sẽ tới đón, họ cứ chờ ở trấn là được.
Sau khi vào trấn, họ tìm một quán trọ để nghỉ ngơi tắm rửa. Xong đâu đấy, Cổ Nguyệt lăn ra ngủ bù.
Triệu Hoài Chi và Tần Quyên cũng tắm xong, một người ngồi trên giường, một người ngồi trước khung cửa sổ.
Tóc của cả hai đều còn ướt, chảy nước nhỏ giọt.
Tần Quyên đang định đọc sách thì Triệu Hoài Chi nói, "Cuối tháng 5 là sinh nhật Từ An quận chúa."
Từ An quận chúa? Tần Quyên ngơ ngác một hồi mới nhớ ra Từ An quận chúa là ai.
Hắn đặt cuốn sách trên tay xuống, nhìn về phía Triệu Hoài Chi.
"Bọn họ đang ở Tương Dương."
Tương Dương cách đây 5 6 ngày đường. Thực ra, nguyên việc ra khỏi vùng núi Sở đã chiếm mất một nửa thời gian rồi.
Sau khi ra khỏi núi sở, chẳng mấy chốc sẽ tới được Tương Dương.
"Ta.....Ta phải đến đó sao?" Tần Quyên ngơ ngác hỏi.
Triệu Hoài Chi nhìn hắn nhíu mày, như thể thắc mắc, không thì thế nào?
Tần Quyên vẫn còn bàng hoàng. Hắn thậm chí chẳng biết phải đối mặt với Tần Mậu thế nào. Quả thực hắn chưa nghĩ tới....
Nếu Tần Mậu không nhận hắn thì phải làm sao đây?
Tần Mậu nhất định biết gia hương hắn.....
"Ta biết ngươi lo lắng chuyện gì." Triệu Hoài Chi nói, "Đừng sợ, nếu hắn thật sự là thân nhân của ngươi thì sẽ nói cho ngươi biết ngươi tới từ đâu. Còn nếu hắn đã không muốn nhận thân, không muốn nhắc đến gốc tích của mình, thì đó cũng là thái độ bình thường."
Tần Quyên hiểu, đương nhiên là hiểu. Nhưng khi Triệu Hoài Chi nói thẳng ra, hắn vẫn cảm thấy khó chịu.
Hắn nghĩ, nếu Tần Mậu không chịu nhận hắn, hắn chỉ có thể xem như mình đã tìm lầm người.
Có khả năng Tần Mậu này vốn chẳng phải thúc thúc của hắn.
Nhưng nếu Tần Mậu không phải, thế thì hắn làm sao tìm được Cốc Cốc đây....
"Ta đã sai người điều tra về Tần Cốc ở các quận huyện. Nếu nàng đã xuất giá thì dễ tra, nhưng chưa xuất giá thì hơi khó." Triệu Hoài Chi dường như nhìn thấu tâm tư hắn.
Tần Quyên không nói nên lời, chỉ có thể nhìn y bằng ánh mắt cảm kích.
"Ngươi nhớ nàng sinh tháng mấy không?"
"Sinh cùng mùa với ngươi và Đào Hoa." Hắn còn nhớ khi mẫu thân sinh Cốc Cốc, cảnh sắc phủ một màu xanh non, nhưng cụ thể tháng mấy thì không rõ.
Chỉ biết chắc chắn là mùa xuân.
Triệu Hoài Chi kinh ngạc chớp mắt. Dường như mỗi khi nhắc đến ngày sinh của mình, lòng y lại dâng lên một nỗi buồn khó tả. Y không có ngày sinh nhật, chỉ biết mình sinh vào mùa xuân.
Cho nên dù Tần Quyên đã hỏi mấy lần, y đều không trả lời.
Dường như y không thích ngày sinh của mình, từ thời niên thiếu đến giờ vẫn vậy.
Đại bá nói y sinh đầu tháng 3. Những người khác cũng biết Kinh Bắc vương sinh đầu tháng 3, nhưng bản thân Kinh Bắc vương là y còn chẳng biết mình sinh ngày nào.
Chắc chỉ có cha ruột của y, lão Kinh Bắc vương là biết.
"Xin lỗi, ta không cố ý." Tần Quyên nhận thấy vẻ rầu rĩ của y, vội nói.
Triệu Hoài Chi mỉm cười, "Không sao, ta không để bụng."
Có khoảng 20 người đến đón Kinh Bắc vương, nhưng ai cũng mặc thường phục.
Triệu Hoài Chi dường như không vui. Y không muốn nhiều người tới đón như vậy.
Triệu Hoài Chi giới thiệu Tần Quyên cho các thuộc hạ già trẻ của mình.
Tần Quyên ấn tượng nhất là với hai huynh đệ Hứa Thừa, Hứa Nặc, tuổi chừng 27 28.
Tuổi xấp xỉ Triệu Hoài Chi, mà lúc trước Triệu Hoài Chi rời đi rồi lạ quay về núi Sở không biết bao nhiêu lần. Hai huynh đệ này hẳn đã chứng kiến Triệu Hoài Chi từ một đứa bé trở thành Kinh Bắc thiếu chủ.
Truyền thuyết về Kinh Bắc vương thanh phong tễ nguyệt từng lan truyền khắp đất Tống.
"Ngươi tên gì?" Hứa Nặc đi tới. Thật ra ban nãy Triệu Hoài Chi đã giới thiệu rồi nhưng hắn nghe không rõ, đành phải hỏi lại.
"Tần Quyên."
"Tên nghe con gái vậy...."
"Không phải là Quyên trong chim quyên, mà là 'quyên quyên tế lưu' (nước chảy róc rách)"
Hứa Nặc đỏ mặt không nói gì.
Một lúc lâu sau, Hứa Nặc mới lại thắc mắc, "Chắc hay bị người khác hiểu lầm lắm nhỉ?"
"Không đâu." Thực ra, Tần Quyên chưa bao giờ phải giải thích tên mình cho người khác. Ở đất bắc, người ta gọi hắn là Tần.
"...." Hứa Nặc vẫn bối rối nói, "Ngươi giận đấy à?"
"Không." Tần Quyên nheo mắt nhìn, cảm thấy hình như ban nãy mình đánh giá sai tuổi tác của Hứa Nặc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top