217. Xuất nhập khói sóng

Nhiều ngày trước, Khuynh Thập Nhất đã nói với Khuynh Cửu U là Tần đại nhân kia muốn mua sắt.

Nhưng giờ Tần đại nhân lại ở trước mặt nàng, hỏi nàng có kinh doanh thuyền nghiệp không.

Hai vấn đề này chẳng liên quan gì đến nhau, cho nên Khuynh Cửu U cũng không cách nào đoán ra mục đích của hắn.

Dù hiện giờ hắn có kề đao vào cổ nàng, nàng cũng không thể đưa ra câu trả lời.

"Tướng quân, trong phạm vi làm ăn cử Khuynh gia không có thuyền nghiệp." Khuynh Cửu U đáp với ánh mắt kiên điện.

Nàng biết chắc Tần Quyên sẽ không tin.

Nếu hắn từng nghe thuyền hàng của Khuynh gia đậu ở bình nguyên Hà Sáo* thì đời nào tin được.

*Hà Sáo : bình nguyên nằm ở thượng lưu sông Hoàng Hà, là chỗ đoạn sông uống cong qua Khu tự trị dân tộc Hồi (Ninh Hạ) tới khu tự trị Nội Mông.

Nhưng nàng không nói dối, nàng không kinh doanh thuyền nghiệp, những thuyền đó đều chỉ để chở hàng, hơn nữa 2 năm nay đã ngừng hoạt động.

Tần Quyên im lặng một hồi mới chậm rãi thu đao, "Xin lỗi."

Khuynh Cửu U còn chưa kịp thở phào, thiếu niên trước mặt đã lên tiếng, "Nhưng ta cũng không tin ngươi."

Quả như Khuynh Cửu U đã dự đoán, cho nên nàng không lấy làm ngạc nhiên.

"Không sao." Khuynh Cửu U cười nhẹ.

Tuy Tần Quyên đã thu đao nhưng cũng không có ý định cứ thế rời đi. Lúc tới đây hắn đã suy nghĩ, cũng đã khẳng định, Khuynh gia nhất định có thuyền.

"Ta muốn một con thuyền, ngươi nhất định có cách." Tần Quyên ngừng một lát, nhìn về phía nàng, "Một ngàn lượng."

Khuynh Cửu U bật cười, "Một ngàn lượng không đáng để ta mạo hiểm. Tuy nhiên, bổng lộc hàng tháng của tướng quân như Tần đại nhân đây e rằng chưa tới hai thỏi bạc, ngài lấy đâu ra một ngàn lượng? Còn Vạn đại nhân thì không có lý do gì để mua thuyền. Tần đại nhân không ngại cho ta biết mục đích của ngài chứ?"

Giọng nàng không nhanh không chậm, không ôn hòa nhưng cũng chẳng lạnh lẽo.

Tần Quyên hít sâu một hơi, "Ngươi biết thì sẽ chẳng có gì tốt lành đâu." Rồi hắn đột nhiên cười, "Nhưng ngươi đã nói thế thì hẳn là ngươi có thuyền.

Nếu Khuynh Cửu U muốn gạt hắn thì đã chẳng nói một câu như vậy. Nàng đã nói, tức là có hy vọng.

Nhận thấy điều này, Tần Quyên càng thêm phấn khởi.

Khuynh Cửu U đột nhiên đứng dậy, chỉ là vẻ mặt không đổi, "Cho nên, ta có thể biết lý do không?"

Tần Quyên đáp, "Không có mục đích gì khác, chỉ muốn về Tống quốc."

Khuynh Cửu U hít sâu một hơi. Ngay cả Khuynh Lão Tam xưa nay không sợ trời không sợ đất ngồi bên cạnh cũng hú hồn.

Khuynh Cửu U hỏi lại, "Ngài định lừa Vạn đại nhân?"

"Đương nhiên." Tần Quyên cau mày.

Bàn tay giấu trong ống tay áo của Khuynh Cửu U khẽ siết lại. Việc hôm nay nếu lộ ra thì liệu tất cả những người có mặt ở đây sẽ mất mạng hay không? Nàng tin thiếu niên này dám nói dám làm, nhưng không thể không bàn bạc rõ ràng với hắn. Nhịp những ngón tay trắng nõn lên mặt bàn, nàng nhìn về phía đối phương, giọng hơi trầm xuống, "Tám năm trước, ta có vài con thuyền đậu ở Hà Sáo, đã hỏng gần hết, không sử dụng được nữa. Tuy nhiên, vẫn còn một con thuyền có thể sửa chữa được. Chỉ cần tìm thợ đến tu bổ lại một chút là sẽ có con thuyền mới. Nếu Tần đại nhân có đủ bản lĩnh đưa thuyền xuống hạ du, ra được cửa biển mà không bị ai phát hiện là có thể ra khơi. Nhưng chẳng may chuyện bại lộ thì đừng tìm đến ta."

"....."

Câu trả lời này rõ ràng không phải cái Tần Quyên muốn. Hắn tưởng Khuynh gia nắm trong tay thương mạch thì cũng kiêm luôn việc vận tải đường biển.

Nhưng tình hình bây giờ lại khác rồi.

Mấy con thuyền đều đã hỏng? Nói cách khác, Khuynh gia căn bản không sở hữu thuyền nghiệp.

Hắn từng trông thấy những con thuyền tới lui trên sông Hoàng Hà. Hoàng Hà đương nhiên phải có thương thuyền, hoặc là thuyền của quan phủ. Tuy vận tải hàng hóa bằng đường thủy nhanh và tiện lợi hơn đường biển, nhưng sao có thể dong thuyền từ Hà Sáo đến cửa biển mà không bị ai phát hiện cơ chứ?

"Vậy vì sao ngươi không kinh doanh thuyền nghiệp?" Nghĩ vậy, Tần Quyên chợt hỏi. Nếu tám năm trước, Khuynh gia sở hữu thuyền, vậy nói cách khác 8 năm trước, Khuynh gia từng kiếm tiền bằng việc chở hàng hóa đường thuỷ.

"Do phiền toái." Khuynh Cửu U đáp.

Tần Quyên ngẩn ra.

Khuynh Cửu U nói, "Ta đã nắm trong tay mậu dịch trên đất liền, giờ mà còn nhúng ta vào con đường thủy vận, hải vận thì nhất định sẽ bị thanh trừng. Mà dù chỉ quản lý thương mại đường bộ thôi, ta đã không dám để lộ danh tính, phân chia thương bang thành nhiều thương hội, giao cho thương hội tử quản lý. Vì sao ta làm thế, chắc ngươi cũng tự hiểu. Hơn nữa, quan phủ nhất định sẽ không từ bỏ quyền quản lý thủy hải vận, bởi vì trước mắt, thủy hải vận là con đường chi viện nhanh nhất."

Tần Quyên hiểu ý nàng. Hiện giờ, người Mông Cổ đã bắt đầu nhăm nhe tấn công Nam Tống. Lúc đại chiến xảy ra, con đường chi viện nhanh nhất không phải đường bộ mà là đường thủy.

Cho nên từ 8 năm trước, việc vận chuyển bằng thuyền đã bị quan phủ nắm trong tay đến tám chín phần.

Ngay cả hiện nay, đa số thương thuyền đều do các thương hộ thuê từ quan phủ.

"Lúc đóng thuyền, ta đã hao phí mất bốn vạn lượng bạc. Tần tướng quân nếu có bản lĩnh thì cứ lấy."

"Được."

"Ngươi....." Khuynh Cửu U vốn chỉ định thử hắn, không ngờ hắn lập tức gật đầu. Nàng kinh ngạc nhìn lên, tưởng đối phương chỉ nói đùa, nào ngờ lại bắt gặp một ánh mắt kiên định.

"Bao nhiêu bạc?" Tần Quyên hỏi nàng.

Khuynh Cửu U bỗng nâng tay lên, "Khoan đã, ngươi thật sự định đưa thuyền ra cửa biển?"

"Đúng." Tần Quyên khẳng đinh, "Cho nên tốn bao nhiêu?"

"Vì sao phải chấp nhất như vậy?" Nàng hỏi hắn câu này nhưng lại như hỏi người khác, ánh mắt thoáng vẻ hoảng sợ.

Tần Quyên đáp, "Vì ta là người Tống."

"Nhưng tướng quân ngươi lớn lên ở quân doanh Mông Cổ." Khuynh Cửu U nói.

Tần Quyên gật đầu, "Đó là sự thật không thể thay đổi, nhưng ta cũng không thể thay đổi huyết mạch của mình. Ta muốn về vì nhà ta ở đó, muội muội ta còn đợi ta. Chắc là nó tìm ta lâu lắm rồi."

Cốc Cốc đã 16 tuổi, đợi hắn ròng rã mười bốn năm.

Hắn chưa từng một ngày thôi khao khát trở về, bất kể gian nguy.

Hắn thích Trung Nguyên, thích đại mạc gió cát, ấy chính là cảnh vật hắn thân quên suốt thời niên thiếu, nhưng hắn cũng nhớ người thân.

Thật sự rất nhớ.

"...." Khuynh Cửu U không hỏi thêm nữa. Lúc gọi Khuynh Lão Tam, bảo hắn mang đồ tới, nàng đã suy nghĩ rất nhiều.

Nàng biết nếu Tần Quyên bị bắt, bản thân không tránh khỏi liên luỵ, thế nhưng nàng vẫn gạt đi.

Nhiều năm trước, chẳng phải chính nàng cũng muốn qua về mà không về được đó ư.....

Phụ thân tử trận, lại bị xem là loạn thần tặc tử, cho nên nàng không thể quay về.

Nàng thủ tại cố thổ Trung Nguyên, ở kinh đô Hà Tây nơi Trương Khiên đi sứ Tây Vực. Đó là chốn an cư của nàng.

Nhưng đôi khi nhớ hoa đào Tống quốc, nhớ tuyết trên mái nhà cổ trạch của Khuynh gia, nhớ hao hải đường nở bên cửa sổ khuê phòng, lòng nàng vẫn đau thắt.

"Về đi. Nếu về được thì tốt." Nàng không biết đang nói với Tần Quyên hay nói với bản thân mình thời niên thiếu, "Đừng hỏi ta bao nhiêu bạc, chỉ cần sống sót về đến Tống quốc là được rồi. Ta không cần bạc của ngươi."

Tần Quyên nhíu mày, "Ta không muốn nợ ai."

Khuynh Cửu U nói, "Ta cũng là người Hán, lý do ấy đủ chưa?"

"....."

Tần Quyên sững sờ.

Lúc này, Khuynh Lão Tam mang đồ tới. Khuynh Cửu U bảo hắn đưa đồ ấy cho Tần Quyên.

"Nếu ngươi đã xác định được thời cơ, lão tam sẽ dẫn ngươi ra Hà Sáo xme thuyền. Nhưng ta phải nhắc nhở, muốn đưa thuyền ra cửa biển phải mất rất nhiều thời gian, cần tính toán điểm thả neo, thời gian neo thuyền có khi cũng rất dài." Khuynh Cửu U nói, "Kỳ thực, nếu muốn về thì Vạn Khê có thể giúp ngươi. Chuyện này không khó với hắn."

"Ta hiểu rồi, đa tạ, nhưng xin đừng nói với Vạn Khê." Tần Quyên nhận món đồ từ tay nàng, nhấn mạnh yêu cầu.

"Được."

Hai người đều là người đáng tin, nếu đã hứa hẹn thì sẽ không bội ước.

Tần Quyên cũng hứa với hàng, dù bại lộ cũng không khai nàng ra.

"Hôm nay Khuynh đương gia đã giúp ta việc này. Ngày sau nếu cần ta trợ lực, chỉ cần nói một tiếng." Hắn nói.

Khuynh Cửu U đáp, "KHông cần để trong lòng. Nếu cứ canh cánh món nợ thì giao tình giữa chúng ta cũng chẳng còn. Ta không thích thế."

"...." Tần Quyên ôm quyền, "Được, ta hiểu rồi. Khuynh đương gia bảo trọng. Cáo từ."

Khuynh Cửu U phất tay, "Khuynh Lão Tam, tiễn khách."

*

Lúc ra khỏi viện của Khuynh Cửu U, trời đã sáng trong.

Những tỳ nữ trong viện đang quét sân, tưới hoa.

Sau chuyện này, ánh mắt Khuynh Lão Tam nhìn Tần Quyên khác hẳn.

"Tần đại nhân....."

"Muốn nói gì?" Giọng hắn vẫn trầm thấp như trước.

"Ngài....Ngài thật sự muốn.....đưa thứ đó.....ra ngoài?" (Đưa thuyền ra cửa biển)

Tần Quyên gật đầu.

Khuynh Lão Tam xoa tay, "Vậy khi nào hành động?"

Tần Quyên liếc nhìn hắn. Sao tên này lại có vẻ phấn khích hơn cả hắn thế nhỉ?

"Không biết." Tần Quyên đáp. Hắn phải quan sát tình thế, mong sao đám người ở Đại Đô bắt đầu tranh quyền, tốt nhất là nội đấu lan khắp mạc nam mạc bắc, như vậy hắn sẽ có thời cơ ra biển.

Ít nhất là giờ đã giải quyết được một vấn đề rồi.

Hắn không cần chuẩn bị một khoản tiền lớn để đóng thuyền nữa, nhưng làm sao đưa thuyền ra biển thì cần suy xét cẩn thận.

"À phải, ngài còn cần sắt nữa không?" Nghĩ tới đây, Khuynh Lão Tam bỗng cao giọng.

Tần Quyên sửng sốt một hồi, đáp, "Có."

Khuynh Lão Tam gật đầu, "Chuyện bán sắt thì phải đợi Khuynh Thập Nhất về. Trước nay hắn phụ trách mảng này."

*

Khuynh Lão Tam đưa Tần Quyên ra khỏi phủ, đến tận đường lớn mà vẫn chưa chịu quay về.

"Ngươi theo ta làm chi?" Tần Quyên thắc mắc.

"Tiễn ngài ra ngoài." Khuynh Lão Tam đỏ mặt, gãi đầu.

Tần Quyên không phản đối. Hắn muốn theo thì kệ hắn theo.

Thấy Tần Quyên bằng lòng, Khuynh Lão Tam tiếp tục đi theo hắn.

Ngày hôm ấy, Tần Quyên đi loanh quanh khắp thành Túc Châu, Khuynh Lão Tam đồng hành với hắn.

"Đại nhân, thành Túc Châu có lớn không?" Khuynh Lão Tam hào hứng hỏi.

"Tạm được." Dù sao hắn cũng từng đi qua Đại Đô, Thái Nguyên, Lương Châu rồi.

"Đại nhân có muốn ta dẫn ngài đến trại ngựa ở Túc Châu không?"

"Cũng được."

*

Trại ngựa ở Túc Châu chính là một chợ ngựa lớn, một nửa do quan phủ quản chế, một nửa do các thương nhân.

Quan phủ ở đây thực tế đều nằm dưới quyền tông vương Khoách Đoan.

Phía đông trại ngựa có một tòa lầu cao. Lão Tam nói ở đó có thể nghe được rất nhiều tin tức.

Thương nhân và phụ tá của các tông vương lui tới rất nhiều, đôi khi còn bắt gặp các mưu sĩ từ Đại Đô nữa.

Cái chết của Quý Do cũng được những người đó đem ra bàn bạc.

Khi đi ngang một nơi, Tần Quyên nghe thấy có người bảo, Khoách Đoan cũng bị cuốn vào cuộc tranh giành Hãn vị.

Nghe đến đây, bước chân hắn chợt dừng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dammy