213. Năm ấy cố nhân về
"Chúng ta là người của thương bang...."
"Thương bang phái chúng ta đến chỉ để điều tra xem ai đang ở đây chứ không có ác ý...."
Vạn Khê không tin, định tiếp tục dùng hình với bọn họ. Đám người vội la lớn, "Từng lời ta nói đều là thật, không dám dối trá!"
"Vậy các ngươi điều tra được gì rồi?" Vạn Khê bỗng nhiên cười, hỏi lại chúng.
Những tên áo đen vừa định trả lời nhưng lại nhận ra có gì đó không ổn, bèn ngẩng đầu nhìn Vạn Khê, "Chúng ta vừa vào đến đây thì bị bắt......Chưa tra được gì cả."
Cặp mắt Vạn Khê chợt lóe sáng. Hắn hừ lạnh, hỏi, "Lão đại thương bang của các ngươi là ai? Gọi đến gặp ta."
Những tên áo đen khổ sở nhìn hắn, "Đến cả chúng ta còn chưa gặp lão đại bao giờ, không biết lão đại là ai, ngài làm thì thì khó cho chúng ta quá....."
Quả thực là thương bang phái họ đến đây, nhưng đại đương gia của thương bang là ai cơ chứ, đâu phải người nào cũng được gặp.
"Được rồi. Ta phái một trong số các ngươi về, gọi lão đại đến gặp ta." Vạn Khê nói, bảo A Táo Đông cởi trói cho 1 tên. "Tính mạng lũ huynh đệ của ngươi nằm trong tay ngươi. Nếu ngươi có gan chạy thì thừa biết hậu quả rồi đấy."
"Vâng....." Tên kia đáp.
Gã đang định chạy đi thì bị Vạn Khê túm lại, hỏi thêm một câu, "Nếu các ngươi định dẫn thêm một đám người nữa tới thì cũng vậy thôi. Chờ nhặt xác cho chúng đi."
Tên kia vội vã gật đầu. A Táo Đông dẫn gã ra khỏi rừng, gã gần như vừa lăn vừa bò theo.
A Táo Đông sai hai binh lính bí mật bám theo gã, đến khi tận mắt thấy gã vào thành Túc Châu mới quay về báo tin.
A Táo Đông hỏi, "Gã vào thành chưa?"
Binh lính đáp, "Chúng ta canh gác cả đêm, lúc quay về cũng không thấy có ai chạy ra cả."
"Được rồi, điều tra tiếp đi." A Táo Đông vỗ vai hắn.
*
Họ đợi cả một ngày, không có người nào tới từ phía bắc, thậm chí còn chẳng thấy một bóng dân du mục nào đi ngang.
Vạn Khê bảo A Táo Đông đề cao cảnh giác, đối phương không đến vào ban ngày thì nhất định ban đêm sẽ tới.
Vạn Khê nói không sai, đêm đó quả nhiên có một nhóm người tìm đến.
Những người đó không dám vào rừng, chỉ sai người thông báo, mời Vạn Khê ra bìa rừng nói chuyện.
Vạn Khê bảo người đáp, "Ngay cả chút xíu can đảm ấy thôi cũng không có thì không xứng bàn điều kiện với ta."
*
Ngoài bìa rừng, sau khi nghe người chuyển lời lại, họ liền biết rằng những kẻ bên trong sẽ không ra, chỉ có thể đi vào.
Dẫn đầu đoàn người là một thanh niên.
Tên áo đen quay trở về, báo với cấp trên của gã. Cấp trên của gã cảm thấy chuyện này mình không quyết đinj được, đành tìm đến thương bang.
Họ chờ suốt một ngày thì thanh niên này tới.
*
Không hiểu sao, khi trông thấy gương mặt thanh niên đó, Vạn khê cứ cảm thấy dường như đã gặp ở đâu rồi.
Hắn quan sát đối phương, gương mặt phong lưu mang ý cười, chỉ là ý cười ấy không hiển hiện trong mắt, "Vậy ngươi là lão đại của chúng?"
Thanh niên lắc đầu, "Không phải."
"Vậy ngươi tới đây làm gì?" Vạn Khê hừ lạnh.
Thanh niên đó tỏ vẻ hiểu thái độ của hắn, "Đêm qua đã thất lễ rồi. Một thương đội trong bang đi ngang qua đây, thấy quý địa có một trạm gác nên sinh lòng ngờ vực, đến đây kiểm tra, vô tình mạo phạm đại nhân. Đại nhân hửn là có chuyện quan trọng muốn bàn với đại đương gia? Nếu thế thì cứ nói với ta cũng được."
Vạn Khê bấy giờ mới chịu để ý đến hắn, "Ngươi rất thân cận với đại đương gia sao?"
"......." Thanh niên đó im lặng một hồi, rồi cười đáp, "Xem như là vậy....."
Vạn Khê hỏi, "Vậy các ngươi là thương bang nào, đại đương gia là ai? Nói ta nghe thử."
"Phủ Trung Hưng, Khuynh Cửu U." Khi thanh niên đó nói ra cái tên này, A Táo Đông kinh ngạc nhận ra ánh mắt Vạn Khê đã thay đổi.
Hắn tin chắc Vạn Khê biết cái tên ấy.
Nhưng sự thay đổi ấy chỉ diễn ra trong thoáng chốc rồi lại bình thản như không. Hóa ra là nữ nhân này....
Chuyện nhiều năm trước hắn còn nhớ như in.
Na Biệt Chi, Bác Bác Nộ, Khuynh Cửu U.
Ba cái tên lần lượt xoay chuyển trong tai hắn, đôi khi lại có vài hình ảnh chớp nhoáng hiện lên, đều như hoa trong gương, như trăng trong nước.
Vào những năm Mông Tống liên thủ diệt Kim, từng có một khoảng thời gian mối quan hệ giữa hai nước yên ổn, thậm chí còn cơm lành canh ngọt.
Khi ấy, có nhiều tướng sĩ và sĩ phu Tống quốc gia nhập mạc nam. Phụ thân của Khuynh Cửu U là một trong số đó.
Khuynh Cửu U mười mấy tuổi một mình đến sông Oát Nan trông trang phục nam giới, tóc vấn cao, ăn vận như một thiếu niên người Hán. Không mấy ai để ý đến giới tính của một đứa trẻ.
Khi ấy, Vạn Khê còn đang lừa lọc các cô nương ở thành Đại Oát Nhĩ....Hắn phong lưu thành danh khắp chốn, nhưng chỉ lừa bạc của các cô nương chứ không lừa thứu khác. Chẳng qua hắn chỉ điên cuồng muốn kiếm tiền chứ không hại đời các nàng, bản thân hắn cũng giữ thân đồng tử.
Hắn cần tiền, để kiếm tiền, hắn có thể liều mạng, dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Mà lần đầu Vạn Khê nghe đến tên Khuynh Cửu U thật ra là tận hai năm sau, khi Khunh Cửu U đến Đại oát Nhĩ. Lúc này, Kim quốc đã bị diệt từ lâu, rất nhiều người Tống bị đuổi khỏi Đại Oát Nhĩ, thậm chí còn bị bắt giam.
Cái tên Khuynh Cửu U, nếu chỉ nghe thôi thì không đoán được là nam hay nữ, dân tộc nào, đến từ đâu....
Vốn dĩ Vạn Khê không nhớ người này, nhưng tiếc là có người cho hắn biết, người đó mới tới Đại Oát Nhĩ vỏn vẹn hai năm, tuổi còn rất trẻ mà đã tiếp quản 3 thương đội. Đây cũng là lý do Vạn Khê cho rằng người tống quỷ quyệt, gian xảo. Hắn xuất sư không được thuận lợi, mới bắt đầu con đường buôn bán làm giàu đã gặp phải kẻ địch mạnh, thậm chí một nửa chuyện buôn bán ở Đại Oát Nhĩ đều đã bị Khuynh Cửu U độc chiếm trong tay.
Vạn Khê tính toán, không mất đến 3 năm, Khuynh Cửu U có thể thâu tóm toàn bộ thương bang trong thành Đại Oát Nhĩ về dưới trướng của mình. Vì vậy, hắn vội đến tìm Bác Bác Nộ, muốn mượn tay Hột Nhan thị để chèn ép Khuynh Cửu U, đuổi được Khuynh Cửu U ra khỏi thảo nguyên là tốt nhất.
Không ngờ hắn vừa sai người chuyển lời đến Bác Bác Nộ thì ngay ngày hôm ấy, Bác Bác Nộ đã hồi âm. Hắn đồng ý.
Tam đại ác sông Oát Nan vốn bị người người khinh ghét. Đặc biệt, Vạn Khê rất coi thường Viết Viết và Bác Bác Nộ, nhưng chính lúc này đây, Vạn Khê ý thức được, có lẽ Bác Bác Nộ chỉ đang giả vờ mà thôi.
Đứng trước đại sự, hắn không hề hồ đồ.
Hột Nhan thị quản lý phần lớn các chợ và thị trường bán trà. Họ dùng vũ lực, thâu tóm các tiền trang lớn và hiệu cầm đồ. Thế lực đang phát triển lớn mạnh của Khuynh Cửu U bị chèn ép, sau đó Khunh Cửu U lui về ở ẩn.
Các thương đội lui tới bắc nam sông Oát Nan mau chóng quên đi cái tên này.
Mãi đến khi tình cờ có người nói, Na Biệt Chi đã giúp Khuynh Cửu U phát triển buôn bán với tộc Khắc Liệt và tộc Uông Cổ. Sau đó, Khunh Cửu U lại đến cố địa Tây Hạ, thành lập vô số thương bang.
Một thế lực nắm giữ phân nửa kinh mậu ở mạc nam mạc bắc ra đời.
Về sau, cái tên này không được nhắc đến thêm một lần nào nữa. Có lẽ nàng ta đã đổi rất nhiều thân phận, hoặc là rời mạc bắc rồi.
Có lẽ nàng từng dùng đao kề cổ Bác Bác Nộ giống như truyền thuyết kể, rồi sau đó lại ném đao, một mình một ngựa dứt khoát rời đi, từ bỏ thành Đại Oát Nhĩ mà nàng từng chiếm được.
Có lẽ nàng đã đi qua Pamir, qua Samarkand cùng thành Kiev ở phía tây.
Nhưng hiện giờ, nàng chỉ để lại cho thương bang của mình 6 chữ : phủ Trung Hưng, Khuynh Cửu U.
Phủ Trung Hưng là cố hương của tổ tiên nàng ở Trường An.
*
6 chữ ngắn gọn mà thanh niên kia thốt ra đã kể lại cuộc đời tráng lệ của một nữ tử.
Khi Vạn Khê sực tỉnh, hắn chẳng biết phải nói gì. Tất cả những lời muốn nói mà hắn chuẩn bị từ đêm qua đều chẳng thốt ra được nữa.
12 năm trước, hắn mượn tay Bác Bác Nộ, đuổi Khuynh Cửu U khỏi Đại Oát Nhĩ.
12 năm ấy, khi thoảng hắn cũng nghe có người nói rằng, lão đại quản lý các thương bang ở cố địa Tây Hạ là một nữ nhân, nhưng chưa bao giờ nghĩ có phải Khuynh Cửu U hay không.
Tựa như nữ tử bị hắn đuổi khỏi thảo nguyên năm ấy sẽ không bao giờ xuất hiện lại nữa.
Cả đời hắn quyết đoán sát phạt, từ phố chợ đến triều dã, từ nghèo khổ đến quý tộc, rồi trở thành sĩ phu...
Hắn chưa bao giờ phủ nhận mình tàn ác, cũng chưa bao giờ hối hận bất cứ việc gì mình từng làm.
Buồn vui trong thiên hạ gần như chẳng liên quan gì đến hắn. Hắn chỉ muốn một đời lẫy lừng, lưu danh thiên cổ, và thịnh thế thống nhất.
Vì thiên địa lập tâm, vì nhân dân lập mệnh, vì vãng thánh kế tuyệt học, vì vạn sự khai thái bình. Đây không chỉ là lý tưởng của Trương Tái* mà còn là lý tưởng của hết thảy sĩ phu.
Nam chí chí ở cao xa. Hắn sinh ra là một quý tộc nghèo, lưu lạc từ Khiết Đan đến Mông Cổ. Giống như Viết Viết, hắn trải qua rất nhiều lần quá kế. Khi chê cười Viết Viết, hắn cũng nhớ lại chính mình năm xưa.
Thời thơ ấu khổ cực, vĩnh viễn thông thể chạy theo kịp bước chân của mẫu thân, tìm kiếm một chút dịu dàng trong những năm ngắn ngủi mẫu thân còn bên cạnh.
Quay đầu nhìn lại, Na Biệt Chi hạnh phúc hơn hắn nhiều. Khi còn nhỏ, hắn ngưỡng mộ Na Biệt Chi, có song thân khỏe mạnh, có nghiêm phụ từ mẫu, đến cả đám nô bộc trong Na Biệt phủ cũng thường xuyên vui cười.
*
"Đại nhân? Thanh niên lên tiếng gọi Vạn Khê.
Vạn Khê nhìn sang hắn, "Bảo Khuynh Cửu U đến đây gặp ta. Ta muốn bàn chuyện buôn bán với nàng."
Thanh niên đó sửng sốt, "Đại nhân, đại đương gia chúng ta bốn năm nay không gặp người ngoài. Nếu ngài muốn bàn chuyện làm ăn thì ta có thể....."
"Ngươi cứ nói với nàng, là cố nhân ở thành Đại Oát Nhĩ." Khi Vạn Khê nói ra những lời này, sắc mặt thanh niên kia lập tức thay đổi.
Hắn đáp, "Ngài chờ ta ba ngày."
Vạn Khê gật đầu, "Không sao, ba ngày nữa nếu ngươi không dẫn người tới, cứ cách một ngày ta giết một tên. Giết sạch thì thôi."
Thanh niên nọ vã mồ hôi trán, gật đầu rồi xoay người rời đi.
Vạn Khê sợ chính mình cũng không hiểu sao nhất định phải gặp Khunh Cửu U một lần. Hắn không biết, hắn chỉ muốn biết Khuynh Cửu U trông ra sao.
Hay nói đúng hơn, nàng ta là một nữ nhân như thế nào.
*
Ba ngày sau, những người của thương bang đã đến vào lúc đêm tối.
Hôm ấy, Tần Quyên không ra mặt, chỉ giao mọi việc cho Vạn Khê rồi về doanh ngủ.
*
Người của thương bang cưỡi ngựa tới bìa rừng, dừng trước đống lửa trại.
Vạn Khê mặc một tấm áo màu bạch nguyệt dài quá đầu gối, đầu đội mũ lông, gương mặt phong lưu ẩn trong bóng tối.
*
Lúc nữ nhân xuất hiện, nàng mặc trường bào tím sẫm, đầu đội nón cói. Thấy Vạn Khê, nàng tháo mũ xuống, nhìn về phía hắn.
Vạn Khê trông thấy một gương mặt chừng trên dưới 20, làn da trắng ngần, đường nét tú lệ như tranh.
Chắc chắn nàng phải 27-28, có trẻ hơn cũng 25-26.
Chỉ là tuổi tác lại không thể hiện trên gương mặt.
Vạn khê nhìn nàng, mỉm cười. Hắn nghĩ, chắc chắn Khuynh Cửu U tưởng lầm cố nhân ở thành Đại Oát Nhĩ là Na Biệt Chi.
Rất tiếc, khiến nàng phải thất vọng rồi.
--------------------
*Chú thích:
Trương Tái : Học gia trứ danh thời Bắc Tống. Câu : "Vì thiên địa lập tâm, vì nhân dân lập mệnh, vì vãng thánh kế tuyệt học, vì vạn sự khai thái bình" là danh ngôn của ông.
*Lời editor : Chắc là mọi người đoán ra rồi, người tình mà Na Biệt Chi vấn vương bấy lâu chính là Khuynh Cửu U.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top