206. Năm ấy cố nhân về
Vạn Khê nheo mắt quan sát Tần Quyên một hồi, không dám khẳng định có phải Tần Quyên thật sự không biết tung tích của Ninh Bách hay không. Dù sao người của hắn không tra được, người của Hồ Hồ cũng tra được.
Ninh Bách trốn đi đâu cũng không quan trọng, nhưng chừng nào Ninh Bách còn chưa chết thì chừng đó còn nhiều kẻ chưa an tâm.
*
Cuối tháng hai, Vạn Khê không thể ngồi yên thêm được nữa, cải trang đi Lương Châu một chuyến.
Khi quay về, câu đầu tiên hắn nói với Tần Quyên là, "Lương Châu loạn rồi."
Nếu Lương Châu loạn, Tùng Man và Tiểu Khúc Nhi giờ ra sao?
Vạn Khê vội đưa tay giữ vai hắn, "Ngươi chớ vội. Nếu biết ngươi phản ứng như vậy thì ta đã chẳng nói cho ngươi biết rồi. Ngươi thừa hiểu, kể cả Quý Do có rơi đài thì muốn diệt được Khoách Đoan cũng phải mất vài ba năm. Chưa kể lũ con của Khoách Đoan có bản lĩnh hơn lũ con của Quý Do nhiều."
"Bọn Tùng Man thì hẳn là ngươi đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Phải tin năng lực của Trịnh Sinh Bách. Nếu lão để hai thằng nhóc xảy ra chuyện gì thì ta đâu tin dùng lão nhiều năm như thế."
Tần Quyên, "Ngươi muốn nói gì thì nói thẳng." Hắn đoán Vạn Khê lòng lòng một hồi như vậy, hẳn là có chuyện muốn hắn làm. Tỷ như rời khỏi Lương Châu.
Vạn Khê thích nói chuyện với người thông minh, "Tối nay khởi hành đi biên giới Túc Châu. Ở đó hiện nay không ai quản lý, là chỗ tị nạn thích hợp....."
Hắn ngồi xuống trước mặt Tần Quyên, gương mặt phong lưu đầy ý cười.
"Chẳng lẽ ngươi không muốn đến thăm Lâm phủ ở Túc Châu? Đó chính là nơi mẫu thân ngươi sinh ra. Mất cơ hội này thì về sau không có lại đâu."
Tên Vạn Khê này thừa biết cách dụ dỗ kẻ khác.
Tần Quyên không thể không thừa nhận, lòng hắn có lung lay.
Nhưng hắn vẫn ngoan cố như trước, "Ta muốn ở đây chờ tin của Hồ Hồ."
"Ngươi tưởng y bận mò cá ở Đại Trạch mà còn dư thời gian viết thư cho ngươi à?" Vạn Khê lắc lắc cổ tay, giả bộ muốn tát hắn một cái.
"Ta cứ muốn chờ y đấy." Tần Quyên quả quyết.
Vạn Khê vặn vẹo hàm, bẻ khớp ngón tay.
Tần Quyên nhìn hắn chằm chằm, như thể sẵn sàng đánh trả bất cứ lúc nào.
Nhưng mà Vạn Khê chỉ làm màu vậy thôi, không đánh, cũng không mắng hắn.
Tần Quyên, "....." Tên này học được cách dọa nạt từ bao giờ thế?
*
Chưa đầy hai ngày sau, tin Quý Do cùng tộc Khắc Liệt suất chinh về phía tây chính thức truyền ra.
Quý Do muốn tấn công Kim Trướng của Hãn Bạt Đô.
"Được rồi, đêm nay khởi hành đi Túc Châu." Tần Quyên nói với Vạn Khê vào sau bữa trưa.
Toàn doanh của hắn có tổng cộng ngàn người, còn lại là ngựa, dê và lương thẳo.
Sau khi đến Túc Châu, không chỉ Vạn Khê mà cả hắn cũng thuận lợi hơi. Ngộ nhỡ có việc gì, hắn có thể trốn về La Bặc.
"Thật sự không cho ta đưa bọn Tùng Man theo...." Tần Quyên vừa ăn nửa miếng bánh vừa lẩm bẩm.
Vạn Khê đập con dao ăn thịt trong tay xuống mặt bàn, "Ngươi tưởng mình đi hưởng lạc đấy à? Ngươi đang đi tránh chiến tranh, lui một vạn bước. Nếu bắt ngươi Tây Chinh, ngươi có nguyện chiến đấu không? Huống hồ ngươi tưởng tránh chiến tranh dễ lắm chắc? Ở đâu cũng có thể bị quân đội của Khoách Đoan bắt gặp. Muốn giết ngươi thì không cần có lý do, nhưng Khoách Đoan có thể tùy tiện động vòa Tùng Man chắc? Hồ Hồ dù có bị lưu đày cũng là gia chủ Bá Nha Ngột thị. Ngươi nghĩ xem Khoách Đoan có dám giết con nuôi của y không? Ngươi tự lo cho mình đi!"
Tần Quyên im lặng một hồi, rồi mau chóng truyền lệnh, giết mười con dê để lấy thịt, làm 3000 cái bánh nướng làm lương thực lên đường.
Kiểm tra ngựa và lương thảo, đêm đó đi Túc Châu.
Sua khi lệnh được ban, toàn doanh vòa trạng thái phong tỏa. Đầu tiên họ lấy lương thảo ra khỏi căn hầm đã đào trước đó, rồi lại lấp cỏ cửa hầm.
"Được rồi, mặt trời lặn lên đường. Đóa Nô Tề chắc chắn sẽ sắp xếp người canh gác ở quanh khu vực doanh này. Chuyện ngươi phong tỏa toàn doanh hôm nay chắc đã có người báo cho lão. Cả đi cả về 80 dặm đường mất một chút thời gian, cho nên tranh thủ khởi hành lúc hoàng hôn đi." Vạn Khê nói với Tần Quyên.
Tần Quyên đồng ý.
Mặt trời vừa khuất, quân doanh ven con sông nhỏ đã chẳng còn thấy đâu, chỉ để lại mấy vết cọc lều sâu hoắm trên mặt đất.
Mấy người dân du mục đi chăn dê về còn ngơ ngác đảo quanh mấy vòng. Rõ ràng sáng sớm ra cửa còn trông thấy, vậy mà giờ đã đi đâu hết rồi.
Nhóm Tần Quyên đi về phía tây nhiều ngày thì tiến vào sa mạc.
Sáng sớm một ngày nọ, Vạn Khê báo cho hắn, đã đến cảnh nội Túc Châu.
Tần Quyên nhìn phía xa chỉ có cát vàng đầy trời, chẳng biết phải nói sao đây. Bỗng nhiên trong lòng lại ngổn ngang trăm mối.
Vạn Khê thấy hắn im lặng thì cong môi cười đắc ý.
Bỗng nhiên Tần Quyên lại quay sang hỏi, "Có tin gì về đại quân của Quý Do không?"
Vạn khê cứ tưởng Tần Quyên sẽ chìm trong nỗi bâng khuâng thẫn thờ ấy hồi lâu, không ngờ hắn còn có tâm trạng mà để ý đến chính sự.
Vạn Khê lắc đầu, "Không có."
Tần Quyên nghĩ ngợi, xác định Vạn Khê hẳn là không lừa mình. Dù sao suốt thời gian qua, Vạn Khê vẫn luôn trong tầm quan sát của hắn, không giao thiệp với bất cứ ai, cho nên người của Vạn Khê chắc còn chưa tới.
Vài cánh chim ưng chao liệng trên không.
"Trước mắt đừng vào Túc Châu. Chúng ta đi đường vòng về phía nam Túc Châu, đóng quân cách thành 50 dặm. Ở đó có một sơn trang. Ngươi dồn hết lương thực mua được vào đó. À, còn cái này cho ngươi nữa." Vạn KHê nói rồi tháo miếng kim ấn đeo trên cổ xuống. Tần Quyên vừa nhìn đã hiểu ra ngay. Nhưng tên này đã gặp người của hắn khi nào? Dọc đường đi rõ ràng không có ai tới gần.
"Ngươi gặp người của mình lúc nào?" Tần Quyên cầm miếng kim ấn, cau mày hỏi Vạn Khê.
Vạn Khê hơi trầm mặt, "Ngươi không cần biết quá nhiều."
"Vậy thì ngươi cũng nên nói cho ta, ngươi lấy thứ này đâu ra?"
"Ngươi chỉ cần biết kết quả, bây giờ 1000 kỵ binh này hoàn toàn nằm dưới tay ngươi, ngươi muốn dùng sao thì dùng." Vạn Khê nhếch môi cười.
Cái cảm giác này quá đỗi xa lạ với Tần Quyên. Nếu Vạn Khê thật sự quyền thế ngập trời như vậy thì đâu cần tránh né ở quân doanh của hắn, cũng đâu cần đến Túc Châu trốn chiến tranh.
Vậy thì chỉ có thể giải thích rằng, để giúp Tần Quyên sở hữu 1000 quân, Vạn khê đã phải dùng biện pháp không đường hoàng nào đó.
Tấm kim ấn có khả năng điều động 1000 kỵ binh này hẳn là do Vạn Khê trộm hoặc mua được.
Nhưg chuyện đó không quan trọng, quan trọng là bây giờ hắn dẫn 1000 người đi đánh giặc hay đi làm ruộng đây? Họ giờ là lính của hắn rồi.
Hắn có quyền điều động họ, nhưng cũng phải có trách nhiệm gánh vác, có nghĩa vụ bảo vệ tính mạng các tướng sĩ.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được tâm trạng của Hồ Hồ khi gánh trên vai tướng sĩ gia thần của Bá Nha Ngột thị. Cái cảm giác vừa áp lực nhưng vừa kích thích mình phải vùng lên mạnh mẽ hơn.
"Đi đường vòng cũng được, nhưng chờ A Táo Đông đã. Hắn chở lương thảo đi sau một ngày, ta lo sẽ xảy ra chuyện." Tần Quyên nói với Vạn Khê.
Vì lương thảo quá nhiều nên hắn chia làm hai nhóm vận chuyển. Một nửa do nhóm chủ lực bọn họ mang theo, một nửa do A Táo Đông phụ trách. A Táo Đông và mấy chục người bếp doanh cải trang thành thương nhân, đi sau 1 ngày đường.
Quân đội đi trước nhằm hăm dọa. Khi biết có quân đội đang ở gần đây, lũ trộm cướp sẽ không dám tùy tiện rat ay.
"Được rồi, sai người đi xem sao. Chúng ta hạ trại nấu cơm đã." Trong lúc Vạn Khê nói chuyện, Tần Quyên đã sắp xếp xong.
Cơm nước xong xuôi, kỵ binh quay về báo, chỗ A Táo Đông đại nhân vẫn yên ổn, đồng thời chuyển tin quân đội sẽ vòng sang hướng nam.
Như vậy Tần Quyên cũng an tâm.
*
Cách Túc Châu càng gần, mặt đất càng nhiều cỏ, thấp thoáng đằng xa còn mấy con sông.
Ba ngày sau, họ tới nơi cách thành túc châu 50 dặm về phía Nam.
Quân đội đóng quân trong rừng rậm. Màn đêm vừa buông, Tần Quyên mới tắm rửa, đang định mặc quần áo thì Vạn Khê chạy xộc vào.
Hắn được dịp ngắm nghía ngực trần của Tần Quyên đến đã con mắt. Thằng nhóc này, nhìn thì tưởng gầy nhưng mà cơ bắp khối nào ra khối đó, gầy mà vô cùng rắn chắc.
"Ngươi nhìn cái gì đó?" Giọng nói lạnh lùng vang lên, thiếu niên đã kịp khoác trung y lên người.
"....." Vạn Khê vờ bình tĩnh, nói, "Mặc áo đàng hoàng vào, ta dẫn ngươi đi chỗ này."
"Đã giờ này rồi."
"Nhanh lên, ta không nhắc lại đâu. Ta chờ bên ngoài." Vạn Khê nói rồi chạy ra khỏi lều, mặt già vẫn đỏ ửng. Cuối cùng hắn đã hiểu, vì sao sư đệ mình lại thích tên biểu đệ sói con này rồi.
Con sói này tuy ngốc nhưng cũng có chút vốn liếng.....
Nào là khuốn mặt, dáng người, sức khỏe, nội lực, thiêt phú....À, xem ra không phải chỉ có chút vốn liếng thôi đâu.
Được rồi, dù sao cũng là biểu đệ của Vạn Khê hắn, tầm thường thế nào được.
Đã là biểu đệ của Vạn khê hắn thì chỉ có xuất sắc trở lên.
*
Tần Quyên mặc quần áo chỉnh tề, nhìn thấy Vạn Khê đang đứng ngây ra, tỉm tỉm cười ở trước doanh trại, ghét bỏ cau mày, "Muộn thế này rồi còn đi đâu?"
"Vạn Khê sực tỉnh, không cười cợt nữa, chẳng hiểu sao giờ lại có chút thất vọng. Tần Quyên mặc quần áo vào xong thì trông thanh mảnh đi nhiều. Người Hán thích nam nhân mảnh khảnh, nhưng Vạn Khê vẫn thích rắn rỏi hơn.
Trời mùa đông, Tần Quyên vẫn thường mặc áo đen, quấn khăn lông báo quanh cổ, bởi vì hắn thấy quần áo đen sẽ bớt gây sự chú ý.
"Ngươi không thể mặc thêm chút màu trắng, đỏ, lam, tím gì đó à?" Vạn Khê tỏ vẻ chán ghét.
"Không thích." Tần Quyên nói ngắn gọn. Hắn không thích chuyện phiếm với Vạn Khê.
Vạn Khê chống nạnh, "Ngươi đừng ép lão tử thay sạch tủ áo của ngươi."
Tần Quyên, "Ngươi dám!" Hắn ghét nhất người khác tự ý động vào đồ của mình. Mỗi lần chuyển đi đâu đó, hắn đều gói hết đồ quan trọng trong bọc hành lý.
"Ngươi xem lão tử có dám không." Tuy Vạn Khê nói thế nhưng cũng nhanh chân di chuyển, "Rời doanh rồi tính."
Tần Quyên không nói gì, đuổi theo hắn.
Bọn họ không cưỡi ngựa. Sau khi ra khỏi rừng, họ hướng tới thảo nguyên phía xa. Đi được nửa canh giờ, họ thấy một cánh rừng khác, trong rừng có vài con sông nhỏ chảy qua. Dựa vào kinh nghiệm phán đoán, con sông này sớm muộn sẽ khô cạn vào một năm nắng hạn nào đó thôi, vì bây giờ nước ở lòng sông đã nông lắm rồi.
Sau khi qua con sông nhỏ này, Tần Quyên thấy một thôn trang.
"Đây là sơn trang ngươi nói đấy à?"
"Ừ, ta mua lúc mới rời khỏi sông Oát Nan." Giọng điệu của Vạn Khê bình thản, nhưng với Tần Quyên thì như vậy mới khác thường.
Hóa ra một kẻ tàn nhẫn xảo quyệt như Tần Quyên mà cũng có lúc thật sự ôn hòa.
Tần Quyên ngẩn ra chốc lát rồi cười, "Làm ta nhớ Trung Nguyên quá."
Đây chính là phong cách kiến trúc Đường triều.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top