203. Năm ấy cố nhân về

"Nhưng giờ chúng ta chỉ có thể đi đường này đến bồn địa Sài Đạt Mộc thôi...."

"Ngươi còn đứng đó mà nói nữa. Mau mau nấp đi...."

Hai bóng người cưỡi la vội vàng lẩn vào trong rừng cây, dọc đường đi không ngừng trách mắng lẫn nhau.

"Ai bảo ngươi giương cung nhắm hắn? Ngươi mà không nhắm tên về phía hắn, chưa chắc hắn đã phát hiện ra đâu!"

"Ta chẳng qua chỉ muốn....Thử xem sao."

"Ngươi thử thì thử, nhưng không được lộ sát khí. 200 thước vẫn còn nằm trong tầm bắn, nếu hắn là người có nội lực cao thì kiểu gì cũng cảm nhận được. Hơn nữa, ngươi vốn không định giết hắn, sao còn lộ sát khí ra làm gì?"

"Ta cứ giương cung lên là sẽ lộ sát khí, không khống chế được...."

"......."

Hai người chưa nói được mấy câu đã bị một tiếng ngựa hí vang làm cho dựng tóc gáy. Tần Quyên xuất hiện ngay trước mặt họ.

Khoảng cách chỉ chừng mười mấy bước chân.

"Ôi mẹ ơi...." Hai người kia hốt hoảng, kéo la quay đầu chạy.

Họ cố tình chạy về phía rừng cây rậm rạp để tránh bị đuổi theo.

Tần Quyên nhảy sang lưng Hồ Hồ, ra lệnh cho Thất Ca, "Đuổi theo, cản chân chúng!"

Nói rồi, hắn quất Thất Ca một roi.

Thất Ca hí vang một tiếng, chạy vọt vào rừng.

Tần Quyên cưỡi Hồ Hồ, đi đường vòng để bắt hai người kia.

Trong lúc hai người nọ bị Thất Ca đuổi bắt giữa rừng, mêt đến rệu rã, phải dừng lại nghỉ lấy hơi, thì một thiếu niên cưỡi bạch mã đã ung dung xuất hiện từ trước mặt.

"Cái quỷ gì vậy!"

"Mẹ nó, chạy nửa ngày rồi, rốt cuộc kẻ đuổi theo chúng ta là ai?"

"Ta mà biết thì đã chẳng lăn lộn ở đây với ngươi...."

Hai người đưa mắt nhìn nhau, quyết định chia nhau ra chạy.

"......"

Hai khắc sau, hai đều bị Tần Quyên bắt trói, cả người lẫn la.

"Huynh đệ, xin ngươi thương xót, chúng ta chỉ muốn đi về phía tây buôn bán thôi, không làm điều gì xấu...."

Tần Quyên day day lỗ tai đau nhức, rồi lại quay đầu nhìn bọn họ, "Không phải người xấu? Vậy các ngươi giương cung về phía ta làm gì?"

"Ai bảo ngài cưỡi ngựa phóng nhanh như thế. Ta tưởng là mãnh thú nên giương cung theo thói quen, nào ngờ ngài chỉ là người đ ingang...."

Tần Quyên nhướn mày, "Vậy trái lại là ta sai?"

"Không không không, ngài không sai...." Người kia luôn miệng nói, "Xin ngài rủ lòng thương thả chúng ta đi, chúng ta trên có mẹ già dưới có con nhỏ....."

"Câm mồm!" Tần Quyên nghe đến phiền, bèn quát một tiếng.

"....."

Hai người bị khí thế của hắn dọa sợ, không dám nói câu nào.

Tần Quyên bắt hai người kia cùng hai con la về quân doanh. Quân lính trông thấy họ từ xa.

Vừa vào doanh, một kỵ binh nói với hắn, phó tướng đang trên đường tới.

Phó tướng?

Nói thật là Tần Quyên đã quên phó tướng của mình từ thuở nào rồi....

"Thư đâu?" Tần Quyên hỏi.

Kỵ binh lắc đầu, "Chỉ chuyển lời thôi."

Được rồi, bây giờ A Táo Đông đã lười đến mức không thèm viết tin.

Tần Quyên chỉ vào hai người sau lưng, "Dẫn bọn họ đi, điều tra rõ ràng. Ta đi ăn cơm rồi sẽ đến thẩm vấn."

Kỵ binh nhìn hai người bị bó như bó giò, nói, "Các ngươi theo ta."

Sau khi kỵ binh dẫn người đi rồi, Tần Quyên gọi vài lính tới, dỡ bọc hành lý trên lưng la của họ xuống, kiểm tra toàn bộ.

Những thứ bên trong khiến ai nấy đều kinh sợ.

Tần Quyên không biết, nhưng không có nghĩa trong doanh không ai biết.

"Đây là chu sa, tử tinh, đào hoa tinh.....Đều là đá quý...." Có một kỵ binh tương đối có kiến thức, nói với Tần Quyên.

Tần Quyên dù không hiểu về châu báu nhưng đã từng nghe tên. Hắn lấy làm thắc mắc, nếu thật sự là thương nhân thì hai người kia lén lút làm gì? Thật sự tưởng hắn là thú dữ hay kẻ cướp sao?

"Đại nhân? Ngài muốn tịch thu hàng hóa của họ sao?" Một kỵ binh phấn khích hỏi.

Tần Quyên cạn lời. Chẳng lẽ hắn lại là cái loại người lợi dụng quyền hạn để chiếm đoạt của người khác như thế? Cái sự phấn khích kia từ đâu ra.....

"Gọi Vạn Khê đến đây." Tần Quyên nhìm chằm chằm những chiếc rương đựng đá quý, nói.

Nói đi nói lại, hắn vẫn cảm thấy hai kẻ bị bắt kia có vấn đề, nhưng lại không biết vấn đề ở đâu.

Kỵ binh đi rồi về báo cho hắn, "Vạn Đại nhân nói không muốn tới. Hắn muốn mời ngài xuống nhà bếp ăn dê nướng."

"......." Tần Quyên lạnh mặt ra lệnh, "Dọn hết những thứ này, mang đến bếp doanh."

"......"

*

Vạn Khê lúc này đang nướng dê, trán đổ mồ hôi, hai mắt lập lòe ánh lửa, toàn thân tỏa khí thế ngút trời.

Các đầu bếp đều vây quanh hỗ trợ hắn, chỉ sợ vị Vạn đại nhân này không vừa lòng, lại trút giận lên họ.

"......." Tần Quyên vừa vào bếp, thấy cái tư thế nướng dê của Vạn Khê, không nói nổi câu nào.

Thậm chí, Tần Quyên đã đứng đó một lúc rồi mà vẫn không có ai nhận ra.

"Vạn lão cẩu!" Tần Quyên quát.

"Đang bận, ồn ào cái gì!"

"....." Không ngờ lão cẩu dám trả lời như thế. Tầ Quyên trợn trừung mắt, gần như không biết phải nói gì. Cuối cùng, hắn đành phun ra một câu, "Ta chờ ngươi ở doanh trướng đối diện."

Trong bếp quá nóng, thà Tần Quyên đứng ngoài hứng gió bắc còn hơn.

*

Nửa giờ sau, Vạn Khê sai người bưng dê nướng lên. Lúc này, Tần Quyên đã đói không chịu nổi nữa.

Chưa chờ Vạn Khê mời, hắn đã xé một miếng đùi dê, đưa lên mồm gặm.

Vạn Khê đang định thể hiên kỹ năng dùng dao xẻ thịt điêu luyện của mình, nhưng mới quay đầu đi quay đầu lại thì thấy con dê mình khổ sở nướng đã không còn hoàn chỉnh nữa.....

Cảnh tượng đó khiến một kẻ duy mỹ như hắn điếng người....

"Thằng chó hà ngươi, ăn một một tí thì chết à! Lão tử còn chưa kịp cắt một miếng da dê nào! Ngươi làm lão tử tức chết đi được! Lão tử xẻ thịt ngươi!"

Vừa nói, Vạn Khê vừa cầm dao xông đến, không thèm để ý người xung quanh.

Không xong rồi! Vạn đại nhân muốn giết Tần đại nhân!

Một kỵ binh to gan, chạy đến chắn trước mặt Tần Quyên. Mấy đầu bếp thì nhào đến giữ Vạn Khê.

"Ai con mẹ nó dám cả lão tử đánh nhau! Mẹ kiếp!"

Hôm nay, đám lính thô tục bọn họ đã được chứng kiến như nào là sĩ phu chửi người.

Tần Quyên không buồn để ý đến Vạn Khê, dù sao cũng có người ngăn cản rồi. Hắn ăn xong cái đùi thứ nhất, lại ăn đến cái thứ hai.

Nhìn con dê mình dốc công nướng cả buổi thành một đãi xương trắng, hai mắt Vạn Khê đỏ ngầu.

"Thằng chó con! Thằng cứt ngựa! Lão tử giết ngươi!" Vạn Khê gào thét với đám kỵ binh và đầu bếp đang giữ chặt lấy hắn.

"Các ngươi không cản hắn, cản lão tử làm gì? Các ngươi có bị ngu không?" Vạn Khê bị nhiều người xô đẩy, không còn sức gào quát tháo nửa, chỉ đành trơ mắt nhìn Tần Quyên ăn hết cả con dê.

Sau chuyện này, Vạn Khê tức đến mức một ngày một đêm không nói chuyện, tới đêm cũng chưa ăn miếng nào.

TRái lại, Tần Quyên nói với người khác, Vạn Khê là kẻ lòng dạ hẹp hòi, có chút chuyện nhỏ cũng tính toán chi li.

Các kỵ binh đều gật đầu.

Tần Quyên lại nói, "Đó là lý do vì sao người ta không ưa đám sĩ phu. Ki bo bủn xỉn, bần tiện hẹp hòi, chúng ta không nên học theo."

"Tướng quân nói phải!" Các kỵ binh hô to.

Tần Quyên hài lòng gật đầu, sau đó về doanh tắm rửa đi ngủ.

Tần Quyên đi rồi, các kỵ binh mới quay vòng lại. Một người hỏi, "Các ngươi nói xem, chuyện này là thế nào? Hai vị đại nhân kia cứ như kẻ thù ấy, hở tí là đòi đánh đòi giết, chửi cha mắng mẹ. Ấy thế nhưng một người thì mặt dày mày dạn ở lại đây, một người lại chẳng hiểu sao không đuổi quách đối hương đi cho rồi."

Một tên xoa cằm, đáp, "Ta cũng nghĩ mãi không ra. Hai vị này ai cũng là đại nhân đấy. Nếu là người khác thì chúng ta cứ về phe tướng quân, hay là đuổi đi cũng được, nhưng đằng này lại là quan lớn từ Đại Đô, làm sao dám đắc tội."

"Ta thấy, quan hệ của bọn họ cứ như là ta với vợ ta ấy....Hồi ta còn ở nhà lâu, vợ ta ngày nào cũng kiếm chuyện gây sự cãi ta. Sau này ta đi đánh giặc vài năm không về, nàng còn chịu thân thiết với ta. Tuy ngày nào cũng mắng, nhưng không dám đuổi ta đi...." Một gã lớn tuổi nói.

"Ừ, ngươi nói thế cũng có lý." Một người khác vỗ đùi.

"......"

"Ta thấy các ngươi đừng suy nghĩ vớ vẩn, cũng đừng có nói bừa. Hai người đó không dễ chọc đâu." Sau một hồi im lặng, có người lên tiếng khuyên.

Hôm sau, các kỵ binh phát hiện, hai vị đại nhân mà hôm qua còn hô đánh hô giết, hôm nay đã tôn trọng nhau như khách quý.....

Bọn họ không thể tin vào mắt mình.

Ai nấy đều thầm đoán, rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì.

Thậm chí, còn có đám đem tiền ra cược.

Tóm lại là tại họ nhàn rỗi quá.

"Ta đoán là huynh đệ." Một người đoán.

Có người to gan cho rằng họ là tình nhân....

"Nói thật là trông hai người khá giống nhau, có khi là huynh đệ thật đấy."

Một người phản bác, "Theo lý mà nó, trong địa hạt của Khoách Đoan vương có nhiều tướng quân, tướng từ ngũ phẩm trở lên cũng không ít. Vạn đại nhân ở đâu mà chẳng được, sao cứ nhất quyết phải đến doanh của chúng ta. Hôm qua còn là sinh nhật của tướng quân nhà chúng ta, vậy không phải Vạn đại nhân thích tướng quân chúng ta sao? Chuyện này còn phải đoán gì nữa."

Chẳng biết xui xẻo thế nào, mấy lời này đều bị hai người vừa tới nghe được.

Một người tức đến phát run, một người lạnh tanh như thường.

Vạn KHê tức lắm. Hắn phong lưu phóng khoáng một đời, vậy mà giờ lại bị đồn là cặp kè với nam nhân, đúng là hỏng cả danh tiếng!

Lý do Tần Quyên dửng dưng thì đơn giản lắm. Hắn ở quân doanh từ nhỏ, biết thừa mấy lời đồn đại trong quân doanh chỉ tồn tại được mấy ngài. Đám lính cần có gì đó để tiêu khiển. Dù sao bọn họ đều sinh sống trên chiến trường. Chỉ cần ra trận, ai mà nhớ nổi dăm chuyện tào lao, cho nên trước giờ Tần Quyên không bao giờ để ý.

Tần Quyên làm như không có chuyện gì, đi vào doanh trướng, sai lính dẫn hai thương nhân hôm qua bị thẩm tra lên.

Sau đó lại sai người khuân hàng hóa của hai thương nhân đó tới.

"Vạn Khê, lại đây." Tần Quyên đứng trong doanh trướng gọi.

Vạn Khê vẫn còn đang đỏ mặt tía tai vì mấy câu chuyện của đám kỵ binh.

"Ngươi không nghĩ xem phải gọi ta bằng gì hả?" Vạn Khê gào mồm lên quát.

Tần Quyên nhíu mày, nhưng không hiểu sao lại không cãi cọ, chỉ bình tĩnh gọi, "Vạn đại nhân."

Tần Quyên cứ tưởng thế là xong, nào ngờ tên kia lại lên cơn gì mà tự nhiên cầm đao hùng hổ xông vào quát, "Lão tử là ca ngươi, thằng đần!"

"......."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dammy