Chương 36
Quốc sư đứng cách cô không xa, có lẽ chỉ tầm một cái cúi đầu. Đầu óc Liên Đăng đơn giản, không quanh co lòng vòng giống như quốc sư. Cô nở nụ cười cảm kích với chàng ta: “Trên đường đến đây lòng tôi rất rối bời, chỉ lo quốc sư sẽ từ chối. Tôi cũng nghĩ rất nhiều cách đối đáp, nhưng bây giờ xem ra là tôi đã lòng dạ tiểu nhân rồi. Quốc sư cần thay quần áo không? Để tôi hầu hạ quốc sư.”
Chàng ta thoáng khựng lại: “Sao phải thay quần áo? Cứ làm luôn là được…”
Cô chớp mắt: “À… Vậy cũng được.”
Quốc sư khẽ mỉm cười, khoé môi cong lên, giọng nói cũng trở nên cảm xúc hơn, chàng ta kéo dài giọng: “Bổn tọa chưa thử bao giờ, lần này coi như cô được hời rồi. Nói trước, chỉ một chút thôi, không được tham lam đâu đấy.”
Mấy câu khác đều không lọt vào tai Liên Đăng, duy nhất câu “chỉ một chút” là cô nghe rất rõ. Cô hết sức băn khoăn, ngập ngừng nói: “Tôi cũng cảm thấy mình hơi tham lam vô độ, nhưng hôm nay đã làm thì phải làm cho trót, quả thật là tôi không nghĩ ra được cách nào nữa… Mong quốc sư thứ lỗi, chỉ sợ lần này không phải là lần cuối, ít nhất cũng phải hai năm…”
Lòng quốc sư kinh hãi, hai năm, khác một trời một vực với suy nghĩ của chàng ta. Thời gian có vẻ rất dài, nhưng thôi thì thỉnh thoảng mới một lần, chàng ta vẫn chấp nhận được. Quốc sư đã chuẩn bị xong xuôi, nụ cười cũng có phần thẹn thùng hơn. Chàng ta hơi bước lên trước rồi đặt tay lên vai cô: “Bổn tọa cũng không phải người cứng nhắc, cứ nói rõ ràng thì mọi việc đều dễ thương lượng.”
Liên Đăng liếc nhìn bàn tay thon trắng nõn nà của quốc sư, nét mặt chàng ta bỗng vô cùng dịu dàng khiến cô được thương mà sợ. Cô cười nói: “Tôi biết quốc sư là người tốt mà. Chờ Đàm Nô khỏi hẳn, xin quốc sư hãy cho tôi biết vị ân nhân đó là ai, tôi và Đàm Nô sẽ dập đầu cảm tạ ơn cứu mạng của người đó.”
Lúc này, nụ cười trên mặt quốc sư cứng đờ lại, tựa như đóa hoa sau cơn bão tuyết, chưa kịp tàn đã đông cứng lại rồi lụi dần. Ríu rít cả buổi, thì ra là vì xin máu chứ nào có ý định hôn chàng ta!
Quốc sư phất tay áo lên, tức đến hộc máu, chỉ thẳng vào cô: “Bách Lý Liên Đăng, cô đừng có mà khinh người quá đáng!”
Liên Đăng sợ ngây người, không hiểu tại sao tự dưng thái độ của chàng ta lại quay ngoắt như thế. Cô run rẩy đứng dậy: “Quốc sư, tôi chưa bao giờ dám bất kính với quốc sư. Chuyện đó rõ ràng quốc sư đã đồng ý, tôi biết mình khiến người khác rất bực mình, nhưng… nhưng…”
“Rốt cuộc cô đến tìm tôi là vì chuyện gì?” Quốc sư ngắt lời cô, điệu bộ chẳng khác gì trẻ con cãi nhau, quắc mắt nhìn cô: “Có chuyện gì mà không nói rõ được? Cứ ấp a ấp úng mãi, cô có biết là làm người khác tổn thương đến mức nào không?”
Liên Đăng ngây ra, mồm há hốc. Chẳng lẽ người thông minh như quốc sư mà lại không biết cô là người không có chuyện thì chẳng đến ư? Chàng ta hiểu nhầm rồi chăng? Cô đến vì máu thuần dương, chứ chàng ta cho là vì điều gì?
“Lần trước quốc sư lấy máu cho tôi là tháng trước rồi. Sau khi trở về, tôi treo nó ở trong giếng. Mỗi ngày Đàm Nô uống một ít, hai ngày trước là hết rồi, cực chẳng đã mới phải đến tìm quốc sư…” Cô dè dặt nuốt nước bọt: “Đêm giao thừa, quốc sư ngắm pháo hoa rồi ăn mì với tôi. Lúc đó quốc sư đã đồng ý lấy máu giúp tôi thêm lần nữa…” Cô nơm nớp lo sợ lấy chiếc bình bạc giắt ở thắt lưng giơ lên: “Tôi mang theo cả bình đến rồi.”
Quốc sư bất giác thấy cổ họng ngòn ngọt, suýt thì hộc máu. Chàng ta cúi đầu nhìn chiếc bình, cô nghĩ đây là quán rượu bên đường sao, còn mang cả đồ để đựng? Máu chàng ta quý giá như vậy, cô nói muốn là muốn. Cô có từng để tâm tới cảm nhận của chàng ta chưa?
Chàng ta tức đến không nói thành lời mà cô vẫn còn giả ngu, thấy sắc mặt chàng ta tái mét thì rất lo lắng, lẩm bẩm: “Quốc sư sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Hay là do quốc sư hiểu lầm rồi, quốc sư cứ nói ra rồi chúng ta cùng bàn bạc.”
Nói ra? Chuyện mất mặt thế này nói sao được? Quốc sư chống tay xuống bàn, nhắm mắt lại: “Cô đừng ồn ào nữa, để bổn tọa yên tĩnh chút.”
Liên Đăng thấy chàng ta giận tím người thì không dám hé răng, chỉ ngoan ngoãn quỳ ở bên cạnh. Ước chừng một tuần trà, sắc mặt của chàng ta mới hòa hoãn lại, nhìn cô với vẻ hòa nhã: “Thời tiết ngày càng ấm áp rồi.” Liên Đăng ngu ngơ gật đầu phụ họa, lại nghe thấy chàng ta thở dài: “Máu không thể để lâu như vậy được. Chẳng lẽ cô định bảy ngày lại đến một lần suốt hai năm ư?”
Cô không biết phải trả lời thế nào mới thỏa đáng, đúng là không được thực tế cho lắm. Hai năm có biết bao nhiêu lần bảy ngày chứ, cô còn muốn bắt người không liên quan chịu thêm bao nhiêu vết thương nữa đây? Lòng cô cũng rất áy náy, nhưng nếu không làm vậy thì Đàm Nô sẽ chết, cô không thể trơ mắt nhìn bạn mình chết được.
Kiểu gì cũng không ổn. Lòng cô dằn vặt không yên, ngồi ở đó thôi mà ruột gan như thắt lại. Cô ngượng ngùng lên tiếng: “Phiền quốc sư hỏi giúp tôi, phải làm thế nào mới bù đắp được cho ân nhân. Hoặc là có cách nào để tôi chịu đau thay cho ân nhân không? Để lại vết thương trên người tôi cũng không sao hết. Chỉ cần cứu được Đàm Nô thì dù người ấy muốn gì, tôi cũng sẽ liều mạng làm thay. Tôi biết bây giờ phận chúng tôi chỉ như con muỗi, khiến người ta thấy vô cùng phiền phức. Tất cả đều do loại độc đáng chết kia. Tôi nghĩ rồi, dẫu sao tôi cũng tạm thời không báo thù nữa. Kẻ bị Đàm Nô ám sát tới từ nước Thục, tôi định tới đạo Kiếm Nam để thăm dò, xem thử có tra được chút manh mối nào không. Trong khoảng thời gian này, Đàm Nô không thể ngừng thuốc được, một khi ngừng là tỷ ấy sẽ chết ngay. Vì vậy, xin quốc sư hãy giúp chúng tôi, cũng xin vị ân nhân đó sẽ giúp chúng tôi thêm mấy lần nữa.”
Quả là quyết tâm không hề nhỏ, nói năng cũng có vẻ hết sức chân thành. Dao cứa lên người, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy rất đau rồi. Chàng ta biết cô tới để nhờ vả, dù sao chàng ta cũng là vị quốc sư có tấm lòng lương thiện, cầu xin là sẽ giúp. Nhưng điều này không có nghĩa chàng ta không cảm thấy do dự, đấu tranh giống người bình thường. Kẻ ngu còn biết tự vệ, huống hồ là chàng ta!
“Cô đã từng đọc ‘Hiếu Kinh’ chưa?” Ánh mắt quốc sư trống rỗng, mặt mày lộ vẻ đau thương: “Thân thể, tóc, da do cha mẹ ban cho, không được làm tổn thương, ấy là khởi đầu của chữ hiếu… Cô đang ép một người tốt bất hiếu với cha mẹ, nghiệp chướng của cô nặng nề lắm đấy.”
Liên Đăng xấu hổ cúi đầu: “Tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, sau khi chết sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.”
Đối với người chẳng màng tương lai, có nhiều đạo đức ràng buộc hơn nữa cũng hoàn toàn vô dụng. Quốc sư nhìn cô với vẻ chán nản, thất vọng: “Bổn tọa cảm thấy vô ích thôi, không cần lấy máu nữa đâu. Độc trong người Đàm Nô đã không thể giải trừ, dù có đợi được đến lúc độc tự tan thì cơ thể cô ta cũng gục ngã. Cứ sống thoi thóp là một loại đau khổ, tại sao không buông tay đi? Đừng nói bổn tọa ác độc, bổn tọa chỉ đang phân tích thôi.”
Liên Đăng hơi tức giận: “Quốc sư cũng đối xử với người bên cạnh như thế ư? Nếu như người trúng độc là A Bồ hoặc Xuân Quan, hay thậm chí là Thúy Vi phu nhân thì quốc sư cũng sẽ trơ mắt nhìn bọn họ chết sao? Thật ra tôi cũng không muốn làm phiền quốc sư nhiều, chỉ xin quốc sư hãy nói cho tôi biết vị ân nhân đó là ai, tôi sẽ tự tìm đến cầu xin người ấy, cần gì phải vòng vo đến vậy! Quốc sư oán trách tôi cũng được, tôi còn nhiều chỗ thiếu sót, sẽ khiêm tốn chịu lời, nhưng quốc sư không thể để Đàm Nô chết được. Tôi chỉ có hai người bạn là Đàm Nô và Chuyển Chuyển, dù ai chết thì tôi cũng rất buồn.”
Quốc sư nghe những lời hiên ngang lẫm nghiệt của cô thì mỉm cười quay đầu lại. Của người phúc ta, cô nói vậy mà chẳng hề ngượng mồm! Nói gì mà chỉ có hai người bạn, vậy tại sao lúc gặp khó khăn lại cứ năm lần bảy lượt đến tìm chàng ta thế? Chàng ta vuốt tay áo rồi đứng dậy: “Chuyện của các cô, bổn tọa không quan tâm, nếu muốn thăm dò ân nhân là ai thì bổn tọa không thể trả lời. Cô có thể đi rồi đấy, bổn tọa bận phải đi xem ghi chép tinh tượng, không rảnh rỗi tiếp đãi cô được.”
Đúng như dự đoán của Liên Đăng, quả nhiên kết quả là không thành. Chàng ta luôn nắm bắt được mọi điểm nhỏ rồi phóng đại nó lên, sau đó tìm ra lỗi của cô. Người có tuổi đều giống vậy chăng? Cô nhớ ông lão bán bánh nướng nho ở chợ đêm Đôn Hoàng khác hẳn chàng ta, sống càng lâu, tầm nhìn càng khoáng đạt, ngoài tiền ra thì mọi thứ đều bị coi nhẹ, nào có so đo mọi thứ như chàng ta!
Song, không thể để chàng ta đi được, nếu chàng ta đi rồi thì Đàm Nô biết phải làm sao? Liên Đăng níu góc áo chàng ta: “Đường đường là quốc sư mà lại nói không giữ lời ư?”. 𝑻hách thá𝓷h tì𝑚 được + 𝑻R 𝓊M𝑻R𝖴𝓨EN.𝖵𝓷 +
Chàng ta giật áo, muốn thoát khỏi tay cô nhưng không thành. Thế nên chàng ta không phản kháng nữa, âm thầm hưởng thụ cảm giác sung sướng khi cô cần mình. Tuy vậy, mồm miệng chàng ta vẫn không chịu thiệt, dề dà nói: “Lúc đấy bên ngoài ồn ào, cô nghe lầm rồi.”
Cô giận dữ đứng bật dậy: “Tôi đã già đến bảy tám mươi tuổi đâu, sao có thể nghe lầm được? Rõ ràng là quốc sư ăn mì của tôi, thấy ngại nên mới lấy điều kiện này ra để trao đổi.”
Chàng ta chợt phát hiện ra cô còn có bản lĩnh đổi trắng thay đen, lúc ấy đồng ý lấy máu cho cô hoàn toàn vì muốn cô vui, liên quan gì đến chuyện ăn mì! Chẳng lẽ chỉ một bát mì nho nhỏ mà đáng để chàng ta bán máu ư? Vốn dĩ, chàng ta không định so đo với cô, nhưng nếu nhất định phải kể rõ căn nguyên thì chàng ta cũng chẳng sợ không nói lại cô.
“Bổn tọa trước giờ không thích lợi dụng người khác. Ngay hôm sau tôi đã sai người mang tiền với vải vóc lụa là đến đáp lễ cô. Lẽ nào còn chưa trả hết một bát mì của cô ư? Cô nương à, làm người phải có lương tâm. Không thể vì bổn tọa quan tâm cô đôi chút mà cô lập tức leo lên đầu bổn tọa ngồi chẳng chút kiêng dè như vậy được đâu. Cô nên biết bổn tọa là quốc sư, dưới một người trên vạn người, không thể chịu bất cứ sự vu oan hay phỏng đoán vô căn cứ nào hết.”
Lời này của chàng ta khiến cô thua hẳn, bắt người tay ngắn. Cô nào dám không biết xấu hổ, cứ dây dưa mãi không buông nữa. Không xin được máu khiến Liên Đăng rất nóng ruột, mồ hôi chảy vào vết thương trên lưng làm cô đau nhói từng cơn. Cô thẫn thờ vén tay áo lên, nhìn kỹ cánh tay của mình rồi tự nhủ: “Vậy thì thử máu tôi xem sao, biết đâu lại có tác dụng…”
Chàng ta lập tức nói: “Không được! Máu của cô không thể dùng được, nếu Đàm Nô uống thì chắc chắn sẽ chết.
Chàng ta đột nhiên lớn giọng khiến cô giật mình, lòng lo sợ không yên hỏi lại: “Tôi không biết ngày sinh tháng đẻ của mình, cho dù không phải thuần dương nhưng chưa biết chừng lại có tác dụng.”
Chàng ta hoàn toàn bác bỏ suy nghĩ của cô: “Cô chẳng giúp được gì đâu, dùng máu của người khác có khi phải vài ba canh giờ sau mới chết. Dùng máu của cô thì chưa hết một nén nhang là Đàm Nô đã tắt thở rồi!”
Liên Đăng đứng trơ ra không biết phải làm sao. Vậy chắc cô là người thuần âm rồi, có vẻ còn độc ngang thạch tín. Cô nhìn chàng ta đầy mong đợi, buồn bã nói: “Quốc sư không giúp tôi thật sao?”
Quốc sư hơi do dự, trong lòng không thoải mái nên quay mặt đi: “Không giúp.”
Cô ngồi xổm xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay mà khóc như đứt từng khúc ruột. Không phải giả vờ, cô thật sự đã rơi vào đường cùng.
Thật ra ép người khác khóc không phải thói quen tốt, sau cùng thì quốc sư cũng cảm thấy áy náy. Cuối cùng thì vẫn cứ cho, cô đang bị thương, chỉ vì niềm vui nhất thời mà đùa cô như vậy quả là không phải đạo làm người. Chàng ta đặt tay lên vai cô: “Thôi được rồi, tôi đi lấy máu cho cô, cô đừng khóc nữa.”
Cô ngẩng đầu, trên mặt không có gì gọi là vui vẻ, đôi mắt đen láy ngân ngấn nước. Quốc sư bị cô nhìn thì chột dạ, vội gật đầu nhắc lại: “Tôi nói thật, đi luôn bây giờ đây.”
Cô nghe thế mới đứng dậy, đi tới trước bàn lấy chiếc bình bạc rồi đưa cho chàng ta: “Quốc sư hãy cảm ơn giúp tôi, đại ân đại đức này, tôi suốt đời không quên.”
Cảm xúc trong lòng quốc sư lẫn lộn, chàng ta không có gì để nói, bèn cầm chiếc bình bạc rồi ra ngoài.
Đi giữa ánh xuân mà lòng man mác lạnh, chẳng biết những tháng ngày như thế này đến khi nào mới hết. Quốc sư vuốt ve cánh tay của mình, cũng may năng lực tự chữa lành của chàng ta khá mạnh, vết thương từ hai lần trước đã dần biến mất, chỉ còn dấu mờ mờ. Song, bây giờ phải lấy thêm lần nữa, chàng ta không sợ bị thương nhưng lại rất sợ máu. Nhất là máu chảy ra từ cơ thể mình, cảm giác đó quả thật không gì kinh khủng bằng.
Phải tìm một nơi không người để lấy máu, sau đó còn phải giả vờ điềm nhiên như không, thật đúng là tự làm khó mình. Tuy lòng quốc sư không tình nguyện, song cũng chẳng còn cách nào khác, chàng ta đành phải quay lại phòng quan sát. Đây là nơi để chàng ta nghỉ trưa, không được phép thì không ai dám vào. Chàng ta đặt bình bạc lên bàn, xắn tay áo chuẩn bị hồi lâu mới quyết tâm hạ dao xuống. Quốc sư nhắm chặt mắt không dám nhìn nhưng vẫn cảm nhận được cảm giác ủy mị khôn nguôi khi máu chảy dài trên cổ tay. Lúc này quốc sư đang rất yếu đuối, chàng ta im lặng chịu đựng nhiều như vậy, sao cô gái chỉ biết lắm lời ấy làm có thể hiểu được.
Khi trong đầu ngập nỗi buồn phiền thì quốc sư sẽ mất cảnh giác, dù sao chàng ta cũng chỉ là người phàm.
Liên Đăng đã đi theo quốc sư từ xa từ khi chàng ta rời khỏi hành cung. Cô quả thực rất muốn gặp người cho máu, vậy mà cuối cùng cô lại phát hiện ra bí mật này, nhất thời hoảng hốt không biết làm gì.
Bảo sao lần nào chàng ta cũng gây khó dễ, suy cho cùng thì có ai nỡ tự dùng dao cắt tay mình chứ. Lòng Liên Đăng trào dâng nỗi chua xót, lúc trước cô còn giận chàng ta ra vẻ. Nhưng bây giờ biết được chân tướng, cô mới phát giác ra mọi chuyện đều có thể hiểu được. Thật không dễ dàng cho quốc sư, một mặt thì nhịn đau, mặt khác lại còn phải tỏ ra kiêu ngạo, thì ra vẻ cao quý ấy phải đánh đổi bằng máu.
Liên Đăng cảm động không nói nên lời, cổ họng nghèn nghẹn, kìm nén đến mức lồng ngực đau nhói. Liên Đăng vô thức bước vào, quốc sư thấy cô xuất hiện thì hoảng hốt, suýt hất đổ bình bạc. Cô vội bước lên đỡ, ngồi xổm trước mặt chàng ta, hổ thẹn đến mức không dám nhìn thẳng: “Tôi không ngờ… Tại sao quốc sư không nói cho tôi biết sớm chứ?!”
Quốc sư vô cùng quẫn bách, sau khi bình tâm lại thì thẹn quá hóa giận: “Nói cho cô cái gì? Nói cô biết tôi có máu thuần dương, rồi để cô bắt về nhốt à?”
Liên Đăng ngớ ra, chàng ta mà không nói thì cô cũng quên luôn. Cô vừa thấy buồn vừa thấy may mắn, sau này không đến mức quay lung tung như con ruồi mất đầu nữa rồi. Cô vốn đã quyết tâm ép chàng ta về Đôn Hoàng, bây giờ lí do lại càng trọn vẹn hơn.
Nhưng cứ cách bảy ngày lại phải lấy máu của chàng ta một lần khiến cô cảm thấy đau lòng khôn tả. Tại sao lại là quốc sư chứ, quốc sư lo cho dân cho nước còn chưa đủ, bây giờ còn vì cứu người giúp cô mà tự làm đau mình, quả thật quá thiệt thòi.
Cô sụt sịt: “Cả người quốc sư từ trên xuống dưới đều là báu vật.”
Quốc sư xụ mặt nhìn cô: “Bổn tọa đổ máu vì cô mà cô còn chửi bổn tọa ư?”
Ý cô không phải vậy, chàng ta hiểu nhầm nên mắng cô đôi câu, Liên Đăng cũng chẳng vì thế mà để trong lòng. Cô chăm chú nhìn chiếc bình đã đầy máu, lại thấy quốc sư không có ý định thu tay về nên bèn nhắc nhở: “Ấy! Sắp tràn rồi!”
Quốc sư vội liếc qua, trời đất lập tức quay cuồng. Chàng ta hít sâu một hơi rồi đột nhiên ngã quỵ xuống.
Liên Đăng sợ hết hồn, vội vàng xê dịch chiếc bình ra chỗ khác, cầm máu cho chàng ta. Cô là kiểu người đến khăn tay cũng chẳng có, thứ duy nhất dùng được là đai lụa trên váy. Không quan tâm được nhiều nữa, Liên Đăng giật đai lụa xuống, quấn từng vòng cho chàng ta, vừa khóc vừa gọi: “Quốc sư… Quốc sư… Quốc sư không thể chết được, quốc sư mà chết thì tôi sẽ bị người của Thái Thượng Thần cung băm vằm mất…”
Trong lúc mơ màng, quốc sư nghe thấy cô gào léo nhéo, song cô lại chẳng có vẻ tự trách chút nào hết, đúng là lòng lang dạ sói!
Liên Đăng vỗ lên mặt chàng ta, lay người chàng ta, lòng bỗng rất sợ. Tuy trông quốc sư vẫn còn trẻ nhưng thật ra cơ thể lại là một ông lão hơn trăm tuổi, thảo nào mới chảy máu mấy lần đã ngất xỉu. Nếu chàng ta chỉ vì thế mà mất mạng thì sau này cô sẽ ra sao đây, chẳng lẽ phải sống cô độc nốt quãng đời còn lại ư? Càng nghĩ càng không yên, cô không nén nổi mà khóc òa lên: “Đều tại tôi không tốt, nếu tôi không ép quốc sư thì đã chẳng có chuyện này. Quốc sư mau tỉnh lại đi, tỉnh lại rồi mắng tôi…” Trên người cô cũng có vết thương, vừa lay chút mà đã đau đến nhói tim, mồ hôi trên trán kèm với nước mắt tuôn như suối. Lúc này đây, cô thật sự rất sợ hãi, sợ hơn bao giờ hết.
Quốc sư mừng thầm, nói cô đầu óc thiển cận quả không sai. Cô không nghĩ tới chuyện nếu chàng ta chết thì viên thuốc mà cô nuốt phải sẽ tự động mất hiệu lực sao? Tính tình của cô đúng là khó nói thật, lúc giết người thì bản lĩnh điêu luyện, bình thường xử sự lại lộ ra nhiều thiếu sót đến vậy. Nhưng cô càng ngày càng khóc to hơn, chàng ta cũng sợ cô sẽ gọi người tới, làm hỏng tiếng tăm anh hùng cả đời của chàng ta. Cuối cùng, chàng ta đành “từ từ tỉnh lại”, khẽ quát câm miệng, thành công chặn lại tiếng gào khóc của cô.
Hai mắt cô đẫm nước, chóp mũi đỏ bừng, nhìn vô cùng đáng thương. Liên Đăng ra sức véo cánh tay chàng ta: “Quốc sư tỉnh rồi? Quốc sư cảm thấy thế nào?”
Chàng ta đỡ trán, không dám nói với cô là ngất xỉu vì thấy máu, chỉ nói: “Không sao. Hôm nay chưa ăn sáng, lại chảy nhiều máu như thế nên mới…”
Liên Đăng cuống quýt gật đầu: “Dẫu sao quốc sư cũng có tuổi rồi, không giống người trẻ tuổi, tôi hiểu mà.”
Quốc sư nghe mà trợn ngược mắt, lập tức khôi phục sức lực, cao giọng hỏi: “Cô nói cái gì? Cô dám nói bổn tọa lớn tuổi?”
Liên Đăng nhận ra mình nhanh nhảu, thành ra lỡ miệng mất rồi. Cô sợ co rúm người lại, co người thì thôi, nhưng cô lại quên mất đai lụa vẫn còn quấn trên tay chàng ta. Kiểu váy đang thịnh hành của thiếu nữ Đại Lịch là kiểu váy vừa dài vừa cao, rồi được thắt lại ngay đỉnh ngực. Thế nên, một khi cạp váy không còn đai buộc thì, nghĩ thôi là đủ hiểu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
*Để dễ hiểu thì mời các bạn xem ảnh nhé. Đây là kiểu váy mà Liên Đăng mặc.
Dải lụa buộc váy bị cởi ra nên váy tụt xuống, chỉ còn áo ngắn bên trong. Ngoài ra theo chương trước thì Liên Đăng còn mặc thêm một lớp áo cộc tay bên ngoài nữa.
*** 36 ***
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top