10. Điện thoại.


10. Điện thoại.

Cúc mở mắt, bầu trời xám xịt vẫn bám lấy khung cửa bên ngoài. Cô lăn người, nhìn chiếc đồng hổ lười biếng điểm 4 giờ 20 phút. Cô dụi dụi mắt, cơ thể mệt mỏi không thể níu kéo giác ngủ lại. Cả một tuần nay, giấc mơ kinh hoàng ấy cứ bám lấy cô, rượt đuổi cô trong từng giấc ngủ hiếm hoi. Vi năm ở lầu trên cũng cúi đầu xuống, cả hai bọn họ đều mệt mỏi, nhưng không thể không thức dậy.

Vì vậy bọn họ chen chúc trong phòng tắm chật hẹp, làm vệ sinh cá nhân. Cơ thể đau nhức tra tấn từng tế bào thần kinh, Cúc dựa vào tường, cáu gắt.

- Không hiểu sao dạo này lúc nào cũng buồn ngủ. - Cô thường đi ngủ rất sớm, khoảng tám giờ, thế nhưng ngày nào cô cũng trong tình trạng thiếu ngủ, có lần gần như chết ngợp dưới hồ.

Vi nhìn thấy thế chỉ kì quái nhìn Cúc, sau đó lại không nói gì cả. Sau khi thay đồ, bọn họ mở cửa ra. Cô thấy có vài người đang chuyển đồ từ phòng của Thiên và Khang. Có vài sinh viên mà họ biết, vẫy chào họ. Cô nhanh chóng tìm được bóng dáng trơ trọi của Khang nơi góc tường. Cậu đứng đó, như một pho tượng cô đơn, gần như hoàng toàn bị hủy hoại sau một cơn bão. Nguyên đã mất gần nột tuần, những ngày này, thứ tổn thương Khang phải một mình đơn độc trải qua, không phải ai cũng có thể hiểu được. Cô vẫn còn nghe rõ tiếng gào hét thê lương, như cả linh hồn và cơ thể bị xé toạt. Khang ôm cơ thể dần lạnh băng của nguyên suốt cả tiếng đồng hồ, đến độ cảnh sát và nhân viên y tế phải tiêm thuốc an thần mới có thể tách họ ra được. Ngay sau đó, cảnh sát tới lấy lời khai, cả cô và Vi cũng bị cuốn vào. Mọi thứ khi đó diễn ra quá nhanh, đến cả cô cũng không nhớ rõ xảy ra những gì. Khang, người gần Thiên nhất, chỉ một mực câm lặng, giống như, khi bi kịch xảy ra, cậu đá đi theo người con trai đó rồi. Bọn họ giữ xác Thiên lại để khám nghiệm tử thi, mãi một tuần sau mới đồng ý để gia đình Thiên mang về Việt Nam an tán. Cô và Vi lách qua những nhân viên chuyển phát, tiến tới Khang. Nhưng nữa đường, cộ bị thu hút bởi một tiếng khóc. Cô nhận ra đó là mẹ Thiên, người phụ nữ hiền lành hay đứng sau cánh cổng trường, với nụ cười hiền từ trên môi, chờ đứa con mình yêu dấu. Bác ấy bay cả một chặng đường dài qua đây, không phải để đón nhận niềm vui gặp lại sau bao tháng xa cách, mà là đón nhận tử tin từ đứa con thân yêu của mình. Mẹ Thiên khóc nấc, đôi vai gầy gò run lên, như chỉ cầ một cái chạm nhẹ, con người ấy sẽ hoàn toàn sụp đổ. Cúc tiến tới, chào hỏi mẹ Thiên, rồi đưa bác vào phòng.

Vi nhanh chóng pha một tách trà gừng, đưa đến bàn tay run rẩy của mẹ Thiên.

- Bác uống cho ấm người.

Mẹ Thiên vẫn khóc, dựa vào cô mà khóc. Cô nhẹ nhàng vỗ lưng, hư vọng có thể làm tan đi chút đau thương nào.

- Bác đừng quá thương tâm, Thiên mà biết nác như vậy, cậu ấy sẽ buồn.

Tiếng khóc cứ luẩn quẩn trong căn phòng nhỏ hẹp, nhưng có phần nhỏ hơn một chút. Sau một lúc sau, có lẽ do quá mệt, mẹ Thiên thở nhẹ một chút. Đôi mắt khô khốc vì bị vắt kiệt nước mắt hằn lên những nếp nhăn. Mẹ Nguyên dùng chất giọng run run nói.

- Bác chăm thằng Thiên từ nhỏ tới lớn, bác chỉ không nhìn thấy nó một chút là lo lắng rồi. Nó an an ổn ổn ở Việt Nam học thì có làm sao đâu. Tự dưng đòi chạy tới đây, để rồi...

Nói tới đây, giọng nói bị nghẹn lại bởi những tiếng nấc. Sự bảo vệ của mẹ Thiên cô và Vi cũng biết. Đến cả khi Thiên học lớp 12, bác ấy vẫn không để cậu tự lái xe mà ngày ngày vẫn đưa đón. Mọi chuyện của Thiên đều do mẹ cậu quyết định. Vì vậy, khi chuyện này xảy ra với Thiên, bác ấy tự trách mình nhiều nhất. Là để cậu rời xa, là để cậu tự sống một mình.

Trong chuyện này không ai có lỗi cả. Tai nạn xảy ra không ai có thể đoán trước được. Thế nhưng người trong cuộc họ không hiểu vậy. họ chỉ có thể tự trách rồi lại tự tổn thương bản thân.

Mẹ Thiên hầu hết đều khóc, có khi lại kể lại những mẫu chuyện nhỏ nhặt. Mà không mẫu chuyện nào lại không nhắc tới Thiên. Tới gần sáng, đồ đạc cũng dọn gần xong, hai người con trai lớn muống đưa mẹ mình về Việt Nam, rồi xa nơi bi thương này. Cô và Vi tiễn bác ấy ra cửa, rồi tiến về phía Khang.

Khang từ tối hôm qua tới giờ vẫn vậy, vẫn giữ một tư thế đó, trầm lặng nhìn vào hư vô. Chiếc gạt tàn trên tay đã chất thành một ngọn núi nhỏ. Thiên không hút thuốc, cậu học y, vì vậy cậu ghét nhất là thuốc lá. Thuốc lá có hại cho sức khỏe, mùi cũng không dễ chịu chút nào. Vì vậy họ chưa bao giờ thấy Khang hút thuốc. Khang sẽ không làm những thứ Thiên không thích. Nhưng sau khi Thiên mất, Khang hút thuốc như điên, như hi vọng thứ gây nghiện này có thể khiến cậu thoải mái phần nào. Nhưng mà không thể, cơ thể Khang kiệt quệ trông thấy, hõm mắt sâu, cơ thể gầy gò. Cô rất muốn giúp Khang, nhưng cô không có khả năng hồi phục một cái xác sống.

- Cảnh sát có tin tức gì không.

Khang vẫn nhìn vào không trung, lắc đầu. Một lúc sau, cậu dụi điếu thuốc hút dở trên tay, nói.

- Phía nhà trường muốn cảnh sát ém nhẹ vụ này.

- Làm sao được! - Cô không thể tin vào tai mình, đó là cả một mạng người.

Khang dụi mắt, như cười như không, chua chát nói.

- Nhà trường sợ ảnh hưởng tới uy tín, nếu an ninh không tốt, sinh viên sẽ ngừng đăng kí. chủ kí túc xá cũng muốn chặn hỏng cánh sát, cả thị trưởng thành phố.

Bọn họ, những kẻ trên cao kia, đều không muốn vì một con người nhỏ nhoi như Thiên làm ảnh hưởng tới lợi ích chung. Sẽ chẳng ai muốn lên tiếng cho con người nhỏ bé đó.

- Cảnh sát cứ để yên như vậy?

- Cậu nghĩ cục cảnh sát lấy tiền ở đâu mà duy trì. Với lại, hàng năm có bao nhiêu người bị giết, nhưng có mấy vụ tìm được hung thủ đâu. Bọn họ sẽ không rãnh rỗi theo một vụ án mà không có bất kì manh mối nào.

Cô nhìn Khang đau đớn nói ra từng lời đó. Quả thật, ngay cả bọn họ, kẻ chứng kiền toàn bộ vụ án cũng không thể nói lên điều gì.

Bọn họ lạng im hồi lâu, tưởng chừng khung cảnh này sẽ bị đóng băng vĩnh viễn. Sau, Cúc khỏng kiềm nổi mà hỏi.

- Cậu có dự định gì không?

- Tớ muốn về Việt Nam. - Khang mệt mỏi trả lời, ở nơi này đã không còn người có thể níu kéo cậu. Cậu muốn về Việt Nam, như vậy cậu có thể gần con người đó thêm một chút. 

Khang bước vào phòng, sau đó ra hiệu cho bọn cô đi theo. Căn phòng sau khi Thiên dọn đi trở nên vô cùng trống trải. Khiến cô, người chỉ vô tình ghé thăm vài lần cũng phải hốt hoảng. Vậy thì, người đã gắn liền với những thứ thân quen này, phải thích nghi làm sao?

Khang lấy một chiếc điện thoại gập trong ngăn bàn. Cô nhận ra đó là điện thoại của Thiên vì con gấu trúc Mỹ ngốc nghếch trên đó. Vì da Khang ngăm đen, nên Thiên nói con gấu trúc ngốc nghếch này rất giống Khang, còn điện thoại của Khang là hình con thỏ trắng. Khang lưu luyên vuốt ve chiếc điện thoại trên tay, sau đó, gỡ con gấu trúc mỹ ra, gắn vào một chỗ với con thỏ của mình. Xong cậu đưa điện thoại cho Cúc. Cúc chần chừ nhìn chiếc điện thoại ấy.

- Cậu có ý gì?

Chiếc điện thoại này chứa bao nhiêu kỷ niệm của hai người, cô nào nỡ lấy.

Khang âu yếm nhìn điện thoại trong tay, sau đó dúi vào tay cô. 

- Mấy thứ linh tinh ngày xưa tớ dạy cậu còn nhớ không?

Khang là lập trình viên, cũng là một hacker khá nổi trong giới, lúc trước, cô nghĩ mình muốn làm lập trình viên, nên hay theo học Khang vài thứ lúc rãnh rỗi. Nếu có vài cuộc chiến hay công việc, Khang sẽ tranh thủ bắt cô làm cu li không công, sau đó sẽ lấy cớ là tiền học phí. Không nghĩ tới nửa chừng, cô lại muốn học y tá.

Cô gật đầu. Khang thở nhẹ thì thầm.

- Vậy là tốt.

xong cậu có ý muốn tiễn khách.

Hôm nay là ngày nghỉ, bọn họ không phải đến trường. Cúc khởi động laptop của mình, sau một mớ rào bảo mật, cô kết nối điện thoại vào laptop. Lại vượt qua một mớ rào bảo mật trong điện thoại, có lẽ do Khang cài vô. Cô mới vào được thư mục bên trong. Vi mang thức ăn đã hâm nóng, đưa một dĩa cho cô, sau đó cũng tập trung vào màn hình.

Điện thoại của Thiên tróng rỗng, có lẽ Khang đã tải hết dữ liệu qua máy cậu, chỉ có một thư mục ẩn không tên, cô phải dùng máy quét mới thấy được. Vì rất quen thuộc với cách làm của Khang, nên Cúc cũng nhanh chóng giải mã được mật khẩu thư mục. đó là thư mục hình. Khi cô phóng to từng ảnh nhỏ, đó là ảnh bọn họ selfie cùng nhau, có vài bức Thiên chụp lén lúc cô cùng những người khác hòng dìm hàng nhau. Đặc biệt trong mỗi bức tranh của cô, đều có một kẻ lạ mặt đứng phía xa, hay chỉ lộ một góc áo hay góc giày. Và cô nhận ra, kẻ lạ mặt ấy là kẻ đã theo dõi cô tới ga ra trường.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: