Chap 6
Tác giả gốc: 无尽岛_
▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬
"Porchay, anh trai cậu đang đợi cậu ở văn phòng."
Porchay nghe xong gần như lập tức lao ra khỏi cửa lớp học, chưa bao giờ cậu cảm thấy đường đến văn phòng lại dài như bây giờ. Porchay thậm chí còn ước gì văn phòng trường ở gần đây để có thể nhìn thấy anh ngay.
Cậu đã không gặp Porsche suốt một năm. Khi mới vào chính gia, Porsche thường đến trường để gặp cậu, nhưng dần dần hai người ngày càng ít gặp nhau, cuối cùng cũng không có tin tức gì từ anh.
Có lẽ vì cơ hội thực hiện ước mơ của mình đã đến rất gần, hoặc có lẽ vì nóng lòng muốn thoát khỏi gia đình đầy rẫy sự chán nản không thể chịu nổi này mà Porchay càng ngày càng lo lắng sau khi có kết quả, chỉ muốn liên lạc với Porsche và cùng nhau rời đi, nhưng cậu không thể gửi nó đi. Tin tức đã bị thất lạc.
Khi Porchay chạy tới cửa văn phòng nhìn Kim đang quay lại nhìn mình thì con tàu khổng lồ được xây dựng bởi sự phấn khích và vui sướng vỡ tan như thể va phải một tảng băng trôi khổng lồ, cơ thể Porchay rơi vào trạng thái lạnh cóng. Như đứng giữa cơn chóng mặt và chấn động dữ dội của đại dương.
Không, lẽ ra không nên như thế này, người cậu muốn chờ chính là Porsche, không phải trước kẻ sát nhân ác ma này.
Thầy giáo nhiệt tình khen ngợi Porchay với Kim hồi lâu. Ông ấy đề cập rằng Porchay đã chọn trường rồi và sẽ đợi đến ngày tư vấn chọn trường để xác nhận lần cuối với phụ huynh, Kim người đã chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của giáo viên. Không khỏi nhướng mày.
Kim chậm rãi quay đầu nhìn Porchay, đôi môi cười toe toét để lộ hàm răng trắng trông cực kỳ quái dị theo góc nhìn của Porchay: "Thật sự, tôi cũng chưa biết."
"Chuyên ngành Hóa học của Đại học Z. Xét theo thứ hạng và điểm trúng tuyển của những năm trước, điểm của Porchay hoàn toàn ổn." Giáo viên tìm kiếm thông tin liên quan trên máy tính và đưa cho Kim xem, hoàn toàn không biết về bầu không khí khác thường giữa hai người đối diện. "Đại học Z đó là một trong mười trường đại học hàng đầu cả nước và hóa học là chuyên ngành hàng đầu. Chay cũng thích nó. Ngài nghĩ sao?"
Kim nhìn thẳng vào Porchay, đôi mắt đen không có chút ánh sáng, tâm trạng và giọng điệu vẫn kiên định như thường lệ, nhưng đôi mắt lại giống như một bàn tay to lớn vô hình đang bóp cổ Porchay.
"Chà, nó thực sự tốt."
Porchay cảm thấy như có một tia sáng chiếu vào lưng, máy điều hòa trong văn phòng được bật hết tốc lực, nhưng trên trán lại toát ra những giọt mồ hôi lạnh, toàn thân lạnh buốt, cảm giác kiệt sức, tim đập thình thịch. Cảm giác đó không còn có thể so sánh được với bản chất con người nữa.
Cho nên nếu suy nghĩ kỹ thì sự bất thường của Kim thực ra đã được biết từ lâu, nhưng Porchay luôn mạo hiểm. Cậu cho rằng Kim chỉ lo cậu sẽ cướp tài sản của gia đình từ tay hắn nên chỉ cần không thích hắn là được. Sau khi tốt nghiệp và bỏ trốn, sẽ rất khó khăn để sự thù địch của Kim nhanh chóng bị xua tan, nhưng phải đến khi những cơn cuồng phong do cánh bướm gây ra quét qua trước mặt, Porchay mới nhận ra rằng mọi thứ đều không thể cứu vãn được.
Cuộc đời Porchay mãi mãi mắc kẹt vào ngày sinh nhật thứ mười tám của cậu. Ký ức như một chiếc đĩa hát bị hỏng, lặp đi lặp lại giai điệu đau đớn và khắc nghiệt đó trong tâm trí cậu.
Đó cũng là một đêm mưa, mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, giống như một trận dịch hạch càn quét trái đất.
Porchay bị Kim còng tay ném xuống ghế sofa, vải quần áo bị xé ra từng mảnh. Cậu cứ vùng vẫy vì sợ hãi nhưng Kim quá khỏe, có thể dùng một tay giữ chắc lưng.
Không có nụ hôn, không có màn dạo đầu, thậm chí khi chạm vào còn có cảm giác lạnh lẽo, dương vật bị đẩy vào chỉ bằng chất bôi trơn ít ỏi trên bao cao su, lối vào chật hẹp đột nhiên co lại và siết chặt nhưng lực cản chỉ ở mức tối thiểu.
"Tôi vốn tưởng rằng cậu hiểu mục đích của Korn mang cậu cùng Porsche trở về, nhưng không ngờ cậu lại ngu ngốc như vậy." Kim nhéo eo Porchay, tiếp tục đẩy vào mà không thương tiếc: "Sao vậy, cậu thật sự coi mình là thiếu gia của gia đình này sao? Cậu phải nhận thức được một điều đó là cậu không có quyền đến và đi theo ý mình."
Porchay đã không còn nghe được gì nữa, cậu chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này. Nỗi kinh hoàng chưa từng có nuốt chửng ý thức không ngừng, liên tục cầu xin sự thương xót: "Tôi biết tôi đã sai. Anh muốn tôi làm gì? Phải làm gì? Tôi hứa với anh, đừng làm điều này, làm ơn, làm ơn..."
"Kinn là một tên ngốc. Anh ta đã từ bỏ quyền lực khó có được của mình cho Porsche chỉ trong vài năm." Kim hoàn toàn phớt lờ lời cầu xin run rẩy của Porchay và kéo tóc Porchay để buộc cậu phải ngẩng đầu lên "Tôi có nên đưa nó cho cậu không? Dù sao thì hôm nay cũng là sinh nhật thứ mười tám của người em trai thân yêu nhất của tôi ".
Dương vật đâm vào như xuyên qua bức tường chật cứng bên trong, Porchay hét lên đau đớn, móng tay cào vào lớp vải mềm mại của ghế sofa nhưng không hề thuyên giảm chút nào.
Nó thực sự đau đến mức cơ thể và thậm chí cả tâm hồn cậu như bị xé nát ngay lập tức. Cơn đau dữ dội lan đến tứ chi và xương cốt của Porchay nhăn nheo, các cơ ở lưng run lên vì căng thẳng quá mức. Nước mắt nhòe đi trong giây lát.
Sự ân ái như vậy sẽ không mang lại bất kỳ khoái cảm nào, chỉ có đau đớn và thống khổ vô tận, giọng cầu xin lòng thương xót ngày càng nhỏ đi, tiếng nức nở bị đè nén tràn ngập sự tuyệt vọng vĩnh viễn.
Porchay không thể nhớ kiểu tra tấn này kéo dài bao lâu, từ ghế sofa, thảm trải sàn cho đến chiếc giường êm ái, Porchay bị Kim đổi nhiều tư thế khác nhau như một con búp bê tình dục tùy ý xâm chiếm.
Kim lật Porchay lại và hôn lên đôi môi không còn chút máu của cậu. Porchay nghiến răng và nghiêng đầu.
Porchay buộc phải mở miệng vì khó thở, lập tức bị Kim chặn lại, nước miếng chảy ra từ khóe miệng chưa kịp nuốt xuống, tiếng nước sền sệt và hơi thở nặng nề không ngừng đan xen, phá vỡ phòng thủ bên trong từng chút một.
Cổ tay đang chảy máu do còng buông xuống một cách yếu ớt, chất đục trắng chảy ra từ chỗ giao hợp của phần dưới cơ thể rỉ ra màu đỏ tươi, nhưng Kim chỉ thờ ơ liếc nhìn và lại tập trung ánh mắt vào khuôn mặt tái nhợt đẫm nước mắt của Porchay.
"Đừng khóc" Kim đưa tay xoa nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt Porchay, dùng ngón cái lau nước mắt. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng nhưng giọng điệu lại vô cùng tàn nhẫn.
"Điều này chỉ là khởi đầu."
--------------------
Sau ngày hôm đó, Porchay bắt đầu đổ bệnh và sốt. Kim đưa cậu vào bệnh viện và nằm ở phòng VIP trên tầng cao nhất. Các bác sĩ không biết nguyên nhân cụ thể nhưng cũng không dám hỏi thăm vì sợ đầu của mình sẽ bị bắn hạ bằng súng lục ngay khi trở về nhà.
Trong một tuần, Porchay cảm thấy đầu choáng váng, cơ thể như đang trôi nổi trong đại dương tối tăm không có điểm kết thúc.
Người đầu tiên Porchay nhìn thấy sau khi tỉnh dậy không phải là Porsche hay Kim mà là người bạn Wall của mình.
Sau cuộc thi cầu lông ở trường vào năm thứ nhất trung học, người đồng đội cũ của Porchay bất ngờ gặp tai nạn xe hơi và bị thương ở chân. Porchay không còn cách nào khác là phải tìm người mới. Tình cờ, cả hai bất ngờ hợp tác với nhau và thậm chí còn yêu nhau trong vòng ba tháng sau đó, giành chức vô địch đôi nam ở giải đấu thành phố. Sau ba năm quen nhau, Wall trở thành một trong số ít người bạn tốt của Porchay.
Khoảnh khắc Porchay nhìn rõ người trước mặt, trong mắt cậu lóe lên một tia hy vọng nhỏ. Porchay không ngừng sắp xếp từ ngữ để giải thích chuyện gì đã xảy ra, đôi môi nứt nẻ run lên vì cảm xúc thay đổi mạnh mẽ.
Nhưng Porchay chưa kịp nói gì thì Wall đã tránh được ánh mắt nóng bỏng của Porchay, cúi đầu nói "Tớ xin lỗi."
Porchay ngơ ngác nhìn anh, toàn thân như cứng đờ, tim đập thình thịch vào lúc đó, cậu cuối cùng cũng nhận ra tất cả những điều này không phải là động thái nhất thời, hóa ra khoảng khắc bước vào phòng Kim. Porchay đã ở trong một cái lồng đã chuẩn bị sẵn.
"...Đồng đội cũ của tôi gặp tai nạn xe hơi... chính anh ta là người gây ra chuyện đó à?" Porchay sắc mặt xám xịt, một lúc sau mới run giọng hỏi.
Wall không dám nhìn cậu, khẽ gật đầu.
Porchay nhìn chằm chằm vào "người bạn thân" đã gắn bó với mình suốt ba năm, đột nhiên rút cây kim trên mu bàn tay ra, nhặt thứ trong tay lên và đập vỡ nó như điên về phía Wall.
"Ra ngoài!" Porchay kịch liệt giãy giụa, thân thể nổ tung với lực kinh người, đẩy Wall xuống đất.
Các bác sĩ đến kịp thời đã vội vàng đỡ Porchay nằm xuống và cho cậu một liều thuốc an thần, Wall thở hổn hển nhìn Porchay được bế trở lại giường, đôi mắt anh ta đờ đẫn, vẫn còn bàng hoàng.
Wall thành thật báo cáo tình hình với Kim, Kim cũng không hỏi Porchay thế nào, chỉ châm một điếu thuốc, tiếp tục đọc những thông tin khác trong tay một lúc, chậm rãi nói: "Cậu sẽ chăm sóc em ấy mấy ngày nay. Đến khi được xuất viện."
Nhìn thấy thái độ thờ ơ của Kim, cảm giác tội lỗi trong nội tâm của Wall càng dâng lên. Anh có thể nhìn thấy bộ dạng của Porchay. Trong vòng một tuần, tinh thần của Porchay nhanh chóng sa sút và trở thành một cái hồ trũng sâu khiến người ta cảm thấy đau lòng.
"Chủ nhân, Porchay..." Wall đang muốn cầu xin, lại bị Kim nhìn lên, rùng mình sợ hãi.
"Trong ba năm qua, tôi đã sai cậu theo dõi và báo cho tôi nghe mọi hành động của Porchay." Kim nhướng mày, nhưng giọng điệu bình tĩnh lại lộ ra tà khí và sự thù địch khiến trái tim Wall lỡ nhịp, "Sao nào, cậu còn muốn gì? Vẫn còn tình cảm sao?"
"Không, không, Chủ nhân...Tôi chắc chắn không có!" Wall nhanh chóng phủ nhận, mồ hôi lạnh chảy xuống lưng.
Kim khịt mũi. Ánh sáng đỏ của tàn thuốc trong làn sương mù mờ ảo chập chờn như đôi mắt của hắn: "Tốt nhất là không có."
Wall sợ hãi rời khỏi biệt thự và ở lại bệnh viện với Porchay trong vài ngày tới. Nhưng ngay khi anh bước vào phòng bệnh, Porchay sẽ lạnh lùng bảo anh ra ngoài nếu anh giải thích thêm, Porchay sẽ bắt đầu đập phá đồ. Vậy nên Wall sẽ chỉ cần đợi đến khi Porchay ngủ say rồi mới vào.
Một tuần nữa trôi qua như vậy, đến tối bác sĩ nói với Wall rằng ngày mai Porchay sẽ xuất viện, Wall gật đầu và đợi Porchay ngủ say mới vào giúp Porchay thu dọn đồ đạc.
Porchay dạo này thường xuyên gặp ác mộng, lần nào Wall cũng phải ôm cậu vào lòng, nhưng lần này Wall vừa đưa tay ra, Porchay bất ngờ mở mắt và nắm lấy cổ tay Wall.
Porchay mạnh mẽ đến đáng ngạc nhiên, giữ lấy cổ tay của Wall như thể đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất. Wall bị kéo đi một cách đau đớn, loạng choạng suýt ngã.
"Tôi không thể ở lại đây, hắn là ác ma..." Porchay trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng bất đắc dĩ, đồng tử run rẩy kịch liệt, khẩn trương lẩm bẩm: "Làm ơn, làm ơn..."
"Làm ơn giúp tôi."
▶Suy nghĩ tác giả gốc:
Kim sẽ tiếp tục đen tối nhưng Chay sẽ không tiếp tục bị ngược đãi. Những thay đổi trong cốt truyện có thể ngoài dự kiến. Mình xin lỗi trước nếu giai đoạn đầu quá chán nản và khó chịu với mọi người🥺.
Còn một điều nữa là mỗi bài đăng của tôi đều được chuyển tiếp và bình luận sẽ bị nuốt (ý giống bên mình là bị trôi hoặc ẩn á). Nếu tôi không bao giờ trả lời bình luận thì chắc chắn nó sẽ đã bị mất😭.
Nếu bạn có bất kỳ câu hỏi hoặc đề xuất nào khác, bạn có thể để lại trong khu vực bình luận hoặc tin nhắn riêng ~ Cảm ơn bạn đã ủng hộ, hẹn gặp lại bạn trong chương tiếp theo👋
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top