33 - 34 - 35 - 36 - 37
Đệ tam thập tam chương.
Đêm hôm đó, toàn bộ Cổ Vận tan tành mây khói, cũng có thể coi là một tai nạn đáng buồn, nhưng thứ mà Kim Tiền Bang của chúng ta phải đối mặt, chỉ sợ cũng không may mắn hơn là mấy.
"Tiểu, tiểu tử ngươi đúng là... tài năng trời sinh, hô... đường đường võ lâm đại phái, lại bị ngươi hủy như thế này..."
Chạy trối chết tới rừng trúc ngoài sơn trang, Kim Hàn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có thời gian mà ngồi cảm khái. Ở đây vẫn có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ạt, bất quá nơi này địa thế khá cao, xem như an toàn.
"Ta đâu có cố ý..." Tiền Tiểu Phi nghe vậy rất là ủy khuất.
Kim Hàn liếc mắt một cái, nếu Cổ Bạch tình nguyện hủy hoặc Tiền Tiểu Phi cố ý, ít nhất còn có tý giá trị, đằng này...
Ai...
Thở dài ai điếu cho số phận của Cổ Vận, đồng thời cũng tự cảm thương cho chính mình. Kỳ thực, nhờ có Tiền Tiểu Phi, Kim Hàn không còn cố chấp nhất định phải báo thù nữa – đêm mưa ấy chính là nỗi đau cả đời hắn; hơn nữa, ở cùng với một người như Tiền Tiểu Phi, ai còn rảnh rỗi mà nghĩ tới báo thù? Chạy vắt chân lên cổ tránh tai nạn còn chả kịp!
Tiền Tiểu Phi tự nhiên không hiểu tâm sự của Kim Hàn, chỗ lợi hại của hắn chính là luôn quên béng mất tai họa mới gây ra, sau đó dùng nhiệt tình sục sôi cùng thể lực sung mãn để đâm đầu vào rắc rối khác. Cho nên lúc này, hắn đã sớm vứt chuyện Cổ Vận đi tận đâu đâu, chỉ lo lắng đến cuộc sống sau này của mình.
"Cổ Vận không còn, chúng ta phải làm sao?"
Kim Hàn nghe vậy tức giận nói: "Ngươi coi sơn trang của người ta là tiệm ăn miễn phí a! Chúng ta vốn không thể ở đó ăn cả đời, hiện nay vừa lúc có thể đi, vậy thì đi nơi khác thôi."
Nói là nói vậy, nhưng hắn cũng không rõ, mang Tiền Tiểu Phi đi lưu lạc giang hồ sẽ xảy ra những tai họa gì. Giang hồ lớn vậy chắc không thể hủy trong tay người này đi. Nghĩ tới đây, Kim Hàn theo bản năng liếc nhìn Tiền Tiểu Phi, không khỏi rùng mình một cái.
Đáng sợ chính là, Tiền Tiểu Phi xem ra rất là thích ý kiến này: "Đi? Nghe cũng hay."
"Ha, ha." Kim Hàn chỉ có thể cười gượng.
Một trận gió thổi qua, tiếng sàn sạt quen thuộc vang lên.
"Tiếng gió này... sao quen vậy?" Một lúc sau, Kim Hàn mới nhận ra vấn đề. Hắn nhìn quanh bốn phía, trong lòng bỗng nổi lên một dự cảm bất lành.
"Quen thuộc?" Tiền Tiểu Phi nhất thời không hiểu.
...Xem ra có người còn chậm hiểu hơn.
Kim Hàn cau mày, nói: "Ngươi không thấy cảnh tượng này, thanh âm này, không khí này, thật quen sao? Rất giống..."
"Rất giống lần trước chúng ta tới đay!" Tiền Tiểu Phi rốt cuộc hiểu ra, lập tức tiếp lời.
Gió càng ngày càng lạnh, đâm vào xương cốt người ta, nhưng cảm giác lạnh trên da thịt không bằng lạnh trong lòng.
"Diệu, Không, Không..." Hai người đồng thanh kêu.
Ba chữ ngắn ngủi, lại giống như ma chú gọi hồn, làm cho người ta cảm thấy như rơi vào bất hạnh. Tỷ như...
"Đúng là cô nãi nãi!"
Tỷ như... Ác mộng trở thành sự thật. 555 ~~ (555 = ô ô ô = tiếng khóc)
Dáng người thanh mảnh như từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng lại tuấn dật, thật sự làm cho người xem không thể nào không... phát lạnh.
"Thế nào, muốn chạy?" Diệu Không Không chắn trước mặt hai người, tuy vẫn che mặt, nhưng sát khí đằng đằng lộ rõ.
"Ai nói chúng ta chạy?" Tiền Tiểu Phi làm sao chịu được việc bị một tiểu nữ tử khinh thường, vội vàng phản bác, "Hôm nay là tình huống đặc biệt!"
"Đặc biệt?" Diệu Không Không không tin, khẽ nhướn mày, "Ý ngươi là nếu không phải tình huống đặc biệt, các ngươi..."
"Chúng ta ngày mai mới chạy!" Tiền Tiểu Phi rất hợp tình hợp lý tiếp lời, hoàn toàn không biết câu mình nói có gì bất ổn.
Ngất! Người này... Kim Hàn bây giờ chỉ có một ý muốn duy nhất, đó là chạy tới trước mặt Diệu Không Không, nói với nàng mình không biết ai tên Tiền Tiểu Phi.
Diệu Không Không hiển nhiên cũng không đỡ được đáp án này, chỉ thấy nàng tức giận nói: "Ngươi đang trêu đùa ta phải không?"
"Ta không hiểu ngươi nói vậy là sao..." Tiền Tiểu Phi rất là vô tội thỏ non.
Kim Hàn quyết định dành ba giây mặc niệm cho Diệu Không Không, tuy nói Tiền Tiểu Phi bình thường cũng... bất thường, nhưng xem ra trước mặt Diệu Không Không bệnh của hắn lại càng nặng hơn.
"Bớt sàm ngôn!" Diệu Không Không rốt cuộc chọn biện pháp thông mình là không thèm nói chuyện với thằng kia nữa, nói, "Ngươi chắc vẫn nhớ đánh cuộc của chúng ta đi?"
Tiền Tiểu Phi đương nhiên không quên, bất quá hắn không muốn tỷ thí gì với một tiểu cô nương, huống hồ thứ đó vốn ở trong tay hắn, thật sự đúng là không đánh mà thắng, cho nên hắn mới chuẩn bị chuồn chuồn, ai ngờ bị chặn.
"Ta đương nhiên nhớ rõ, nhưng..."
Tiền Tiểu Phi đang nghĩ phải thoát thân thế nào, Diệu Không Không lại tiếp lời.
"Nhưng không thấy tăm hơi lệnh bài phải không?"
"Ân? A..." Tiền Tiểu Phi chưa kịp hiểu gì, chỉ có thể ân ân a a đáp.
"Đó là bởi vì trước khi chúng ta đánh cược, lệnh bài đã mất rồi!" Diệu Không Không đem kết quả mình vất cả điều tra nói cho Tiền Tiểu Phi biết, hoàn toàn không hề biết đầu sỏ tội lỗi ở ngay trước mặt mình.
"Cho nên?" Tiền Tiểu Phi biết người kia chắc chắn muốn làm gì nữa.
Quả nhiên, Diệu Không Không dừng một chút, sau đó nói: "Cho nên chúng ta đánh cuộc lại lần nữa!"
Gì?! Tiền Tiểu Phi nhướn nhướn nhướn đến mức lông mày nhọn như ngọn núi nhỏ, biểu hiện đầy đủ cảm giác hiện tại của hắn.
"Thôi đi, đằng nào cũng không thấy lệnh bài, có lẽ ông trời không đồng ý cho chúng ta tỷ thí, cho nên tốt nhất là đừng đấu nữa. Từ giờ trở đi, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, chúng ta không liên quan gì tới nhau là được rồi!"
"Được cái đầu ngươi!" Diệu Không Không rõ ràng không thích đề nghị của Tiền Tiểu Phi. Chỉ thấy nàng kéo cổ hắn lại, "Thắng ta một lần rồi chạy? Không có cửa đâu!"
555 ~~ Tiền Tiểu Phi trong lòng khóc thét, không biết có nên hét "Phi lễ" không, mà lực đạo của Diệu Không Không quả thật không nhỏ, không hổ là người tập võ.
Nhưng bạn Tiền Tiểu Phi của chúng ta không phải người dễ bỏ cuộc, vậy nên bạn túm chặt lấy Kim Hàn, không khác gì người sắp chết đuối gặp cây, sống chết không chịu buông tay, mặc cho Diệu Không Không bên cạnh thở hổn hển.
Bên kia Diệu Không Không tức điên lên, bên này Kim Hàn cũng chịu không nổi: "Ta nói, ngươi dù sao cũng là một nam nhân, nam tử khí khái một chút không được sao!" nói xong cố đẩy Tiền Tiểu Phi xuống, dù sao cảm giác bị người khác bám như bạch tuộc trên người cũng chả lấy gì làm hay ho.
"Ngươi không dính làm sao biết khổ! Có giỏi đi mà đối phó nàng!" Tiền Tiểu Phi làm sao có thể dễ dàng bị đẩy xuống, chỉ thấy hắn dùng hết khả năng bám bám bám thật chặt.
Mà Diệu Không Không vẫn không có dấu hiệu muốn buông cổ áo hắn ra.
Lôi lôi kéo kéo xả xả, thế là một vật thể rơi không xác định nhẹ nhàng rơi khỏi bọc quần áo.
Ba –
Thanh âm chạm đất không lớn, lại vừa đủ để ba người cùng ngoái nhìn.
Yên lặng chết chóc.
Tuyệt Hạc Lệnh, thuần trắng, trên mặt khắc hình vân hạc, mặt trái hai hàng chữ cổ thể – Tuyệt trần tục thế, hạc lập chư phong.
Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh, sau đó...
"Tiền – Tiểu – Phi -" Ma âm thần công được thi triển.
Kỳ thực không thể trách Diệu Không Không, người nào gặp tình cảnh này mà phản ứng không mãnh liệt như vật mới là có vấn đề.
Mà trung tâm của sự kiện, tức bạn Tiền Tiểu Phi của chúng ta, trừ bỏ cảm thán cho cái số con ruồi của mình, chỉ có thể tiếp tục giả ngu. Vậy nên ngay sau khi Diệu Không Không rống giận, hắn vội vội vàng vàng nịnh nọt gật đầu khom lưng [vạt áo còn trong tay người ta], nói: "Có tiểu nhân!"
"Đừng có giả vờ," Diệu Không Không gầm lên, "Đây là cái gì? Lệnh bài sao lại ở chỗ ngươi?"
"Cái, cái này..." Tiền Tiểu Phi thật không biết trả lời sao, cuối cùng quyết định ăn ngay nói thật, "Là ta ở khánh công yến nhất thời ngứa tay, liền lấy về, hắc hắc..." Vừa nói vừa cười lấy lòng.
Bất quá Diệu Không Không không hề giảm phân tức giận nào: "Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp vậy, mà kể cả đúng, vì sao lúc ta đánh cuộc ngươi không nói!"
Ngươi có cho ta cơ hội nói đâu! Tiền Tiểu Phi đang muốn kêu oan, nhưng chưa kịp mở miệng, đã bị người kia cướp lời.
"Ngươi cố ý phải không! Lúc ta đánh cuộc nhất định ngươi đang cười thầm trong lòng!"
"Này..." Tiền Tiểu Phi muốn nói không phải, nhưng cũng lại không kịp há mồm ra.
"Rõ ràng ngươi trêu đùa ta!"
Lại quay lại câu này sao, Tiền Tiểu Phi đúng là câm điếc ăn hoàng liên.
"Chẳng lẽ muốn thắng ta như vật sao, không từ thủ đoạn!"
Oan thấu trời a ~~ Tiền Tiểu Phi khóc rống trong lòng, ai muốn thắng ngươi a! Hắn chỉ ước gì thua sạch sẽ một lần, sau đó cả đời đừng phải gặp lại Diệu Không Không nữa.
"Ngươi không đáng là anh hùng hảo hán!"
Tiền Tiểu Phi coi như hôm nay lãnh giáo khả năng cãi nhau của nữ nhân, chỗ khủng bố của các nàng là không cho ai có cơ hội mà biện bạch đã định tội rồi.
Ngây thơ đáng thương nhìn nhìn Kim Hàn cầu cứu, ai dè cái tên không có nghĩa khí kia đã lẩn đi tận đâu rồi.
Ngươi, chờ cho ta! Tiền Tiểu Phi dùng ánh mắt nói mấy câu này.
Kim Hàn hiển nhiên hiểu, chỉ thấy hắn chỉa chỉa Diệu Không Không, sau đó quanh tay lại, cười khổ, ý tứ cũng rất rõ ràng – thực lực kém xa, cho nên ta không dùng trứng chọi đá.
Bên kia Kim Hàn không nghĩa khí, bên này Diệu Không Không cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói: "Thắng bại lần này không tính."
"Đương nhiên, đương nhiên rồi." Tiền Tiểu Phi không ngừng gật đầu, Diệu Không Không bây giờ không khác gì thuốc nổ đã châm ngòi, tuy rằng trông có vẻ vô hại, nhưng khắc khắc đều có thể bùng nổ.
"Cho nên chúng ta lại một lần." Diệu Không Không nghiêm túc nói ra câu mà Tiền Tiểu Phi sợ nhất.
Không phải chứ ~~ Tiền Tiểu Phi gần như ngay lập tức xìu mặt xuống. Bất quá sau khi Diệu Không Không liếc mắt tỉa tỉa vài cái, hắn liền vội vàng lên tinh thần, mặt mày sáng láng, nói: "Ý kiến hay! Ta cũng nghĩ vậy!"
Cách đó không xa, Kim Hàn không thể không bội phục khả năng co được dãn được của Tiền Tiểu Phi, lời ghê tởm như vật mà hắn nói không cắn phải lưỡi.
Nghe vậy, Diệu Không Không cuối cùng cũng buông cổ áo Tiền Tiểu Phi ra, Tiền Tiểu Phi liền vội vàng chỉnh đốn quần áo – dáng vẻ rất quan trọng a, cái đó gọi là tôn trọng người khác trước tiên phải tôn trọng chính mình, tóc không thể có gàu...
"Vậy chúng ta đánh cược một lần nữa, lần này là..." Diệu Không Không suy nghĩ một lúc, nói, "Lần này chúng ta đặt Ngự Hàn..."
"Chờ một chút!" Chưa nghe xong, Tiền Tiểu Phi đã vội vàng ngắt lời, hắn cũng không hy vọng đi lại vết xe đổ. Nếu Diệu Không Không lại muốn thách bằng một cái lệnh bài nào trong bọc đồ của hắn, có khi lần này chết không có chỗ chôn không chừng. Vậy nên tốt nhất là phải phòng ngừa...
Tiền Tiểu Phi nhanh chóng chạy tới trước mặt Kim Hàn, trước khi nam nhân có phản ứng đã mở bọc quần áo trên vai hắn ra, sau đó lại chạy đến chỗ Diệu Không Không.
Diệu Không Không cau này, chưa kịp hiểu Tiền Tiểu Phi muốn làm gì, bất quá lúc Tiền Tiểu Phi lôi đồ từ gói đồ ra triển lãm từng cái một trước mặt, nàng đã hoàn toàn hiểu rõ.
"Nhạ," Tiền Tiểu Phi hua hua trước mặt Diệu Không Không, nói, "Đây là Ngự Hàn Quyết, đây là Thiên Ý Chỉ, ngươi trăm ngàn đừng tỷ thí bằng hai cái này nga!"
Ngu ngốc! Kim Hàn đứng bên cạnh nhu nhu huyệt Thái Dương, hành động của Tiền Tiểu Phi ai thấy cũng nghĩ là đang khiêu khích, giống như đang nói là: Hai thứ này ta cũng lấy được trước ngươi nha.
Quả nhiên, sắc mặt Diệu Không Không trầm xuống, nàng đứng một lúc lâu, sau đó buồn bã nói: "Ngươi tại sao lại như vậy..."
"Ân?" Thanh âm quá nhỏ, Tiền Tiểu Phi nhất thời không nghe rõ, kết quả tới khi hắn lại gần, Diệu Không Không đã sắp khóc.
Một giọt nước mắt tụ lại trong hộc mắt nàng, sau đó rơi xuống, lại càng ngày càng nhiều.
"Ngươi vô lại..." Nữ hài lên án. Dù sao cũng là một đứa nhỏ, làm sao liên tục chịu được mấy hành động không giống ai của Tiền Tiểu Phi.
Đây là lần đầu Tiền Tiểu Phi nhìn thấy một nữ hài khóc, lại là mình làm nàng khóc, suy nghĩ rối cả lên. Chính là rối mấy hắn vẫn không có hiểu nổi, mình có làm gì đâu, sao Diệu Không Không lại khóc?
Lùi, lùi, lại lùi. Tiền Tiểu Phi tay chân luống cuống lùi tới cạnh Kim Hàn, sắc mặt nam nhân cũng đang vô cùng kỳ quái.
"Nàng khóc." Tiền Tiểu Phi rụt rè nói, vừa là nói với Kim Hàn, vừa là nói với chính mình.
"Ta thấy."
"Làm sao bây giờ?"
"Ai gây họa người đó giải quyết."
"Nhưng ta không biết làm gì, ngươi giúp ta được không?"
"Ta biết phải làm gì đã không đứng đây."
"Uy..."
"Gì?"
"Ta cũng muốn khóc..."
"..."
Đệ tam thập tứ chương.
Một lần bại bởi tay Tiền Tiểu Phi là do chuẩn bị không kỹ, tin tức sai lần, lần hai bại hởi Tiền Tiểu Phi là do kinh nghiệm còn thiếu, ý chí không kiên, nhưng bất luận là lần đầu hay lần sau đối với Diệu Không Không mà nói đều có một điểm chung, là đều tại phiến rừng trúc cạnh Cổ Vận, xem ra cả đời này nàng chắc không bao giờ quay lại đây.
"Uy, nàng khóc hơn mười phút rồi..." Tiền Tiểu Phi khó xử đẩy đẩy Kim Hàn.
Hiển nhiên người kia cũng không biết phải làm gì, chỉ thấy hắn nhíu mày, nói: "Cho nên ta đã bảo là chọc thiên chọc địa dừng có chọc vào nữ nhân, phiền toái nhất mà." Trong giọng nói còn có chút thầm oán.
"Ngươi nghĩ ta muốn a!" Tiền Tiểu Phi rất là ủy khuất, "Ta rõ ràng chẳng làm gì, sao nàng lại khóc luôn được?"
"Chẳng làm gì?!" Kim Hàn nghe vậy, không thể tin nhìn Tiền Tiểu Phi, kết quả phát hiện trong mắt người kia trừ đúng lý hợp tình thì là hợp tình đúng lý. "Ngươi quả thật là vô cùng trì độn." Kim Hàn vừa thở dài vừa nghĩ, nếu Tiền Tiểu Phi "làm cái gì" với Diệu Không Không, không biết còn ra sao nữa...
Hàn ~~ xem ra sẽ khủng bố như trong phim kinh dị 25+
Gió thổi qua đỉnh đầu, mang theo bụi đất bay về phía Tây, cũng mang cả cuộc trò chuyện của hai người tới tai Diệu Không Không, kết quả –
Tiếng khóc ngày càng lớn.
Nữ hài tử đáng thương, gặp phải "tổ đội ngu ngốc hai người" không biết thương hương tiếc ngọc, chỉ có thể một mình rơi lệ.
"Di? Ngươi làm sao vậy?"
Một tiếng nói vạn phần lo lắng truyền từ rừng trúc truyền ra, sau đó một thân ảnh quen thuộc nhoáng cái phi tới trước mặt Diệu Không Không – kẻ thương hương tiếc ngọc đây.
Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn há mồm nhìn nam nhân thuần thục đổi vẻ mặt ôn nhu, lấy ra một chiếc khăn tay trắng, bày ra một tư thế POSE ghê tởm, nói bằng giọng trầm thấp: "Đừng khóc, ngươi sắp đem tim ta khóc nát rồi..."
Tiếp theo, hai người lại nghẹn họng trân trối nhìn Diệu Không Không nhanh chóng lau khô nước mắt, quyết đoán xoay người, trợn tròn mắt, giơ tay phải lên: "Ta căn bản không quen ngươi! Đừng có chạy theo chân ta -"
Bàn tay hạ xuống, tiếng hét cao lên.
Hai người ở bên cạnh không hẹn mà cùng lắc lắc đầu thở dài: "Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình a..."
Diệu Không Không cuối cùng cũng nín khóc, tuy rằng nhờ người khác gặp họa, nhưng Kim Hàn và Tiền Tiểu Phi vẫn là vui vẻ thoải mái vì chuyện này.
Tội nghiệp Trịnh Ngân Tử.
Đúng vật, nam nhân vừa xuất hiện chính là Trịnh Ngân Tử. Vẻ ngoài so với mấy hôm trước trong rừng không có đổi khác, chúng là quan hệ... hơi phức tạp.
"Ta nói rồi, ta một chút cũng không muốn dính tới mấy thứ sách hỏng của ngươi, đừng có tốn hơi!" Diệu Không Không hoàn toàn quên mất sự tồn tại của hai bạn Kim Tiền, chỉ lo chửi Trịnh Ngân Tử.
"Sách hỏng là sao, tên nó là [Diệu Không Không hoàn chỉnh thu lục], đây chính là lần đầu ta viết sách chỉ vì một người a! Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ làm cho mọi người biết rõ con người thật của Diệu Không Không, chỉ cần sách này xuất bản, Diệu cô ngương sẽ trở thành người nhân gặp nhân yêu hoa gặp hoa ái trên trời dưới đất không gì không thể tài trí hơn người văn võ song toàn mỹ mạo cùng trí tuệ đều hơn người hóa thân của anh hùng cùng hiệp nghĩa..."
Kim Hàn cùng Tiền Tiểu Phi đang há hốc mồm nghe đến choáng váng [choáng đến trong mắt chỉ còn có phiến môi không ngừng khép mở của Trịnh Ngân Tử], bỗng nhiên bên tai truyền tới một trận sư tử hống.
"Đủ rồi! Ta không muốn không thích không làm không làm không làm không làm -" Diệu Không Không đáng thương hai tay ôm tai mãnh liệt lắc đầu không ngừng, xem ra chuẩn bị phát điên tới nơi.
Nếu không lầm, ngày nọ trong rừng là lần đầu Diệu, Trịnh gặp mặt, mà chỉ có ngắn ngủi vài này, Trịnh Ngân Tử cùng Diệu Không Không đã "quen thuộc thân thiết" tới mức này, chỉ có thể nói công lực của Trịnh Ngân Tử tiên sinh quả thật phi phàm.
"Tên Trịnh Ngân Tử kia chắc chắn là bám váy nàng hết ngày này qua ngày khác, nếu không Diệu Không Không nhìn thấy hắn đã không nhảy dựng lên như vậy." Tiền Tiểu Phi đăm chiêu nói.
"Vậy a..." Kim Hàn thuận miệng đáp. Xem ra Diệu Không Không khóc không phải do một mình Tiền Tiểu Phi, mà Tiền Tiểu Phi chỉ là giọt nước tràn ly thôi, còn nguyên nhân chính chỉ sợ là do "công cuộc tra tấn" mấy ngày nay của Trịnh Ngân Tử.
"Diệu cô nương, hãy nghe ta..." Trịnh Ngân Tử vẫn đang cố gắng.
"Ta – không – nghe -" Thanh âm thê lương đủ kinh thiên địa khóc quỷ thần.
Sau đó, yên tĩnh.
Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn vẫn đang kỳ quái sao Trịnh Ngân Tử không nói nữa, kết quả ngước lên đã thấy trong tay Diệu Không Không không biết từ bao giờ cầm một tahnh đoản đảo, mà thanh đoản đao thì đang đặt trên cổ Trịnh Ngân Tử!
"Trịnh Ngân Tử, cô nãi nãi cảnh cáo ngươi lần cuối, đừng có xuất hiện trước mặt ta lần nữa! Nếu không, cả đời này ngươi đừng mong còn có thể mở mồm ra nói!"
Đao phong lạnh thấu xương, hàn quang lấp lóa.
Bên này Tiền Tiểu Phi lạnh sống lưng một trận – nữ nhân tức giận quả nhiên không chỉ là đáng sợ.
Bên kia Kim Hàn tâm tư phức tạp, theo bản năng quay sang nhìn Tiền Tiểu Phi, hắn vẫn cảm thấy mình yêu một người như thế này đã đủ bất hạnh, nhưng hiện tại... nhìn thấy Diệu Không Không cùng đoản đao trên tay nàng, cảm giác ấy nháy mắt tiêu tan. Dù sao so với nguy hiểm táng mạnh, bệnh khùng của Tiền Tiểu Phi vẫn chưa là gì.
Quả nhiên nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, bi thảm ngoại hữu bi thảm.
Kim Hàn cùng Tiền Tiểu Phi nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, sau đó không hẹn mà cùng đưa chân phải về phía sau [tư thế chạy trốn điển hình].
Ai ngờ còn chưa nhấc cái chân thứ hai lên, giọng Diệu Không Không đã dùng tốc độc 360 m/s truyền tới tai hai người.
"Hai ngươi các ngươi thử bước thêm một bước coi!"
Kết quả của việc đấu với nữ nhân chỉ có thể là ngoan ngoãn nghe lời, đưa chân về đứng nghiêm tại chỗ.
"Uy, ngươi có thấy chúng ta thật không có cốt khí không?" Tiền Tiểu Phi nói thầm với Kim Hàn.
Kim Hàn trầm mặc một lúc, sau đó nói: "Dù sao vẫn tốt hơn là mất mạng."
Kim Hàn ngẩng đầu, Tiền Tiểu Phi nhìn theo, thấy Trịnh Ngân Tử đang cố gắng đấu tranh với Diệu Không Không, cảm thấy hy sinh cốt khí quả thật đáng giá.
Ai, nam nhân không địa vị a ~~
Bên kia Diệu Không Không đã hạ tối hậu thư.
"Ta muốn ngươi lập tức biến mất, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mắt ta! Nếu không -"
"Ta bây giờ có thể đi, nhưng mà..."
"Đi – ngay -"
Thân ảnh Trịnh Ngân Tử theo tiếng gầm của Diệu Không Không nháy mắt biến mất, nhanh đến bất khả tư nghị.
Diệu Không Không một lúc sau mới bình ổn cảm xúc, quay sang phía Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn, nói: "Chuyện hôm nay các ngươi nhớ kỹ cho ta, cô nãi nãi tuyệt đối không tha cho ngươi!"
"Chuyện hôm nay? Ngươi nói... Trịnh Ngân Tử?" Bạn Tiền Tiểu Phi đãng trí của chúng ta bây giờ chỉ nhớ đến việc hai người kia cãi nhau, sớm đã vứt chuyện mình chọc Diệu Không Không đi tận đẩu đâu.
"Không được nhắc lại cái tên đó!" Diệu Không Không gầm lên, sau đó hít sâu một hơi, tựa hồ cố gắng bình tĩnh lại, một lúc sau mới nói: "Ta là nói việc hai ngươi trêu đùa ta!"
"Trêu đùa? Ta không có a!" Tiền Tiểu Phi rất thỏ non ngây thơ vô tội, "Lệnh bài kia rõ ràng..."
"Cũng không được nói từ lệnh bài!" Diệu Không Không hét lớn ngắt lời Tiền Tiểu Phi, sau đó rốt cuộc không chịu được, tung người lên, biến mất trong rừng trúc, chỉ còn lại thanh âm quanh quẩn trong không gian.
"Bản cô nương cùng Kim Tiền Bang các ngươi xem như là kẻ thù!"
Hồi lâu sau, rừng cây mới yên lặng trở lại.
Mà nhị vị Kim Hàn của chúng ta vẫn tiếp tục phân tích lời Diệu Không Không nhắn lại.
Buồn phiền nhất không phải ai ngoài Kim Hàn, chỉ thấy hắn nhíu mày bất đắc dĩ nói, "Lại thêm một địch nhân..." Lại còn rất khó đối phó.
Mà Tiền Tiểu Phi còn đang tự hỏi, đến tột cùng là vì sao Diệu Không Không lại giận mình đến vậy. Ai, phỏng chừng với khả năng tự hỏi của Tiền Tiểu Phi, trong thời gian ngắn không thể có đáp án được.
"Nhị vị đừng quá lo lắng, dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương thôi..."
Giọng nam trung nhẹ nhàng truyền đến, một thân ảnh vừa biến mất vài phút trước lại xuất hiện trước mắt hai người.
"Ngươi vẫn còn ở đây sao!" nhìn Trịnh Ngân Tử mặt mày sáng láng, Tiền Tiểu Phi tặc lưỡi, nhìn vẻ mặt người này, quả thật không thể tìm ra dấu vết của một kẻ không lâu trước vừa bị người ta uy hiếp.
"Vì sao ta không thể ở đây?" Trịnh Ngân Tử hỏi lại, rất là tự sướng nói, "Hôm nay Diệu Không Không lại cho ta xem một vẻ mặt không muốn ai biết, ha ha ~~, hiểu biết của ta với nàng lại tăng lên mấy phần ~~"
Người ta hai mươi năm sau lại làm hảo hán, xem ta Trịnh Ngân Tử chỉ cần hai mươi giây là làm rồi. Tiền Tiểu Phi ngoại trừ bội phục, vẫn là bội phục.
Kim Hàn lại tiếp tục đăm chiêu – so sánh với Trịnh Ngân Tử, mức độ say đắm và hy sinh của hắn xem ra còn lâu mới đủ [Kim Hàn đáng thương của chúng ta đang bị Trịnh Ngân Tử tẩy não].
"Cái thứ [Diệu Không Không hoàn chỉnh thu lục] rốt cuộc là cái gì a?" Tiền Tiểu Phi tò mò hỏi, nghe tên thấy là lạ a.
"Thứ đó a, nói ra thật là dài lắm..." Trịnh Ngân Tử không khác gì một thuyết thư tiên sinh, kết quả –
"Nói ngắn gọn!"
Đã bị người nào đó vô tình ngắt lời.
Tiền Tiểu Phi cũng không muốn chết chìm trong một đống từ tượng hình với phó từ để tìm kiếm xem vấn đề chính ở đâu.
Trịnh Ngân Tử đành ho khan vài tiếng đỡ xấu hổ, sau đó mới nói: "[Diệu Không Không hoàn chỉnh thu lục] cũng như tên của nó, bên trong đều là về Diệu Không Không thôi! Có thân phận của nàng, bối cảnh, tuổi, tính cách, sở trường, sở thích, nơi ở, bằng hữu, nhân thân, cừu gia, vân vân, tóm lại chỉ cần liên quan tới nàng là viết hết."
Tiền Tiểu Phi vừa nghe vừa cảm khái, khó trách Diệu Không Không phản ứng mạnh như vật, nếu hắn là Diệu Không Không chỉ sợ cũng không khác hơn gì. Sách này mà viết, chẳng phải là đào cả tổ tông tám đời nhà Diệu Không Không ra sao! Huống hồ...
"Ngươi xác định tin tức thu được là chính xác?" Tiền Tiểu Phi tỏ ra lo lắng cho Trịnh Ngân Tử.
Ai ngờ tên kia vô cùng tự tin nói: "Ta tin chắc, chỉ cần cố gắng, có công mài sắt có ngày nên kim!"
Không đợi Tiền Tiểu Phi mở miệng, Kim Hàn vốn yên lặng nãy giờ đã lên tiếng: "Ta ủng hộ ngươi."
Bốn chữ ngắn gọn lại làm hai người còn lại phản ứng hoàn toàn khác nhau.
Trịnh Ngân Tử cảm động rơi nước mắt, cầm tay Kim Hàn, kích động nói: "Tri âm, tri âm a! Sự ủng hộ của ngươi làm lòng tin của ta tăng gấp hội, càng thêm dũng khí!"
Mà Tiền Tiểu Phi ở cạnh mở to mắt, nhìn Kim Hàn như nhìn người ngoài hành tinh – từ bao giờ người này cũng biết cổ vũ người khác?
Tiền Tiểu Phi đương nhiên không biết thực ra động cơ của Kim Hàn chính là "không muốn thấy tình lộ của người khác bằng phẳng hơn mình", muốn phá một phen.
Khôi phục lòng tin [tám phần chưa từng mất đi], Trịnh Ngân Tử hai tay ôm quyền, nói: "Đa tạ nhị vị, bây giờ tại hạ đi tim Diệu cô nương."
"Chơ một chút!" Trịnh Ngân Tử vừa dứt lời, Tiền Tiểu Phi lập tức lên tiếng, "Nàng rời đi đã lâu, lại dùng khinh công, chỉ sợ ngươi tìm không được."
"Tiền huynh yên tâm, cách từng ấy Trịnh mỗ vẫn có thể theo kịp." Nói xong,hai chân Trịnh Ngân Tử điểm nhẹ, cả người biến mất.
Kim, Tiền lần thứ hai biết đến khả năng khinh công của Trịnh Ngân Tử, dùng "thân như ảnh hình như phong" để miêu tả cũng không phải là nói quá.
"Khó trách Diệu Không Không trốn không nổi, khinh công của Trịnh Ngân Tử quả thật rất lợi hại" Tiền Tiểu Phi cảm khái.
Kim Hàn nghe vậy gật đầu.
Siêu quần khinh công, siêu nhân nghị lực, không ngừng phấn đấu – điều kiện theo đuổi Diệu Không Không.
Phi phàm nhẫn nại, khả năng thừa nhận siêu cường, trái tim không có vấn đề – điều kiện theo đuổi Tiền Tiểu Phi.
Trong đầu Kim Hàn chợt hiện ra hai dòng này, so sánh với nhau, hắn không khỏi cảm thấy "đồng bệnh tương liên" với Trịnh Ngân Tử.
Tiền Tiểu Phi đương nhiên không biết Kim Hàn nghĩ gì, chỉ thấy hắn kéo kéo vạt áo nam nhân, nói: "Sắc trời cũng không sớm, chúng ta chạy tới trấn trên tìm khách điếm ngủ trọ đi."
"OK." Kim Hàn cũng thấy trước mắt không có việc gì nhất định phải làm [trừ tình yêu của mình].
Cứ như vậy, hai người ra khỏi rừng trúc, đi tới trấn trên.
Rừng trúc, rốt cuộc thực sự yến tĩnh, chỉ còn lại mấy cành trúc thỉnh thoảng lay động tựa hồ thở dài vì sự đơn thuần của "các đại hiệp".
Nơi có mặt Trịnh Ngân Tử làm sao lại không có chuyện gì xảy ra được? Hơn nữa dù không xảy ra cái gì, Trịnh tiên sinh của chúng ta cũng sẽ dùng bút pháp thần kỳ để "viết" ra chuyện...
Đệ tam thập ngũ chương.
Chật vật rời khỏi rừng trúc Cổ Vận [tạm gọi vậy đi], Kim Hàn cùng Tiền Tiểu Phi cuối cùng cũng biết mình đã hoàn toàn thoát khỏi sơn trang.
"Hô ~~ cuối cùng cũng có thể thở..." Tiền Tiểu Phi rất phô trương hít sâu, nói, "Cuối cùng cùng ra khỏi chỗ quái quỷ kia, cái gì mật thất, bí tịch, môn phái chứ, ta không cần!"
Kim Hàn nghe vậy không biết nên khóc hay nên cười. Rõ ràng một đám chuyện là do hắn tự gây ra, bây giờ lại đổ hết tội lên sơn trang của người ta, đúng thật là...
"Uy, sao ngươi không nói gì?" Thấy Kim Hàn không động tĩnh, Tiền Tiểu Phi kỳ quái hỏi.
Không lưu tình lườm Tiền Tiểu Phi một cái, Kim Hàn mở miệng: "Ta khuyên ngươi nên nhớ kỹ hương vị Cổ Vận đi, về sau có muốn trở lại cũng khó." Lời nói đầy mỉa mai.
"Uy, đừng có nói mấy cái này được không a." Tiền Tiểu Phi hơi lúng túng, "Ta không cố ý mà."
Kim Hàn nhướn mày: "Không cố ý mới là khủng bố, sau này ngươi cứ không cố ý thêm vài lần, chỉ sợ không có môn phái nào trên giang hồ không bị ngươi chọc tới, đến lúc đó đừng có trách ta không có nghĩa khí."
"Là sao?" Tiền Tiểu Phi nhíu mày.
"Mặc kệ ngươi luôn chứ sao." Kim Hàn trợn trắng mắt, "Ta không muốn bị phiền toái bám, suốt ngày bị đuổi giết."
"..."
Tiền Tiểu Phi cúi đầu không nói gì, tuy việc bị Kim Hàn mặc kệ chưa xảy ra, nhưng chỉ nghe thôi cũng khiến hắn thấy khó chịu.
Mình vướng chân Kim Hàn sao...
"Uy uy, ngươi làm sao vậy?" Kim Hàn nhíu mày, từ góc này không thấy rõ vẻ mặt Tiền Tiểu Phi, bởi vậy hắn càng thêm nóng vội. Mình còn chưa nói gì kinh thiên động địa đủ để thương tổn hệ thần kinh siêu cường của Tiền Tiểu Phi a.
Một lúc sau, Tiền Tiểu Phi ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng: "Ngươi... thấy ta vướng víu lắm sao?"
Ngất! Kim Hàn hoàn toàn bất lực với trường hợp này, từ bao giờ tên kia lại mẫn cảm tinh tế thế này, cư nhiên, cư nhiên ai oán buộc tội hắn!
Xong, Kim Hàn lập tức treo cờ trắng đầu hàng: "Ngươi sao có thể làm vướng bận được, ngươi thiên tư thông minh, 'kỹ thuật' hơn người, phản ứng linh hoạt, thân thủ mạnh mẽ, quả thật là nhân tài hiếm có!" Nói tới gần cuối, Kim Hàn còn rất trái với lương tâm bày ra một vẻ mặt đúng-rồi-đấy thuyết phục người kia [bạn Kim Hàn đáng thương ~~].
Tiền Tiểu Phi không đợi Kim Hàn nói hết, vẻ mặt đã quay một trăm tám mươi độ. Chỉ thấy hắn cười tươi như hoa, nhẹ giọng nói: "Việc này ngươi tự biết trong lòng là được rồi, tại sao lại nói ra..."
Rắc! Đồng chí Kim Hàn đã hoàn toàn sụp đổ. Người này chuẩn xác không sai chính là lưỡi không xương cái gì cũng nói a! Gì mà tự mình biết trong lòng chứ, coi như hôm nay hắn hoàn toàn lĩnh giáo!
Bất quá... Kim Hàn nghĩ nghĩ, về sau nếu mình lâu lâu cũng tỏ vẻ ai oán, không biết Tiền Tiểu Phi có thể hiểu được sức công phá tinh thần của cái loại hành động này không nữa?
Ý tưởng nói trên chết trong trứng sau khi Tiền Tiểu Phi phun ra một câu "ta đói." – không thể trông cậy vào việc Trư Bát Giới hiểu được Hằng Nga.
Cứ như vậy, hai người hai suy nghĩ, cùng bước về phía Bắc.
Đương nhiên, họ thật ra không chọn đi về phía Bắc, mà là trong rừng trúc quay một hồi mất phương hướng, cho nên cứ thế đi bừa thôi [tất cả là tại vì thời Minh la bàn còn chưa thông dụng ~~]
Thập thôn điếm là trấn lớn ở phía Bắc Cổ Vận sơn trang, nhưng không lớn bằng Tú Lam trấn, cũng bởi vì không nằm ở vị trí trọng yếu, vậy nên kinh tế cũng kém Tú Lam trấn một bậc.
Hai người vào trấn thì trời đã tối, thế nên họ nhanh chóng đi tìm một khách điếm.
"Chúng ta làm gì bây giờ a," Tiền Tiểu Phi ngồi trong phòng, vừa xem lại gói đồ vừa thì thào tự nói, "Hình như thiếu thiếu mấy thứ."
Kim Hàn nghe vậy trợn trắng mắt, thiếu là thiếu cái gì, thiếu thế nào a, rõ ràng lại là nguy cơ ẩn dật sắp bùng nổ! Hắn có cảm giác, đám tai họa ngầm bao quanh bạn Tiền Tiểu Phi [vô cùng nhiều chủng loại và quá mức phức tạp để nói rõ ra] sớm hay muộn cũng từng cái tìm tới cửa.
Sau khi tự hỏi một lúc lâu, Tiền Tiểu Phi đưa ra kết luận: "Thay vì ở trong này lảm nhảm, không bằng xuống ăn cơm đi."
Kim Hàn không trả lời, dùng hành động thực tế thể hiện sự đồng ý với đề nghị của Tiền Tiểu Phi.
Khách điếm bình thường, lầu một là đại đường, dành cho khách nhân ăn cơm uống rượu, lầu hai mới là phòng trọ, khách điếm này cũng không phải ngoại lệ. Lúc Kim Hàn và Tiền Tiểu Phi tới đại đường, đại đường đã chật ních toàn người là người, đương nhiên vô cùng ồn ào. Hai người chọn lấy một góc, ngồi xuống.
Tiểu nhị lập tức chạy lại, hỏi ngay: "Khách quan muốn ăn gì?"
"Một ít đồ ăn, đơn giản chút." Kim Hàn thản nhiên nói.
Ai ngờ tiểu nhị nghe vậy lại ngẩn người: "Khách quan không cần rượu sao?" Phỏng chừng đây là lần đầu gặp "đại hiệp" không uống rượu.
"Không cần." Kim Hàn từ chối.
Tiểu nhị nhanh chóng chạy đi, Tiền Tiểu Phi liền mở miệng hỏi: "Sao vậy, ngươi không uống rượu?"
Kim Hàn lườm hắn một cái, cáu kỉnh gắt: "Ta không uống rượu trắng, nếu uống thì phải là trầm nhưỡng mấy trăm năm. Làm sao?"
"Không, không sao, hắc hắc..." Tiền Tiểu Phi đành cười gượng, vừa rồi hắn suýt nữa nói tiểu nhị "Lấy chén tới đây" rồi. Hãn ~~
Đồ ăn chưa tới, nhưng cuộc trò chuyện của thực khác bàn bên đã bay tới tai hai người.
"Đợi gần nửa tháng, cuối cùng cũng đến, thật sự kích động a!:
"Thế đã là gì, Vương huynh, người trong này có ai không đợi cả tháng rồi! Trịnh huynh, huynh nói có đúng không?"
"Đúng đúng. Bất quá có thể thấy mặt 'Bích lạc tiên tử' một lầm, chờ một trăm năm cũng đáng a."
"Chư vị có điều không biết, 'Bích lạc tiên tử' không chỉ có dung mạo tuyệt sắc, ngay cả cầm nghệ cũng là thiên hạ vô song a!"
"Nếu lấy được nữ tử thế này về nhà, ta có tan gia bại sản cũng nguyện ý a!"
"Ta khuyên Lý huynh tốt nhất đừng si tâm vọng tưởng, giai nhân bậc ấy sao có thể để phàm phu tục tử như chúng ta đoạt được, ai ~~"
"Nằm mơ cũng tốt a..."
"Không biết người như thế nào mới có thể may mắn như vậy a."
Tiểu nhị cũng coi như tay chân nhanh nhẹn, chỉ một lát đã mang đồ ăn tới, bất quá Kim Hàn cùng Tiền Tiểu Phi không hẹn mà cùng đẩy thức ăn lùi ra xa – phòng ngừa bị nước miếng bắn vào a.
"Tiểu nhị, vị 'Bích lạc tiên tử' này đến tột cùng là người thế nào?" Tiểu nhị vừa chuẩn bị rời đi, liền bị Tiền Tiểu Phi gọi lại.
"Nhị vị hẳn là người vùng khác tới đi," Tiểu nhị nói, " 'Bích lạc tiên tử' chính là đương gia hoa đán tại 'Điền Viên cư' của bản trấn, nghe đồn dung mạo nàng khuynh quốc, cầm nghệ cũng vô song, vô số người không tiếc vung tiền như rác chỉ để gặp nàng một lần."
"Di?" Tiền Tiểu Phi kỳ quái nói, "Ta vừa nghe mấy người bên kia nói, ngày mai có thể gặp 'Bích lạc tiên tử', không ai nói là mất tiền a?"
"Khách quan có điều không biết, đó là bởi vì ngày mai là mười sáu tháng mười một, là ngày 'Bích lạc tiên tử' biểu diễn cầm nghệ. 'Bích lạc tiên tử' một năm chỉ biểu diễn hai lần tại 'Điền Viên cư', những ngày khác không lộ diện, vô cùng thần bí. Nàng có khi ở tại 'Điền Viên cư', nhưng nghe nói phần lớn thời gian không ai biết nàng ở đâu. Bất quá cũng có lời đồn nàng là tiểu thư nhà giàu có, có tài lực hùng hậu đứng sau. Tóm lại đều là đồn đại, cũng không thể cho là đúng."
"Điền Viên cư là..." Tiền Tiểu Phi nghiêng đầu nhìn về phía tiểu nhị.
"Đó là trà lâu lớn nhất ở đây, là nơi hoàn toàn điển nhã tố tịnh." Tiểu nhị lập tức trả lời, sau đó lui xuống, để lại Kim, Tiền hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
" 'Điền Viên cư' này xem là một nơi thú vị..." Tiền Tiểu Phi hơi đăm chiêu.
"Đừng làm ra vẻ nóng lòng muốn thử như thế," Kim Hàn bất đắc dĩ nói, "Lòng hiếu kỳ giết chết con mèo, biết không?"
"Chẳng lẽ ngươi không tò mò?" Tiền Tiểu Phi nói, "Ngươi không thấy mấy việc này nghe rất hay ho sao? Dù gì chúng ta cũng không có việc gì đáng làm, không bằng ngày mai đi xem thôi!"
Kim Hàn không trả lời, trực giác nói cho hắn biết, những ngày tháng không có việc gì đáng làm đã một đi không trở lại.
Đệ tam thập lục chương.
Sáng sớm hôm sau, Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn vừa ăn cơm xong liền theo chỉ dẫn của tiểu nhị đi tìm "Điền Viên cư".
Điền Viên cư không hổ là trà lâu lớn nhất ở Thập Thôn Điếm, bàn ghế đều là nguyên mộc sắc, được thợ giỏi làm ra, mỹ luân mỹ huyễn. Xung quanh trà lâu đều là một vùng xanh cỏ, tràn ngập hoa hoa thảo thảo vô danh, đúng là có hương vị điền viên.
Hiện tại, Kim, Tiền hai người đang đứng tại cửa trà lâu.
"Uy, ngươi có mang đủ bạc hay không?" Tiền Tiểu Phi quay đầu hỏi Kim Hàn. Trước khi vào mấy chỗ sa hoa này, quả thật vẫn nên kiểm tra lại khả năng kinh tế trước đã.
Kim Hàn cố gắng kìm chế, song nhìn kỹ vẫn thấy một đầu ẩn ẩn nổi đầy gân xanh: "Yên tâm, ngươi cứ việc thả sức uống vỡ bụng đi, cho dù uống tới sau này thấy trà đã muốn chạy ta cũng đủ tiền trả." Nói xong, Kim Hàn bất đắc dĩ nhu nhu huyệt Thái Dương, tên này không thể nào nghĩ tới thứ gì bình thường một chút sao?
Câu trả lời của Kim Hàn làm cho Tiền Tiểu Phi phát hiện ra một vấn đề vô cùng quan trọng, đó là ở trong mọi công ty hai thành viên, ví dụ như Kim Tiền Bang, việc phân chia cổ phần là rất quan trọng, hay nói một cách khác, nếu hắn không muốn mất đi quyền lãnh đạo bang phái, đầu tiên nhất định phải nắm giữ được tài chính. [Kim Hàn đáng thương cứ như vậy bị vu tội lũng đoạn tài chính]
Nhất định phải có tiền riêng – sau một lúc tự hỏi, Tiền Tiểu Phi kết luận.
Mà hắn cũng chưa kịp mở miệng, liền có một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Bích lạc tiên tử mà biết được nhị vị ngày mười sáu tháng mười tới Điền Viên cư chỉ để uống trà, nhất định sẽ thương tâm đến chết."
Người tới còn có thể là ai? Nơi nào có náo nhiệt nơi đó nhất định có Trịnh Ngân Tử tiên sinh! Chỉ thấy hắn một thân tố y, tay cầm quạt giấy, rất có phong cách ăn chơi trác táng.
"Ở đây còn có thể gặp Trịnh huynh, quả thật là có duyên a." Kim Hàn cười cười.
Từ lần trước gặp mặt trong rừng trúc, biết đường tình của Trịnh Ngân Tử cũng chả bằng phẳng hơn mình là bao, thái độ của Kim Hàn dần dần trở nên thân mật hơn [đồng bệnh tương lân a ~], cũng không để ý tới việc trước đây nam nhân viết loạn thất bát tao về "Kim Tiền Bang".
"Ha ha ~~ tin tức có giá thế này làm sao thoát khỏi tay ta," Trịnh Ngân Tử phổng mũi nói, "Từ hai tháng trước ta đã chuẩn bị tốt cả rồi."
Chuẩn bị tốt cả? Kim Hàn nghe vậy chợt liên tưởng tới tiểu đội phóng viên không nơi nào không dám vào không việc gì không dám làm, liền rùng mình một cái.
Trịnh Ngân Tử lại chả thèm quan tâm tới thái độ của Kim Hàn, bằng chứng cụ thể chính là sau khi nói xong, nam nhân liền xoay một cái ba trăm sáu mươi độ khoe quần áo, rồi cười tới híp mắt lại: "Đây là quần áo ta chuẩn bị để gặp mặt Bích lạc tiên tử nha, nhị vị thấy sao?"
"Ra là vậy, thảo nào nãy giờ ta vẫn thấy là lạ đâu." Tiền Tiểu Phi từ đầu tới giờ vẫn yên lặng soi Trịnh Ngân Tử, rốt cuộc mở miệng, "Y phục đương nhiên là được hơn trước đây, nhưng... phụ kiện có vấn đề."
"Phụ kiện?" Trịnh Ngân Tử cúi đầu xem xét một lượt toàn thân, cuối cùng nhìn đến cái quạt, "Tiền huynh nói tới thứ này?"
Tiền Tiểu Phi gật đầy: "Đúng vậy."
Lời vừa dứt, Trịnh Ngân Tử lập tức mở quạt ra phẩy phẩy hai cái, nói: "Chữ trên mặt quạt là do Đường Dần viết, chẳng lẽ còn chưa đủ phong nhã?"Tiền Tiểu Phi nghe vậy trợn trắng mắt, bất đắc dĩ nói: "Phong nhã thì đủ phong nhã, nhưng Trịnh huynh này, ngươi chẳng lẽ... không thấy lạnh sao?"
Một trận gió thổi qua, Trịnh Ngân Tử run rẩy vài cái, nhờ đó mới phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng – đang là mùa đông, mà kẻ giữa đông còn quạt lấy quạt để thì chỉ có mình Trịnh Ngân Tử hắn.
"Hắc hắc," Trịnh Ngân Tử đành phải cười gượng, nói, "Lúc mua quần áo chỉ nghĩ tới phải phối đồ ra sao, quên mất vụ này."
Bó tay! Kim Hàn đứng một bên chỉ có thể cười khổ, xem ra không phải chỉ có mình Tiền Tiểu Phi mắc chứng thần kinh bất ổn định.
Bất quá Kim Hàn vẫn có thể hiểu một phần suy nghĩ của Trịnh Ngân Tử, mà cũng bởi vì vậy, hắn quyết định tử tế nêu vấn đề.
"Trịnh huynh, Bích lạc tiên tử sẽ nghĩ sao thì ta không biết, nhưng Diệu cô nương tuyệt đối không thích loại y phục này, ta khuyên ngươi vẫn mặc đồ như trước thì hay hơn."
Tiền Tiểu Phi đang định mở miệng nói "Ngươi không phải con giun đũa trong bụng Trịnh Ngân Tử, sao biết hắn nghĩ gì đâu", ai dè sự thật lại phũ phàng giơ chân đạp cho hắn một phát.
Chỉ thấy Trịnh Ngân Tử nghe xong liền nhăn mặt lại: "Thật vậy sao? Ta nghĩ nàng hẳn sẽ thích nên mới mua, còn muốn tìm cơ hội mặc cho nàng xem mà..."
Tiền Tiểu Phi suýt đánh rơi cằm xuống đất – Kim Hàn bắt đầu nghiên cứu tâm lý học từ bao giờ?
Trong khi Tiền Tiểu Phi còn đang kinh ngạc không ngớt, Trịnh Ngân Tử lại đã sớm cắt cơn điên.
"Không sao không sao, dù sao hôm nay Diệu cô nương cũng không tới, vậy cứ hy vọng Bích lạc tiên tử thích là được." Chiêu này của Trịnh Ngân Tử đúng là lợi cả đôi đường. Hãn ~~ Bất quá Trịnh Ngân Tử hẳn là thích Diệu Không Không a, tại sao bây giờ còn mong Bích lạc tiên tử thích? Tiền Tiểu Phi còn đang nghi hoặc, lại nghe thấy giọng Trịnh Ngân Tử.
"Bí văn viết về Bích lạc tiên tử chắc chắn dễ bán! A ~ a ~ a ~ a ~"
Hãn ~~ Tiền Tiểu Phi phải thừa nhận chính mình đã xem nhẹ "tố chất bà tám" của Trịnh Ngân Tử.
"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta vào thôi." Kim Hàn lên tiếng, chấm dứt cuộc nói chuyện vô nghĩa.
Bởi vì ba người tốn không ít thời gian lảm nhảm ngoài cửa, cho nên lúc bước chân vào Điền Viên cư, đại đường đã chật ních toàn người là người... ân, được rồi, sửa lại, toàn nam nhân là nam nhân.
Đại đường Điền Viên cư khá rộng, đồ trang trí cũng nhiều, đều theo phong cách thanh thân tự nhiên, thoạt nhiên khá hợp nhãn.
"Nơi này thật ra cũng được." Kim Hàn nhìn quanh bốn phía, đưa ra kết luận.
"Nhưng mà chúng ta phải ngồi ở đâu?" Tiền Tiểu Phi nhìn quanh bốn phía, đặt câu hỏi.
"Hy vọng không phải là đứng cả tối." Trịnh Ngân Tử nhìn quanh bốn phía, trả lời.
Chốn xa hoa, phục vụ viên đương nhiên cũng khá, chỉ một lát sau đã nhanh nhẹn đưa ghế dài tới [thỉnh đối chiếu với quanh cảnh học sinh tiểu học tham gia đại hội thể dục thể thao], đặt ở cạnh tường, nói: "Mỗi lần đều hết chỗ, cho nên chúng ta sớm đã chuẩn bị, ba vị khách quan thỉnh qua bên này!"
Kim Hàn vốn định cự tuyệt, nhưng vừa liếc qua n văn nhân nho nhã cũng đã sớm ngồi cạnh tường, liền quyết định ngồi xuống. Trong lúc theo đuổi mỹ nữ, nam nhân luôn không để ý tới thân phận cùng hình tượng.
Cứ như vậy, ba người ngồi ở góc tường. Mà cũng từ lúc đó, bọn họ bắt đầu phải ngồi chờ.
Người gọi là "Tiên tử", đương nhiên không dễ dàng lộ diện, loại nữ nhân này muốn xuất hiện thì phải là "thiên hộ vạn hoán thủy xuất lai", mà phần đông nam sĩ vẫn còn phải cầu nguyện nàng đừng có "Tay ôm đàn che nửa mặt hoa".
"Uy," Tiền Tiểu Phi loi choi đẩy đẩy Trịnh Ngân Tử, "Ngươi có lắm tin cửa sau nhất, có biết gì về Bích lạc tiên tử này không a?"
"Cái gì là tin cửa sau!" Trịnh Ngân Tử hiển nhiên không thích cách gọi này, "Tất cả đều là tin tức trải qua xâm nhập tìm kiếm vô cùng xác thực!"
Xác thực, vô cùng xác thực?! Tiền Tiểu Phi thiếu chút té ghế.
Chỉnh lại quần áo một chút, Tiền Tiểu Phi quyết định không so đo vấn đề nhỏ nhặt này: "Hảo hảo hảo, ngươi nói gì thì là cái đó, vậy cuối cùng ngươi có biết gì về nàng không a!"
Trịnh Ngân Tử lúc đầu còn cố ra vẻ ho khan mấy tiếng, sau đó chậm rãi nói: "Chuyện này... thật sự đúng là rất ly kỳ phức tạp a..."
Kim Hàn ngồi bên cạnh bất động thanh sắc, nhưng cũng ngầm căng tai ra hóng, dù sao ai chả có lòng hiếu kỳ!
Trong khi Tiền Tiểu Phi hồi hộp chờ đợi, Kim Hàn căng tai đến cực hạn, Trịnh Ngân Tử tiên sinh không chút nương tay phán phũ phàng.
"Bởi vì thật sự rất phức tạp, phỏng chừng nói ra các ngươi cũng không hiểu được, cho nên ta quyết định tạm thời không nói gì cả."
Ngất! Tên Trịnh Ngân Tử này tuyệt đối ngứa ngáy muốn ăn đập! – Kim, Tiền hai người đồng loạt giận điên lên.
Bất quá xem ra may mắn đứng về phía Trịnh Ngân Tử, bởi đúng lúc đó, rất nhiều cánh hoa nhàn nhạt rơi xuống – Bích lạc tiên tử xuất hiện.
Đầy trời hoa hương phiêu dật bay, đậu xuống chén trà, đáp tại bờ vai, mê hoặc lòng người.
Giữa lạc anh rực rỡ, Bích lạc tiên tử phiêu nhiên bước ra.
Trong phút chốc, toàn trường yên lặng một mảnh, tĩnh tới không giống trần gian.
Màn lụa mỏng cách ngăn khỏi phàm trần thế tục, thân ảnh sau lớp sa lả lướt như tiên tử thật sự, mỹ lệ mà mờ ảo.
Có lẽ từ "mỹ lệ" dùng cũng không phù hợp, loại nhan sắc này đã không thể dùng từ nào để miêu tả, vượt qua "mỹ lệ", đậm hơn "Tuyệt sắc."
Chỉ cần khẽ liếc qua, hô hấp đều đình chỉ.
Sau khoảng im lặng như tờ, mọi người một lần nữa tìm lại thanh âm của mình. Nếu nữ tử kia không phải ngồi tại tầng hai trà lâu mà đứng giữa đại đường, có lẽ đã sớm xảy ra bạo loạn.
Bốn phía dần ồn ào thêm, tiếng kinh thán trùm lên bốn phía. Mà ba nam nhân Kim, Tiền, Trịnh cũng không phải là ngoại lệ.
"Đây tuyệt đối là nữ tử xinh đẹp nhất ta đã từng gặp!" Trịnh Ngân Tử hít sâu một hơi, tán thưởng.
Tiền Tiểu Phi vẫn trong trạng thái hóa đá, ngây người nói: "Tiên nữ thật sự cũng chỉ đến thế..."
Kim Hàn mặc dù không thất thố như hai người kia, nhưng cũng tự thán trong lòng: "Đây chỉ sợ đã là vẻ đẹp tới cực hạn."
Mà ba người vẫn còn coi như thần trí rõ ràng, bởi người xem toàn trường đã sớm đổ đổ, si si, hai mắt phát sáng, nước miếng rơi đầy đất.
Xem người không thể xem tướng mạo, đạo lý này ai cũng biết, nhưng ảnh hướng của cái đẹp vẫn là không thể tưởng tượng nổi.
Bích lạc tiên tử ngồi tại lầu hai, từ trên cao nhìn xuống đủ loại nam nhân còn đang kinh ngạc bên dưới, đôi mắt sáng như sao không có một tia tình cảm, tựa như một viên kim cương, phát ra ánh sánh đẹp đẽ mà băng lãnh.
Tinh mâu kia lưu chuyển, phảng phất như một nữ hoàng, cao cao tại thượng, không ai bì nổi.
Đột nhiên, tầm mắt của nàng dừng ở một nơi trên đại đường, giương mặt bình lặng không cảm xúc nổi lên một tầng sóng. Mà nơi ánh mắt dừng lại, không chệch phân nào chính là tại ba vị nhân huynh của chúng ta!
Đương nhiên phải trịnh trọng giải thích một chút, Bích lạc tiên tử sở dĩ có phản ứng như vậy, tuyệt đối không phải vì ba người bọn họ anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong [đừng nói bọn họ không có, chính là có cũng bị tư thế ngồi trên băng ghế phá hỏng], mà bởi vì hành động khác thường của ba người.
Đầu tiên là Trịnh Ngân Tử. Người này sau mấy phút kinh thán, lập tức ý thức được đạo đức nghề nghiệp của mình, một người vui không bằng mọi người vui, vô tư lên tinh thần lấy giấy mực bắt đầu múa bút thành văn, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Ha ha, cuối cùng cũng thấy mặt Bích lạc tiên tử, phải ghi phải ghi, mày liễu, tinh mâu, anh khẩu... Ha ha, nhất định lần này [bí văn] đắt hàng..."
Phỏng chừng bây giờ tiếc nuối duy nhất của đời Trịnh Ngân Tử là không mang [tuần san bí mật họa tượng] Tiểu Tam theo, nếu không mua sách tặng mỹ nhân đồ, nhất định đại phát!
Cùng phát bệnh với Trịnh Ngân Tử chính là Tiền Tiểu Phi, giờ phút này trong mắt hắn cũng sáng lên hình "¥". Nếu lúc vào cửa Tiền Tiểu Phi mới ý thức được tầm quan trọng của "quyền sở hữu tài sản". thì bây giờ hắn đang thấy được cơ hội nắm giữ tài sản.
Đây chính là cơ hội trời cho để hắn thoát khỏi số phận giai cấp vô sản, nhân sĩ toàn trường đều trong trạng thái hoảng hốt, vô cùng dễ dàng hạ thủ.
Vì thế, Tiền Tiểu Phi của chúng ta sau mấy giây đờ người [vì sắc mà ngây người], liền bắt đầu xem xét lại các loại công cụ trộm cắp trong người, mau chóng chọn lấy thứ thuận tiện nhất để bắt đầu công việc, đồng thời kìm lòng không đậu cũng lẩm bẩm: "Hắc hắc, phát tài rồi..."
Về phần Kim Hàn, trước giờ vốn không trầm mê trong sắc đẹp, bây giờ lại càng thêm dị thường lãnh tĩnh. Nếu có loại máy móc nào có thể đọc ý nghĩ con người, nhất định nó sẽ đọc ra thế này – bàn luận về sức tàn phá của tình yêu đối với cảm nhận về cái đẹp của con người.
Đúng vậy, Kim Hàn đang tự hỏi một vấn đề rất có chiều sâu, mà nguyên nhân dẫn phát chính là cảm giác khi hắn vừa mới gặp Bích lạc tiên tử. Bình tĩnh nhận định, nữ tử này tuyệt đối xinh đẹp đến "Không có thật trên đời", nhưng hắn lại không thấy rung động, cho dù chỉ là rung động thuần túy trước cái đẹp. Hơn nữa, so với nàng, mình càng nguyện ý vĩnh viễn chăm chú nhìn khuôn mặt Tiền Tiểu Phi. Theo cách khác mà nói, tình yêu bất tri bất giác cải biến cảm nhận về cái đẹp của hắn. Hiện tại chỉ có Tiền Tiểu Phi cùng tất thảy những thứ tương tự Tiền Tiểu Phi mới có thể làm hắn nảy sinh khát vọng vĩnh viễn không rời mắt, tỷ như đồng tiền có khắc J & Q. Hãn ~~~ Ý thức được việc này, Kim Hàn theo bản năng rùng mình một cái, dùng thanh âm thấp tới chỉ mình hắn có thể nghe thấy mà than thở: "Tình yêu thật đáng sợ..."
Ba vị nhân huynh đều không biết, vị mỹ nữ phía trên kia đã sắp nổi bão.
Cái này gọi là tự chui đầu vào rõ – chọc giận mỹ nữ a! Nhất là mỹ nữ có quyền thế.
Ai ~~
Đệ tam thập thất chương.
Tư thế của ba người trong mắt Bích lạc tiên tử thành ra như thế này:
Nam tử một thân tố y đầy tục khí [từ này thật đúng là chuẩn xác, hãn ~~] vùi đầu vào vội vàng viết cái gì, miệng lảm nhảm lảm nhảm.
Nam hài trẻ tuổi tóc vàng kỳ quái nhanh chúng xem xét một đống công cụ hình dạng khác nhau, miệng cũng lảm nhảm lảm nhảm.
Nam tử khuôn mặt tuấn tú không nói không cười cau mày nhìn nam hài trẻ tuổi, miệng cũng lảm nhảm lảm nhảm.
Đương nhiên điểm chung của ba người không phải là "lảm nhảm lảm nhảm", mà là – tất cả đều xem nhẹ nàng!
Nàng là nữ tử, nàng không bao giờ tha thứ cho ai xem nhẹ mình. Bất quá nàng cũng không phát giận ngay, mà lặng yên ngồi trước đàn cổ, cúi đầu xuống, hai tay khẽ vuốt.
Thanh âm say lòng người vang lên, khiến cho toàn bộ không gian tràn ngập lưu quang đủ sắc màu.
– Nàng muốn dùng tiếng đàn thu hút sự chú ý của ba người kia!
Không thể không thừa nhận, tiếng đàn của Bích lạc tiên tử tuyệt đối có thể nói là vô tiền khoáng hậu. Cao vút như liệt hỏa, khiến lòng người như thủy triều mênh mông, u nhiên như tiếng khóc, dẫn nhân ảm đạm thần thương, uyển chuyển như tiếng oanh ca, cho người ta thần thanh khí sảng...
Tiếng đàn vang lên, đại đường lập tức im lặng, mọi người ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sợ phá hỏng trường thị thính hưởng yến này.
Nhưng [Vâng, thỉnh mọi người chú ý, đây là một liên từ], ba vị đại hiệp của chúng ta há phải người thường?
Biết hưởng thụ âm nhạc nhất là Trịnh Ngân Tử, nhưng so với âm nhạc hắn càng thích miêu tả lại âm nhạc để đăng lên tuần san, vậy nên vẫn duy trì trạng thái múa bút thành văn.
Về phần Kim Hàn cùng Tiền Tiểu Phi, chỉ có thể nói là nhạc cảm không tốt. Bất quá cũng không thể trách bọn họ, dù sao hơn hai mươi năm sống trong hiện đại văn minh, quả thật không thể lập tức hiểu về nhạc khí cổ.
Vì thế Tiền Tiểu Phi vẫn chọn công cụ, lẩm bẩm: "Ta vẫn thích rock hơn..."
Vì thế, trong mắt Bích lạc tiên tử, tình cảnh này trở thành ba người không quan tâm tới cầm nghệ của nàng.
Bích lạc tiên tử tiền hô hậu ủng người người quan tâm chưa từng bị coi thường tới vậy, tiếng đàn liền thay đổi âm điệu. Mà lời nói của Tiền Tiểu Phi lại không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, bay tới tai nữ tử.
Cái gì gọi là rock nàng không biết, nhưng giọng nói khó chịu của Tiền Tiểu Phi thì nàng nghe rất rõ ràng.
Tiếng đàn lập tức ngừng lại, đôi tay đưa lên, lợi khí bén nhọn bay ra. Lợi khí mỏng như cánh ve dùng tốc độ bất khả tư nghị xẹt qua Tiền Tiểu Phi rồi cắm sâu xuống đất, mà Tiền Tiểu Phi chỉ kịp thấy vạt áo mình bị cắt một mảnh.
Cùng lúc đó, một thanh âm lãnh liệt từ trên truyền xuống.
"Người xem cũng phải có quy củ của người xem..."
Bích lạc tiên tử cư nhiên mở miệng nói chuyện?!
Bích lạc tiên tử liên tục ở Điền Viên cư năm năm, mỗi lần xuất hiện không bao giờ nói dù chỉ một câu một chữ, bây giờ lại phá lệ mở miệng! Việc này không khác gì một quả bom tấn, đám người nháy mắt nổ tung hoa.
Nhưng Tiền Tiểu Phi chỉ sợ không nhàn hạ thoải mái như vậy, vô duyên vô cớ bị người ta ném ám khí, lại mạc danh kỳ diệu bị giáo huấn, có là thánh cũng chẳng vui vẻ nổi.
Vốn Tiền Tiểu Phi thấy đối phương là nữ tử, cũng không muốn so đo, nhưng thái độ cao cao tại thượng này thật sự làm hắn khó chịu, dù sao cũng vẫn còn là một nam hài chưa đầy hai mươi tuổi, lập tức kích động đấu khẩu: "Là chính ngươi cầm nghệ không tinh, không làm lay động được người ta, tại sao lại đổ hết lên đầu ta? Chẳng lẽ mất mặt liền muốn giận chó đánh mèo vu họa cho người sao."
Sách, mồm miệng Tiền Tiểu Phi lúc ác độc lên thì cũng chả kém ai đâu! Kim Hàn cảm thấy mình dường như biết thêm một chút về Tiền Tiểu Phi, nam nhân này lúc giận dỗi tựa hồ cũng đáng yêu hơn.
Ai, tình yêu thật đáng sợ, nó có thể che mắt con người ta, không cho người ta nhìn thấu bản chất của sự vật.
Mà cảm nhận của Bích lạc tiên tử thì hoàn toàn khác Kim Hàn, từ nhỏ tới lớn trừ bỏ cha mẹ ra không ai dám chống đối nàng, nay bị một tên mao đầu tiểu tử chế nhạo trước mặt mọi người, nàng sao có thể bỏ qua.
Chỉ thấy ống tay áo khẽ phất, vô số ám khí nguy hiểm gấp mấy lần trước trước đó bay ra, tốc độ cực nhanh, thế tới mãnh liệt, sát khí nặng nề làm cho người ta không rét mà run.
Mọi chuyện nhanh như một chớp mắt, Tiền Tiểu Phi căn bản không kịp nghĩ gì, chỉ có thể theo bản năng nhắm chặt hai mắt. Đúng vậy, hắn sợ hãi, lần đầu tiên cảm thấy cái chết tới gần đến vậy.
Nhưng đau đớn trong dự kiến không tới, chỉ nghe thấy một tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên.
Tiếp theo là một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ. Quen thuộc là vì giọng nói ấy ngày ngày vẫn ở bên tai, có khi vui vẻ có khi bất đắc dĩ, đã trở thành một phần của cuộc sống hắn, còn xa lạ là bởi vì trước giờ hắn chưa bao giờ nghe thấy thanh âm ấy trở nên lạnh lẽo tới thế này, lạnh như băng. Không phải loại băng lãnh giả tạo, mà khốc hàn từ trong nội tâm truyền ra, giống như một vũ khí sắc bén.
"Còn dám làm hắn bị thương, cái giá ngươi phải trả sẽ không chỉ là mái tóc."
Mở mắt, đối diện với Tiền Tiểu Phi là đôi mắt Kim Hàn.
Nhưng trong đôi mắt ấy, không còn cảm giác băng lãnh túc sát, chỉ còn lại bất đắc dĩ, cùng một tia lo lắng được giấu kĩ: "Nhắm mắt lại ám khí sẽ không tới sao? Thật là... sao lại không trốn a!"
Tiền Tiểu Phi tự biết đuối lý, chỉ có thể cười gượng, bởi vì hắn thật sự không muốn thừa nhận mình bị dọa tới choáng váng.
Mà một bên tường trà lâu ghim dày đặc lợi khí, có loại gặp rồi, có thứ chưa từng thấy, Tiền Tiểu Phi dù trì độn tới mấy cũng hiệu Kim Hàn trong lúc nguy cấp đã lấy ám khí đối ám khí, cứu mạng mình.
Khoảnh khắc, một cảm giác phức tạp không nói lên lời trào lên từ đáy lòng Tiền Tiểu Phi, giống như an tâm, giống như ngọt ngào, giống như khẩn trương, giống như hạnh phúc, hắn chợt cảm thấy, sở dĩ mình nhắm mắt lại, có lẽ là vì trong tiềm thức tin tưởng Kim Hàn sẽ cứu hắn.
Mà khi Tiền Tiểu Phi khó khăn quay về phía "thủ phạm", lại kinh ngạc thấy phiến lụa mỏng trước mặt Bích lạc tiên tử đã biến mất, búi tóc của nữ nhân đã tán khai. Mặc dù vẫn là khuynh thành quốc sắc, nhưng lại thêm vài phần chật vật.
Giờ phút này, nữ nhân rõ ràng đã tức điên lên, nhưng nàng vẫn che dấu rất tốt, chỉ có hai nắm tay run nhè nhẹ tiết lộ cảm giác của nàng.
Chậm rãi, đôi môi anh đào khẽ mở: "Dám đánh ta, ngươi là người đầu tiên."
Tiền Tiểu Phi lúc này mới biết, trong nháy mắt kia, Kim Hàn không chỉ phá hỏng búi tóc nữ nhân, còn cắt lấy một đoạn tóc dài.
Thân thể phát phu chịu ơn cha mẹ, tóc đối với cổ nhân, đặc biệt là nữ nhân đến tột cùng có ý nghĩa gì, Tiền Tiểu Phi tin rằng Kim Hàn không phải không hiểu, nhưng bây giờ, nam nhân lại vì hắn không chút do dự xuất thủ cắt đi mái tóc đen của một nữ nhân, cũng giống như trước đây ra tay với Cổ Niệm Tuyết.
Tại một thoáng kia, người lơ đãng như Tiền Tiểu Phi cũng cảm thấy trọng lượng của hắn trong lòng Kim Hàn. Nếu gặp nguy hiểm sinh mạng, hắn không hề nghi ngờ, nam nhân trước mặt nhất định sẽ liều mạng bảo hộ cho hắn.
Cảm giác hạnh phúc lan tràn trong lòng Tiền Tiểu Phi, giống như hạnh phúc từ tứ chi đều tụ lại nơi trái tim, chậm rãi giao hòa, sau đó thành một đợt sóng mỹ lệ trào dâng.
Hắn thích Kim Hàn coi trọng hắn, phi thường thích.
Tạm dọn chuyện trái tim Tiền Tiểu Phi sang bên cạnh, trở lại với đại đường, không khí giương cung bạt kiếm vẫn còn đang tiếp tục.
"Ta đã hạ thủ lưu tình, bằng không có lẽ ngươi vốn không có cơ hội bị thương lần thứ hai." Kim Hàn nhìn nữ nhân, thản nhiên nói.
Hiển nhiên, hắn không thèm quan tâm tới lời nói của nữ nhân. Hiện tại Kim Hàn mặt ngoài bình tĩnh, nhưng lý trí sớm đã bị cơn giận áp chế. Nếu không phải vừa rồi hắn phản ứng nhanh, có lẽ Tiền Tiểu Phi đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này. Chỉ nghĩ tới việc mất đi Tiền Tiểu Phi, Kim Hàn liền không thể nào khắc chế được ý muốn giết người.
Cái gọi là "Không giết người", vốn là lời hứa của hắn với Tiền Tiểu Phi, nếu Tiền Tiểu Phi mất đi, Kim Hàn thề sẽ đem tất cả những kẻ liên can tới chôn cùng!
Kim Hàn vừa dứt lời, Tiền Tiểu Phi lại nghe thấy một thanh âm kỳ quái. Quay đầu lại, nguyên lai là Trịnh Ngân Tử.
Chỉ thấy nam nhân hít một hơi, vẻ mặt trầm trọng, đồng thời không ngừng kéo áo Kim Hàn, tựa hồ muốn ngăn không cho Kim Hàn tiếp tục nói.
"Ngươi làm sao vậy?" Tiền Tiểu Phi kỳ quái thấp giọng hỏi.
Trịnh Ngân Tử thấy cuối cùng cũng có người để ý tới hắn, vội vàng kề sát tai Tiền Tiểu Phi nói: "Ngươi nhanh ngăn cản Kim Hàn, không được tiếp tục gây sự với Bích lạc tiên tử!"
"Vì sao" Tiền Tiểu Phi không hiểu, "Nàng vừa rồi suýt nữa giết ta a, Kim Hàn cắt một đoạn tóc của nàng còn ít!"
"Ngươi nghĩ tóc ai cũng có thể cắt sao? Phiền toái lớn rồi!" Trịnh Ngân Tử nhăn mặt.
"Phiền toái lớn? Chẳng lẽ nàng có ba đầu sáu tay?" Tiền Tiểu Phi khinh thường nói. Hắn thật sự không thể thích nổi mỹ nữ này.
Trịnh Ngân Tử nghe vậy thở dài nói: "Ba đầu sáu nay nàng không có, nhưng nếu muốn cánh tay của mấy chục vạn quân triều đình đều là của nàng."
"Có ý gì?" Tiền Tiểu Phi tựa hồ đánh hơi ra vấn đề.
"Nữ nhân kia..." Trịnh Ngân Tử bất đắc dĩ cười khổ, "Là Đại Minh công chúa – Chu Duẫn Sa."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top