Giả Nghiễn

Thời điểm tháng Chín khai giảng, Cổ Thiếu Hoa đến trường trở thành chủ đề bàn tán đầy huyên náo của đám đồng học. Oanh động tuyệt vời, từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu, khí thế du nhiên nhi sinh. Ai nói khí chất không thể dựa vào y phục bên ngoài, tay áo lấp ló nhãn Armani, Cổ Thiếu Hoa toàn thân tràn ngập "Thoát thai hoán cốt" bốn chữ lòe lòe tỏa sáng. Quả thực chỉ dùng vàng ròng mà viết thành, đi lại hai bước, người phía sau tuỳ ý có thể nhặt được tiền rơi rớt.

Vận số thế nào lại tốt đến quỷ dị......?

Ai nói trời cao tiếc kim nguyên bảo. Cổ Thiếu Hoa vô tình mà trở thành sinh viên giàu có.

Tập đoàn Trần thị, long lão đầu trong giới thương nghiệp cả nước, dưới có hai vị công tử Trần Tĩnh – Trần Tiệp hè này vừa tới 20, thình lình bỏ dở chương trình học sắp hoàn thành để xuất ngoại đào tạo chuyên sâu.

Quyết định gấp rút cùng mạnh mẽ làm người ta khó hiểu, Cổ Thiếu Hoa cư nhiên được tập đoàn Trần thị thu thành con nuôi, ủy ban phúc lợi xã hội điều tra ra cha hắn sớm mất tích nhiều năm, đánh mất tư cách giám hộ.Hắn đường đường nhập tịch, danh chính ngôn thuận có một phần thừa kế của tập đoàn Trần Thị khổng lồ.

Mọi người rỉ tai nhau, ánh mắt tràn ngập đố kỵ, đồng tình ban đầu nhanh chóng bị bao phủ một tầng sai lệch, đều cho rằng phụ thân vô trách nhiệm đúng là đại phúc khí.

Đám người truyền thông cả ngày chờ đợi, rốt cục chụp hình thành công hai vị công tử Trần gia.

Trên ảnh mặt Trần Tĩnh không chút thay đổi, không kiên nhẫn thúc giục, Trần Tiệp thần sắc phức tạp nhíu chặt mày, tựa hồ đối đệ đệ trên danh nghĩa cừu hận sâu nặng, một giây cuối vượt qua đám đông kìm lòng không được mà vuốt ve hai má Cổ Thiếu Hoa .

"Mày điên rồi." Trần Tĩnh bạo liệt kéo hắn lại, "Còn không bị tiểu ôn sinh này hại đủ a! Thao! Vốn nghĩ đến hắn liền một cái thí mắt (chỗ mà bạn công nào cũng mê muội á ;>) lợi hại, không ngờ đầu óc càng thâm độc."

Trần Tiệp nuốt nước miếng, chằm chằm nhìn Cổ Thiếu Hoa tự tiếu phi tiếu, thổi thổi ngón tay, tránh đi bàn tay Trần Tiệp.

Trần Tĩnh lôi kéo Trần Tiệp đi Check in. Trần Tiệp không cam lòng quay đầu, nghẹn họng, "Năm năm, chúng ta đều nhớ rõ, trong năm năm ta nhất định sẽ về. Chúng ta vốn ràng buộc nhau."

Phóng viên bấm máy lia lịa.

Cổ thiếu Hoa Thiên so với bộ dáng "Ngũ" thực thân thủ vô tà, thời khắc huynh đệ kia biến mất, trên mặt hắn hiện ra nụ cười quỷ dị âm hiểm.

Trần Thị đại trạch (nhà lớn), tản ra hơi thở âm lãnh.

Cổ Thiếu Hoa nhìn đại môn, vòng vo quanh đại sảnh thưởng thức một hồi, vừa lòng huýt sáo, tốt lắm. Hiện tại là buổi chiều bốn giờ, ánh nắng ôn nhu, lão làm vườn nhàn nhã tu bổ hoa viên, phòng bếp truyền đến mỹ thực hương khí, Cổ Thiếu Hoa chóp mũi kích thích vì mùi đồ ăn Pháp yêu thích.

Tốt lắm, tốt đến chết.

Mùi bánh mì ngửi thấy từ tận bên ngoài. Còn ai khoái hoạt hơn Lão Thử?

Cổ Thiếu Hoa ngồi trên sô pha cạnh cửa sổ sát đất, quản gia dâng trà sau lập tức lui ra. Hắn mở sách vở, nhàn tản uống một ngụm trà, hàm trong cổ họng cũng không nuốt xuống, ngẩng đầu một đường lên lầu hai.

Mở ra căn phòng cuối cùng, Cổ Thiếu Hoa tháo khoá bên ngoài vật không hẳn là cánh cửa.

"Chi nha –"

Ánh nhìn thản nhiên mang theo u ám, hắn chui vào qua khe hở, này chính là một cái gian rất nhỏ, trùng hợp đủ chứa một khối thi thể.

Cổ Thiếu Hoa đương nhiên không dùng để chứa thi thể.

Sau đêm đó, hắn hiểu rõ " Tra tấn địch thủ là chủ yếu, phải giữ lại cái mạng. Thi thể thì không biết đau."

" Phốc –"

Hắn phun ngụm trà vào kẻ bị trói nằm đó. Vương Huy miễn cưỡng mở to mắt hàm hồ nhìn phía trước, nhịn không được há miệng cầu xin tha thứ, "Thả ta đi, cầu xin cậu."

"Ngày mai chính là tang lễ của mày cùng Ngô Nhật Vĩnh, mọi người trong trường đều tới." Cổ Thiếu Hoa buồn cười vỗ vỗ mặt Vương Huy, "Tao đương nhiên cũng đi, vì bọn mày gặp tai nạn giao thông mà ai điếu (tiếc thương người chết). Về sau liền không tính mày còn tồn tại đi."

"Mẹ nó......" Vương Huy rống to, "Mày rốt cuộc muốn như thế nào!"

"Chẳng như thế nào hết a," Cổ Thiếu Hoa lui ra phía sau hai bước, kéo ghế dựa ngồi ung dung, dùng mũi chân đá vào tính khí của Vương Huy, cách quần ác liệt ma sát. Vương Huy không thể nhẫn nại bắt đầu vặn vẹo thắt lưng, miệng rên rỉ âm thanh ngắt quãng không rõ nghĩa. Cổ Thiếu Hoa nhíu mày, chân dùng một chút lực nhìn đối phương mặt tái nhợt chảy mồ hôi lạnh, mới nho nhỏ đắc ý, "Chính là năm năm bái."

"Năm...... Năm năm......" Vương Huy cả người phát run, "Ta cho cậu tiền, bao nhiêu cũng đều cấp, cầu xin cậu, van cầu cậu phóng ta."

"Tao bây giờ còn thiếu tiền?" Cổ Thiếu Hoa cười lạnh.

"Vậy, cậu muốn làm gì...... Ta đều...... Đều."

"Thao mày?" Cổ Thiếu Hoa căm ghét, "Nhìn mày một bộ dáng phúc cẩu, tao cương cũng không nổi, trước đây còn thao ta."

Nói xong, từ ví lấy ra một cái bình thuốc nhỏ màu lam nhạt, Vương Huy mở to hai mắt, y nhận được đây là thuốc trợ tim của Ngô Nhật Vĩnh. Tiểu tử kia bên ngoài tinh tráng như bảo mã, đáng thương bảo mã từ trong bụng mẹ còn có bệnh tim bẩm sinh.

"Nhận ra không?" Cổ Thiếu Hoa hì hì cười, gương mặt giữa hôn ám hiện ra lạnh lẽo quỷ dị, Vương Huy cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. "Đương nhiên thuốc ban đầu đã được đổi......" Thoắt cười,Cổ Thiếu Hoa một bên cười một bên chế trụ yết hầu Vương Huy buộc y nuốt xuống, rồi sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ tay thả ra "Đừng chờ mong, tao không mua xuân dược hầu hạ mày, thứ đó đáng quý. Chỉ là thuốc kích thích bình thường, cho mày nếm chút mùi dã thú quằn quại."

Đứng dậy, quan thượng cửa phòng, Cổ Thiếu Hoa đem bình thuốc nhỏ cẩn thận nhét vào ví. Đây chính là bảo bối trân quý, bên ngoài vẫn còn lưu lại độ ấm của thiếu niên áo đen.

Cho dù có một ngày, trên mình mùi vị "Người" càng lúc càng mờ nhạt, cơ hồ sắp mất đi, mở ra bình nhỏ có lẽ còn một đường sinh cơ.

Cổ Thiếu Hoa muốn gặp hắn. Phi thường tưởng nhớ. Vì cái gì đêm đó không hề ở lâu thêm một chút, Thiếu Hoa đã có thể bắt lấy hắn.

Hắn chính là bảo hộ Thiếu Hoa.

Tôi rất nhớ cậu. Trở về nhìn tôi a....

Thời gian như nước chảy, nửa học kì không nhanh không chậm qua đi.

Mọi người dần dần bình ổn, bắt đầu tiếp nhận thân phận của Cổ Thiếu Hoa. Đi tới đâu cũng đều có thể nghe được xưng hô tôn kính "Thiếu gia". Cổ Thiếu Hoa có chút muốn cười, những người này vì không hiểu cho nên chẳng dám gọi hắn Trần thiếu gia, lại càng không dám kêu Cổ thiếu gia, liền như vậy ái muội nịnh bợ.

Cũng tốt. Tập đoàn Trần thị không biết xử lý phụ thân hắn như thế nào, hắn cũng không có hứng thú. Bọn họ có hiệp định, sẽ không động tới tính mệnh lão nhân, vậy là đủ.

Năm năm, nợ nần thực lớn nhưng có cừu tất báo, tại thời khắc kia hội tăng thêm. Chuyện xảy ra đêm đó, Trần Tĩnh – Trần Tiệp đối hắn e ngại cùng phẫn nộ rồi sẽ có một ngày bùng nổ.

Cổ Thiếu Hoa nhún nhún vai, năm năm a............ Hai ngàn Thiên Đô không đến. Nên hảo hảo hưởng thụ.

Cậu nhóc ngồi cùng bàn cẩn thận đánh giá Cổ Thiếu Hoa, không thể phủ nhận thiếu niên này thanh tú, tuy gầy nhưng đường cong có lực, hơn nữa lúc này hắn hơi nhíu mày cúi đầu đầy dụ hoặc khiến người khó kháng cự.

Kỳ quái là trên tay hắn luôn xiết chặt một bình thuốc nhỏ, chứa đầy những viên thuốc khác nhau, thần bí khó lường.

"Cổ...... Thiếu gia."

Do dự hơn nửa ngày, tên ngồi cùng bàn rốt cục nhăn nhó nhẹ giọng kêu to, Cổ Thiếu Hoa một mạch trầm tư, không thèm quan tâm chung quanh người nói cái thí gì. Lão tử hiện tại cần suy nghĩ, không lay động chính là không lay động = =

Tên kia có chút nóng nảy, ôm một bên má sưng vù cơ hồ muốn khóc. Chính mình như thế nào liền ngơ ngẩn, ở cổng trường bị lưu manh chế trụ bắt tìm Cổ Thiếu Hoa, còn bị uy hiếp nếu tìm không ra sẽ đánh cho phù nốt má bên kia...... Ô ô ô ô...... Cái gì anh tuấn, đơn giản sẽ biến thành đầu heo đi.

Không nề hà bắt lấy bình thuốc nhỏ kia, quả nhiên Cổ Thiếu Hoa lập tức lông mi dựng thẳng, khoát khuỷu tay đánh vào mặt cậu bạn khốn khổ, nộ khí đằng đằng, "Làm cái gì!"

"Tôi...... Tôi......" Bên má kia sưng lên không? Tên nhóc vội vàng móc gương ra xem, rồi nói, "Cổng trường có người tìm cậu."

"Không thấy, không rảnh." Mẹ nó, tưởng gọi là ta sẽ tới sao.

"Hắn nói," Sưng lên, thật sự sưng lên, ngô ngô ngô~ mấy người này chuyên thích đánh má người a, toàn bộ đều bệnh tâm thần, đầu óc mẹ nó toàn có bệnh, "Hắn là A Cường."

"...... Thao." Cổ Thiếu Hoa ngẩn ngơ, cắn răng mắng ra một câu, nắm nhanh lọ thuốc trên tay tựa như bùa chú hộ thân.

*

"Quả nhiên là người có tiền a!"

Cổ Thiếu Cường thân ảnh khúm núm hèn hạ cùng nụ cười đáng khinh, theo sau Thiếu Hoa trở lại Trần gia đại trạch. Nhìn đến bình hoa trong đại sảnh, gã cười hở lợi, nuốt xuống dạ dày ý nghĩ "Đồ cổ? Ở chợ bán được bao nhiêu?"

Có thể mua nhiều cực phẩm đi...... Thao...... Nữ nhân mị công cũng nhanh nhanh cấp lão tử thoải mái.

Đột nhiên nhớ tới cái gì, y tà khí cười, ánh mắt đánh giá Cổ Thiếu Hoa, miệng phát ra âm thanh "Tí tí", "Anh nói cậu có hoạn lộ, mệt khi đó mắng anh cái gì vòi phun máu chó, kết quả còn không đem hai tên công tử Trần gia đùa nghịch dễ như bỡn, xem hiện tại, lên làm lão gia a."

Cổ Thiếu Hoa hừ lạnh một tiếng, mở ngăn kéo xuất ra một xấp tiền, hướng mặt Cổ Thiếu Cường ném. Nam nhân đáng khinh thân thủ không kịp, tiền giấy bay tán loạn khiến y xoay trái xoay phải mà bắt. Cổ Thiếu Hoa híp mắt, "Cầm rồi cút."

"Đây là cái gì?" Cổ Thiếu Cường nửa ngồi , một bên kiểm tiền một bên sát vào Cổ Thiếu Hoa, nhìn khuôn mặt thanh tú cùng tứ chi nhỏ gầy, nhịn không được nuốt một ngụm, bàn tay rờ rẫm đùi nội sườn thân đệ đệ, thử xoa nhẹ một chút, "Em trai, ngươi thật sự cho bọn hắn tiến vào chỗ kia? Cùng nam nhân làm......" Tái nuốt một ngụm nước miếng, "Tư vị gì a?"

"Muốn biết?" Cổ Thiếu Hoa cười rộ lên, vẻ mặt vô hại nhìn biểu tình mơ hồ của Cổ Thiếu Cường. Hắn hung hăng đá vào mặt y, "Đủ thích sao?"

"Thao!" Cổ Thiếu Cường ăn đau đến đen mặt, dữ tợn lui ra sau, "Mày mẹ nó đùa giỡn tao. Tao như thế nào không dám bắt buộc mày, lúc đầu còn tức giận tao cái gì cũng đều đổ lên người Thiếu Cương. Tao cho mày là đồ ngu xuẩn!"

Cổ Thiếu Hoa nhíu mắt, càng thêm mãnh liệt dùng chân tấn công, Cổ Thiếu Cường giữa đau đớn tuyệt vọng chợt nhận thấy đệ đệ y sớm đã như Phượng Hoàng Niết Bàn (2), từ lúc nào phát sinh...... Đây là ai...... Là ai......

Theo ta, cha Cường ngạc nhiên vì Hoa Hoa thay đổi, không còn là kẻ nhu nhược trước kia. ]

Y muốn ngất đi, mà đệ đệ hung ác ép hỏi, Thiếu Cương thế nào, không nói ra, ta khiến cho anh về sau muốn nói cũng không có cách há mồm phát ra tiếng.

*

Hẳn là ngay tại nơi này.

Cổ Thiếu Hoa đứng trước công viên, xem đồng hồ thấy thời gian cách Cổ Thiếu Cường nói còn kém ba mươi phút. Hắn cười khổ, vội vã ngóng tiểu đệ, dường như sẽ xuất hiện từ một góc đường nào đó.

Tìm ghế dài ngồi xuống, tưởng nhàn nhã đi chơi lại luôn luôn đứng ngồi không yên, theo thói quen Thiếu Hoa lấy ra bình thuốc nhỏ vuốt ve, dần dần cảm thấy yên tâm.

"Thế nào......" Bên cạnh có người ngồi xuống mở miệng chào, thanh âm nghịch ngợm của nam hài mang theo tiếng thở hào hển sau khi vận động, có chút mơ hồ nghe không rõ lắm, "Chờ ai sao?"

Cổ Thiếu Hoa lười quan tâm. Nghe thanh âm là của thanh niên 18 – 19 khẳng định không phải Thiếu Cương, vậy không rảnh, mẹ nó, lão tử không rảnh.

"Thế nào thế nào...... Bất lịch sự a," Tên nhóc chọc ghẹo cùng khiêu khích, "Tôi không phải cỏ rác để cho người giẫm, anh làm chi không thèm quan tâm."

Có chút buồn cười, Cổ Thiếu Hoa tuy rằng vẫn là không quay đầu, một mạch nhìn phía trước, lại cong khóe miệng trả lời, "Chờ đệ đệ."

"Đệ đệ a......" Nam hài thoải mái duỗi chân, nhìn Cổ Thiếu Hoa chìm trong suy tưởng. Thiếu Hoa không quay đầu lại, nam hài tựa lên lưng ghế, "Đệ đệ đương nhiên hội nhận được anh mà gọi, nên không cần như vậy nhìn chằm chằm, cổ muốn đứt, đầu nhỏ rơi xuống bị dã cẩu ăn luôn."

Đứa nhỏ đến từ chỗ nào mà nói chuyện chẳng tốt lành gì, Cổ Thiếu Hoa nhịn không được cười nói, "Nhiều năm không thấy, em trai sẽ không nhận ra tôi."

"Ai......" Nam hài hừ giọng ý vị thâm trường, âm cuối thật dài, đột nhiên thân thủ đoạt lấy bình thuốc, Cổ Thiếu Hoa cả kinh cúi đầu xoay người đoạt lại. Thanh âm nam hài vang lên từ đỉnh đầu, "Thực có chút thay đổi, nhưng tôi vẫn nhận ra anh."

Thiếu Hoa khiếp sợ ngẩng đầu. Là gương mặt hết sức quen thuộc. Thiếu niên hôm nay không mặc quần áo đen, dung mạo trong sáng cười đến tùy ý bay lên, lông mi cong cong, giơ lên bình thuốc nhỏ trong tay, "Còn giữ chứng cứ phạm tội a."

Cổ Thiếu Hoa cảm thấy yết hầu một trận phát nghẹn, là nghẹn ngào, chẳng khác nào tìm thấy đệ đệ, giọng khàn khàn, "Cậu trốn ra từ nơi nào, tôi tìm cậu lâu lắm rồi."

Ta luôn luôn chờ cậu, rất nhớ cậu.

"Tìm tôi?" Thiếu niên hoang mang cười.

"Đêm đó lúc tôi chạy xuống lầu thì cậu đã không thấy đaua nữa." Quả thực khẩu khí có điểm giống lên án.

"Đương nhiên rồi," Thiếu niên vui cười , "Giết người còn không chạy a, vạn nhất bị bắt được chẳng lẽ còn lưu lại chờ chết?"

Trầm mặc trong chốc lát, đối phương quỷ dị, gặp lại cũng đầy quỷ dị, Cổ Thiếu Hoa đầu óc trống rỗng vội vã muốn biểu đạt lại không biết nói từ đâu, chỉ có thể lựa chọn phương pháp ngẩn người như vậy.

Rốt cục, thiếu niên nhịn không được giằng co, dựa sát vào Cổ Thiếu Hoa, chóp mũi tựa vào bên tai hắn ngửi thật sâu, linh động cười, "Mùi trên người anh có chút không giống với đêm đó."

"Không giống thế nào?" Cổ Thiếu Hoa hỏi.

"Huyết tinh, đằng đằng sát khí." Thiếu niên nói xong làm ra vẻ mặt không sao cả, vung tay chấm dứt đề tài này, "Hảo nhàm chán."

Tái một trận trầm mặc.

"Muốn hay không theo giúp tôi?"

Cổ Thiếu Hoa không quá trông cậy, thuận miệng hỏi. Thiếu niên thần bí hé miệng, "Tốt, dù sao gần nhất không có việc gì làm, cùng anh mấy tháng đi."

"Không phải là mấy tháng." Cổ Thiếu Hoa nắm chặt cánh tay thiếu niên, như tìm được phao cứu mạng, "Năm năm, theo giúp tôi năm năm."

Ta rốt cuộc cũng chỉ có mấy ngày này có thể có cậu theo giúp, cầu cậu. Trừ cậu ra, ta tìm không thấy người khác.

"Năm năm?" Thiếu niên chau mày, "Quá dài , lãng phí, tôi mặc kệ."

Cổ Thiếu Hoa không nói lời nào, dùng ánh mắt khẩn cầu, vội vàng tựa như có chứa sinh mệnh, đâm vào đáy lòng thiếu niên. Rốt cục gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp nhếch đuôi lông mày.

"Được rồi."

Đa tạ Thần linh.

"Bất quá có điều kiện." Thiếu niên tính kế nâng cằm, "Anh mau ký khế bán mình cho ta."

"Thành giao," Cổ Thiếu Hoa thật cẩn thận đem bình thuốc cất vào ví, vươn tay, "Chủ tử."

Thiếu niên nhếch miệng cười, không yên lòng vỗ vỗ gáy Cổ Thiếu Hoa, "Có muốn ăn kẹo không?"

"Uhm."

Thiếu niên đem kẹo để trên miệng, kéo Cổ Thiếu Hoa lại, đầu lưỡi trực tiếp đẩy khoang miệng hắn. Khớp hàm vừa vừa mở ra, hai người giao hòa độ ấm đầu lưỡi đụng chạm lẫn nhau. Đùa giỡn một chút, thiếu niên đem kẹo đẩy sâu trong miệng Cổ Thiếu Hoa, hai người một bên hôn môi một bên liền giao cuốn lấy đầu lưỡi khám phá vị ngọt.

Sau khi tách ra nước bọt thiếu niên còn dính lại bên khoé miệng Cổ Thiếu Hoa, hé miệng thở hổn hển, ánh mắt mang theo thủy ấn có chút thầm oán. Thiếu niên nhìn vẻ mặt đậm tình sắc dục vọng của Cổ Thiếu Hoa, "Thế nào" một câu, lại lấy ra hai lạp kẹo, "Còn muốn sao?"

"Uhm." Quả thực sắp đứng lên.

"Không cho."

"............" Thật sự đứng lên, thiếu niên vui cười trốn tránh trong chốc lát, tốt nhất anh đừng giống như dã thú, im lặng một chút ta liền cho anh.

Cổ Thiếu Hoa nghe lời, vẻ mặt chờ mong, thiếu niên nắm tay hắn đem kẹo đặt trong lòng bàn tay, sau đó nghịch ngợm lè lưỡi, duỗi người đứng dậy, thanh âm không cao không thấp, "A, cùng ngươi năm năm. Thế nào," Quay đầu quỷ dị cười, khóe miệng xẹt qua đường cong cùng đêm đó giống nhau như đúc, "Sự tình thú vị mau tới a."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: